Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 143 : Nghi vấn

- Tiểu Tinh đừng sợ, chị Vân ở đây, không ai có thể thương tổn em đâu. –Lăng Vân rất biết an ủi người khác, cho dù căn phòng này không hề có người khác, Diệp Tinh cũng không có nguy hiểm nhưng tâm thần cô nàng vẫn không ổn định. Cô nàng trước tiên liền tạo ra một hoàn cảnh an toàn cho nàng ta. Quả nhiên Diệp Tinh dần bình tĩnh lại nhưng lòng vẫn sợ hãi, len lén ngẩng đầu lên nhìn bốn xung quanh. Chỉ có Lăng Vân và Lưu Anh Nam đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm áo ngủ lụa mỏng luyện nhãn lực. Cô nàng rốt cuộc thờ phào một hơi, dựa vào trong ngực Lăng Vân cất tiếng khóc lớn: - Chị Vân, lúc nãy thật là dọa chết em! - Đừng sợ đừng sợ, chị ở đây, còn có… anh ta! –Lăng Vân an ủi nói, cuối cùng còn tiện thể lôi Lưu Anh Nam vào, còn tưởng rằng cô nàng sẽ giới thiệu hắn thành anh rể cơ chứ. Dưới sự an ủi chu đáo của Lăng Vân, Diệp Tinh đã an ổn lại, xác định rằng không có nguy hiểm. Dưới sự dìu đỡ của Lăng Vân, cô nàng yếu ớt vô lực nằm trên giường. Lăng Vân đắp chăn cho cô nàng, chờ cô nàng hòa dịu một hồi mới hỏi: - Ban nãy rốt cuộc thế nào? Có phải gặp ác mộng hay không? - Mộng? Ban nãy là mộng sao? –Diệp Tinh lòng vẫn sợ hãi, hai tay nắm chặt chăn nói: - Nhưng mọi chuyện đều chân thực như vậy. Còn có, người muốn giết em hôm nay em mơ thấy và giấc mộng tối qua là cùng một người! - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cụ thể cô mơ thấy điều gì? –Ánh mắt Lưu Anh Nam rốt cuộc dời khỏi chiếc váy ngủ mỏng. Sự việc thực sự đã làm lớn rồi, càng lúc càng trùng khớp với sự tưởng tượng của hắn. Thấy Lưu Anh Nam đột nhiên trở nên căng thẳng, Lăng Vân thoáng cái nhớ tới sự kiện thần quái. Có điều khiến Lăng Vân tức giận chính là, tên này chỉ có lúc gặp quỷ mới nghiêm túc như vậy à? Sao lại luôn ra vẻ si khờ ngu dại với mỹ nữ chứ? Diệp Tinh vốn dĩ luôn không tin sự kiện thần quái gì cả lúc này cũng trở nên sợ hãi. Vào thời khắc quan trọng vị đại thần cô nàng thờ phụng không hề bảo vệ cô nàng, mọi chuyện ban nãy là chân thật như thế, đến bây giờ thân thể cô nàng vẫn đang hơi đau đau, cứng ngắc gần như không thể động đậy. Nom bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc của Lưu Anh Nam, trong lòng cô nàng hơi ổn định lại, lòng vẫn sợ hãi nói: - Ban nãy tôi vào trong phòng thì rất nhanh liền ngủ mất. Đầu tiên là mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mộng tôi đang cãi nhau với một người, tôi không thấy rõ dung mạo của kẻ đó, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì cứ cãi nhau như thế, hai bên dùng ngôn ngữ ác độc công kích đối phương. Nhưng đó hoàn toàn không phải là tôi, bất kể gặp phải tình huống gì, cho dù tức giận hơn nữa tôi cũng sẽ dùng câu chữ khó nghe như vậy để mắng người… - Đi chết đi, tao muốn "hiếp" chết mày? –Lưu Anh Nam nói. Diệp Tinh chán ghét gật đầu, Lăng Vân xấu hổ đỏ mặt, còn tưởng rằng người ta chat theo phong cách thoáng mở nữa chứ, cho rằng người ta là kẻ quá thấp hèn, quá tà ác, thực ra là nội tâm mình xấu xa mà thôi. - Sau đó thì sao? –Lưu Anh Nam không hề có tâm tư vui đùa, nghiêm túc hỏi. - Sau đó tôi mơ thấy mình nằm ngủ trên giường, bỗng một người đàn ông gầy đét như que củi xông vào. Trong tay hắn ta cầm một sợi dây thép, xông vào liền trùm lên cổ tôi, liều mạng dùng sức muốn xiết chết tôi. Tôi ra sức vùng vẫy, tránh thoát mấy lần lại không làm sao thoát khỏi căn phòng đó, vài lần bị hắn ta bắt được rồi lại xiết cổ. Cảm giác đó vô cùng chân thật, tôi thật sự cảm thấy không thở nổi, lúc ấy tôi liều mạng giãy dụa, còn cào bị thương hắn ta, á… Diệp Tinh bỗng hoảng sợ hét to một tiếng. Bởi vì cô nàng phát hiện ra móng tay cô nàng dày công gọt giũa không ngờ lại có mấy ngón bị gãy, điều này dọa Diệp Tinh không nhẹ. Cô nàng sợ hãi hỏi: - Rốt cuộc là mộng hay là thật? - Lúc giả làm thật thì thật cũng là giả, lúc thật làm giả thì giả cũng là thật, thật thật giả giả ai có thể nói rõ đây. –Lưu Anh Nam nói rất có thiên cơ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Điều này khiến Lăng Vân và Diệp Tinh càng sợ hãi. Lăng Vân vội hỏi: - Anh đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hiện tại Lưu Anh Nam cũng chưa thể xác định, nhưng dẫu sao Diệp Tinh là người trong cuộc, cô nàng có quyền được biết. Lưu Anh Nam tận lực dùng tiết tấu thong thả để kể, tránh cho cô nàng quá sợ hãi: - Ngày xửa ngày xưa, truyền thuyết kể rằng có một loài quỷ có thể xuất hiện trong mộng của người để hại người, họ gọi nó là "Đa Mộng Quỷ". Loài quỷ này bản thân chính là chết trong mơ, họ không biết nguyên nhân cái chết của mình, cho nên sau khi chết oán niệm ngất trời, hòa thành lệ quỷ, áp đặt nỗi đau đớn của mình lên người khác, dùng mọi cách khác nhau tập kích người vô tội ở trong mơ, thủ đoạn đủ mọi kiểu. Đó là nó đang diễn dịch kiểu chết của mình khi đó. - Hả? –Hai cô nàng trợn mắt há mồm, đặc biệt là Diệp Tinh, giống như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy. Nếu nói quỷ hút máu cắn cổ, người sói gặm xương, Trinh Tử lên TV gì kia cô nàng còn có khả năng tin tưởng, nhưng điều Lưu Anh Nam nói thì quá là hư ảo. Vào thời đại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng ngày nay, mọi người tin theo khoa học, nhưng đáng sợ nhất chính là: hễ gặp phải chuyện khoa học không thể giải thích thì rất nhiều người chẳng những không phân tích truy cứu nguyên nhân, ngược lại cảm thấy không có khả năng, coi như chưa từng xảy ra mà bỏ mặc. Nhưng hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt, cho dù Diệp Tinh muốn coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra cũng không được, ngẫm lại cẩn thận, Diệp Tinh lại cảm thấy điều hắn nói thật sự rất giống với giấc mộng của mình. Cô nàng lẩm bẩm nói: - Tối qua tôi mơ thấy người đàn ông đó dùng đá đập tôi, hôm nay trong mộng vẫn là hắn ta dùng dây thép xiết cổ tôi. Trong giấc mơ của tôi chưa bao giờ từng liên tục xuất hiện cùng một người, hơn nữa người đó gầy đét, còn đeo một cặp kính dày như đít chai, kém quá xa người tình trong mộng của tôi. - Thế bây giờ rốt cuộc nên làm thế nào đây? –Lăng Vân còn lo lắng hơn cả Diệp Tinh, trách nhiệm nặng nề mà. Lưu Anh Nam bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Không biết. Đa Mộng Quỷ, tên như ý nghĩa, nó vô hình vô tung, chỉ xuất hiện trong mộng của người ta. Dùng cách nói hiện đại, đây hoàn toàn chính là tinh thần công kích, khó lòng phòng bị lắm. Lưu Anh Nam cũng bắt đầu gãi đầu. Nếu thật sự là Đa Mộng Quỷ thì sự việc đã quá trớn rồi. Bởi vì với năng lực trước mắt của hắn, hoàn toàn không thể diệt trừ Đa Mộng Quỷ, thậm chí không thể khiến nó hiện hình. Mà đám đại ca trong Địa Phủ lại đều đi công tác, bồi dưỡng. Nếu trơ mắt nhìn một người vô tội bị lệ quỷ làm hại thì anh giai Thiên Đạo nhất định sẽ nổi giận. Nên làm thế nào mới tốt đây? Lưu Anh Nam rối bời. - Tinh thần công kích? –Ngay khi Lưu Anh Nam vô cùng sầu khổ thì Diệp Tinh đột nhiên bật cười: - Ha ha, cái gọi là tinh thần công kích, công kích là nguyên thần hay thần thức thế? Tuy tôi không tu chân nhưng trời sinh đã có được bán Thần cách, cũng từng nhận lấy sự gột rửa của Thần quang, từng tắm Thánh quang, còn có một vị thiên sứ bốn cánh bảo vệ bên người. Cho nên, chị Vân chị đừng lo lắng nữa. - Cô… -Lưu Anh Nam thấy cô nàng cười ha ha ăn không nói có, điều này hiển nhiên là không tín nhiệm hắn mà. Chuyện đáng sợ xảy ra trên người cô nàng, cô nàng không ngờ lại thờ ơ, điều này khiến Lưu Anh Nam rất tức giận lại rất bất đắc dĩ. Dẫu sao người ta từng tiếp thu giáo dục bậc cao, ủng hộ khoa học, lại có tín ngưỡng, không tin những việc thần quái hư ảo này cũng có thể thông cảm. Nhưng cô không tin thì nói cô không tin, nói gì mà thần thức, nguyên thần, thiên sứ, người chim chứ. Đây rõ ràng chính là nói Lưu Anh Nam đang bốc phét mà! Mắt thấy Lưu Anh Nam biến sắc, Lăng Vân cũng rất xấu hổ, hơi có cảm giác như bạn thân không chào đón bạn trai của mình vậy. Tiếp đó vẫn là Lưu Anh Nam xua tay nói: - Nếu đã như thế, vậy hy vọng thần thức cô đủ mạnh mẽ, thiên sứ bảo vệ có thể bảo vệ được cô nhé!