Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 139 : Ngửi
Hai cô gái khóe miệng chảy chất lỏng màu trắng, giống như người mẫu biểu diễn xuất hiện ở trước mắt Lưu Anh Nam. Lúc này Lưu Anh Nam thật sự như họ nghĩ, đang tìm lông trên chiếc quần lót nguyên mùi. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, hắn vô ý thức quàng tay ra sau, nhưng khi hắn nhìn thấy bên mép hai cô gái chảy chất lỏng không rõ nguồn gốc thì nhất thời khiến đôi Âm Dương Nhãn của hắn đau buốt một trận.
Lăng Vân ác nhất, nhìn Lưu Anh Nam còn liếm liếm môi, Diệp Tinh thì xấu hổ đi tới, vẫn giữ nguyên kiểu ngây thơ trong sáng. Sau khi hai nàng đi mất, Lưu Anh Nam lập tức xông vào phòng bếp, nhìn thấy một bình sữa tươi đầy ắp đặt trong tủ lạnh. Lúc này bên ngoài truyền tới thanh âm của Lăng Vân:
- Này, đó là bình sữa cuối cùng, lát nữa tôi và Diệp Tinh mỗi người một nửa, dùng đủ dưỡng da. Anh không được uống trộm đâu đấy! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Nghe xong lời này, lại nhìn qua hộp sữa, tưởng tượng lại bên mép họ, Lưu Anh Nam nhất thời xúc động. Một ý niệm tà ác hiện lên trong đầu…
Hắn bây giờ cả người xao động, cảm giác như có thứ gì đó muốn vọt khỏi cơ thể lao ra ngoài. Nguyên lực trời đất vô tận tràn về phía hắn. Đây là dấu hiệu sắp đột phá cảnh giới vốn có, Lưu Anh Nam sắp thăng cấp!
Chỉ thấy hắn run rẩy vươn tay ra, cầm chiếc cốc chứa đầy sữa kia. Lúc này thân thể hắn hoàn toàn không chịu khống chế, hết thảy đều bộc phát theo tâm, bất tri bất giác không ngờ lại bước vào cấp bậc siêu đại lưu manh, hoàn toàn trở thành một tên dâm giả do máu dê chi phối thân thể.
Hắn giơ tay ngửa đầu, cổ nuốt ừng ực, non nửa cốc sữa được nốc vào trong bụng. Nhưng Lăng Vân nói đây là cốc sữa cuối cùng, là cô nàng muốn chia mỗi người một nửa với Diệp Tinh, bây giờ đột nhiên thiếu một ít, liếc mắt là có thể nhìn ra. Làm thế nào đây?
Người ta bảo kẻ tài cao gan cũng lớn, dâm giả trí tuệ cao. Lưu Anh Nam một tay giơ chén, một tay cởi đai lưng của mình, muốn lợi dụng thứ chất lỏng tương tự sữa bò lúc nào cũng mang bên mình kia để bổ sung một ít…
Diệp Tinh và Lăng Vân ở cách đó không xa nhìn trộm. Nhìn thấy động tác này của hắn, hai người đồng loạt đỏ mặt, hận không thể ngay lập tức báo cảnh sát bắt lưu manh, làm người không thể dâm đến mức này chứ!
Nhưng đúng vào lúc dầu sôi lửa bóng, ngàn cân treo sợi tóc này trong bụng Lưu Anh Nam bỗng truyền tới tiếng nổ vang, hệt như âm thanh Đại Đạo ầm vang. Xem ra đây là dấu hiệu sắp độ kiếp sau khi đột ngột thăng cấp, ngày trước Lưu Anh Nam cũng thường xuyên nhìn trộm ở bể tắm, thậm chí còn nấp trong tủ để đồ thưởng thức ở cự li gần, lại có một lần không nhịn được phóng mầm mống sinh mệnh vô tận vào trong chai sữa tắm của cô gái nào đó.
Nhưng lần này, hắn làm ra đột phá trọng đại trước nay chưa từng có. Cho dù bây giờ vẫn chưa thành công nhưng đã có được trái tim dâm giả dũng cảm xông pha, hoàn toàn từ biệt Trúc Cơ Kỳ của dê xồm, càng vượt qua Nguyên Anh Kỳ của sắc quỷ, trực tiếp đạt tới Độ Kiếp Kỳ của dâm giả. Nếu thuận lợi độ kiếp, hắn sẽ bước lên cảnh giới bậc thầy nghệ thuật chí cao – Đại Thừa Kỳ!
Lưu Anh Nam muốn cắn răng gắng gượng hoàn thành nhiệm vụ sau cùng nhưng Thiên Kiếp tới quá mạnh liệt, bụng hắn hệt như sấm sét đùng đoàng, không thể nhịn nổi. May mà căn nhà này có ba phòng vệ sinh, hắn xông thẳng vào phòng gần nhất, muốn thống khoái dẫn Thiên Kiếp vào cống thoát nước…
Lần thiên kiếp thăng cấp này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Hắn vừa chuẩn bị đứng dậy, trở về hoàn thành sự nghiệp của hắn, mở ra trang sử mới của thời đại dâm giả thì chợt phát hiện thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng thêm dữ dội. Đây tuyệt đối là khảo nghiệm nghiêm khắc.
Căn phòng vệ sinh này có kích thước 3-5m2, ngoại trừ bồn cầu và bồn rửa mặt thì chẳng còn thứ gì khác. Liếc mắt là có thể nhìn hết cả phòng, có thể khẳng định không có dấu vết của giấy vệ sinh ở đâu cả, dù là giấy dùng qua cũng không có.
Lưu Anh Nam khóc không ra nước mắt, hai cô gái ngoài cửa lại sắp mừng điên lên mất. Không ngờ rằng uy lực của bình sữa hết hạn này lại mạnh như thế, rất nhanh họ nghe thấy tiếng cầu cứu của Lưu Anh Nam ở trong nhà vệ sinh:
- Giấy giấy giấy, tôi cần giấy mấy em ơi!
- Tên thối tha này, lúc này rồi còn lảm nhảm được nữa! –Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi.
- Không sao cả. Em từng nghe nói uy lực của sữa hết hạn rất lớn, một lát nữa là anh ta không chịu được đâu…
Quả nhiên, Diệp Tinh vừa nói xong thì nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng động lạ cực kỳ vang dội, mang theo khí thế trời long đất lở, sóng cả biển gầm, sông lớn vỡ đê. Lưu Anh Nam cũng không lảm nhảm nữa, dần trở nên trầm lặng, cuối cùng biến thành rên rỉ.
Diệp Tinh và Lăng Vân cắn chặt răng mới không bật cười thành tiếng. Rất lâu sau, trong nhà vệ sinh truyền tới thanh âm vô cùng suy yếu của Lưu Anh Nam. Hai người vội vàng trốn trong phòng, đồng thời đóng cửa phòng, viện cớ phòng cách âm quá tốt, giả vờ không nghe thấy.
Hai cô gái mặt tươi như hoa, vung tay múa chân. Bỗng nhiên họ nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân loạng choạng. Lưu Anh Nam không ngờ lại ra ngoài, đang đi ngang qua cửa. Chỉ nghe thanh âm suy yếu của Lưu Anh Nam đang lầm bầm:
- Ui cha, đây đâu phải độ kiếp gì chứ, rõ ràng là tẩy tinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt mà, có lẽ đều lôi cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài rồi… Lạ ghê, mấy cô bé đi đâu rồi? Ngay cả một người đưa giấy đều không có!
- Không có giấy anh ta ra ngoài thế nào? Lẽ nào anh ta… -Lăng Vân nhịn xúc động muốn nôn mửa nói thầm.
Diệp Tinh cũng mặt ủ mày chau, vô ý thức bịt mũi. Bỗng nhiên cô nàng hất mắt, lập tức kinh hãi, sau đó lập tức nổi khùng. Cô nàng hung ác nói:
- Tên này đi mang hết cả đồ lót em thay. Hắn ta không có giấy, nhất định là đồ lót của em… Tên đểu cáng đáng giận này!
Đúng như Diệp Tinh nói, Lưu Anh Nam đã giải quyết xong. Người ta có câu: người sống không thể nhịn đi tiểu đến chết, người thông minh không thể để giấy vệ sinh làm khó. May mà lúc ấy tiện tay giắt quần lót nguyên mùi vào trong túi, quả nhiên phát huy công dụng ngay.
Diệp Tinh không nhịn được lao ra ngoài muốn tìm hắn tính sổ. Vừa ra khỏi cửa thì thấy Lưu Anh Nam đang vội vã xách quần chạy về. Nhìn thấy Diệp Tinh hắn sửng sốt nói:
- Ơ, cô đang ở nhà à? Lúc nãy tôi gọi rất lâu cô không nghe thấy sao? Bỏ đi, mau tránh ra, tôi chịu không nổi rồi…
Uy lực của sữa quá hạn cực lớn, Lưu Anh Nam xông thẳng vào nơi vừa mới chiến đấu xong. Diệp Tinh vốn đã bụng đầy lửa giận, sao có thể cho hắn như nguyện. Cô nàng giành trước một bước xông vào, đồng thời khóa chặt cửa phòng vệ sinh, tức giận nói:
- Bà cô chị đây cũng vội, anh cố nhịn đi.
- Cô vội thì nhường cho cô đó. Nhưng tôi phải nhắc cô, bên trong không có giấy. – Lúc này Lưu Anh Nam vẫn không quên nêu cao phong cách. Hắn xoay người chạy tới một phòng vệ sinh khác, căn phòng này khá lớn, là kết hợp cùng với nhà tắm thành một phòng, có lẽ không cần lo vấn đề không giấy nữa rồi. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, nhà vệ sinh, nhất là ở nhà vệ sinh của người khác, đặc biệt là nhà vệ sinh của một mỹ nữ không thân thuộc cho lắm… Không giấy không hề đáng sợ nhất, không giấy lại không nước mới là đáng sợ nhất!
May mà ban nãy Lưu Anh Nam chỉ dùng một chiếc quần lót, trong túi còn có một chiếc áo lót nữa cơ mà, sau khi cố dùng xong, nhà vệ sinh không nước, bồn cầu không thể thoát, điều này khiến người ta buồn bực rồi. Nhất là dưới tác dụng của sữa quá hạn, gần như là tẩy tinh phạt tủy, loại bỏ rác rưởi và tạp chất đọng lại trong cơ thể hơn hai mươi năm. Điều này thê thảm biết nhường nào, mùi thối nồng khiến người ta buồn nôn, hơn nữa còn là nhà của một mỹ nữ không hề thân thuộc. Nếu bị người ta nhìn thấy thì…
A… Lưu Anh Nam không dám tưởng tượng, hận không thể đái bay bãi kia trôi xuống. Song đáng tiếc chính là, còn chưa chờ hắn cảm nhận được cơn buồn tiểu thì bụng hắn lại sôi lên lần nữa. Lưu Anh Nam chán ngán, lại xách quần xông vào ngoài. Một nhà vệ sinh không giấy, một nhà vệ sinh không nước, tất cả hy vọng đều gửi gắm vào nhà thứ ba, cũng là nhà vệ sinh còn lại duy nhất!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
781 chương
67 chương
102 chương
24 chương
34 chương