Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 135 : Ngủ đã mới biết được
Diệp Tinh mơ một giấc mơ ngay cả dung mạo bốn con yêu ma quỷ quái trong địa ngục đều nhớ vô cùng rõ ràng. Lưu Anh Nam nhạy cảm ý thức được rằng, sự việc có khả năng nghiêm trọng rồi.
Lưu Anh Nam nghĩ tới một khả năng, một khả năng rất đáng sợ.
Sở dĩ Lưu Anh Nam đáp ứng làm công việc nhân viên thời vụ của Địa Phủ này chính là vì một ngày nào đó có thể chuyển sang chính thức, đạt được quyền hạn tra cứu Sinh Tử Bộ, tìm được tin tức về cha mẹ mình. Đương nhiên hắn còn cách mục tiêu này rất xa, nhưng trước khi hắn nhậm chức, vì triển khai công tác hắn đã từng tiếp thu bồi dưỡng cương vị trong một khoảng thời gian, hiểu thêm về Âm Tào Địa Phủ và đủ các loại oan hồn ác quỷ ở Dương gian. Trong đó có một loài quỷ rất đặc biệt khiến Lưu Anh Nam khắc sâu ấn tượng cho tới tận bây giờ.
Loài quỷ này gọi là "Đa Mộng Quỷ", hồi còn sống là một kẻ xui xẻo, bởi vì họ đều không ngoại lệ chết trong mơ. Cũng chính là lúc ngủ say chết bất ngờ hoặc mưu sát, chết tự nhiên không nằm trong danh sách này. Bình thường có thể chết tự nhiên không hề đau đớn trong giấc mơ, đó là tích đức từ kiếp trước!
Đa Mộng Quỷ đều là những kẻ chết bất ngờ ở trong mộng, cũng chính là câu nói mọi người bây giờ thường nói: anh chết thế nào cũng không biết! T. r. u. y.ệChính vì họ ngay cả mình chết thế nào đều không biết cho nên oán niệm của họ còn mạnh mẽ hơn oan hồn rất nhiều. Vì không gia tăng oán niệm của họ, Địa Phủ cũng chỉ trong lúc họ sắp đầu thai mới nói cho họ biết nguyên nhân chết ở kiếp trước của họ. Mà ở trước lúc đó, ngay cả Mạnh Bà Thang đều không cách nào xóa bỏ chấp niệm về nguyên nhân chết của họ, lại không cách nào biết được chân tướng, chỉ có thể dựa vào phán đoán, tưởng tượng của mình.
Tư duy là một thứ đáng sợ, người khác nhau có cách tư duy khác nhau, quỷ cũng là như thế. Nhất là loài "Đa Mộng Quỷ" này, có vài con quỷ nghĩ nguyên nhân chết của mình rất đơn giản, ví dụ như đèn treo trên nóc rơi xuống, mình xoay người rơi xuống giường đầu bị va đập, lối suy nghĩ này xem như rất lạc quan, cũng là một sự giải thoát với mình. Nhưng có vài con Đa Mộng Quỷ lại luôn nghĩ sự việc theo hướng xấu nhất, ví dụ như bị người ta đâm vài chục dao chết thảm, bị người dùng chăn bịt ngộp thở, bị lửa thiêu chết, bị khói sặc chết… vv…
Mà càng đáng sợ chính là, nếu có người sống bị loài Đa Mộng Quỷ này bám lên thì Đa Mộng Quỷ sẽ áp dụng ý tưởng trong lòng vào trong mộng của người sống, tái hiện cách mình chết mà nó tưởng tượng ra ở trong mộng người sống, sau đó nó biến thành người chấp hành, người sống đang nằm mơ biến thành nó, chịu chết thay cho nó. Điều này khiến nó vừa có khoái cảm báo thù, vừa giống như kéo theo một kẻ chết thay vậy.
Nếu Diệp Tinh thật sự gặp phải loài quỷ này thì quả là phiền phức. Bởi vì loài quỷ này chỉ xuất hiện trong mộng của người bị nó bám lên, một vài thủ đoạn bắt quỷ thông thường đều không dùng được.
- Tiểu thư Diệp Tinh, cô có thể nói kỹ càng giấc mơ của cô hay không? –Lưu Anh Nam bỗng nghiêm túc, cũng không nhắc tới điềm xấu gì kia nữa. Nét mặt như thế khiến Lăng Vân nhìn mà sững sờ, cảm giác như lại nhìn thấy người đàn ông ôm nàng khiêu vũ, bày tỏ tình cảm ở tiệc rượu hôm trước.
Trái tim Lăng Vân đập rộn ràng, khuôn mặt cũng đỏ bừng, không nhịn được đi tới bên người Lưu Anh Nam, ấn hắn ngồi xuống. Diệp Tinh ngồi ở đối diện họ, một chiếc kính râm gác trên trán, một đôi mắt phượng sáng ngời, vô cùng quyến rũ. Chỉ với dung mạo và dáng người của cô nàng thì rất khó tưởng tượng cô nàng là một diễn viên đi theo con đường ngây thơ trong sáng.
Diệp Tinh nâng cằm, nháy mắt, bày ra vẻ gái khờ, nghĩ rất lâu mới nói:
- Tôi sực nhớ ngoại trừ có tiểu quỷ ném tôi vào vạc dầu thì hình như còn mơ thấy lúc đó tôi đang ngủ, đột nhiên có một người đàn ông xông vào phòng ngủ, trong tay cầm búa sắt nện thẳng về phía mặt tôi, nhưng còn chưa nện tới thì tôi đã tỉnh dậy. Lúc đó tôi bị dọa không nhẹ, giống hệt như thật vậy. Nếu thêm một hai lần nữa thì chỉ e thật sự sẽ bị dọa thành bệnh.
Có lẽ không khác Đa Mộng Quỷ là mấy! Lưu Anh Nam nhướng mày, không ngờ rằng sự việc lại trở nên phức tạp như thế.
- Rốt cuộc là thế nào? –Lăng Vân ngồi ở bên người Lưu Anh Nam bỗng lo lắng hỏi, làm Lưu Anh Nam giật nảy mình, không biết cô nàng sán lại gần từ lúc nào. Thanh âm mềm mỏng xen lẫn âu lo này khiến Lưu Anh Nam hơi hoảng hốt, hệt như người vợ dịu dàng đang lo lắng cho người chồng vừa mới thất nghiệp vậy.
Lưu Anh Nam liếc Lăng Vân một cái, nhìn vào đôi mắt như nước của cô nàng, cảm giác như có thể hòa tan hắn vậy. Hai cánh môi tươi đẹp như cánh hoa hồng kia là nơi hắn từng chiến đấu qua, khiến hắn không nhịn được muốn lao tới hôn. Lăng Vân bị ánh mắt như lửa của hắn nhìn chằm chặp, hơi xấu hổ cúi đầu. Lưu Anh Nam cũng vội vàng hít sâu một hơi, dẹp yên sự xúc động trong lòng, quay đầu hỏi Diệp Tinh:
- Tiểu thư Diệp Tinh, ngoại trừ tối qua, trước đó cô có mơ giấc mơ tương tự như thế hay không?
- Có mơ, rất nhiều giấc mơ đều không nhớ rõ nữa. –Diệp Tinh gãi đầu, bỗng hai mắt sáng ngời nói:
- Tôi nhớ ra rồi, trước đây không lâu tôi mơ một giấc mơ rất kỳ quái.
- Cái gì? –Lưu Anh Nam cũng căng thẳng theo.
Diệp Tinh lườm mắt, rất là đáng yêu, ngẫm nghĩ một hồi khuôn mặt hơi đỏ nói:
- Có một lần tôi nằm mơ, mơ thấy bị bốn năm gã đàn ông chặn ở trong hẻm nhỏ định phi lễ, họ tóm tay chân tôi, xé quần áo tôi, cố lột váy tôi. Lúc ấy tôi rất sợ, ra sức vùng vẫy, cho dù hơi lộ hàng nhưng tôi vẫn chật vật thoát khỏi. Đúng vào lúc này tôi tỉnh lại, mới phát hiện ra là một cơn ác mộng, tôi bình tĩnh lại rồi ngủ tiếp, không ngờ lại mơ thấy con hẻm nhỏ tối đó, vẫn là mấy gã đàn ông đó, nhìn thấy tôi còn ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Cô còn dám quay lại à?"…
Lưu Anh Nam và Lăng Vân đều thộn ra, nhìn Diệp Tinh rất lâu. Hai người lau mồ hôi lạnh trên trán nói:
- Cô đây là ác mộng nối tiếp mà, đóng phim đóng nhiều quá, ngay cả nằm mơ đều chia tập trên tập dưới!
Lưu Anh Nam cười nói:
- Trước lúc cô mơ thấy giấc mơ này, trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Sao lại mơ thấy giấc mơ bẩn thỉu như thế chứ?
- Quãng thời gian đó người quản lý của tôi cho tôi nhận rất nhiều vai diễn. Tôi đọc rất nhiều kịch bản phim, hình như trong đó có một bộ phim có cảnh nữ chính bị phi lễ… -Diệp Tinh gãi đầu nói.
-Bộ đó tên gì? Nữ chính cuối cùng là ai diễn? –Lưu Anh Nam kích động chà tay, Lăng Vân chịu thua giơ tay đỡ trán. Diệp Tinh ngẫm nghĩ nói:
- Hình như là phân cho một nữ diễn viễn tên Lộ Lộ gì đó, nghe nói là đi theo con đường sexy, hình như họ "Cam"?
- Tôi té… -Lưu Anh Nam hừ nói:
- Để cô ta diễn vai này, là gã đàn ông phi lễ cô ta hay cô ta phi lễ gã đàn ông hả? Còn nữa, cô ta không phải đi theo con đường sexy, người ta bày ra chính là nghệ thuật cơ thể!
- Được rồi, anh chỉ luôn hứng thú với việc này, hãy nói về chuyện của Diệp Tinh đi. Rốt cuộc liệu có phải có chuyện đáng sợ gì đó xảy ra hay không? –Lăng Vân lo lắng hỏi.
Lưu Anh Nam vân vê cằm, ngắm nghía Diệp Tinh trong cự ly gần. Chỉ thấy cô nàng mi dài mắt phượng, dáng người nóng bỏng, gợi cảm quyến rũ. Lưu Anh Nam cười hềnh hệch nói:
- Tình hình cụ thể thì phải ngủ đã mới biết được!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
781 chương
67 chương
102 chương
24 chương
34 chương