Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 131 : Hai người đẹp tới thăm

Khu quy hoạch Nam nội thành vốn ồn ào huyên náo, toàn bộ đều là tin tức phản đối lại lần nữa trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người. Lăng Vân quyết đoán dứt khoát sử dụng chiêu hiệu ứng ngôi sao này, đồng thời thành công mời tới Diệp Tinh nhiều fans nhất, hot nhất hiện nay, còn áp dụng cách rút thưởng để chiếm hảo cảm của tầng lớp nghèo hèn, thành công lợi dụng lòng hư vinh của đám đời hai. Ngay cả tầng lớp bần hàn hèn mọn cũng có thể ở ngay sát nữ thần, đương nhiên họ không cam lòng yếu thế cho được. Cứ thế, sinh ra một loạt phản ứng dây chuyền, nhất là cuộc tranh chấp giữa đám đời hai. Rất nhiều lúc, đời hai không vẻn vẹn chỉ đại biểu chính bản thân họ, còn đại biểu cho đời một ở đằng sau họ, cho nên họ mới có vốn liếng để kiêu ngạo. Cho nên họ vào ở, trên mức độ nào đó mà nói cũng đại biểu cho đời một đằng sau họ vào ở, thành công hấp dẫn càng nhiều sự chú ý của đời một. Tuy Lưu Anh Nam không kịp tới hiện trường xem náo nhiệt nhưng lại có người biết chuyện ghi lại hết cả hiện trường hoạt động khi đó, đồng thời còn đưa lên mạng. Lưu Anh Nam xem video khi đó, Diệp Tinh xinh đẹp gợi cảm, không hổ danh nữ thần, không khí cả hiện trường đều trong sự khống chế của cô nàng, lại không hổ với kỹ năng diễn xuất của ngôi sao. Nhất là khi cô nàng mặc quần áo lao động, đội mũ bảo hộ đã hoàn toàn đánh động mỗi một vị bần cùng trong hiện trường. Trong tích tắc chiếc cúc bục ra kia, càng dẫn tới tiếng thét liên miên, tiếng sói tru không ngừng. Không biết vị quay video này là ai, kỹ năng quay phim tuyệt đối là chuyên nghiệp, hình ảnh ghi lại rất đầy đủ, thậm chí còn thêm vào cả khung cảnh náo nhiệt ở hiện trường. Cũng chính vì như thế Lưu Anh Nam mới nhìn thấy chỗ không tầm thường trong đám người. T. r. u. y.ệNói một cách chính xác là nhìn thấy hai người không tầm thường, một người trong đó chính là vị Trương công tử áo đen đời hai ám chỉ Lăng Vân đừng tham dự vào khu quy hoạch Nam nội thành kia. Y vẫn là bộ dạng mỉm cười kèm theo vẻ lạnh lùng, toàn thân đồ đen, một chiếc vòng cổ bằng bạc với mặt đá lưỡi liềm lấp lóe hàn quang thõng trước ngực hệt như đang lắng nghe âm thanh của tim đập, chuẩn bị gặt hái sinh mạng. Mà cách không xa chỗ y có một cô gái dáng người thon cao, dung mạo quyến rũ đang ngắm nhìn Diệp Tinh hòa mình cùng đám fans cách đó không xa. Cô ả thỉnh thoảng vươn tay hất lọn tóc thừa bên tai, chỉ thấy trên mu bàn tay cô ả xăm một chiếc đầu ma quỷ hung tợn đáng sợ. Người này chính là cô gái quyến rũ từng giao phong với chị Hai Thường Đình lần trước. Sau lần công tử áo đen cảnh cáo Lăng Vân liền xuất hiện Quỷ Ăn Phân, sau khi cô gái quyến rũ đấu đá với Thường Đình thì xuất hiện Quỷ Sắc Dục. Hai loài này có thể nói là tiền bối trong đám quỷ, đều là ác quỷ thời viễn cổ lúc còn sống từng có hành vi xấu xa, chịu hình phạt ở Vô Gian Địa Ngục. Sau khi Âm Tào Địa Phủ hình thành thì loài quỷ này về cơ bản đã biến mất, vào thời đại đề xuất chấp hành nhân tính hóa này thì càng tuyệt chủng hoàn toàn. Hai người đứng rất xa, ra vẻ như không quen biết lẫn nhau, nhưng họ lại có quá nhiều điểm chung, đều bảo vệ khu Nam nội thành, đều có quan hệ với ác quỷ thượng cổ. Điều này khiến Lưu Anh Nam không nhịn được nghĩ đến truyền thuyết lưu truyền ở Địa Phủ kia. Từ lúc khai thiên lập địa, sau khi con người học cách dùng hai chân bước đi, Thiên Đình còn chưa hình thành vì thu nhận người chết đã xây dựng tạm một địa ngục, được người trong nghề gọi là "Địa Ngục Đen". Có điều vị Trương công tử này và cô gái quyến rũ kia nhìn ngang nhìn dọc đều là người sống sờ sờ, khiến hắn rất khó liên tưởng hai người với Địa Ngục Đen kia. Nhưng con Quỷ Ăn Phân và Quỷ Sắc Dục nọ lại không cách nào giải thích. Nghĩ không ra Lưu Anh Nam cũng chẳng muốn nghĩ thêm. Vấn đề lịch sử tồn đọng này tốt hơn hết để lại cho các đại ca bên trên lo liệu thôi. Bây giờ hắn cần quan tâm chính là, hai vị này lại xuất hiện ở khu quy hoạch Nam nội thành, hơn nữa là hiện trường hoạt động của Diệp Tinh, chỉ e sẽ lại xảy ra chuyện chẳng lành nào đó chăng? Có điều người bây giờ cũng thật là dũng mãnh, nhất là người như Lăng Vân, Thường Đình. Ba phen bốn bận gặp quỷ, đối phương cũng báo rõ ràng cho họ, hết thảy đều là chọc họa từ khu quy hoạch Nam nội thành nhưng họ vẫn cứ đổ xô vào, dũng cảm tiến tới. Đây chính là sự thôi thúc của lợi ích mà. Lại nhìn những công nhân trên công trường kia, cuộc sống của họ chắc chắn không sung túc như Lăng Vân và Thường Đình, thậm chí cả gia đình đều nhờ vào thu nhập bạc bẽo ở công trường để sống qua ngày. Nhưng sau khi họ gặp phải sự kiện thần quái thì dứt khoát bỏ phần công việc mà họ dựa vào đó để sinh tồn, bởi vì họ không ngăn được sự sợ hãi trong lòng. Nhưng với Thường Đình và Lăng Vân thì khu quy hoạch Nam nội thành, tập đoàn Vân Hải đầu tư hàng tỷ, hao tổn của cải vật chất cực lớn, mà lợi ích càng gấp vạn lần. Thường Đình cũng chẳng khác là mấy, đều có thể thu được lợi ích cực lớn ở công trường. Ngoại trừ sự thôi thúc từ lợi ích này còn có sự tham lam của lòng người. Công nhân vì rời khỏi có thể ngay cả cơm đều không có mà ăn, nhưng hai cô nàng cho dù tổn thất trăm vạn, ngàn vạn, thậm chí hàng tỷ thì vẫn bảo đảm áo cơm không lo, song họ vẫn mạo hiểm để kiếm lời. Đương nhiên trong này còn có trách nhiệm và hứa hẹn. Lăng Vân quản lý công ty lớn, còn có cổ đông và hàng vạn công nhân viên phải nuôi. Thường Đình có lời hứa với người bạn thân Tiểu Ninh, thủ hạ cũng có hàng trăm anh em dựa vào cô nàng để kiếm ăn. Haizz, cả đời người ta sống không dễ dàng, lại có trách nhiệm, lại phải giữ lời hứa, cho nên những lợi ích, vật chất gì kia tốt hơn hết hãy lơ đi một chút. Trách nhiệm và lời hứa có thể khiến người ta sống càng sung túc hơn, mục tiêu càng rõ ràng hơn, mà tham lam và dục vọng thì chính là nguồn gốc của phiền não. Hình ảnh video chỉ hơi lướt qua cô gái quyến rũ và Trương công tử, hoàn toàn không nhìn ra đầu mối gì cả nhưng Lưu Anh Nam vẫn có dự cảm chẳng lành. Vì để an toàn hắn bèn thử liên hệ với các đại ca trong Âm Tào Địa Phủ. Tiếc thay, chủ tịch HDQT Địa Tạng Vương vẫn tập huấn ở Tây Phương Cực Lạc, Thập Điện Diêm Vương vẫn đang chuyên tu ở lớp bồi dưỡng lãnh đạo cao cấp trên 33 tầng trời. Đám người Thôi Phán Quan, Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường đi công tác phối hợp với đối tác công ty, Âm Tào Địa Phủ chỉ còn lại một ít tiểu quỷ, hoàn toàn không giúp gì được.Ôi, bỏ đi. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Lưu Anh Nam cũng đã bận bịu cả ngày rồi. Từ chỗ lão Lý vừa uống không ít rượu vừa mệt vừa buồn ngủ, hắn chỉ tắm rửa qua loa rồi ngả đầu liền ngủ. Ngày hôm sau khi hắn tỉnh dậy chỉ cảm thấy trước mắt rất tối, nhưng hắn luôn là ngủ đủ tự nhiên tỉnh. Cho dù là trời đầy mây thì trong phòng cũng có đèn tuýp mà, sao lại tối thế chứ? Hắn dụi mắt nhìn kỹ. Chỉ thấy trên cửa kính thu vé dán lên hai khuôn mặt vặn vẹo! Lưu Anh Nam giật nảy mình, bặt phắt dậy. Lẽ nào có ác quỷ tìm tới cửa? Chắc không phải đâu, quỷ nào lại chủ động tìm quỷ sai chớ? Đó quả thật là sống mất kiên nhẫn, chết không thoải mái mà. Lưu Anh Nam nhìn kỹ mới phát hiện thì ra chẳng phải khuôn mặt quỷ đáng sợ gì cả, mà là hai cô gái dán mặt lên cửa kính, do đây là cửa sổ thu vé, lại là phòng ngủ của Lưu Anh Nam cho nên hắn sử dụng chính là kính màu trà. Nếu không dán lên cửa kính thì rất khó có thể nhìn rõ tình huống bên trong. Lưu Anh Nam thoắt dậy, chỉ mặc một chiếc quần đùi, ngắn đến độ mấy chiếc lông ch*m đều đâm ra ngoài. Hắn mở cửa, hai cô gái như hoa như ngọc còn chưa kịp mắng hắn mất lịch sự thì hắn ngược lại đã đánh phủ đầu trước, hai tay vòng qua ngực nói: - Á, các cô vào bằng cách nào? Vào bao lâu rồi? Các cô đã làm gì với tôi? Lăng Vân không hề khách khí vươn tay đẩy hắn về, khuôn mặt hơi đỏ nói: - Không biết xấu hổ, ngủ truồng cũng không đóng cửa! Ngủ truồng? Lưu Anh Nam gãi đầu, cúi đầu liếc qua, đúng là mặc quần đùi mà. Có điều, hắn quả thật cũng nhớ ra, tối qua xông vào tắm, mơ mơ hồ hồ liền ngủ mất, hình như quần áo vẫn ở trong nhà tắm. Nhưng chiếc quần đùi này là thế nào? Lúc này một cô gái khác gỡ cặp kính đen xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp gợi cảm quyến rũ gần như hoàn mỹ. Cô nàng cười hì hì liếc qua Lăng Vân, lại liếc qua chiếc quần đùi của Lưu Anh Nam nói: - Anh đừng nghĩ nữa, đương nhiên là chị Vân mặc giúp anh rồi. Bằng không anh sẽ lộ sạch, bị tôi nhìn thấy sạch sành sanh…