Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 124 : Mượn xác hoàn hồn
- Sao chú lại ở đây? –Chị Hai mắt say lờ đờ, phì hơi rượu nói.
Lưu Anh Nam hất cằm về phía trước mặt nói:
- Giống họ thôi, đi tế mộ.
Chị Hai gật đầu, trên mặt lóe lên một tia thương cảm, lại lần nữa vùi đầu vào khuỷu tay tiếp tục nằm giả chết, dọc đường không nói thêm câu nào.
Lưu Anh Nam cũng không trêu chọc cô nàng nữa. Chị Hai này không phải là sáng sớm uống nhiều rượu thì chính là hôm qua uống không đủ. Không hổ là kẻ lăn lộn giang hồ, quả là dũng mãnh. Chỉ là loại người này trong tay khống chế công trường nhiều nhà, đất cát, xe tải, mức thu lợi mỗi ngày hàng chục vạn, không ngờ cũng ngồi xe bus?
Mãi đến khi đến trạm cuối Lưu Anh Nam mới hiểu, thì ra mục đích chị Hai lên xe giống với mọi người, đều là đi tế mộ.
Cho dù chị Hai là người lăn lộn giang hồ nhưng càng là người như vậy thì càng hiểu trung hiếu nghĩa khí.
Chị Hai nghiêng nghiêng ngả ngả, tập tễnh xuống xe, lảo đảo đi về phía trước. Lưu Anh Nam theo đằng sau cô nàng, chỉ thấy trước khi vào núi, có một cửa đá khổng lồ đứng sừng sững, ha bên khắc câu đối: "Sắc nước bóng núi hòa cát bụi – hương hoa bóng chim báo hồng ân". Ở chính giữa viết bốn chữ lớn "Nghĩa trang Tây Sơn" mang đầy tình thơ ý họa, phản ánh chân thực về văn hóa cõi chết từ ngàn năm qua.
Cách đó không xa, núi xanh nguy nga, thông mọc che trời, từ đỉnh núi tới chân núi, từng ngôi mộ đủ mọi kiểu dáng hệt như hòa cùng ngọn núi, rất là toàn vẹn tự nhiên. Mọi người đi lên men theo con đường nhỏ, trên đường phải đi qua một hộ gia đình nhà ngói ba gian rào giậu sân vườn, bên trong nuôi gà vịt dê bò, còn có năm đứa trẻ đang chơi bên ngoài, hai nam ba nữ, trên nóc nhà khói bếp lượn lờ, trong sân phơi đầy quần áo vừa mới giặt, điển hình của một gia đình hạnh phúc.
Nhưng, ai con mẹ nó lại cư ngụ ở dưới nghĩa trang, còn sống cuộc sống an lành vui vẻ như thế chứ? Hộ gia đình này nằm trên con đường ắt phải ngang qua để đi thông lên nghĩa mộ trên núi, rất nhiều người đi tay không tới đều sẽ dừng lại ở đây. Hộ gia đình này bán đĩnh vàng hương nến đồ cúng, vòng hoa áo niệm, vật cúng tươi sống, họ sống dựa vào việc này. Quả đúng là gần núi ăn của núi, gần biển ăn của biển, gần nghĩa trang ăn của người chết mà!
Chị Hai cũng là đi tay không, cô nàng lảo đảo đi vào trong sân. Trong sân có một người phụ nữ tầm 35 - 36 tuổi, như hoa như ngọc, lại cần kiệm chất phác đang nấu cơm. Đương nhiên nấu đều là cơm cúng, đều dùng để bày đồ cúng cho người chết. Một người đàn ông đang gấp đĩnh vàng ở trong góc, ban nãy ông ta đã bán được mấy bộ, đồ cúng ở đây đắt hơn cửa hàng bên ngoài không chỉ ba lần, nhưng bây giờ người ta đều vì tiện lợi, tốn thêm ít tiền cũng chả sao cả, bởi vậy mới béo bở cho gia đình nhỏ hòa thuận sung túc này.
- Ông chủ, có đồ ăn đồ uống gì ngon đều lấy hết lên cho tôi. –Chị Hai vừa vào sân liền rất ngang ngược nói. Cảm giác không giống như đến mua đồ cúng cho người chết, ngược lại giống như hảo hán Lương Sơn tới quán ăn vậy.
Người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, mày nhỏ mắt nhỏ, cằm để một nhúm râu dê thoạt nhìn rất đáng khinh đang gấp giấy tiền kia nghe thấy tiếng quát của chị Hai liền lập tức đứng bật dậy. Hắn vừa muốn giới thiệu thì bỗng nhiên đôi mắt nhỏ kia thoáng cái cứng lại, hệt như chuột thấy mèo vậy.
Sau đó gã đàn ông chẳng buồn nhìn vị khách sộp như chị Hai này, móc ra từ trong túi một bao thuốc lá xịn có giá hơn trăm tệ, một chiếc bật lửa cao cấp với số lượng hạn chế toàn cầu, quay đầu gắt giọng quát:
- Bà nó ơi, mau thịt gà thịt dê, xào nấu hâm rượu…
Trong nhà truyền tới thanh âm tức giận của phụ nữ:
- Ông hâm à? Xào nấu đồ cúng, hâm rượu cho người chết làm gì chứ?
- Bà đừng lắm lời nữa, đây không phải dâng cúng cho người chết, là cúng cho tổ tiên sống của tôi! –Gã đàn ông quát rồi quay đầu lại, mặt đầy niềm nở, cách từ rất xa rút ra một điếu thuốc, cung kính cầm bật lửa vui vẻ chạy tới trước mặt Lưu Anh Nam, hệt như cháu chắt có hiếu nghênh đón tổ tiên vậy:
- Anh Nam, anh Nam, sao anh tới đây thế? Không đón tiếp anh từ xa, anh hút thuốc đi ạ!
Lưu Anh Nam liếc gã ta một cái, nhận lấy điếu thuốc rồi nhìn thoáng qua khung cảnh nơi đây, cười lạnh nói:
- Tôi bảo lão Lý này, gần đây có vẻ anh làm ăn càng ngày càng tốt đấy. Chiếc bật lửa này theo tôi biết thì hình như là bản limited?
- Khì khì, giả đó, hàng fake thôi. –Gã đàn ông cười hàm hậu, nhưng trong đôi mắt nhỏ kia lại lấp lóe quang mang đau lòng.
Lưu Anh Nam mặc kệ gã ta đau lòng hay không, châm thuốc xong đút thẳng chiếc bật lửa vào túi mình. Chị Hai ở trước mặt thấy thế liền sững sờ, rượu tỉnh quá nửa. Lần trước gặp phải Quỷ Sắc Dục cô nàng đã nhìn ra sự bất phàm của Lưu Anh Nam, chẳng qua do sự kiện ôm đùi khiến cô nàng xấu hổ quá đỗi. Hiện tại lại nhìn thấy Lưu Anh Nam quen thuộc với người bán vòng hoa dưới chân núi nghĩa trang như vậy, quả đúng là quỷ dị!
Thực ra Lưu Anh Nam và người đàn ông trung tuổi này không quen thuộc cho lắm, chỉ quen linh hồn trong cơ thể này mà thôi.
Đây là một câu chuyện mượn xác hoàn hồn rất hiếm thấy. Gia đình người đàn ông trung tuổi họ Lý này bao đời nay đều sống ở dưới chân núi, cho dù biến thành nghĩa trang cũng không dời đi, là một người đàn ông thôn quê thành thật chất phác, ngày ngày lên núi hái ít quả dại, săn ít thú hoang sống qua ngày, nhưng có một hôm bất hạnh gặp phải bất trắc, ngã xuống núi bỏ mình.
Mà nơi đây là nghĩa trang, thứ có nhiều nhất chính là du hồn dã quỷ, vừa chết có, âm hồn bất tán cũng có. Vừa vặn lúc này có một thanh niên trẻ vì dám làm việc nghĩa đã xuống nước cứu người, anh dũng cứu lấy tính mạng của một nhà ba người, bản thân lại bất hạnh bỏ mình. Càng đáng giận chính là nhà ba người được cứu kia chẳng những không tích cực cứu lại, cũng không ở lại lưu ý tới sự việc tiến triển ra sao, mà còn thờ ơ rời đi. Khi người chứng kiến ngăn lại ba người được cứu, nói chàng trai cứu họ còn chưa lên bờ, nhà ba người này không ngờ lại nói một câu mất hết nhân tính rằng "liên quan gì tới tôi", sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Lúc đó câu chuyện đã gây nên tiếng vang rất lớn trong xã hội, toàn dân kêu gọi tẩy chay nhà ba người không chút nhân tính này, nghe nói ba người này không lâu sau đã toàn bộ bỏ mạng trong một vụ tai nạn giao thông, hiện trường vô cùng thê thảm. Nhưng bất kể nói thế nào, chàng thanh niên hảo tâm xuống nước cứu người kia cũng trả bằng tính mạng thời trai trẻ.
Mà chàng trai trẻ này chính là lão Lý hiện tại. Có thể là do nghĩa cử cao đẹp của cậu ta đã đánh động anh giai Thiên Đạo, cho nên vào lúc lão Lý ngã xuống núi bỏ mình, chàng trai cũng vừa được chôn cất trong nghĩa trang, sinh hồn vẫn đang phiêu bạt lại ù ù cạc cạc bám lên người lão Lý, dùng cách thức hiếm thấy này tiếp tục cuộc đời của mình.
Sở dĩ Lưu Anh Nam biết nhiều như vậy, sở dĩ lão Lý sợ hắn như vậy là bởi vì sau khi thằng nhóc này vừa mới mượn xác hoàn hồn, vô cùng hưng phấn, không ngờ lại muốn chạy về nhà cũ của hắn ta. Chỉ tiếc rằng trời đất có hạn chế, nếu mang danh nghĩa lão Lý thì cậu ta vẫn là người sống, nhưng trên danh nghĩa chàng trai dám làm việc nghĩa kia thì cậu ta đã chết rồi.
Cho nên lúc cậu ta tới gần nhà mình, quy tắc trật tự không thể làm trái trong trời đất bỗng gây khó dễ, cưỡng ép hút sinh hồn của cậu ta từ trong thân thể lão Lý ra, thoáng chốc biến thành một bộ thi thể và một du hồn. Mà một màn này vừa vặn bị Lưu Anh Nam gặp phải.
Lúc ấy sau khi chàng trai hiểu ra, liền muốn trở lại thân thể lão Lý. Lưu Anh Nam không rõ nguyên nhân, còn tưởng rằng du hồn muốn bám vào thân thể người, bèn lập tức sử dụng một ít lực lượng giam cầm sinh hồn của cậu ta, sau đó thông qua câu chuyện của cậu ta hắn mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc, cũng biết đây là sự an bài của anh giai Thiên Đạo. Ngay cả anh giai Thiên Đạo đều cho phép, thì đương nhiên hắn cũng sẽ không so đo, có điều trải qua việc sinh hồn bị giam cầm khiến chàng trai vô cùng kiêng kỵ hắn, cũng không muốn lãng phí cơ hội sống lại khó có được này. Từ đó về sau cậu ta đối đãi với Lưu Anh Nam như tổ tiên sống vậy…
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương