Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 122 : Không níu kéo mới là vui vẻ!
Nhậm Vũ nửa tin nửa ngờ tiếp thu kiến giải của hắn. Có điều chuyện về thần quỷ vốn thần kỳ, hoàn toàn không thể dùng lý luận, khoa học gì đó để giải thích. Sau đó Nhậm Vũ lại sực nhớ lời hắn, hỏi:
- Sao cơ? Hồi nhỏ anh thường xuyên mắc bệnh ư? Linh phù của vị thế ngoại cao nhân kia chữa khỏi bệnh của anh chưa? Nếu thật sự có bệnh tốt hơn hết phải đi bệnh viện, phải tin tưởng khoa học!
Chung quy vẫn là bác sĩ, lúc nào cũng không quên tín ngưỡng của mình. Lưu Anh Nam cười nói:
- Yên tâm đi, vào thời đại bây giờ, thế ngoại cao nhân có bệnh cũng phải tới bệnh viện.
- Đúng, nhất định phải tin tưởng khoa học, tin tưởng y học. –Nhậm Vũ gật đầu nói:
- Đúng rồi, anh rốt cuộc mắc bệnh gì, nói thử xem, biết đâu tôi có thể chữa trị giúp anh.
- Cô chữa giúp tôi? –Lưu Anh Nam liếc qua cô nàng, lại không nhịn được nhìn thoáng qua khoảng giữa của hai chân. Nên biết, Nhậm Vũ chính là bác sĩ của chuyên khoa tiết niệm nam.
Nếu nói với người khác Nhậm Vũ hoàn toàn có thể nói thoải mái, thầy thuốc như mẹ hiền, không thể dùng ý nghĩ đáng khinh để cân đo. Nhưng lúc này, hai tay cô nàng vòng qua cổ Lưu Anh Nam, hai người má giáp má, vành tai chạm tóc mai. Lưu Anh Nam cúi đầu nhìn thần binh bảy tấc của mình, động tác này, hoàn cảnh này, cộng thêm quan hệ mới làm quen của hai người…
Nhậm Vũ thoắt cái đỏ bừng mặt. Đây đang ở trên xe bus, cô nàng vội vàng buông Lưu Anh Nam ra. Do dùng sức quá mạnh bản thân cô nàng suýt nữa ngã ra đằng sau, may mà Lưu Anh Nam nhanh tay nhanh mắt kịp thời ôm eo cô nàng. Trên xe bus có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chặp vào họ, thần thái mỗi nguời mỗi khác, có hâm mộ có đố kỵ có hận!
Nhậm Vũ không chịu nổi nhiều ánh mắt hằm hằm như thế, xe vừa tới trạm tiếp theo liền vội vội vàng vàng kéo Lưu Anh Nam xuống xe. May mà chỗ này cách khu Lưu Anh Nam ở không xa, trên đường Nhậm Vũ vẫn đang nghĩ tới chuyện mập mờ ban nãy. Cho dù cô nàng thường xuyên tiếp xúc với đàn ông, hơn nữa tiếp xúc đều là nơi riêng tư nhất của đàn ông, nhưng đó là sự tiếp xúc giữa người bệnh và bác sĩ, khác hẳn sự tiếp xúc với Lưu Anh Nam ngày hôm nay. T. r. u. y.ệHai người đi bộ mười phút thì tới tiểu khu Thánh Cảnh Hoa Viên. Cô nàng thông thạo mở cửa nhà Lương Mỹ Thần, đường ngăn cách của cảnh sát đã tháo ra, sự việc không hề bộc lộ, mà quả thật cũng không đáng để quan tâm cho lắm. Mỗi năm chuyện tình nhân giết bồ nhí, vợ cả giết vợ bé, vợ bé giết tình nhân nơi nào cũng có, đã chẳng tính là tin tức nóng gì nữa rồi.
Nhưng cho dù như thế, hàng xóm xung quanh vẫn thả tin tức ra ngoài, nhoáng cái trở thành vấn đề nóng trong tiểu khu. Đặc biệt là những cô bồ nhí khác, ai nấy đều cảm thấy bất an, có cảm giác như vắt chanh bỏ vỏ, nên càng đối xử cẩn thận với "người yêu" của mình!
Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ. Đây là do Nhậm Vũ đã thu dọn qua, những chiếc bcs bị đâm thủng trong thùng rác đều bị cảnh sát cầm đi làm vật chứng. Lưu Anh Nam vừa vào cửa liền tìm được hồn ma của Lương Mỹ Thần ở ngay trong nhà vệ sinh. Cho dù cô biến thành quỷ nhưng không có nghĩa cô có được năng lực hơn hẳn người thường, sự hạn chế của đất trời với hồn ma còn nhiều hơn cả người sống. Sở dĩ linh hồn lưu lại Nhân gian là do trong lòng có chấp niệm, mà hồn ma cũng chỉ có thể nán lại trong phạm vi lưu giữ chấp niệm. Ví dụ như sau khi chết nghĩ tới một người thì hồn ma sẽ theo người ấy, nhớ nhà của mình thì sẽ ở lại trong nhà.
Chỉ có người chết đột tử, oán niệm cực nặng rồi hóa hành lệ quỷ, một lòng muốn báo thù mới sinh ra một vài năng lượng đáng sợ, thông qua các cách khác nhau báo thù ở Dương gian.
Rất rõ ràng, tất cả chấp niệm của Lương Mỹ Thần đều ở trong căn nhà này. Nơi đây có tình yêu và kỷ niệm đẹp nhất của cô. Khi Lưu Anh Nam phát hiện ra cô ở trong nhà vệ sinh, cô đang nhìn vào gương trang điểm, hệt như mọi thứ đều không thay đổi, cô đang dày công trang điểm mình, chờ đợi nghênh đón người đàn ông mình yêu thương.
Lưu Anh Nam lôi thẳng cô ra ngoài, cho dù âm dương đôi ngả nhưng vẫn có thể gặp được bạn bè của mình, Nhậm Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Lưu Anh Nam lo Nhậm Vũ quá vui sẽ thật sự coi như không có việc gì, không để ý người quỷ khác đường, trò chuyện với bạn cũ thì sẽ khơi dậy sự lưu luyến của Lương Mỹ Thần với Dương gian. Cho nên Lưu Anh Nam cướp lời mở miệng trước:
- Mỹ Thần, lần này chúng tôi tới là tìm cô thương lượng một việc. Cô xem, sắp tới "tuần đầu" rồi, phía cảnh sát đã chính thức khởi tố tên bạc tình kia với tội danh mưu sát, cô cũng phải về với đất thôi. Cô cảm thấy viết gì trên bia mộ của cô mới tốt đây?
Tuy Lưu Anh Nam không hề muốn cụt hứng nhưng không thể không làm như thế. Đây là chức trách của hắn, trực tiếp nói rõ với họ, Lương Mỹ Thần đã chết rồi.
Hắn vừa nói như vậy, Nhậm Vũ vốn có một bụng tâm sự liền lập tức quên mất toàn bộ, biến thành nước mắt vô tận, Lương Mỹ Thần an ủi nói:
- Được rồi mà Tiểu Vũ. Tớ bây giờ đều có thể đón nhận, câu cũng đừng buồn quá. Cậu mãi mãi là bạn của tớ, là niềm vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời tớ, tớ ghi nhớ tất cả vào thâm tâm đã đủ rồi. Hy vọng cậu cũng như thế.
Nhậm Vũ rơi lệ gật đầu, Lương Mỹ Thần quay đầu nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Trên bia mộ của em cứ viết câu nói nổi tiếng của sói xám.
- Sói xám? –Lưu Anh Nam gãi đầu. Hắn chưa bao giờ có hứng thú với phim hoạt hình.
Ngược lại Nhậm Vũ khá hiểu rõ, lập tức nín khóc mỉm cười nói:
- Thần Thần thối, đến lúc này rồi còn đùa được. Câu nổi tiếng của sói xám là "ta nhất định sẽ trở lại"!
- Ừm, viết thế cũng được. –Lưu Anh Nam gật đầu nói:
- Người chết là lớn nhất mà. Chúng ta phải tôn trọng nguyện vọng của người chết, viết gì trên bia mộ đều được. Tôi từng nhìn thấy trên bia mộ một lãnh đạo viết rằng "Tôi sẽ trở về kiểm tra định kỳ". Còn có một người cả đời không mua được nhà viết rằng "cuối cùng đã có nhà của mình". Hiện tương đối lưu hành là "ta đây đã chết, có việc hãy hóa vàng". Giàu ý nghĩa giáo dục nhất chính là "Tôi từng giống các bạn, nhưng chung quy có một ngày các bạn sẽ như tôi"…
Nhậm Vũ và Lương Mỹ Thần một người một người cười ầm không ngừng, làm phai nhạt nỗi đau đớn khi sinh ly tử biệt đi không ít. Nhậm Vũ cũng ý thức được âm dương đôi ngả nên trong lòng cũng rộng mở, đồng thời không còn quá lưu luyến nữa, mà đi thẳng vào chủ đề, chủ yếu là chuyện thông báo cho cha mẹ Lương Mỹ Thần.
Có điều Lương Mỹ Thần ngược lại rất vô tư. Lúc còn sống tổn thương lòng cha mẹ, sau khi chết không cần phải gây thương tâm cho hai người nữa. Cô bảo Nhậm Vũ cứ thuận theo tự nhiên, đừng tận lực thông báo cho cha mẹ cô, để mình dần phai nhạt trong lòng hai người…
Nhậm Vũ cũng đồng ý với cách làm của Lương Mỹ Thần. Nếu để người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì chi bằng cứ tiếp tục để hai người hận cô nàng.
Cuộc nói chuyện lần này rất ngắn ngủi, chủ yếu là Lương Mỹ Thần như đã ngắm hết mọi thứ rồi, cô ở lại chẳng phải vì lưu luyến nơi đây, mà là muốn quên hết hoàn toàn mọi chuyện từng xảy ra ở nơi đây. Cô trang điểm, là muốn biến về Lương Mỹ Thần thích đẹp, thích cười, ngây thơ khờ khạo trước đây, cô đã hoàn toàn làm sẵn chuẩn bị để ung dung lên đường, mỉm cười nghênh đón cái chết, nghênh đón sự khởi đầu mới…
Lương Mỹ Thần nghĩ như thế khiến Nhậm Vũ rất vui mừng. Nhờ Lưu Anh Nam ra hiệu, Nhậm Vũ cũng không lưu lại quá lâu. Giống như Lương Mỹ Thần đã nói, bạn bè thật sự thì cho dù đời này không còn gặp mặt nữa nhưng tình bạn sẽ mãi mãi giữ lại trong lòng.
Lương Mỹ Thần học cách để quên, Nhậm Vũ học cách để buông tay… Không níu kéo mới vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương