Địa phủ bằng hữu vây

Chương 9 : Hoa hậu giảng đường phiền não

Dương Vân Vân nhất thời ngây ngẩn cả người: - Vì sao? Người bị đào thải như hắn còn đứng chỗ này quấy rầy tôi, các ông thế nhưng mặc kệ? Còn muốn đào thải tôi? Hắn dựa vào cái gì có thể đứng ở chỗ này? - Bởi vì tôi là phỏng vấn quan! Trịnh Kiền thản nhiên hồi đáp. Dương Vân Vân giống như bị một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu tưới xuống, toàn thân lạnh lẽo tới tận bàn chân, vẻ mặt không thể tin được, thần sắc quái dị. - Kế tiếp! Sắc mặt Trịnh Kiền không chút thay đổi lên tiếng, ngoài cửa có một thanh niên đi vào, chính là Vương Hạo Nhiên. Trong lòng Trịnh Kiền cười khổ, tại sao hôm nay để cho mình phỏng vấn hai người này a? Chứng kiến bộ dạng của Dương Vân Vân, lại nhìn thấy chỗ ngồi của Trịnh Kiền, Vương Hạo Nhiên cũng không tính ngu ngốc, tuy trong lòng khiếp sợ nhưng cũng may rất nhanh phản ứng, hướng bốn người tự giới thiệu, sau đó mới ngồi xuống. Dương Vân Vân như cái xác không hồn đi ra ngoài, mãi tới khi quay về tới ký túc xá cô ta vẫn không thể tin được Trịnh Kiền lại có thể trở thành phỏng vấn quan của mình. Trịnh Kiền hiểu rõ Vương Hạo Nhiên, thành tích học tập của hắn xem như không sai, dựa theo tiêu chuẩn lưu trình phỏng vấn hỏi đáp, cuối cùng Trịnh Kiền đề nghị tuyển chọn Vương Hạo Nhiên, Mục lão cùng hai vị lão bác sĩ còn lại đương nhiên không có ý kiến. Rất nhanh phỏng vấn chấm dứt, Mục lão đi trở về, Viên Xương Minh cho người đưa tới tư liệu báo trình diện ngày mai, sau đó Trịnh Kiền đi thăm Lưu Anh cùng Hoàng Ngưng. Thân thể Lưu Anh khôi phục rất nhanh, hơn nữa Hoàng Ngưng cũng đáp ứng chủ động đi cục công an nói rõ tình huống, hơn nữa còn chủ động làm chứng tố cáo đội tội phạm tiên nhân khiêu kia. Bởi vì nàng bị uy hiếp nên chỉ bị giáo dục một phen, hơn nữa còn được lão tứ tha thứ, vì thế không bị trừng phạt gì. Lúc rời khỏi cục công an, vẻ mặt Hoàng Ngưng vô cùng thoải mái. - Cảm ơn anh, Trịnh Kiền! Hoàng Ngưng cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói. Trịnh Kiền gãi gãi đầu, cười hắc hắc: - Không có việc gì, chỉ là nhấc tay giúp đỡ mà thôi, hơn nữa người xấu đã nhận trừng phạt, lúc trước nếu cô không đáp ứng có lẽ mẹ con cô đều phát sinh ngoài ý muốn, nhưng hiện tại tốt lắm, không trung cũng trong trẻo… - Ân? Trịnh Kiền còn chưa nói xong, một đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên môi hắn. Một khắc này cảm giác dị thường kỳ diệu, không đợi Trịnh Kiền cảm nhận một phen, hương khí đã chạy xa. - Mẹ của tôi nói, thứ bảy này mời anh tới nhà dùng cơm! Thanh âm Hoàng Ngưng truyền tới, người lại như một cô chim nhỏ vui vẻ bay xa. Trịnh Kiền vuốt vuốt mũi cười khổ một tiếng, xoay người đi về hướng trạm xe bus, chuẩn bị quay về trường học, vừa lên xe ngồi xuống, lấy ra di động nhìn xem, mặt trên có một tin tức chưa xem. - Trị bệnh cứu người, tích góp một ngàn âm đức. Hiện tại có một ngàn âm đức, còn mắc nợ một trăm lẻ bốn ngàn, tính cả lợi tức, Trịnh Kiền không nhịn được thở dài. Xe rất nhanh chuyển động, người lên xe ngày càng nhiều, một bà cụ tóc trắng xóa vừa lên xe, Trịnh Kiền vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi. - Cảm ơn, chàng trai! Bà cụ cười a a nói. Trịnh Kiền cũng cười đáp lại, hắn thấy di động chấn rung, một âm đức tới tay, xem ra nhường chỗ cho bà cụ còn dễ tích góp âm đức hơn đưa người qua đường cái. Ngay lúc trong lòng Trịnh Kiền còn đang suy nghĩ, một thân ảnh đột nhiên chen chúc lên xe, nhất thời ánh mắt người trên xe liền bị hấp dẫn. Trịnh Kiền cũng sững sờ, theo bản năng giữ chặt di động trong túi của mình. - Lục Vũ Li? Nàng cũng đi xe bus sao? Chỗ Trịnh Kiền đang đứng cách Lục Vũ Li không xa, nhưng giờ phút này nàng giống như không quen biết hắn, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng. - Nàng làm sao vậy? Trịnh Kiền nhớ tới cô gái mang theo vẻ tươi cười như ánh mặt trời gặp được ở cổng trường hôm đó, hiện tại vì sao nàng biến thành như vậy? Hắn nỗ lực muốn chen chúc đi qua, nhưng vừa bước một bước hắn đột nhiên chứng kiến trên tay Lục Vũ Li hiện lên ngân quang, một miếng sắt hơi mỏng xuất hiện trên tay của nàng. - Muốn trộm đồ vật? Trong đầu Trịnh Kiền lướt qua ý nghĩ này, hắn mạnh đưa tay một phát bắt được tay của Lục Vũ Li. Bàn tay của nàng lạnh lẽo không giống như bàn tay nhu nhược không xương lần trước, làm cho người ta có cảm giác cứng rắn như dùng ngọc thạch điêu khắc. Lục Vũ Li quay đầu lại trừng mắt liếc Trịnh Kiền, bởi vì động tác của hai người không lớn, hơn nữa khi Trịnh Kiền bắt lấy bàn tay của Lục Vũ Li nàng cũng đã thu hồi lưỡi dao, vài hành khách khác chỉ cho rằng tình lữ tranh cãi nhau, căn bản không ai nghĩ nhiều. - Tới đường Trung Nam… Đúng lúc này xe vừa tới trạm, Trịnh Kiền không nói lời nào lập tức lôi kéo Lục Vũ Li xuống xe, không biết vì sao lúc này khí lực của nàng cực mạnh, cũng may Trịnh Kiền có thần lực trời sinh của Hạng Võ, nếu không căn bản không kéo được nàng. - Anh muốn làm gì? Sau khi xuống xe, sắc mặt Lục Vũ Li dịu đi không ít, nhìn Trịnh Kiền nói. Trịnh Kiền nhìn quanh bốn phía: - Cô lại muốn ăn trộm? Lần trước là cô trộm di động của tôi đi? - Anh theo dõi tôi? Lục Vũ Li biến sắc, trong mắt hiện tia sắc lạnh. Trịnh Kiền lắc đầu: - Không có, tôi chỉ muốn biết là vì cái gì, với gia cảnh cùng tư sắc của cô, căn bản không thiếu mấy thứ này… Bá! Hắn còn chưa nói xong, một đạo ngân quang hiện lên, tay của Lục Vũ Li cầm lưỡi dao hung hăng cắt thẳng vào cổ Trịnh Kiền, Trịnh Kiền nhướng mày không kịp né tránh, nâng tay đi chắn. Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cánh tay, máu tươi bừng lên, lây dính trên người Lục Vũ Li. - Anh…anh không sao chứ? Lục Vũ Li đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, sắc mặt từ băng sương biến thành sợ hãi, vội vàng hỏi. Trịnh Kiền cười khổ, tự ấn vài huyệt đạo, máu tươi ngừng chảy, nhưng trong lòng hắn càng thêm kỳ quái, bộ dạng hiện tại của Lục Vũ Li khác hẳn lúc vừa rồi a? - Cô… Trịnh Kiền vừa định nói chuyện, Lục Vũ Li chợt nhìn lưỡi dao dính máu trên tay mình, nhất thời hoảng sợ ném xuống đất, khuôn mặt trắng bệch trong mắt tràn ngập sợ hãi. - Cô làm sao vậy? Trịnh Kiền cảm giác không đúng, hỏi. Lục Vũ Li không nói lời nào, chỉ lắc đầu, đột nhiên chảy nước mắt. - Cô nói đi, có chuyện gì, tôi giúp cô! Trịnh Kiền không còn quản được nhiều, nắm lấy bả vai Lục Vũ Li, trong mơ hồ hắn đoán được gì đó. Lục Vũ Li càng khóc dữ tợn, ngồi xổm người ôm đầu gối, cúi đầu không ngừng khóc nức nở, lưỡi dao dính máu bị ném sang một bên. Người đi qua đường đều dùng ánh mắt quái dị nhìn thấy, lại thấy cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của Trịnh Kiền, không ngừng chỉ trỏ. - Đi. Trịnh Kiền lập tức ôm lấy Lục Vũ Li, xoay người đi vào một công viên yên tĩnh gần bên. Bị Trịnh Kiền ôm lấy, ban đầu Lục Vũ Li có chút quẩy người, nhưng sau đó không giãy thoát liền buông tha, giống như một cô mèo nhỏ im lặng nằm úp sấp, chỉ là vẫn không ngừng khóc nức nở. - Cô nói đi, nói không chừng tôi có biện pháp! Hai người ngồi xuống ghế dài trong công viên, Trịnh Kiền đánh vỡ trầm mặc, hỏi. Lục Vũ Li không nói chuyện, thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời tối dần, rốt cục khi có trận gió lạnh thổi tới, Lục Vũ Li cuối cùng mở miệng. - Tôi cũng không biết, tôi…tôi…tôi không khống chế nổi chính mình! Lục Vũ Li rốt cục mở miệng nói, phòng tuyến bị đánh tan. Trịnh Kiền lẳng lặng lắng nghe, trong đầu suy tư. - Dựa theo lời cô nói, cô hẳn là bị song trọng nhân cách! Sau một lúc lâu, Trịnh Kiền mới mở miệng nói. Hắn quay đầu nhìn Lục Vũ Li: - Chiếu theo lời cô nói, chỉ khi nào cô đi tới chỗ đông người mới nảy sinh dục vọng muốn ăn cắp, cho tới bây giờ cô chỉ mới đắc thủ qua một lần? - Hơn nữa khi cô về nhà, hoặc là ở cuộc sống bình thường hết thảy đều khôi phục như ban đầu, thậm chí bản thân cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Hốc mắt Lục Vũ Li hồng hồng, gật gật đầu. - Vậy lần trước gặp nhau ở cổng trường, cô không nhận ra tôi sao? Trịnh Kiền đột nhiên hỏi. Lục Vũ Li lắc lắc đầu: - Từ sau khi có quái bệnh như vậy, tôi sẽ thường xuyên quên người khác… Người bị song trọng nhân cách rất dễ dàng quên sự tình, Trịnh Kiền cũng không ngạc nhiên. Trầm mặc một lúc hắn mới nói: - Yên tâm đi, tôi có biện pháp chữa khỏi cô, nhưng trước đó cô phải nghe lời tôi! Lục Vũ Li lặng người, khuôn mặt hiện vẻ vui mừng: - Anh nói thật sao? Anh thật có thể chữa khỏi tôi? - Thật sự! Trịnh Kiền cười cười, hắn cũng không muốn chứng kiến Lục Vũ Li bị ốm đau tra tấn, một cô gái khờ dại vui tươi biến thành một tên trộm, theo hắn xem ra đây là làm bẩn sự mỹ lệ. - Cảm ơn anh! Thần sắc Lục Vũ Li cảm kích nói, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên tay Trịnh Kiền, sắc mặt nàng biến thành áy náy. Trịnh Kiền cười cười: - Không sao, tôi là bác sĩ, chút vết thương nhỏ mà thôi, đúng rồi, ngày mai tôi qua tìm cô, tới lúc đó tôi giúp cô nghĩ biện pháp. - Được! Lục Vũ Li nhu thuận gật đầu. Sau khi trở về, Trịnh Kiền tìm Tôn Tư Mạc, thuật lại tình huống của Lục Vũ Li, Tôn Tư Mạc chợt trầm mặc. Sau một lúc lâu, Tôn Tư Mạc hồi đáp: - Cậu xác định thật sự muốn cứu người? - Xác định! Trịnh Kiền hồi đáp. - Kỳ thật trong cơ thể của nàng sống nhờ một linh hồn khác, linh hồn kia khi còn sống là một tên trộm, cậu muốn cứu người, có thể đi tìm Hắc Bạch Vô Thường, vạch đi hồn phách kia là được! Tôn Tư Mạc hồi đáp. Trịnh Kiền có chút không nói gì, việc này nếu đặt ở trước kia, hắn nhất định sẽ dè bỉu, đây rõ ràng là loại bệnh song trọng nhân cách, là một dạng bệnh tâm thần, nhưng bây giờ lại nói liên quan tới quỷ hồn, mà hiện tại hắn có thể kết nối với Địa Phủ, đương nhiên không còn lý do gì đi hoài nghi lời nói của Tôn Tư Mạc. Tôn Tư Mạc gởi cho Trịnh Kiền phương thức liên lạc với Hắc Bạch Vô Thường, còn kết bạn. - Hắc Vô Thường đại ca, có thể giúp tiểu đệ một chuyện, bắt một quỷ hồn. Trịnh Kiền hỏi. Giờ phút này trong Địa Phủ, Hắc Bạch Vô Thường đang chơi đấu địa chủ với Tôn Tư Mạc thật hứng khởi, vừa định chuẩn bị nói không rảnh, Tôn Tư Mạc chợt nói: - Hai vị, “Ta là mới tới” có địa vị không tầm thường đâu, chẳng lẽ hai vị thật sự không giúp đỡ? - Có gì không tầm thường? Lão Tôn, ông đừng hù dọa hai huynh đệ chúng tôi! Bạch Vô Thường vừa sửa sang bài trên tay vừa nói. Tôn Tư Mạc nhìn quanh bốn phía, gom lại nói: - Trước đó tôi có hỏi qua Ngưu Đầu “Ta là mới tới” có lai lịch gì, tiểu tử kia thần bí hề hề chỉ chỉ lên trời, hơn nữa không có việc gì Ngưu Đầu luôn giúp đỡ người kia làm việc, nghe nói sinh nhật Tần Nghiễm Vương hắn còn tặng một dãy biệt thự phong cách Châu Âu đâu. - Thật hay giả vậy? Hắc Vô Thường buông bài, vẻ mặt ngưng trọng hỏi. Tôn Tư Mạc cười hắc hắc: - Tôi lừa anh làm gì, hay là chúng ta đánh cuộc, nếu hai anh thua, mỗi người cho tôi một ngàn âm đức, như thế nào? - Kháo! Hắc Bạch Vô Thường đồng thời dựng thẳng ngón giữa. … Hắc Vô Thường hồi đáp tin tức: - Có thể, trả thù lao…một trăm âm đức! Vốn Hắc Vô Thường muốn đòi mười ngàn âm đức, nhưng nghĩ tới Tôn Tư Mạc nhắc nhở, địa vị của người kia không tầm thường, tại sao mình không nhân cơ hội này kết giao, một trăm âm đức mua được một quỷ tình, đây là lợi nhuận lớn đâu. Rất nhan Trịnh Kiền đã bàn xong với Hắc Vô Thường, chỉ cần Trịnh Kiền dùng di động đặt lên linh thai của Lục Vũ Li, Hắc Bạch Vô Thường có thể thông qua di động bắt quỷ hồn. Thiếu một trăm âm đức, Trịnh Kiền tính toán, tuần sau mình cần trả lại cho Hạng Võ âm đức cùng lợi tức, còn có Dược Vương, mình đi đâu kiếm a?