Địa phủ bằng hữu vây

Chương 5 : Thần lực hạng võ

Lục Vũ Li vốn thật xinh đẹp, hiện tại còn mang theo bộ dáng đáng thương, Trịnh Kiền có chút không nói nên lời, tuy rằng dựa theo cách nói của Ngưu Đầu, chính là nàng trộm di động của hắn, nhưng hắn lại không có chứng cớ. - Cô…cô không sao chứ? Trịnh Kiền cảm thấy xấu hổ, đưa tay nói. Lục Vũ Li nhìn vết thương trên chân mình, lắc đầu nói: - Không có việc gì, vừa rồi là do tôi quá gấp gáp, không thể trách anh! Nói xong nàng nắm tay Trịnh Kiền mượn lực đứng lên. Bàn tay nhỏ bé non mềm mát lạnh, Trịnh Kiền sửng sốt, từ sau khi chia tay với bạn gái, hắn cũng không nắm tay cô gái khác, lại càng không cần phải nói cô gái trước mắt là hoa hậu giang đường. Chuyện này nếu trở về nói với Trần Tử Hào, tiểu tử đó phỏng chừng ôm tay của mình liếm! Lục Vũ Li là hoa hậu giảng đường đại học Hán Thành, bình thường đi ra ngoài có vô số người thèm nhỏ dãi, bây giờ ở ngay cổng trường bị một thanh niên xa lạ đụng ngã, đại sự như vậy chính là tin tức đầu đề của trường học đâu. Rất nhanh có vài thanh niên vây quanh Trịnh Kiền chỉ trỏ. - Hắn là ai vậy? Mẹ nó, còn đụng ngã nữ thần của tôi, còn nắm tay nàng, mẹ nó, tôi muốn thay thế hắn! - Phải đó, kháo, các cậu xem tất của nữ thần bị rách rồi đâu, còn chảy máu, nếu lưu lại vết sẹo chẳng phải làm đôi đùi đẹp bị thiếu hụt… - Mau nhìn, mau nhìn, Đông Phương Hoằng tới rồi… Người vây xem nghị luận sôi nổi, một tiếng còi xe truyền tới, một chiếc Bentley màu trắng vững vàng dừng trước cổng trường, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa, chải đầu phi cơ láng mượt gạt mở đám người, sải bước vọt tới đẩy ra Trịnh Kiền. - Cút! Thanh niên lớn tiếng hét đầy phẫn nộ, ngay sau đó một chân đạp thẳng vào bụng Trịnh Kiền. Cũng may Trịnh Kiền phản ứng rất nhanh, tránh thoát. - Tiểu tử, gan lớn sao? Mày không biết Vũ Li là nữ nhân của tao? Sắc mặt thanh niên âm trầm, trên trán nổi gân xanh, trầm giọng quát. - Đông Phương Hoằng, mời chú ý dùng từ, tôi không có quan hệ gì với anh! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Li lướt qua vẻ lạnh lùng, đáp lại. Nói xong nàng đi về hướng Trịnh Kiền, nói: - Anh đi về trước đi, việc ở đây không liên quan với anh! - Tiểu tử, mà dám đi hôm nay lão tử phế mày! Đông Phương Hoằng bị Lục Vũ Li bác mặt mũi, tức giận không chỗ phát tiết, vừa lúc chuyển hướng Trịnh Kiền, âm trầm quát. Trịnh Kiền không sợ hắn, xoay người liền đi. - Đứng lại! Đông Phương Hoằng hét lớn một tiếng, từ trong xe phía sau có hai người áo đen rất nhanh hướng hắn lao qua. - Đông Phương Hoằng, anh muốn làm gì? Khuôn mặt Lục Vũ Li lạnh lùng, bước tới trước người Trịnh Kiền, ngăn cản hai gã áo đen: - Anh dám động hắn một chút thử xem? Trịnh Kiền ngây ngẩn cả người, đây là hoa hậu giảng đường từng trộm di động của mình sao? Mình không có quan hệ gì với nàng, tại sao nàng lại che chở mình? Kỳ thật cũng không phải Lục Vũ Li đang che chở Trịnh Kiền, chủ yếu là nàng hiểu rõ Đông Phương Hoằng, người này hẹp hòi, lòng dạ độc ác, hôm nay nếu nàng mặc kệ, sinh viên trước mắt phỏng chừng phải vào bệnh viện nằm một hai tháng. Sự tình hôm nay vốn không phải lỗi của hắn, Lục Vũ Li thiện tâm đương nhiên không muốn Trịnh Kiền phải chịu tội. Người vây xem khiếp sợ. - Mẹ nó, thanh niên kia là ai vậy, nữ thần Vũ Li của chúng ta lại che chở hắn? - Nghe đồn Vũ Li đã có bạn trai, chẳng lẽ chính là thanh niên này? - Tám phần là thế, trong nhà Đông Phương Hoằng có tiền, nghe nói đi vào đại học y khoa cũng chỉ hỗn không lý tưởng, hắn vừa ý nữ nhân có ai có thể chạy trốn? Nghe nói hai đời hoa hậu giảng đường trước kia đều lên giường với hắn, hiện tại xem ra hắn muốn ngự đời thứ ba đâu! Trong ánh mắt ghen tỵ hận của người vây xem, Trịnh Kiền chậm rãi hồi phục lại, tượng đất cũng có ba phần cơn tức, con thỏ nóng nảy còn cắn người đâu. - Tiểu tử, mày có phải đàn ông hay không? Tránh sau lưng phụ nữ tính bổn sự gì? Đông Phương Hoằng không đối nghịch với Lục Vũ Li, trực tiếp nhìn Trịnh Kiền khiêu khích. Lục Vũ Li nóng nảy, nàng hiểu rõ thủ đoạn của Đông Phương Hoằng, không nói hai lời vội vàng đẩy Trịnh Kiền ý bảo hắn nhanh chóng rời đi. Nhưng Trịnh Kiền vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn nhìn Đông Phương Hoằng, sắc mặt bình tĩnh trở lại: - Nếu chúng ta đều thích Vũ Li, chẳng thà công bình cạnh tranh, ai thua, ai cút! Tuy rằng Trịnh Kiền lần đầu tiên gặp Lục Vũ Li, có thể nói là lần thứ hai, dù sao chuyện trộm di động vẫn chưa chứng thực. Mỗi người đàn ông đều thích mỹ nhân, hơn nữa bị Đông Phương Hoằng uy hiếp, Trịnh Kiền cũng không muốn nhẫn nhịn. Lục Vũ Li ngây ngẩn cả người, hắn muốn làm gì? Vì mình mà tranh đấu với Đông Phương Hoằng? Đầu óc hắn có bệnh hay không? Nhưng người vây xem cũng không chê náo nhiệt, lớn tiếng ồn ào. - Trùng quan giận dữ vì hồng nhan, tính tình này, tính cách như vậy, cũng xứng đôi hoa hậu giảng đường, tiểu tử có cá tính! - Phải đó, đấu một trận với Đông Phương Hoằng, dù chết cũng danh dương Hán Thành thị! - Một đám người xấu, chỉ biết giật dây, tiểu tử, đừng sính khí nhất thời, Đông Phương Hoằng gia đại nghiệp đại, tiểu tử nghèo như cậu không đối địch nổi hắn đâu! Cũng có người không đành lòng, chứng kiến quần áo hàng vỉa hè trên người Trịnh Kiền, nhịn không được khuyên nhủ. Nhưng Trịnh Kiền căn bản như không nghe thấy, hắn tiến lên một bước ngăn Lục Vũ Li ở phía sau. Một khắc này Lục Vĩ Li run lên, nhìn bóng lưng kiên cố trước mắt, trái tim nàng như bị xúc động. - Tốt, tốt, tốt! Chứng kiến Trịnh Kiền dám khiêu khích chính mình, Đông Phương Hoằng giận quá thành cười, hắn chỉ vào Trịnh Kiền, sắc mặt âm trầm như nước: - Mày muốn so thế nào? Một mình đấu hay quần ẩu? Nếu đơn đả độc đấu, hắn đã bái danh sư, danh đầu đai đen ngũ đoạn cũng không phải thổi, đối phó một sinh viên còn không dư dả? - Các anh cùng lên đi. Ánh mắt Trịnh Kiền đảo qua ba người, thản nhiên nói. Đông Phương Hoằng vừa nghe, sắc mặt giận dữ: - Tiểu tử, mày không khỏi quá ngông cuồng rồi chứ? - Cuồng hay không cuồng, tôi sẽ cho anh biết! Trịnh Kiền nói tiếp: - Tôi có việc gấp, trước khi đánh nhau tôi phải nói qua với người ta, miễn cho chậm trễ! - Đông Phương đại thiếu, tiểu tử này thật ngông cuồng, anh không cần ra tay, để hai huynh đệ chúng tôi hội họp hắn đi! Một gã áo đen sắc mặt lãnh liệt nói. - Được, tao chờ mày an bài xong chuyện của mày! Khóe môi Đông Phương Hoằng cười lạnh, hắn đã quyết định, không đánh cho tiểu tử kia răng rơi đầy đất, sau này hắn không cần lăn lộn trong Hán Thành thị. Trong lòng Trịnh Kiền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm di động cầu cứu với Ngưu Đầu. - Ngưu Đầu, có công phu bí pháp lợi hại có thể nháy mắt học được không? Cấp! Cấp! Cấp! - Trời sinh thần lực của Hạng Võ, muốn hay không? Chứng kiến tin tức của Ngưu Đầu, trong lòng Trịnh Kiền thở ra một hơi nhẹ nhõm, có thần lực trời sinh của Hạng Võ, việc trước mắt sẽ dễ làm, với ba người này, còn không phải vô cùng dễ dàng sao? - Cần! Hắn thật rõ ràng trả lời một câu. - Năm ngàn âm đức! Lần này tốc độ trả lời của Ngưu Đầu cũng rất nhanh. Chứng kiến tin tức, Trịnh Kiền trợn tròn mắt, mẹ nó, hắn chỉ còn tám trăm âm đức, tặng lễ cho Tần Nghiễm Vương cũng chỉ được một ngàn, thần lực trời sinh của Hạng Võ lại cần tới năm ngàn? - Có thể rẻ hơn một chút không? Trịnh Kiền tội nghiệp hỏi, nếu không lấy được bí tịch võ công, hai gã áo đen xông lên mình thật sự phải chết kiều kiều. Ngưu Đầu hồi đáp: - Không có! - Nhưng Hạng Võ nói, có thể trả góp! Tựa hồ biết Trịnh Kiền không có bao nhiêu âm đức, Ngưu Đầu tiếp tục nói. - Góp như thế nào? Trong lòng Trịnh Kiền vui vẻ, có thể trả góp thì không gì tốt hơn. Lần này tin tức của Ngưu Đầu có chút chậm. - Dự chi một ngàn, học thuộc ba chiêu đầu tiên, trả góp trong mười ngày, mỗi lần không được thấp hơn một ngàn, lợi tức một ngày mười âm đức! Kháo, sao không đi cướp? Mẹ nó thật quá tối, vay nặng lãi cũng như vậy thôi? Nhưng Trịnh Kiền không dám nói ra, miễn cho lãng phí âm đức còn thừa không bao nhiêu. - Hiện tại ta không có nhiều như vậy. Trịnh Kiền nói. Ngưu Đầu trầm mặc, chốc lát sau nói: - Anh còn bảy trăm, tôi bổ sung cho anh ba trăm, tính như thù lao trả xe thể thao, ngoài ra anh tự mình nghĩ biện pháp trả hết! Trong lòng Trịnh Kiền thở phào một hơi nhẹ nhõm, không cần quản có phải vay nặng lãi hay không, trước tiên qua cửa ải hôm nay rồi nói sau. Điểm xác định, âm đức trong di động nháy mắt biến thành mười, lúc này một đạo hoàng sắc quang huy mà mắt thường không thấy được từ trong di động bắn ra, bao phủ trên người Trịnh Kiền, hoàng sắc quang huy vừa tán đi, di động cũng hết pin tự động tắt điện thoại. - Tiểu tử, mày sắp xếp xong xuôi chưa? Gã áo đen mất kiên nhẫn hét lớn. Đông Phương Hoằng cười lạnh, dựa vào trên xe, vẻ mặt thản nhiên. Thỉnh thoảng hắn còn đưa mắt ngắm Lục Vũ Li, trong lòng thầm mắng, tiện nhân, mẹ nó, sớm muộn cho cô ta cầu xin tha thứ. - Tiểu tử đó đang an bài hậu sự đâu, không vội, chúng ta đợi một chút. Gã áo đen còn lại cười quái dị nói. Nói xong hai người cười ha hả. - Tới đi! Trịnh Kiền cất di động, sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người kia, hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, dù gặp ba đầu trâu tấn công hắn cũng tin tưởng dùng một quyền đánh trở mình. - Xem ra năm xưa Hạng Võ cử đỉnh cũng không phải là chuyện hư cấu a! Trịnh Kiền cười lạnh, đi thẳng tới chỗ hai người: - Hai người cùng lên đi! - Muốn chết! Một gã áo đen nhảy tới, hai tay mở ra như chim ưng bổ nhào vào Trịnh Kiền. - Hừ! Trịnh Kiền đánh thẳng một quyền vào người gã đàn ông kia. Chứng kiến Trịnh Kiền không hề tránh né mà ra chiêu, gã đàn ông vui vẻ, một chiêu cầm nã thủ của mình từng vặn gãy tay không biết bao nhiêu địch nhân, một sinh viên yếu ớt mà thôi, còn không dễ dàng quật ngã sao? - Răng rắc! Một tiếng vang giòn truyền tới, nhưng là từ cánh tay của gã áo đen. Ngay sau đó một cỗ đau đớn toàn tâm đánh úp tới, xương cốt bả vai của hắn vỡ tan, máu vương vãi đầy đất. - A… Hắn thét lên thê thảm, thân thể lăn lộn dưới đất, sắc mặt trắng bệch, cánh tay xem như hoàn toàn phế bỏ, dù mời bác sĩ khoa ngoại cùng khoa chỉnh hình tốt nhất phẫu thuật cũng khó thể lành lại. Kỳ thật cũng không thể trách Trịnh Kiền, hắn vừa có được thần lực trời sinh của Hạng Võ, hoàn toàn không biết khống chế mức độ, xứng đáng gã áo đen xui xẻo. Nhìn thấy Trịnh Kiền dùng một quyền đánh phế thủ hạ đắc lực của mình, đồng tử Đông Phương Hoằng co rụt lại, vẻ mặt khiếp sợ. Bảo tiêu của hắn phải có hai yêu cầu, thứ nhất là tinh anh bộ đội xuất ngũ, thứ hai là trong tay có mạng người. Nhưng bảo tiêu lợi hại như thế còn không qua nổi một chiêu của một sinh viên? Gã áo đen còn lại cũng ngây ngẩn cả người, căn bản không dám tiến lên, vội vàng chạy tới đỡ đồng bạn của mình. - Như thế nào? Đã bảo các anh cùng tiến lên lại không nghe! Thanh âm Trịnh Kiền thản nhiên truyền tới. Sắc mặt Đông Phương Hoằng vô cùng khó xem, lúc đỏ lúc trắng, người vây xem bị chiêu thức ấy của Trịnh Kiền làm chấn kinh, không còn ai dám ồn ào, đều thần sắc rung động nhìn qua. - Tiểu tử, xem như mày lợi hại! Sau một lúc lâu, Đông Phương Hoằng nghiến răng nói một câu hăm dọa, dẫn người lên xe nhanh chóng rời đi.