Địa phủ bằng hữu vây
Chương 23 : Oán hận chất chứa thành bệnh
Khi Trịnh Kiền chạy tới Lục gia, Lục Tranh cùng Lưu Như đang đợi ở cửa.
Tuy sắc mặt Lục Tranh lo lắng, nhưng còn chưa tới mức rối loạn, người thành đại sự nhất định phải có loại khí phách này, gặp chuyện liền bị rối loạn thì không làm được chuyện gì.
- Tiểu Trịnh, sáng hôm nay chúng tôi kiểm tra thân thể Vũ Li thì phát hiện nhịp tim của nàng bắt đầu biến chậm, hơn nữa tốc độ mạch đập so với người thường chậm hơn không ít, ngay vừa rồi nàng còn ói ra, vốn không ăn được gì hiện giờ…
Lục Tranh đem tình huống giải thích với Trịnh Kiền.
Lưu Như cũng vội vã nói:
- Tiểu Trịnh bác sĩ, cậu nhất định phải cứu Vũ Li, cậu bảo chúng tôi đi thu mua tập đoàn Lê thị, chúng tôi đã làm theo, hiện tại chúng tôi chỉ hi vọng con gái mình có thể khỏe lại…
Trịnh Kiền không nói gì, hắn chắp tay sau lưng đi vào phòng của Lục Vũ Li, vừa đi vào chợt ngửi được một trận mùi hôi dơ bẩn ở trước mặt đánh tới, giờ khắc này Lục Vũ Li dị thường tiều tụy, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, vừa được thay quần áo, vài người giúp việc đang luống cuống tay chân tẩy rửa chất dơ mà nàng vừa nôn mửa.
Nhìn thấy Lục Tranh đi vào, vài người giúp việc vội vàng đem đồ đạc đi ra ngoài, Trịnh Kiền bắt mạch cho Lục Vũ Li, cảm thụ mạch tượng mạnh yếu, sắc mặt hắn biến thành khó xem.
- Đúng rồi, sau khi thu mua tập đoàn Lê thị, phương án tiếp theo sau có thực hiện hay không?
Trịnh Kiền quay đầu hỏi.
Lục Tranh sửng sốt, sắc mặt có chút khó chịu:
- Mấy ngày nay tôi chỉ chiếu cố Vũ Li, không nhớ tới chuyện này…
- Vậy hiện tại ông đi làm nhanh lên, đem phương án thu mua tiếp theo sau xác định hoàn toàn, thanh toán toàn bộ món nợ của Lê Thiên Dân, như vậy con gái Lê Thiên Thiên của hắn có thể sẽ được thủ hạ của Dương ca thả ra ngoài, hiện giờ Lê Thiên Dân đã mất, ông tiếp nhận tập đoàn Lê thị cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đi?
Trịnh Kiền buông tay Lục Vũ Li, nhìn chằm chằm Lục Tranh hỏi, thanh âm có chút lạnh lẽo.
Hắn đã sớm nói qua nhất định phải xác định thu mua tập đoàn Lê thị, mục đích chính là vì muốn Dương ca thả Lê Thiên Thiên, cũng chỉ có như vậy Trịnh Kiền mới có thể xác định một sự kiện.
Dù sao loại tình huống hiện tại của Lục Vũ Li là do một tay Lục Tranh tạo thành, chẳng trách người khác.
Lục Tranh có chút sửng sốt, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên có người dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với hắn.
Lưu Như lại nói:
- Tiểu Trịnh bác sĩ, chúng tôi đã cùng truyền thông nói chúng tôi cần thu mua tập đoàn Lê thị, chuyện này như ván đóng thuyền, chúng tôi sẽ không đổi ý, ngài có thể cứu con gái của tôi trước, sau đó tiếp tục thương nghị chuyện thu mua không?
Mí mắt Trịnh Kiền vừa nhấc, trong lòng lập tức hiểu ra:
- Hai vị cho rằng tôi lấy điều kiện thu mua áp chế để cứu Lục Vũ Li sao?
Lục Tranh cùng Lưu Như đều không nói chuyện.
Trịnh Kiền tiếp tục nói:
- Tôi biết tâm tư những nhà tư bản như hai vị, chính là muốn kéo dài thời gian, chỉ cần thanh danh tập đoàn Lê thị càng thối, lúc hai vị thu mua sẽ tốn không nhiều tiền, hiện tại hai vị đang đợi chính là muốn công nhân tập đoàn Lê thị bỏ việc, chỉ có như vậy hai vị mới giảm bớt bồi thường…nhưng mà…
Nói tới đây, trong mắt Trịnh Kiền hiện tia tàn khốc, hắn nhìn chằm chằm Lục Tranh, gằn từng chữ:
- Tôi cho ông hai giờ thời gian, nếu ông không cách nào xác định việc thu mua, vợ cùng nhi đồng của Lê Thiên Dân đang bị chủ nợ giam giữ nếu trong hai giờ vẫn không thể xuất hiện trước mặt tôi…việc này tôi sẽ không tiếp tục quan tâm, tới lúc đó ông sẽ hối hận cả đời!
Nói xong Trịnh Kiền đứng dậy bước đi.
Trong lòng của hắn có chút đau đớn, so sánh với thân tình, sự nghiệp cùng tiền tài trọng yếu như vậy sao?
Lục Tranh không nhúc nhích, Lưu Như có chút luống cuống.
- Tự hai vị suy nghĩ đi, trong hai giờ giải quyết toàn bộ rắc rối, tôi nghĩ trong đầu ông đã sớm có sẵn kế hoạch rồi phải không? Ông chần chờ là vì kéo dài thời gian, giảm bớt bồi thường thôi…Chẳng lẽ con gái của ông chỉ giá trị chút tiền bồi thường đó sao? Nếu ông cho rằng là vậy, tôi không lời nào để nói, chính ông chuẩn bị hậu sự là được!
Trịnh Kiền nói tới đây, lẳng lặng ngồi xuống sô pha trầm mặc không nói.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, Lê Thiên Thiên là con nuôi của Lê Thiên Dân, mẹ đẻ từng vì một người đàn ông cam tâm làm kẻ trộm, cuối cùng còn vào tù, nhưng báo ứng rơi lên người bà, thật sự là có chút…
- Được, tôi đi làm!
Đúng lúc này, Lục Tranh đột nhiên nói, nói xong hắn liền sải bước đi ra ngoài.
Trịnh Kiền vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, Lưu Như nôn nóng đi tới đi lui, vài lần đều muốn nói chuyện với Trịnh Kiền, nhưng Trịnh Kiền hoàn toàn không quan tâm đến bà.
Hai mươi phút sau, Trịnh Kiền nhìn tin tức trong di động chứng kiến Lục Tranh tuyên bố xác định thu mua, phúc lợi thậm chí còn đề cao hơn tiêu chuẩn bình thường.
Một loạt biện pháp lục tục xuất hiện, đồng thời an bài người ký hiệp ước, trong vòng hai giờ hoàn thành xong thu mua, tốc độ như vậy ở trong Hán Thành thị chính là khai thiên tích địa lần đầu a!
Khi truyền thông truyền bá hình ảnh Lục Tranh ấn con dấu lên hợp đồng, Trịnh Kiền đột nhiên quay đầu chứng kiến Lục Vũ Li nằm trên giường chợt nở nụ cười, tuy độ cong khóe miệng rất cạn, nhưng đích thật là đang cười, chẳng qua rất nhanh nụ cười biến mất không thấy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Lục Tranh trở lại thời gian còn mười phút, sau lưng hắn có một phụ nữ trung niên cùng một cô gái khuôn mặt tinh xảo nhưng lại có bảy phần tương tự Lục Vũ Li đi theo.
Khi cô gái kia nhìn thấy Trịnh Kiền, trong mắt hiện tia kinh ngạc, nhưng không mở miệng nói chuyện.
- Vợ của Lê Thiên Dân là Dương Châu cùng con gái hắn Lê Thiên Thiên tôi cũng đã mang về!
Khi Lục Tranh nói lời này, trong lòng vẫn có chút tức giận, hắn đã làm theo yêu cầu của Trịnh Kiền, nếu còn chưa đạt được kết quả mà hắn mong muốn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trịnh Kiền gật gật đầu, đi tới bên cạnh Lê Thiên Thiên, hỏi:
- Mấy ngày nay không ai khi dễ cô đi?
Lê Thiên Thiên ngẩn ra, tuy không biết tại sao người bạn học giao tình không sâu phải dùng phương thức này cứu mình, nhưng nàng vẫn lễ tiết lắc đầu:
- Không có.
- Vậy là tốt rồi!
Trịnh Kiền lo lắng Lê Thiên Thiên nhận lấy ủy khuất, tới lúc đó đưa nàng đi gặp Lục Vũ Li khiến âm hồn trong thân thể không vui, sự tình sẽ có chút phiền phức.
- Hiện tại trong này có chuyện cần cô hỗ trợ, cũng chỉ có cô có thể hỗ trợ!
Trịnh Kiền nói thẳng.
Lê Thiên Thiên sửng sốt:
- Muốn tôi làm cái gì?
- Trị bệnh cứu người!
Trịnh Kiền cười nói, nói xong mời Lê Thiên Thiên đi vào phòng của Lục Vũ Li, mùi hôi nôn mửa còn chưa tán đi, làm cho người ta nhướng mày.
Lê Thiên Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Dương Châu, Dương Châu nói:
- Thiên Thiên, nếu như có thể thì con giúp đỡ đi, dù sao nếu không nhờ Lục gia, chúng ta còn không biết bị Dương ca giam giữ bao lâu đâu!
Kỳ thật cũng đúng lúc, nếu Lục Tranh còn chưa ra tay, Dương ca đã hạ lệnh cho thủ hạ tự mình xử trí hai mẹ con bọn họ, tới lúc đó kết cục có thể nghĩ.
- Người không liên quan đều đi ra ngoài đi!
Trịnh Kiền thản nhiên mở miệng nói.
Lục Tranh vốn muốn lưu lại, nhưng không chịu nổi thái độ băng sương của Trịnh Kiền, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn lại ba người.
Trịnh Kiền nhìn Lục Vũ Li, còn có Lê Thiên Thiên, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.
- Thiên Thiên, cô bắt mạch cho Vũ Li đi.
Trịnh Kiền mở miệng nói.
Lê Thiên Thiên nghi hoặc nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, nhưng vẫn làm theo.
Nàng vươn ngón tay bắt lấy cổ tay Lục Vũ Li, cẩn thận cảm thụ.
Nhưng ngay khi ngón tay Lê Thiên Thiên vừa tiếp xúc Lục Vũ Li, Trịnh Kiền đại chấn, bởi vì hắn đúng là thấy được khóe mắt Lục Vũ Li có chút hơi nước xuất hiện.
- Xem ra, nguyên nhân làm Lục Vũ Li bị quái bệnh lâu như vậy rốt cục có thể xác định…
Trịnh Kiền thấp giọng lẩm bẩm.
Lê Thiên Thiên quay đầu lại:
- Xác định cái gì?
Trịnh Kiền cười khổ một tiếng, xoay người ra ngoài gọi Lục Tranh vào phòng, không khí trong phòng có chút áp lực.
- Lục tiên sinh, ông có thể đem chuyện xưa trước khi ông lập nghiệp ở trong phòng này lặp lại thêm một lần không?
Trịnh Kiền nhìn chằm chằm Lục Tranh, gằn từng chữ hỏi.
Lê Thiên Thiên khó hiểu, mà sắc mặt Lục Tranh có chút khó xem, chuyện này là bí mật của hắn, người biết chân tướng năm đó đều bị hắn đưa ra nước ngoài, vĩnh viễn khó có khả năng trở về.
Hiện tại muốn hắn tiếp tục vạch trần vết sẹo, còn nói ra trước mặt một cô gái xa lạ, hắn có chút không tiếp thụ được.
- Đây là mấu chốt!
Trịnh Kiền nhắc nhở.
Thần sắc Lê Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Trịnh Kiền, nàng không biết Trịnh Kiền muốn làm gì, tại sao chủ tịch tập đoàn Lục thị lại cung kính với Trịnh Kiền như thế?
Không khí trầm mặc, thời gian trôi qua.
- Xem ra ông không muốn người khác nhắc tới, cũng không muốn chính mình buông đoạn khúc mắc kia, nhưng ông có nghĩ tới hay không, có lẽ chính vì năm xưa ông sai lầm, trừng phạt mới rơi lên người Vũ Li? Ông nhìn bộ dạng con gái của ông, nếu không giải quyết, ngày mai ông phải đưa nàng đi nhà tang lễ!
Thanh âm Trịnh Kiền có chút nặng.
Lục Tranh cúi thấp đầu, thái dương ẩn hiện tóc bạc làm người đàn ông đã giao tranh hơn nửa đời người có vẻ có chút già nua.
- Tôi nhận thức Trần Cẩn ước chừng là ở hai mươi lăm năm trước, chúng tôi quen nhau hơn nữa cùng nhao giao tranh năm năm…
Lục Tranh kể chuyện rất chậm, bên trong hỗn loạn thật nhiều thống khổ cùng hối hận, nhưng sự tình đã không thể cứu vãn, hơn nữa càng nhiều là bất đắc dĩ.
Theo Lục Tranh chậm rãi vạch trần vết sẹo của đời mình, Lê Thiên Thiên cũng bắt đầu có nhận thức mới về vị kiêu hùng tập đoàn Lục thị.
Giờ khắc này Trịnh Kiền lại chú ý tới ngón tay Lục Vũ Li đang khẽ động, muốn cố gắng giãy dụa tỉnh táo lại nhưng cuối cùng vô lực đột phá, chỉ đành buông tha.
Hơn nữa nơi khóe mắt của Lục Vũ Li chợt chảy xuống hai giọt nước mắt.
Đổi lại là ai cũng tan nát cõi lòng, người đàn ông bà yêu nhất trên đời kết hôn sinh con với người khác, sau đó bà cùng con gái đứng trước mặt hắn lại không thể nhận thức…trong cuộc sống thống khổ nhất chớ quá như thế.
Đợi Lục Tranh nói xong, Lê Thiên Thiên cũng không có bao nhiêu phản ứng, từ nhỏ nàng biết mình không phải con ruột của Lê Thiên Dân, dù Lê Thiên Dân rất tốt với nàng, nhưng tính cách của nàng xưa nay luôn lạnh lùng quái gở như vậy.
Mấy người trầm mặc, Trịnh Kiền chứng kiến tần suất ngón tay Lục Vũ Li dao động càng lúc càng lớn, vì vậy gọi Lê Thiên Thiên cùng Lục Tranh đứng bên giường, thanh âm ngưng trọng nói:
- Hiện tại tôi sẽ nói cho các vị biết một sự thật…đây chính là mấu chốt giải cứu, nếu cửa ải này trở ngại, những cố gắng trước kia đều uổng phí!
Cuối cùng Trịnh Kiền biến sắc, ánh mắt nhìn Lê Thiên Thiên lại rơi vào Lục Tranh, cuối cùng nói:
- Lê Thiên Thiên là con gái của ông, hai mươi năm trước Trần Cẩn vừa ra tù, sau đó bị ông vứt bỏ, bà ấy sinh ra Lê Thiên Thiên, nếu như ông không tin, ông có thể để Lê Thiên Thiên lấy ra nửa khối ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên người…Mà nguyên nhân làm cho Lục Vũ Li sinh bệnh cũng bởi vì oán khí của Trần Cẩn quá lớn, oán hận chất chứa thành bệnh, về phần nên làm sao hóa giải, chính các vị tự mình suy nghĩ mà làm đi!
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
118 chương
64 chương
71 chương
99 chương
19 chương
13 chương
122 chương