Địa phủ bằng hữu vây

Chương 20 : súng của đàn ông

Trịnh Kiền quay đầu nhìn lại, ngoài cửa có ba người đang đi vào, vừa mới nói chuyện là một người trung niên, Trịnh Kiền không biết hắn, nhưng cảm giác có chút quen thuộc. Lúc này sau lưng trung niên toát ra một đầu người, nhìn Lục Tranh nói: - Lục bá bá, chào ngài, nghe nói Vũ Li bị bệnh, cháu để cha cháu mời danh y Hong Kong tới khám bệnh cho Vũ Li. Đông Phương Hoằng nói xong, sắc mặt băng sương nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, trong ánh mắt tràn ngập hận ý. Đông Phương Mộc lại tránh người mời một lão giả tóc hoa râm đi tới, nói: - Ngọ lão tiên sinh, mời ngài nhìn bệnh của cháu gái một chút xem. Lục Tranh cùng Lưu Như có vẻ cực kỳ bị động, họ mời Trịnh Kiền là vì tín nhiệm hắn, nhưng bây giờ Đông Phương Hoằng lại mời danh y bên Hong Kong đi qua, đứng ở góc độ cha mẹ chỉ cần có thể chữa khỏi Lục Vũ Li thì chuyện gì đều tốt, nhưng mà bây giờ… Khi Lục Tranh nhìn qua Trịnh Kiền chợt phát hiện Trịnh Kiền không sao cả, còn nhìn mình gật gật đầu, ý bảo không ngại. - Chỉ biết nói bậy, thật nghĩ rằng thu mua công ty thì Vũ Li có thể khỏe lại, thật không biết Bạch gia cho anh bao nhiêu tiền. Sắc mặt Đông Phương Mộc lạnh lùng, thanh âm không chút khách khí. Từ khi hắn biết Trịnh Kiền hai lần giáo huấn con của mình, trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng hắn khác với Đông Phương Hoằng, hắn có đầu óc, nếu không cũng không có địa vị hôm nay. Trước khi tới hắn cho người điều tra qua Trịnh Kiền, bối cảnh nông thôn, hai bàn tay trắng, đương nhiên ngoại trừ từng chữa bệnh cho Lâm Thiên Nghiệp, cũng không có gì làm người để mắt. Mí mắt Trịnh Kiền thậm chí lười nâng lên, trực tiếp xem như không nghe được. Điều này làm cho Đông Phương Mộc cảm giác như một quyền đánh trúng đống bông, trong lòng thật sự buồn bực. Đông Phương Hoằng lộ nụ cười đi tới trước mặt Ngọ lão tiên sinh, nói: - Lão tiên sinh, ngài thể hiện tài năng nhìn xem Vũ Li muội đi, làm cho một ít kẻ vô tri biết được thế nào mới là danh y chân chính! Ngọ lão tiên sinh không nói gì, trên người mặc áo vải xanh mộc mạc, chân mang giày vải kiểu cũ, nhìn qua đầy mặt hồng quang, hiển nhiên dưỡng được không sai. Đông Phương Hoằng nhấc ghế để Ngọ lão tiên sinh ngồi xuống cạnh giường, sau đó lại mở hòm thuốc lấy chiếc gối chẩn mạch, lập tức bắt mạch. Vẻ mặt cha con Đông Phương Mộc đắc ý, tựa hồ bọn hắn đã nhận định Ngọ lão tiên sinh có thể chữa khỏi cho Lục Vũ Li. Lục Tranh cùng Lưu Như có vẻ khẩn trương, sắc mặt có chút bất an. Trong phòng người nhẹ nhàng tự tại nhất chính là Trịnh Kiền, vẻ mặt hắn bình tĩnh, ngồi một bên uống trà thơm, thản nhiên tiêu sái. Hắn vừa bắt mạch cho Lục Vĩ Li nên trong lòng hiểu rõ ràng, đây là thất hồn, nghiên cứu khoa học giải thích là tinh thần rối loạn, nhưng lại không hoàn toàn như vậy, từ mạch tượng căn bản không tra được vấn đề gì. Sau một lúc lâu, Ngọ lão tiên sinh vẫn chưa buông tay Lục Vũ Li, điều này làm cha con Đông Phương Mộc có vẻ gấp gáp. - Ngọ lão tiên sinh, ông nhìn ra cái gì? Cứ nói đừng ngại. Đông Phương Mộc mở miệng hỏi. Ngọ lão tiên sinh chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, lại nhìn Đông Phương Mộc lắc đầu nói: - Nàng không bệnh, chỉ là đang ngủ! - Không đúng, Ngọ lão tiên sinh, nói vậy không đúng, ông phải nói nàng có bệnh a! Đông Phương Hoằng lập tức nóng nảy. Nhưng hắn vừa dứt lời, Lưu Như mất hứng: - Cậu mới có bệnh. Đông Phương Mộc vô cùng xấu hổ, chỉ đành mở miệng hỏi: - Ngọ lão tiên sinh, ông đem tình huống nói một chút đi! - Mạch tượng vững vàng, ngũ tạng khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì! Trịnh Kiền đặt chén trà xuống, mở miệng nói. Ngọ lão tiên sinh gật đầu: - Không sai! - Vậy… Đông Phương Hoằng cùng Đông Phương Mộc lập tức ngây ngẩn cả người, không bệnh trị cái gì? Không phải là hồ nháo sao? Nhưng là rất nhanh, Trịnh Kiền mở miệng khiến bọn họ cảm giác trên mặt rát bỏng, giống như bị người hung hăng cho một cái tát. - Không phải Vũ Li không bệnh, mà là các người không tra được bệnh thôi! Không để ba người phản bác, Trịnh Kiền tiếp tục nói: - Ngọ lão tiên sinh luôn luyện tập Hoa Đà Ngũ Cầm Hí đi? Nhưng gần một tháng nay ông không tiếp tục luyện tập đi? Nguyên nhân chính ông cũng rõ ràng. Ngay khi mọi người còn khó hiểu, Trịnh Kiền quay đầu nhìn Đông Phương Mộc, thanh âm hài hước nói: - Hiện tại mỗi hai mươi phút ông muốn đi WC một chuyến phải không? Hơn nữa nếu như tôi không nhìn lầm, trong khoảng thời gian này mỗi trời tối ông kiên trì không cao hơn hai phút đi? - Còn anh nữa! Trịnh Kiền cuối cùng nhìn chằm chằm Đông Phương Hoằng, khóe môi cười nhạt: - Thân thể của anh khá khỏe mạnh, nhưng có một vấn đề quan trọng…nếu không chú ý, anh sống không quá năm năm! - Anh làm tôi sợ sao? Đông Phương Hoằng biến sắc, định tức giận nhưng chợt cảm giác bầu không khí trong phòng không đúng lắm. Bởi vì giờ phút này cha của hắn cùng Ngọ lão tiên sinh đều cực kỳ quái dị nhìn Trịnh Kiền, có khiếp sợ, có kinh ngạc, cùng không thể tưởng tượng nổi. - Ngọ lão tiên sinh, bình thường ông dưỡng rất không tệ, nhưng phá hư chính là như thế, sau này nhớ rõ ăn nhiều lương thực phụ, quá mức xoi xét khiết phích cũng không tốt, mặt khác, mỗi ngày dùng hai tay của ông ấn mạnh vào hai bên huyện Kiên Tĩnh mười lăm phút, nửa tháng sau bệnh trạng của ông tự nhiên tiêu trừ! Trịnh Kiền không cho ai cơ hội phản bác nói. Nhưng nói xong hắn lại dựa vào sau ghế, im lặng không nói tiếp. Ngọ lão tiên sinh sửng sốt, ngay sau đó thần sắc kích động: - Thì ra là thế, chẳng thể trách dạo này mỗi khi tôi luyện tập Ngũ Cầm Hí đều cảm giác dạ dày đau đớn khó chịu, thì ra là thế, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, lão phu mặc cảm! Nói xong Ngọ lão tiên sinh hướng Trịnh Kiền thật sâu bái xuống. Trịnh Kiền không trốn tránh, một lần bái này hắn thay mặt Dược Vương thừa nhận. Vì thế Đông Phương Mộc có chút không nhịn được, mở miệng nói: - Còn tôi đây? Nhưng vừa mở miệng hắn liền hối hận, hắn biết rõ Trịnh Kiền không dễ dàng giúp hắn, hơn nữa hắn hỏi ra ba chữ kia ý nghĩa chính hắn thừa nhận những lời Trịnh Kiền vừa nói chính là sự thật. - Ông? Trịnh Kiền khinh thường liếc mắt, lạnh lùng ném ra một câu: - Đồ chơi của ông đã hết thuốc chữa, hơn nữa với tuổi của ông mỗi ngày luôn tìm kích thích trên bụng tiểu người mẫu có thể gọi ông là ông nội, cần gì chứ? Đông Phương Mộc muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy Ngọ lão tiên sinh cũng phải chịu thua, chính mình còn tranh gì được đây? Hơn nữa tình huống bản thân ngay cả Ngọ lão tiên sinh cũng không nhìn ra, mình đối nghịch với Trịnh Kiền, có khác gì đối nghịch với chính cái mạng nhỏ của mình? Nghe được lời nói của Trịnh Kiền, sắc mặt Đông Phương Mộc càng thêm tối đen. Nhưng Trịnh Kiền tâm ý đã quyết, vẫn không để ý tới. Ngọ lão tiên sinh cười a a đi qua, đưa cho Trịnh Kiền một tấm thẻ bằng bạch ngọc, nói: - Tiểu huynh đệ, cổ nhân có câu, đạt nhân vi sư, hôm nay lão hủ thụ giáo, nếu sau này tiểu tiên sinh có cơ hội đi Hong Kong, có thể tùy thời tới tìm tôi a! Trịnh Kiền tiếp nhận danh thiếp bằng bạch ngọc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, loại ngọc tốt này nếu đem đi bán, danh thiếp như vậy ít nhất giá trị một bộ di động Apple khoản mới nhất a. Nếu Ngọ lão tiên sinh biết tâm tư của Trịnh Kiền, nhất định tức giận tới hộc máu. Ngọ lão tiên sinh rời khỏi, cha con Đông Phương Mộc dị thường xấu hổ, đi không được ở không xong. Đông Phương Hoằng giận quát một tiếng: - Tôi không tin tôi sống không quá năm năm, hừ! Nói xong hắn lôi kéo cha mình đi ra cửa. Trịnh Kiền ở phía sau không quên hô: - Có súng không thể dùng, thật sự là bi ai… Thân hình Đông Phương Mộc chấn động, sắc mặt vô cùng đau khổ đi ra ngoài. Tâm tình Trịnh Kiền vô cùng sảng khoái, cầm chén trà thơm thưởng thức. Lục Tranh đi tới, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Trịnh Kiền, hỏi: - Tôi thu mua tập đoàn Lê thị xong thì bệnh tình của Vũ Li sẽ giải quyết? - Trên đời này không có chuyện gì là nhất định. Trịnh Kiền đặt chén trà xuống, nói: - Nếu không làm, Vũ Li vĩnh viễn không tỉnh lại, nhưng nếu làm, không phải vẫn còn một cơ hội sao? Nói xong Trịnh Kiền đứng dậy đi ra ngoài, đi vài bước chợt ngừng lại, quay đầu nói: - Đúng rồi, thời gian của Vũ Li không còn nhiều, ông nên sớm làm quyết định, mặt khác, lúc ông thu mua tập đoàn Lê thị, giúp người giúp tới cùng, vợ cùng nhi đồng của Lê Thiên Dân cũng giúp một tay, tin tưởng tôi, ông sẽ không hối hận quyết định của chính mình! Nói xong Trịnh Kiền trực tiếp đi ra ngoài. Lưu lại Lục Tranh cùng Lưu Như đưa mắt nhìn nhau, không biết ý gì. Lúc buổi tối, Mạnh Hoành tự mình lái xe tới đón Trịnh Kiền cùng đi tham gia tiệc tối ở Lâm gia, đây là Lý Văn căn dặn lúc ban ngày. Trịnh Kiền không có quần áo dự tiệc thích hợp, cũng may lúc Triệu Đa giúp chuyển nhà thuận tiện đặt mua vài bộ cho hắn, mặc lên người cũng có vẻ tinh thần. - Ha ha, Trịnh lão đệ, mặc vào bộ quần áo này cậu không kém ngôi sao giải trí bao nhiêu đâu! Mạnh Hoành vui đùa nói. Trịnh Kiền cười đáp: - Mạnh lão ca lại trêu ghẹo tôi! Hai người đi tới biệt thự Lâm gia, nghe Mạnh Hoành nói, Trịnh Kiền mới biết Lâm Phúc Thành tổ chức buổi tiệc đêm nay mời một ít nhân vật nổi tiếng trong thương giới, hàng năm tập đoàn Lâm thị đều tổ chức, dị thường long trọng. Lúc nói chuyện hai người đã tới ngoài cổng biệt thự, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bảo an làm việc thật nghiêm khắc, thoạt nhìn dị thường xa hoa. Hai người vừa xuống xe, một người đàn ông mặc âu phục đen chạy tới ghé vào bên tai Mạnh Hoành nói vài câu. Sắc mặt Mạnh Hoành có chút thay đổi, thần sắc áy náy nhìn Trịnh Kiền nói: - Trịnh lão đệ, tôi có việc gấp phải xử lý, Lý phu nhân đang chờ cậu bên trong, trong chốc lát tôi sẽ tự phạt ba ly! - Mạnh đại ca cứ đi thôi, tôi không có chuyện gì! Trịnh Kiền cười cười, nói. Trịnh Kiền đi vào, liền có người phục vụ đi qua, biết là Lý Văn mời hắn sắc mặt biến thành cung kính, hiển nhiên Lý Văn đã căn dặn bọn họ. - Ngài đợi một chút, Lý phu nhân đang gặp một vị khách quý trên lầu, tôi lập tức đi thông tri! Phục vụ dẫn Trịnh Kiền tới dãy sô pha nghỉ ngơi, liền nói. Ngay lúc ánh mắt Trịnh Kiền lướt qua đông đảo mỹ nữ trong đại sảnh, hắn đột nhiên cảm giác mình giống như bị rắn độc tiếp cận, cực kỳ không thoải mái.