Địa ngục nhân gian
Chương 50 : ꧁vĩnh dạ 4꧂
Tôi hơi sửng sốt: “Vĩnh Dạ là thứ gì vậy?”
“Trên thế giới này có nơi có ánh mặt trời, thì nhất định có bóng tối, những người làm huyền học chúng ta, đang ở nơi hắc ám của thế gian, dao động giữa người và quỷ. Nhưng nếu có những người làm huyền học như chúng ta là ánh mặt trời, thì người của Vĩnh Dạ chính là bóng tối.” Giang Tiểu Thơ nói.
Tôi gật đầu ngẫm nghĩ, như vậy Vĩnh Dạ hẳn là phần tử tội ác trong giới huyền học, trong lòng cũng có phần hơi chùng xuống. Nếu những người làm huyền học này muốn hại người, thì có rất nhiều phương pháp khiến người khác khó lòng phòng bị. Xem ra lần này mình gặp rắc rối to rồi.
“Lúc này không nên nghĩ nhiều như vậy, bây giờ việc cấp bách nhất của chúng ta là về thôn cứu người.” Giang Tiểu Thơ nói.
Tôi gật đầu, đi về phòng mình, cũng không biết vì sao, Giang Tiểu Thơ cũng theo tôi vào. Vừa bước vào, cô đã nói: “Em đưa cho anh thứ đó, anh có sử dụng chứ?”
“Nó cũng không ngoan ngoãn nghe lời cho lắm, nhưng Tiết Dương đã nói cho anh biết tác dụng cụ thể của nó rồi.” Tôi gật đầu, đáp.
“Lần này trở lại, hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm, thứ em đưa cho anh, coi như là một phương pháp bảo vệ tính mạng của anh, ngày hôm nay cũng coi như là may mắn. Tuy ông chủ Thẩm xảy ra chuyện, nhưng chuyện này cũng giúp chúng ta có sự chuẩn bị trước. Tối nay đi ngủ sớm một chút, sáng ngày mai, chúng ta còn phải lên đường sớm.” Giang Tiểu Thơ nói.
Tôi gật đầu, nói thật lòng, chuyện của thôn như tảng đá lớn chặn trên ngực tôi, ngày nào chưa giải quyết xong, ngày đó tôi không thể ngủ yên giấc được. Nhưng khi thấy Giang Tiểu Thơ sắp đi, không hiểu sao, tôi đột nhiên kích động, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc em là ai?”
“Hả?” Vẻ mặt nghi hoặc, Giang Tiểu Thơ quay đầu lại nhìn tôi, hỏi.
“Hẳn là em không phải Giang Tiểu Thơ mà anh biết trước đây… Cô ấy… Không lợi hại như em!” Ấp úng một lát, cuối cùng tôi cũng nói ra vấn đề khiến tôi bối rối mấy ngày nay.
Từ sau khi gặp lại Giang Tiểu Thơ, tôi khó có thể kìm chế tâm tình của mình. Tôi có thể xác định, mình thật sự thích Giang Tiểu Thơ, nhưng thân phận của Giang Tiểu Thơ lại khiến tôi hoang mang. Tôi không phải là người thích động não, sẽ không từ hành động và đôi câu vài lời của người khác mà suy đoán ra kết quả. Đối với tôi, biện pháp tốt nhất là hỏi thẳng. Tôi không loại trừ khả năng Giang Tiểu Thơ sẽ lừa dối tôi, nhưng cho dù cô ấy lừa tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị lừa.
“Quả nhiên anh đã nhận ra…” Giang Tiểu Thơ cười khổ: “Em đúng là không phải Giang Tiểu Thơ mà trước kia anh biết, rất nhiều chuyện bây giờ em chưa thể nói cho anh biết. Em chỉ có thể nói với anh, em mới thật sự là Giang Tiểu Thơ xuất hiện lúc anh gặp nguy hiểm đến tính mạng, thế thôi.”
Tôi giật mình, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu rốt cuộc lời cô ấy có ý nghĩa gì, Giang Tiểu Thơ đã đi ra, bỏ lại tôi ngồi đó với nỗi hoang mang tràn ngập trong đầu.
Cái gì mà cô ấy mới là Giang Tiểu Thơ xuất hiện lúc tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng? Theo lời của cô ấy suy ra, thì Giang Tiểu Thơ trước kia là giả sao? Nhưng không có lý do, trước kia tôi hoàn toàn không biết Giang Tiểu Thơ, mà chỉ có một chút ấn tượng lúc còn bé mà thôi.
Một câu hỏi bừa của tôi, không ngờ lại càng khiến bản thân thêm nghi hoặc, điều này làm cho tôi hơi khó chịu.
Tối nay tôi ngủ không ngon giấc, trong đầu luôn quẩn quanh câu nói kia của Giang Tiểu Thơ. Tôi thật sự không rõ, rốt cuộc cô ấy có ý gì, nhưng tôi có thể khẳng định, Giang Tiểu Thơ xuất hiện trước mặt tôi hiện nay, thật sự rất tốt với tôi, sẽ không hại tôi. Cô là người đưa tôi thoát khỏi cái nơi nguy hiểm kia, cũng chính cô giao quỷ Hồng Dược – một loại quỷ kỳ lạ và khó có thể tin được là có thật kia cho tôi, giúp tôi bảo vệ tính mạng, cũng chính cô tìm được Bạch Hồ tới cứu người trong thôn của tôi.
Đối với tôi, như vậy là được rồi, còn chuyện ai là Giang Tiểu Thơ thật, ai là Giang Tiểu Thơ giả, có quan trọng không?
Điều đó cũng không ngăn được tôi thích cô ấy.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
199 chương
65 chương
14 chương
3132 chương
1157 chương
6 chương
36 chương