Địa ngục nhân gian

Chương 36 : ꧁những tấm ảnh 2꧂

Hơn nữa, hai thầy trò họ cũng không hạn chế tự do của tôi, ngoại trừ gian chính đường không cho phép bất cứ ai ra vào, còn những chỗ khác, đều có thể đi lại, có lúc tôi còn đi ra cửa tiệm mua mấy bao thuốc lá. Tuy nhiên, lòng tôi vẫn luôn lo lắng cho tính mạng người làng, tôi cũng phần nào hiểu lý do vì sao Giang Tiểu Thơ bảo tôi chờ ở đây. Từ những gì xảy ra trong hai ngày nay mà suy đoán, không chừng người thanh niên tóc bạc này được Giang Tiểu Thơ nhờ xử lý giúp chuyện ở làng tôi, tuy tính tình của người này rất tệ, nhưng tôi vẫn rất kính nể hắn, còn có cách nào chứ, còn phải nhờ hắn đi cứu mạng ba mẹ tôi mà.Ở chỗ này được một tuần, tôi cảm thấy sức khỏe của mình hồi phục rất nhiều, thậm chí còn có phần khỏe hơn trước. Cũng từ miệng Tiết Dương, tôi biết được thân thể của mình đã tĩnh dưỡng rất tốt. Trong lúc nói cho tôi biết điều này, vẻ mặt cậu ta phấn chấn, chăm chú nhìn cái trống nhỏ bên giường tôi, bảo tôi gọi nữ quỷ kia ra để xem thử, cậu ta chưa từng nhìn thấy quỷ huyền cấp. Tôi cũng rất hiếu kỳ, tuy rằng tôi hơi sợ nữ quỷ suýt nữa hút cạn tinh của tôi, biến tôi thành xác khô, nhưng lại không chịu nổi trước sự năn nỉ dai dẳng của Tiết Dương, rốt cuộc phải đồng ý. Khi lần đầu tiên gọi quỷ ra, quỷ quái sẽ chống lại, bởi vậy cần chuẩn bị ổn thỏa trước. Tiết Dương chuẩn bị trong phòng thật lâu, dùng chu sa viết ra rất nhiều chữ như gà bới trên mặt đất, thành một vòng tròn, sau đó dán bùa vàng trên các cửa sổ, phòng ngừa quỷ chạy trốn. Sau khi mọi việc đã sẵn sàng, cậu ta mới chuẩn bị gọi quỷ ra. Phương pháp gọi quỷ ra cũng đơn giản thôi, chỉ cần gỡ chỗ bùn đất trộn máu trên cái trống ra, đứng trong vòng tròn, đặt cái trống nhỏ ngoài vòng tròn, kéo sợi dây đỏ ra ngoài từng chút một, là có thể đưa quỷ ra rồi. Tôi làm theo lời hướng dẫn của Tiết Dương, đang định gỡ chỗ bùn trộn máu ra, thì bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng của người thanh niên tóc bạc: “Tiết Dương, pha trà!” “Dạ!” Tiết Dương lên tiếng, trợn mắt nhìn tôi: “Đợi lát nữa hãy xem, tôi đi pha trà cho sư phụ cái đã!” Nói xong, Tiết Dương liền chạy đi. Tôi hơi buồn chán ngồi trên giường đợi cậu ta. Lúc này, tôi chợt thấy người thanh niên tóc bạc đi ngang qua trước phòng tôi, theo sau là một cô gái mặc váy đỏ. Nhìn thấy cô gái kia, tôi liền đứng bật dậy, rời khỏi giường. Là Giang Tiểu Thơ! Rốt cuộc cô ấy đã tới! Tôi vui mừng chạy ra ngoài, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng mặc váy đỏ của cô ấy biến mất ở chính đường, sau đó cửa chính đường đóng lại. Tuy trước đó Tiết Dương đã nói cho tôi biết, tôi không được ra vào chính đường, nhưng lúc này, lòng tôi chỉ có Giang Tiểu Thơ, đâu còn chú ý nhiều như vậy, bởi vậy tôi vội chạy về phía chính đường. Vừa tới cửa, tôi chợt nghe bên trong có một giọng nói truyền ra: “Hắn thế nào rồi? Không sao chứ?” Là Giang Tiểu Thơ! Tôi rất vui mừng. Lúc này, giọng người thanh niên tóc bạc cũng truyền ra: “Thương thế của hắn đã khỏi rồi. Tuy nhiên, cô mới là có vấn đề, để cứu hắn, cô không ngại để lộ bản thân, hẳn là bên dưới sẽ dán mắt vào cô đó.” “Đã bỏ qua rồi, không sao đâu.” Giọng của Giang Tiểu Thơ lại vọng ra. Tôi hơi ngẩn người, có chuyện gì vậy? Tôi vội đẩy cửa ra: “Bên dưới dán mắt vào cô ấy là sao? Để lộ bản thân là thế nào?” “Ai cho cậu vào?!” Giọng người thanh niên tóc bạc lạnh như băng, mà tôi cũng chấn động trước cảnh tượng trong phòng. Người trong phòng đúng là Giang Tiểu Thơ, nhưng… Lúc này cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ.Ánh mắt tôi nhanh chóng chuyển tới bốn phía gian phòng, bởi vì trong phòng dán rất nhiều ảnh chụp, đều là ảnh chụp chung. Thoạt nhìn, những tấm ảnh đều đã khá lâu năm, có một số tấm, người trong ảnh mặc quân trang màu vàng đất. Tôi nhận ra, người trong ảnh tuy nhiều, nhưng có năm người luôn xuất hiện, trong mỗi tấm ảnh, đều là năm người này đứng ở phía trước. Trong năm người này, có Giang Tiểu Thơ, có người thanh niên tóc bạc với vẻ mặt lạnh như băng, còn có một cô gái vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, trông rất đẹp và một thanh niên đeo kính râm màu đen, thoạt nhìn như một trí thức. Còn người cuối cùng… Trong mỗi tấm ảnh, hắn đều đứng ở giữa, trên mặt là nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Sau khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người đó, tôi đờ người. Là tôi?