Địa ngục nhân gian
Chương 3 : ꧁chuyện lạ꧂
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy thi thể của Tú Tú, tôi lại tràn ngập áy náy và giận dữ. Khi thấy chị dâu đi tới, tôi xông lên ghìm lấy hai vai chị ta, mắt đỏ như máu, miệng hét lớn: "Không phải chị nói sẽ bảo vệ cô ấy sao? Chị bảo vệ chỗ nào?
""Chị cũng không muốn như thế này, chị không biết nó lại yếu ớt tới vậy...
" Bị tôi quát lớn, chị dâu cũng không còn vẻ chanh chua khi trước nữa.
Lúc này thím đi tới kéo tôi ra: "Cháu mắng nó cũng có thay đổi được gì đâu, việc cần làm lúc này là phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.
"Dù trong lòng vô cùng buồn phiền nhưng tôi biết những lời của thím là đúng, hiện giờ cần giải quyết những chuyện sau cái chết của Tú Tú. Đây không phải là chết một con trâu hay con bò, mà là một người mới đây còn sống sờ sờ, nếu làm không tốt thì tất cả chúng tôi đều xong đời.
Nhiều người nhiều ý, thím nhanh chóng dùng điện thoại gọi những người có quyền quyết định việc trong làng tới. Thôn của chúng tôi không lớn, chỉ có ba bốn mươi hộ gia đình, tất cả đều cùng họ, có chút quan hệ máu mủ với nhau, cho nên không cần tránh hiềm nghi gì cả.
Khi mọi người tới đông đủ, tất cả cùng nhau bàn bạc một hồi thì đã đưa ra quyết định phải che giấu việc này. Nên biết những người tham gia náo động phòng phần lớn đều là đám thanh niên trong thôn, còn có vài người thuộc lớp đời trước. Nếu chuyện này vỡ lở ra, vậy mọi người không ai có thể thoát được.
Dù trong lòng thấy không vui nhưng dù sao tôi cũng là người trong thôn, không thể đẩy họ hàng của mình rơi vào hố lửa, vì vậy cũng không dám phản đối. Tôi chỉ ngồi yên một chỗ, đôi mắt đỏ bừng, trong đầu u mê.
Mọi người trong thôn quyết định xử lý thi thể của Tú Tú, sau đó mang lên trên núi tìm chỗ chôn, hai ngày sau mới đi báo cảnh sát, nói một mình Tú Tú đi lên núi, không thấy đi ra để cảnh sát phái người đi tìm. Khi đó mọi người trong thôn thống nhất lời khai, hẳn là phía bên cảnh sát cũng sẽ xử lý chuyện này như một vụ án mất tích. Lúc đó cho dù người nhà của Tú Tú tới thì cũng dễ dàng giải quyết!
Nên biết xung quanh thôn đều là núi rừng, muốn tìm một người nơi rừng núi mênh mông là chuyện khó hơn lên trời!
Hôm sau, mấy người thợ săn giỏi nhất trong thôn khiêng thi thể Tú Tú lên núi. Không hiểu do đâu, nhìn bọn họ lên núi lại khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc, trực giác mách bảo tôi chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Liên tiếp mấy ngày hôm sau tôi đều ngủ không ngon, cứ nhắm mắt là tôi lại mơ thấy Tú Tú chỉ tay vào tôi hỏi vì sao không cứu cô? Vì sao không để những kẻ hại cô phải gặp báo ứng!
Thậm chí đến mức hai ngày này tôi cứ thần hồn nát thần tính, cứ cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng từ trong núi sâu nhìn tôi chằm chằm.
Sau đó cảnh sát tới, mọi chuyện hoàn toàn giống với dự đoán của chúng tôi, họ lên núi tìm kiếm qua loa một chút, sau đó xử lý thành vụ án mất tích.
Không biết có phải vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng hay không, những người trẻ tuổi đến dự hôn lễ hôm đó đều muốn ra ngoài làm việc. Hóa ra mấy hôm nay bọn họ đều ru rú ở trong nhà, không dám ló mặt ra ngoài.
Mấy hôm sau, người nhà của Tú Tú tới, là mẹ và em trai của cô. Mẹ Tú Tú là người thấu tình đạt lý, sau khi hỏi thăm tin tức cũng không hề oán trách người nhà anh họ. Mặc dù rất đau lòng nhưng bà vẫn liên tiếp nói lời xin lỗi thím, nói con gái mình không hiểu chuyện đã gây ra chuyện xấu trong hôn lễ của anh họ tôi.
Thấy mẹ Tú Tú không ngừng nói lời xin lỗi, tôi chỉ muốn đi lên nói hết chân tướng mọi việc cho bà.
Người nên xin lỗi không phải là bác mà phải là đám người không bằng heo chó kia!
Nhưng tôi không làm được! Tôi là người trong thôn này, sinh ra lớn lên ở đây. Tôi không thể đẩy thân thích của mình vào trong hố lửa! Không ai biết được mấy ngày nay tôi đã phải trải qua như thế nào.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, sau ngày mẹ Tú Tú rời đi môt ngày chính là ngày thứ bảy sau khi Tú Tú tự sát. Bởi vì Tú Tú chết rất oan ức, khi chết còn mặc quần áo màu đỏ, do đó thím tôi cảm thấy sợ hãi quỷ hồn Tú Tú vào ngày này sẽ quay lại báo thù, nên bảo tôi lên trấn tìm đạo sĩ tới siêu độ cho cô bé, để được an lòng.
Mấy ngày này ở trong thôn cũng thấy buồn bực, do đó tôi đồng ý.
Qua vài ngày có thời gian bình tĩnh lại, tôi cũng đã nghĩ thông suốt. Người chết không thể sống lại, mọi người trong thôn lại có quan hệ gần gũi với tôi hơn Tú Tú. Dù sao tôi cũng chỉ có chút tình cảm với cô bé, cũng chỉ là yêu thầm mà thôi.
Tôi không phải là thánh nhân, căn bản không làm được chuyện đại nghĩa diệt thân. Cứ tiếp tục sống trong áy náy thế này chi bằng chấp nhận sự thật.
Nói tới cũng thật lạ, không biết tôi có sai hay không nhưng sau khi ra khỏi thôn, tôi phát hiện ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình đã biến mất, thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng tôi cảm thấy trống rỗng, như mình thiếu mất thứ gì mà không thể nói thành lời.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
199 chương
65 chương
14 chương
3132 chương
1157 chương
6 chương
36 chương