Địa ngục nhân gian
Chương 16 : ꧁quay về 2꧂
Tình hình hiện giờ quá đỗi kỳ dị, tôi hoài nghi những điều tôi vừa mơ thấy, không chỉ là một giấc mơ ngẫu nhiên, mà nhất định nó có một ý nghĩa nào đó. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi cũng không nghĩ ra được giấc mơ vừa rồi có ý nghĩa gì, mà nó chỉ khiến tôi thêm sợ hãi và áy náy.
Lúc này tôi mới nhận ra, bây giờ đã là ba giờ chiều, bụng đói sôi ùng ục, tôi vội vàng đứng lên.
Cô nhóc Giang Tiểu Thơ này rất hiểu chuyện, biết về làm cơm trưa cho tôi. Dù lúc này cơm canh đã nguội, nhưng tôi vẫn ăn hết. Sau khi cơm nước xong, tôi tới linh đường.
Bận rộn suốt một ngày, hẳn là giờ này cô nhóc cảm thấy mệt mỏi rồi.
Trên đường đi, khi nhìn thấy từng người dân trong thôn đi ngang qua bên người mình, tôi đột nhiên nhận ra, rốt cục điểm kỳ lạ nằm ở đâu rồi.
Đúng vậy, chính là những người dân trong thôn!
Hiện giờ những thôn dân này giống như những con rối, trên người không toát ra chút sức sống nào cả. Mọi hành động của bọn họ như đã được lên kịch bản sẵn, bọn họ chỉ đi đi lại lại, làm mọi thứ theo kịch bản có sẵn!
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tôi cẩn thận quan sát những người xuất hiện xung quanh. Đúng thật là vậy, bọn họ đều như chết lặng, tôi có thể nhận ra được điều này, khi nhìn vào ánh mắt họ.
Thậm chí khi tôi gọi phải khá lâu sau họ mới có phản ứng, thế nhưng sau khi có phản ứng, họ lại đột nhiên giật thót cả người, như bửng tỉnh, sau đó phản ứng trở lại nhanh nhẹn như bình thường, còn nói chuyện phiếm với tôi.
Điều này quá lạ thường!
Sau khi tới linh đường, Giang Tiểu Thơ có phần sợ hãi, chạy tới ôm cánh tay tôi, nói: “Anh Giang Lưu, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này thôi!”
“Rời khỏi nơi này?” Tôi hơi sửng sốt, không biết vì sao Giang Tiểu Thơ lại có suy nghĩ như vậy. Tôi hỏi cô bé: “Đã canh giữ cho bà em đủ bảy ngày đâu, vì sao em lại đột nhiên muốn rời khỏi đây?”
“Em không biết, không biết nữa!” Nói tới đây Giang Tiểu Thơ nức nở: “Có một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu em, mau đi đi, mau đi đi, nếu không đi, thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Tôi nhíu mày thật chặt. Nói thật, trong hai ngày gần đây, ý nghĩ đó cũng không ngừng hiện lên trong đầu tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, mở miệng nói với Giang Tiểu Thơ: “Vậy anh sẽ tổ chức thêm vài người nữa, mọi người cùng rời khỏi đây!”
“Không được, ngoài chúng ta thì không ai trong thôn này có thể ra ngoài. Nếu như chúng ta còn không đi, thì e rằng chúng ta cũng không thể thoát được!” Giang Tiểu Thơ sốt ruột.
Tôi sửng sốt nhìn về phía Giang Tiểu Thơ, cảm thấy cô bé biết được chuyện gì đó, hiển nhiên là cô bé cũng đã phát hiện ra sự khác thường của người dân trong thôn.
“Có phải là em biết được chuyện gì hay không? Có phải bà đã nói gì cho em biết?”
Giang Tiểu Thơ lắc đầu thật mạnh: “Bà không nói gì với em cả. Bà chỉ nói, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây mới được nói cho anh biết, trước đó thì không thể. Anh Giang Lưu, bây giờ chúng ta rời khỏi đây ngay, có được không?!”
Tôi không biết nên nói gì, đứng sững tại chỗ, có phần không nhấc chân nổi.
Đi sao? Như vậy chẳng phải là vứt bỏ tính mạng của tất cả người dân trong thôn sao? Tôi không thể làm chuyện như vậy được.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của tôi đổ chuông. Tôi rút điện thoại ra nhìn, là mẹ tôi gọi tới, tôi vội vàng ấn nghe máy: “A lô mẹ ạ, có việc gì vậy mẹ?”
“Việc gì là sao hả? Hôm qua con gọi điện thoại bảo cha mẹ về quê, bây giờ cha mẹ về thì con lại không có ở nhà. Con đang ở đâu vậy?” Giọng của mẹ tôi truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Tôi sửng sốt, tôi gọi điện bảo cha mẹ quay về khi nào chứ? Hiện giờ ở đây nguy hiểm tới vậy, sao tôi có thể gọi họ quay về được?!
Không đúng!
Tôi nhớ lại cuộc điện thoại khó hiểu của bố đêm qua, không phải làcó vấn đề gì xảy ra khi đó chứ?!
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, giọng bố tôi lại vang lên: “Thằng nhóc, con đang ở đâu vậy?”
“Vâng vâng, con về nhà ngay đây!” Có một số việc không thể nói rõ qua điện thoại, cho nên tôi suy nghĩ một chút, thấy bây giờ về nhà thì tốt hơn.
Giang Tiểu Thơ thấy tôi muốn về nhà, vội vàng giữ chặt lấy góc áo tôi, nhỏ giọng nói: “Anh Giang Lưu, anh định về nhà sao? Em đi cùng anh được không?!”
Tôi quay đầu lại nhìn di ảnh của bà cốt trên linh đường, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy với tình hình hiện giờ, để một cô gái nhỏ ở nơi này quả thực không ổn, vì vậy tôi đi vào bỏ thêm than tiền vàng vào trong lò lửa, sau đó dẫn Giang Tiểu Thơ về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
199 chương
65 chương
14 chương
3132 chương
1157 chương
6 chương
36 chương