Địa ngục nhân gian

Chương 14 : ꧁canh giữ bên quan tài 2꧂

Đêm qua, tiếng chó sủa cũng rất lạ, người nhà gã thanh niên đã chết kia cũng rất lạ. Phải biết, cả đám thanh niên chúng tôi tới đó, nhưng chỉ có con nhà họ chết, những nhà bình thường khác đều sẽ làm ầm ĩ một phen, hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra. Thế nhưng nhà bọn họ chỉ coi như chết một con chó, không thèm để ý tới, thấu tình đạt lý tới mức quá khác thường. Tiếp nữa là cái chết vì tự sát của bà cốt, bà ra đi bình thản tới mức kỳ lạ. Ai ai cũng có thể nhận ra những điều kỳ lạ này, nhưng tôi lại cảm thấy điều kỳ lạ không nằm ở chỗ đó. Đó là một loại cảm giác là lạ, lúc ẩn lúc hiện trong lòng. Tôi cảm thấy có chút đầu mối, nhưng lại không thể nắm bắt được đầu mối này. Trong khi tôi đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo ập tới sau lưng. Cảm giác này giống như có ai đó ở phía sau, đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy. Tôi hít một hơi sâu, đột ngột quay đầu lại, nhưng không phát hiện ra điều gì. Sau lưng tôi, ngoại trừ một cánh cửa sổ mở toang thì hoàn toàn không có thứ gì khác. Tôi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì, chỉ có ánh mặt trời sắp lặn đỏ như máu và cánh rừng trúc kéo dài như vô tận kia. Tôi nghi ngờ vò vò đầu mình, không phải mình vừa gặp ảo giác đó chứ? Đúng lúc này, Giang Tiểu Thơ đi tới gọi tôi ra ăn cơm. Khi ăn cơm, tôi quan sát Giang Tiểu Thơ một chút, quả thực là trông cô bé có vẻ không quá đau lòng. Lúc này, tôi mới cảm thấy thoải mái hơn, đây hẳn là dáng vẻ bà cốt muốn thấy nhất ở cô bé. Hai người chúng tôi ăn cơm xong thì ở lại linh đường canh giữ luôn. Trong linh đường có đặt một lò lửa, người canh giữ phải liên tục cho vàng mã vào bên trong đốt. Ban ngày thì không cần phải làm như vậy, chỉ cần đặt than tiền vàng vào trong, giữ không cho lửa tắt là được. Khoảng tám, chín giờ tối, trong lúc đốt vàng mã, Giang Tiểu Thơ ngủ gà ngủ gật. Hẳn là thường ngày, cô bé sinh hoạt nghỉ ngơi rất bình thường, không thể so sánh với loại cú đêm như tôi. Tôi bảo cô bé đi ngủ trước, mình ở lại trông, dù sao chỉ cần đốt tiền giấy, một người hay hai người cũng không khác gì nhau. Giang Tiểu Thơ khẽ gật đầu, sau đó đi ngủ. Nói ra cũng thật lạ, Giang Tiểu Thơ vừa đi, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vào phía sau lại bắt đầu xuất hiện, khiến toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh. Thật lòng thì linh đường này vào ban ngày còn đỡ, khi trời tối thì khá đáng sợ. Bên trong linh đường không có đèn, chỉ thắp vài ngọn nến, ánh nến lập lòe tỏa ra chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới ánh sáng lờ mờ này, khuôn mặt như cười như không phải cười của bà cốt trên tấm di ảnh đen trắng kia, trông hơi u ám, đáng sợ. Tôi nhìn khắp xung quanh, hoàn toàn không có thứ gì đang nhìn vào mình. Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ chỉ do mình thần hồn nát thần tính, thì ánh nến xung quanh bắt đầu đong đưa qua lại… Thế nhưng, cả căn nhà đều kín gió, cửa sổ được đóng chặt, ánh nến sao lại đong đưa như vậy được?! Tôi nhìn các ngọn nến xung quanh, giật mình hét lên. Những ngọn nến như bị thứ gì đó thổi, tất cả ánh lửa đều tạt về phía di thể của bà cốt. Nhớ lại thời điểm khi Triệu tiên sinh đốt nến ở trong căn phòng Tú Tú tự sát, tôi toát mồ hôi lạnh đầy người, khiến quần áo đều ẩm ướt, da đầu căng cứng, lạnh buốt. Đúng lúc này, đám chó trong thôn bắt đầu sủa loạn. Đêm qua cũng như vậy! Chẳng lẽ có thứ bẩn thỉu nào đó tới? Vừa nghĩ đến đây, toàn thân tôi căng cứng. Những ngọn lửa nến vẫn tạt mạnh về phía di thể của bà cốt. "Bà cốt, tôi ở đây canh giữ quan tài cho bà, bà đừng hại tôi đó! " Tôi sợ hãi đến nỗi quỳ rạp xuống đất, không ngừng van xin. Nhưng dường như không ai nghe thấy lời cầu xin của tôi, tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra như trước, thậm chí tôi ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây. Tôi muốn đứng lên trốn đi, nhưng phát hiện mình không thể đứng dậy được, thân thể như bị cố định tại chỗ. Nỗi sợ hãi điên cuồng vọt lên trong lòng, tôi bắt đầu thở hổn hển. Khi nỗi sợ của tôi đạt tới đỉnh điểm, những ngọn nến đột ngột bị tắt đi, khiến nỗi sợ trong tôi bùng nổ. Tiếng nói từ một vở kịch Thiểm Tây đột nhiên vang lên, phá vỡ đêm tối. "Cậu cả hắn, cậu hai hắn, đều là cậu hắn... "Đó là tiếng chuông điện thoại di động của tôi...