Bạch Tiểu Trì giống như con chó chết nằm lỳ trên giường.
Từ góc độ này của hắn, nghiêng đầu sang thì có thể thấy cái mông Điền Đạt Đan lắc lư ở ngay trước mặt.
Ngay cả việc đi lên vỗ một cái hắn cũng không thể.
Bạch Tiểu Trì đau khổ rên rỉ ở trên giường.
Điền Đạt Đan đặt mông ngồi ở mép giường: “Được rồi đừng kêu nữa, tôi giúp cậu uống canh. Tôi đã ninh mấy tiếng đấy.”
Bạch Tiểu Trì mở miệng đợi từng ngụm từng ngụm canh thổi nguội của Điền Đạt Đan.
Bỗng nhiên thấy trật eo cũng đáng giá.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
34 chương
22 chương
50 chương
42 chương
128 chương
781 chương
66 chương
839 chương