Bạch Tiểu Trì chửi tới cổ họng bốc khói. Ai ngờ cmn hắn thua cuộc. Biết sao được Điền Đạt Đan nhìn như nhã nhặn. Ấy vậy mà so với hắn còn đàn bà chanh chua hơn. Cuối cùng Bạch Tiểu Trì lườm gã một cái rồi tiếp tục gõ mã. Chẳng nghĩ tới trước mắt lướt đến một cốc nước ấm. “Uống nước.” Hai chữ này mẹ nó vẫn là cái giọng phương nam buồn nôn kia. Bạch Tiểu Trì nguýt gã: “Anh có ý đồ gì?” Vẻ mặt Điền Đạt Đan thản nhiên: “Tôi người lớn chấp nhặt gì với trẻ con, không chấp với cậu.” Bạch Tiểu Trì muốn một ngụm nước nóng phun chết gã. Nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng phun. Hắn phiêu bạt ở Bắc Kinh hai năm. Đây là lần đầu tiên có người rót nước ấm giúp hắn.