Đã qua thật lâu mà Bạch Tiểu Trì vẫn còn thở dốc. Điền Đạt Đan đưa cho một chai nước uống: “Nhìn không ra cậu rất có can đảm nhé. Thật đẹp trai.” Bạch Tiểu Trì nhận đồ uống: “Trước đó anh xử lý tên chủ nhà trọ kia cũng rất đẹp trai.” “Cảm ơn cậu ra mặt giúp tôi, ngay cả câu thích đàn ông thế này cũng nói ra ngoài được.” Điền Đạt Đan vỗ vai hắn: “Lần này xem như tôi nợ cậu.” Bạch Tiểu Trì há há miệng. Cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào: “Làm gì có nợ với không nợ. Nếu nói nợ thì vẫn là tôi đã làm mất công việc của anh rồi, anh có hận tôi không?” Điền Đạt Đan cúi đầu cười một tràng. “Bạch Tiểu Trì.” “Sao?” “Bây giờ cậu mất việc, có hối hận chưa?” “Hối hận?” Bạch Tiểu Trì mạnh mẽ tỏ ra đẹp trai: “Ông đây đã sớm muốn nghỉ rồi.” “Sau này có một khoảng thời gian là tìm việc, ăn bữa trước không có bữa sau… Cậu không hối hận?” “Chậc, ai hối hận người đó làm cháu.” Điền Đạt Đan chọc hắn: “Quả trứng thêm vào bánh pancake mỗi ngày kia cũng không quan trọng?” Bạch Tiểu Trì giả vờ liếc Điền Đạt Đan một cái. Quả trứng gà kia vẫn rất quan trọng trong lòng Bạch Tiểu Trì. Nhưng chưa quan trọng bằng anh.