Đi tìm bài thơ cổ
Chương 32 : Vào hang cọp (p1-2)
Khi cánh tay đỡ run rẫy và nội khí dần đi vào quỹ đạo, cũng là lúc Phương Đông Hùng lấy lại uy thế. Sau bốn mươi chiêu và sáu vết thương nhận lãnh, anh thấp người né tránh chiêu kiếm đối phương, sẵn tay chém một chiêu ngang hông Long Đầu.
Trần Lĩnh lúc này sấn tới chém móc một chiêu nhắm vào hông đối thủ, Long Đầu xoay người nửa vòng sang cánh phải, bất ra sau chém xuống vai họ Phương một chiêu kiếm xoáy.
“Keng… keng” Phương Đông Hùng đẩu người né tránh chiêu công của Trần Lĩnh hướng chéo người vung đao đỡ gạt thế chém độc đáo của Long Đầu. Anh thối lui ngay sau đó, thu đao, đứng thắng người cất lời: “Đúng là nhân tài thời nào cũng có! Nhưng một lần nữa, tôi xin nhắc lại… Các cậu nên về đi! Bọn người kia không muốn đối đầu như cách của những người đàn ông chân chính đâu!”
Hai người hội Thắp Lửa cũng thu binh khí, Long Đầu nói: “Anh biết rằng bọn chúng là hạng xảo trá, cớ sao còn cùng chiến tuyến với chúng?”
Họ Phương thở dài cất lời: “Tôi có lý do riêng!”
Trần Lĩnh nhanh miệng: “Nếu vậy anh hãy chỉ chỗ cho bọn tôi cứu người! Trên dưới hội Thắp Lửa sẽ cảm kích muôn phần!”
Phương Đông Hùng quay đầu nói: “Hôm tôi đánh bại người trong hội các cậu, cũng có những tên Đảng Đầu ở đó. Tôi không quan tâm chúng nghĩ ra xảo kế gì.” Nói rồi anh ta cất chân đi. Trần Lĩnh và Long Đầu chỉ biết nhìn theo.
Giây lát sau Trần Lĩnh quay sang đồng đội cất lời: “Anh nghĩ sao, có nên nghe theo lời anh ta!”
Long Đầu với thân thể đầy những vết thương là minh chứng rõ ràng nhất về thực lực của địch. Anh chẳng hề tỏ ra đau đớn gì mà thản nhiên phủi bụi vương trên y phục, chỉnh trang lại khăn trùm đầu, bất thần ánh mắt anh nhướng lên nhìn về phía cô gái hát rong ở góc tây cất lời: “Cô em nãy giờ chưa đi sao?”
Trần Lĩnh cũng hơi ngạc nhiên rồi trong lòng sinh nghi kỵ. Cô gái ấp úng nói: “Tôi lo sợ bọn anh bị nguy hiểm… Tên đó chắc chắn là người xấu! Xem hắn đánh có giống cuộc so tài không, cứ như muốn lấy mạng các anh thì đúng hơn. Giả vờ tỷ đấu để các anh không dùng hết sức, hắn lợi dụng tình thế để ra độc thủ với các anh hoặc để thử thực tài, hắn thấy thua nên lùi bước đấy.”
“Anh ta một chọi hai, cô nói vậy là suy nghĩ một chiều, cô là ai, sao hiểu biết về võ học?” Trần Lĩnh nói giọng có phần công kích, cô gái lộ vẻ chắc chắn nhìn Long Đầu nói: “Tên đó là cướp, hắn đã hại nhiều người, các anh tuyệt đối không nên tin theo lời hắn!”
Long Đầu thoáng nét suy tư, trong sát na mỏng manh mắt ánh lên vẻ như hiểu ra điều gì, anh nói: “Cô là người làng này sao, cô có biết những nơi họ Phương hoặc người cùng hội với anh ta thường hay lui tới không?”
Trần Lĩnh chỉ nói được chữ “này”, Long Đầu vội dương tay ra hiệu can ngăn. Cô gái tiến về phía hai người, tay vẫn ôm khư khư cây đàn nói: “Hắn là Phương Đông Hùng, là một trong bảy tên Đảng Đầu, thủ lĩnh một nhóm những tên bất lương, hắn thường xuyên cướp bóc và gây thù với những người trong võ lâm. Tôi là Yên Nhi, người của Nhất Nam phái!” Nói rồi cô gái vặn vặn cái gì đó ở đáy cây đàn tranh, rút một thanh kiếm lẫn võ, nhanh nhẹn đưa tận tay Long Đầu nói thêm: “Anh nhìn đi, thanh kiếm này do môn phái tự đúc cho mỗi người học trò tốt nghiệp, trên đốc kiếm có phù hiệu là vòng tròn âm dương.”
Trần Lĩnh cũng đưa mắt nhìn, thấy đây là phù hiệu của người Việt cổ, thường hay vẽ trên mui tàu, đền thờ để xua đuổi tà khí. Khác với âm dương bát quái của người phương bắc, phù hiệu này chỉ có hai màu xanh và đỏ cuộn đều nhau bao hết một mặt vòng tròn, hai bên là biểu tượng rồng thiêng.
“Đúng rồi!” Long Đầu mặt lộ ý cười nói: “Cô là người của Nhất Nam phái danh tiếng, thế mà tôi cứ tưởng là một cô gái yếu đuối chứ… hì hì.”
Yên Nhi cất lời thanh thót: “Bọn tôi có ba người, được lệnh trưởng môn theo dõi và tróc nã cái liên minh đảng cướp này. Ba hôm trước, bọn tôi điều tra chúng sắp hội họp… Chính xác là nghe được thông tin này từ Trương Vĩnh Hùng, một đội trưởng của hội các anh.”
Long Đầu nói: “Hóa ra là vậy, lúc họ bị đánh bại cô có ở đó không.” Yên Nhi lắc đầu nói: “Lúc đó chỉ có sư huynh bọn tôi đi cùng năm người trong hội các anh. Còn chị em tôi được phân công cản trở một nhóm trong liên minh đảng cướp này, chúng đi từ hướng bắc xuống… Lúc xong việc, bọn tôi giao chúng cho huyện lệnh Kiến Đức giải quyết, tức tốc trở lại đây hội họp… Lúc đến nơi chỉ gặp được đội phó Hoàng Đạt. Anh ta là người duy nhất thoát khỏi tay chúng, những người còn lại đều bị bắt, kể cả tam sư huynh nhóm bọn tôi lẫn Trương Vĩnh Hùng, đội trưởng hội các anh.”
Long Đầu thoáng trầm tư nói: “Cái tên Bão Biển Phương Đông Hùng lúc nãy thật lợi hại, sợ rằng trong hội chúng tôi chỉ có hội trưởng và Ngô hội phó mới có thể đánh bại anh ta.”
Yên Nhi nói: “Đúng vậy, tam sư huynh đã bị bại thì hai chị em tôi chẳng mơ giành phần thắng. Bọn tôi quyết định để Hoàng Đạt trở về hội Thắp Lửa gọi thêm viện binh, Yến Nhi muội đến lộ Khoái tìm kiếm các anh, nhóm được gọi từ trước. Phần tôi ở lại đây điều tra hành tung địch thủ. Có lẽ Yến Nhi muội đã không gặp được các anh. Theo miêu tả của Hoàng Đạt là một người đội đầu rồng, một người đeo mặt cọp. Chắc các anh đã cãi trang sớm mất rồi!”
Long Đầu lắc đầu tròn mắt nói: “Đâu có đâu, lúc chiều bọn tôi mới thay đổi y phục mà!” Trần Lĩnh ngắt lời: “Anh không nhớ có cô gái hát rong, hôm chúng ta đến khách sạn ở lộ Khoái à. Lúc đó chúng ta vội đi tỷ đấu với hội Lạc Hồng.”
Long Đầu gật đầu nói “tôi nhớ rồi”. Cô gái trong Nhất Nam phái nói: “Bây giờ chúng ta nên về quán rượu nghĩ ngơi, canh ba tối nay hãy hành động, tôi đã điều tra nơi chúng hội họp, nhân lúc nhiều tên chưa đến, phải đi cứu người.”
Long Đầu cười cợt nói: “Cô thật là chu toàn quá, tôi thích làm việc với cô rồi đấy!” Cô gái chỉ đáp lại bằng cái cười hời hợt. Cả ba cùng cất chân về quán rượu, Trần Lĩnh lộ vẻ thắc mắc nghĩ thầm: “Mình nhớ cô gái hôm trước cũng được gọi là Yên Nhi, cô ta còn được rất nhiều nam nhân tung hô, chắc chắn là rất quen thuộc đối với họ. Còn họ Phương kia tuy đánh chẳng dung tình, nhưng lời nói chứa đầy khí khái, võ công cương mãnh đối đầu trực diện. Thật chẳng giống tên đại ác chút nào… Cô gái này là người Nhất Nam phái sao… Giống sát thủ hơn, chánh phái gì đâu mà giấu kiếm trong đàn, xem bản mặt đầy son phấn của cô ta kia, nói là ca kỹ sẽ khiến người ta dễ tin hơn.”
Hai người hội Thắp Lửa đến gặp chủ quán mướn phòng, chưa kịp nói gì ông ta đã vội bảo chỉ còn một phòng trống, Long Đầu thoáng suy nghĩ rồi cười dễ dãi, liếc xéo Trần Lĩnh với ánh mắt xảo trá rồi chấp thuận.
Sau khi tắm rửa, Trần Lĩnh đói bụng khó ngủ nên đi gọi hai cân rượu và một ít đồ nhắm. Long Đầu lúc này đang ngồi thế kiết già trên gường nhắm nghiền mắt luyện công, các vết thương đã được băng bó đắp thuốc.
Hầu bàn mang thức ăn đến rồi lùi nhanh sau đó. Trần Lĩnh vừa ngồi vào bàn rót rượu chưa kịp uống, Long Đầu bỗng mở mắt nói: “Anh đi xuống dưới lấy dùm tôi một ít táo khô, một ít bánh bao được không. Những thứ đó có sẵn không cần phải chờ, lấy thêm một hủ rượu Châu Lạng nữa, tôi thích loại đó, hôm nay tôi muốn uống một ít.”
Trần Lĩnh nói: “Đang đói đây ông ơi! Ông hành cũng vừa thôi, tưởng bị thương là ngon à, hết thuốc men rồi đến cái vụ này, ông là cha tôi chắc… Lúc nãy có tên hầu bàn đến sao không gọi luôn… Thiệt tình.” Bực dọc giây lát thấy Long Đầu vẫn nhắm nghiền mắt điều khí, Trần Lĩnh ra khỏi phòng, đi thẳng đến gian nhà bếp lấy những thứ anh chàng Long Đầu yêu cầu.
Chàng trở lại phòng, thì thấy Long Đầu đang ngồi ngửa ra sau, hai cẳng dựa bàn đong đưa hai cái chân ghế, anh ta thoa bụng mặt mày đầy thỏa mãn. Chàng nhìn lên bàn thì thấy đĩa thịt bò xào, con cá chiên, lẫn bát canh rau đều đã mất tông tích, hai hủ rượu cũng ngã nghiên lăn lóc.
Chàng nhướng mày quát lớn: “Ông làm cái trò gì thế, ăn sạch rồi à!” Long Đầu tỉnh bơ cười giã lã nói: “Xin lỗi tôi đói quá, chờ ông lâu thí mồ!”
Trần Linh tức cành hông, đặt những táo khô, bánh bao cùng hai hủ rượu xuống nói giọng khó chịu: “Ông nhớ đó! Hừ!”
Chàng đành ăn số táo khô nhấm rượu đỡ, trong đầu tính toán cơ hội để chơi lại. Long Đầu thản nhiên lên gường nằm xoa bụng vừa nói: “Ôi no quá! No quá!”
Trần Lĩnh ăn uống sơ sài, trong bụng ôm cục tức, bánh bao như muốn nghẹn ở cổ. Hai ngày chỉ ngủ được có vài canh giờ, chàng nhanh chóng thấy mắt nặng trĩu.
Lên gường giật lấy chăn, chàng nằm xuống thì Long Đầu bỗng cất tiếng ngáy. Anh ta càng ngày càng to càng hoành tráng hơn, khiến Trần Lĩnh trằn trọc một hồi vẫn chưa ngủ được.
*************
“Dậy… dậy, mau dậy gấp!” Nghe giọng của bạn mình trong cơn mơ hồ, Trần Lĩnh mắt nhắm mắt mở lảm nhảm “gì thế”.
Long Đầu không khách sáo gì, anh ta dùng sức dựng người chàng dậy, sẵn tay lôi ra cửa, kéo xuống lầu.
Trần Lĩnh dần lấy được sự tỉnh táo, chàng ngủ cũng không sâu lắm. Hai người đi đến ngồi xuống một cái bàn, Long Đầu làm mặt nghiêm trọng nói: “Có chuyện này, rất cần thiết!”
Tâm tư xoay chuyển, lòng thấy hồi họp chàng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Long Đầu thay đổi sắc mặt từ nghiêm trọng sáng cười cợt nói: “Tôi ngủ không được, nên anh phải thức với tôi!”
Bao nhiêu điên tiết bộc lộ hết ra mặt, quyền phải chàng nắm chặt, lại thấy khuôn mặt cái tên Long Đầu đối diện này đáng ghét vô cùng. Muốn tương cho anh ta một cú ngay bây giờ.
Từ bé đến giờ toàn đi ghẹo người ta, chưa bao giờ bị chơi xỏ nhiều lần như vậy, trong lòng chàng nảy sinh cảm giác tự ái khó tả, cũng may lúc này chàng đã đeo mặt nạ nên người khác chẳng nhận ra được. Long Đầu kia để lộ nụ cười quái gỡ, khiến cơn tức trong lòng chàng càng mãnh liệt hơn. Chàng nén giận xoay chuyển ý nghĩ: “Nếu động tay chân chẳng khác nào tự nhận thua anh ta rồi!” Nghĩ vậy chàng đổi giọng điệu cười giã lã như vô sự nói: “Tỉnh sớm cũng hay, sắp đến giờ hành động rồi, cám ơn vì ông đã đóng vai đầy tớ để làm nhiệm vụ gọi tôi dậy. Trông ông có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát lắm, nhập kịch phải rót ráo… Tên đầy tớ kia, mau đi lấy một ấm trà nóng cho ông!”
Long Đầu vẫn giữ thái độ cười cợt nói: “Lúc tối ai là đầy tớ chứ? Ai đi gọi thức ăn chứ? Nếu rót ráo thì ông hãy làm phận sự một cách thủy chung như đêm qua đi! Hê hê…”
“Khỏi phải nạnh hẹ nhau, ồn ào người ta tưởng trộm đấy! Trà đến rồi đây!” Yên Nhi đã mặt bộ quần áo dạ hành đen thui để lộ khuôn mặt trắng ngần trong ánh nến mấp mờ.
Long Đầu quay sang cười típ mắt: “Chẳng mấy khi được người đẹp quan tâm, cho phép Long Đầu này được tỏ bày lòng biết ơn của mình, bằng một nụ hôn thắm tình bằng hữu… lên má cô nhé!”
Trần Lĩnh trố mắt ngạc nhiên tự nhủ: “Chẳng biết tên cà chớn này ăn cái gì mà to gan quá… Khác nào câu nói, hãy cho tôi một cái tát thật kêu.”
“Tình bằng hữu là ánh mắt mừng, là cái bắt tay … Bạn Minh Toàn thân mến à!” Cô gái chẳng tỏ vẻ giận hay e thẹn gì, Trần Lĩnh ngạc nhiên trong lòng, Long Đầu cười hì hì nói: “Nhưng tôi đã bắt tay cô đâu?”
Trần Lĩnh nói chen vào: “Đừng có bộc lộ ý đồ đụng chạm một cách lộ liễu như vậy… Nếu không, cô ấy sẽ chẳng nghi ngờ anh là một tên dê xòm nữa… mà chắc chắn với cái ý nghĩ đó!”
“Đầy tớ thì lo mà rót trà đi, luyên thuyên cái gì!” Long Đầu mắt lộ ý cười, nhướng mày nhìn Trần Lĩnh làm chàng tức khí một bụng, môi mấp máy định chửi. Yên Nhi đi đến đón lấy bình trà, những ngón tay búp măng linh hoát bốc ba cái chén trong khây hướng về từng người, vừa rót vừa cất lời: “Thôi tôi xin can hai anh, người cùng một hội mà sao như chó với mèo vậy! Chẳng thể nói lời hòa hợp sao?”
Trần Lĩnh không rời mắt khỏi anh bạn đối diện, Long Đầu thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng ngần của cô gái. Yên Nhi thao tác xong, đặt ấm vào khây gỗ mun nghe cái “cạch” một tiếng, Long Đầu mới nói: “Lời hòa hợp, diệu dàng tôi dành cho người con gái thục nữ, đoan trang như Yên Nhi cô thôi. Còn với cái tên khó ưa kia cần gì phải khách sáo chứ!”
“Ngọt mật chết ruồi…” Trần Lĩnh lắc lư cái đầu, Minh Toàn trợn mắt nói: “Này… Sao ông dám ví Yên Nhi cô nương là ruồi hả… ruồi thường ở trên đống cứt hôi thối, một người con gái xinh đẹp, tha thướt, thơm tho ngần này, cớ sao bị cái miệng ô uế của ông xuyên tạc chứ!”
Trần Lĩnh cười ha hả nói: “Không biết ai đã mang những thứ ô uế vào trong miệng rồi phát thối ra tùm lum vậy ta?”
Yên Nhi mếu miệng nhìn Long Đầu nói: “Tôi đã làm gì lầm lỗi với anh chứ, có cần phải cắt nghĩa đến nơi đến chốn như vậy không?” Câu nói của cô gái làm anh ta giật mình, lóng ngóng xua tay nói: “Không! Ý tôi là cô nên được ví là hoa sen, là mẫu đơn, là thược dược, chứ không nhất thiết phải là ruồi. Cho bỏ công mẹ cô vì đã khéo đẻ!”
Trần Lĩnh thấy đối thủ trong cuộc đấu khẩu này càng nói càng bộc lộ năng khiếu vô duyên thì không nhịn được, banh miệng, ôm bụng mà cười. Chàng nhấp nhèm nói: “Tức cười quá, chẳng lẽ tôi phải nói là… ngọt mật chết mẫu đơn, chết thược dược ư…” Rồi chàng đột ngột dừng cười lại, miệng lẩm bẩm: “À mà cũng đúng nhỉ… Ngọt mật nên thằng ong dê cụ mới kéo đến, làm cho nàng mẫu đơn mau tàn, mau chết… Nhưng không phải, ý câu nói này là để chê trách những kẻ dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ người ta mà!”
Long Đầu nghe rõ chàng nói, làm mặt giận đứng lên. Yên Nhi vội can ngăn nói: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, mau uống trà cho ấm bụng đi kẻo nguội, chúng ta phải bàn kế sách vào hang cọp.”
Long Đầu nhẹ ngồi xuống, Trần Lĩnh giữ nguyên cơ miệng đang tạo ý cười. Nhưng một sát na sau, khi cô gái đẩu mắt sang phía sau tìm kiếm gì đó, chàng nhận ra cái tên Long Đầu kia chợt nở nụ cười bí hiểm trong thoáng chốc mỏng manh rồi chợt tắt.
Yên Nhi lấy trong bọc hai tấm vải đen đưa cho mỗi người nói: “Bịt mặt lại hành động cho dễ!” Trần Lĩnh định đón thì Long Đầu đã xua tay nói: “Khỏi! Bọn tôi có mang theo bộ quần áo đi đêm rồi.”
Long Đầu nhìn cô gái rất kỹ, như muốn soi rọi tâm can cô, Trần Lĩnh lại cho rằng anh ta mê gái nên càng chê trách trong lòng.
Yên Nhi lại nói: “Các anh mau vào phòng thay y phục rồi chúng ta lên đường nào!” Long Đầu cười đáp: “Xong ngay thôi!” Rồi thản nhiên cởi áo để lộ thân hình vạm vỡ, trên ngực là hình xăm đóm lửa to bằng bàn tay xòe ra, anh ta nhanh nhẹn lộn trái, nhưng chưa chịu mặt vào mà liếc mắt xảo trá nhìn Trần Lĩnh, đẩu mắt tự hào nhìn Yên Nhi.
Cô gái vội đưa mắt sang hướng khác nói: “Anh mặc nhanh vào đi!” Trần Lĩnh nói bóng gió: “Hay ho lắm sao! Đúng là vô duyên hết biết!” Rồi giật mình tự nhủ: “Ngực mình không có hình xăm đó, sẽ lộ mất thôi.”
Cái quần Long Đầu đã đen sẵn anh ta gỡ khăn trùm đầu ra lộn trái trở lại, bỗng chốc đã trở nên bí ẩn trong đêm tôi. Thấy Trần Lĩnh lưỡng lự chưa cởi áo Long Đầu nói: “Ê sao chưa chịu thay đồ ông nội… Hay là tự ti với thân hình mèo còm… Cọp beo gì mà chán thế!”
Trần Lĩnh bối rối giây lát nhưng người ngoài khó nhận ra bởi cái mặt nạ bí ẩn. Giấy lát sau chàng biện bạch: “Tôi không vô duyên cởi áo trước mặt phụ nữ như anh đâu… đi thôi!” Nói rồi chàng tháo khen trùm sau gáy ra bao lấy mặt và trán.
Cô gái nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Bọn họ rời phòng khách, Yên Nhi mở cửa sau, ba người phi thân qua tường rào cao hơn một trượng, rồi cô gái lại đi trước dẫn hai người đàn ông ra đến con đường lớn.
Trong thời gian ngắn họ đã đi được đoạn đường hơn một dặm về phía đông, lúc sắp đến ngã ba Yên Nhi đi chậm, ngưng thần quan sát. Xung quanh là bốn bề tĩnh mịch, vần trăng khuyết lại bị mây ám nên nhìn đâu cũng thấy tối đen như mực.
Một cơn kình phong nổi lên, tiếng lá cây xào xạc nghe rõ một trong đêm thanh vắng, càng điểm tô thêm vẻ kỳ bí của cái nơi mà chàng thấy mơ hồ này. Trần Lĩnh càng hồi hộp khi nghe thấy bước chân nhện đầy dè chừng của cô gái. Cả bọn nép sát bụi cây lá rậm như những tên trộm chân chính.
“Suỵt!” Thanh âm là do cô gái phát ra, cả ba cuối người ngồi xuống sau bụi rậm, phóng mắt về con đường đi về hướng nam. Trần Lĩnh nãy giờ chỉ nhìn con đường ở hướng bắc vì nó rộng và không hoang sơ như hướng đối diện. Chàng giật mình khi thấy ánh đèn le lói ở đằng xa, nơi những nhành cây vô kỷ luật mọc chĩa ra đường.
Ánh đèn le lói ấy đang tiến về phía ba người cùng với một thanh âm đều đều kỳ lạ. Càng lúc Trần Lĩnh càng nhìn rõ đó mà một bóng người đang đi đến. Lúc còn cách nhau khoảng sáu trượng Trần Lĩnh với nhãn quang tinh tường đã thấy rõ đối phương là một thầy tu có khuôn mặt đầy sẹo và đối mắt nhắm hờ, ông ta vừa đi vừa gõ mõ, thanh âm ấy cứ đều đều, cứ dai dẳng và bức rức đến khó tả. Hoặc cũng có thể trong lòng chàng đang hồi hộp nên thấy gì, nghe gì cũng ma quái.
Chàng vô tình đẩu mắt về hướng bắc, rồi miệng há hốc không ngậm lại được. Con đường này lúc nãy chẳng thấy gì, giờ đây hiện ra một bóng trắng, nhìn rõ dáng dấp giống người, nhưng đầu tóc dài loa xõa phủ kín cả mặt. Trần Lĩnh thì thầm: “Ma nữ tóc dài chăng!”
“Ha ha ha ha…” Giọng cười quái đảng của con ma kia vang lên, Trần Lĩnh nổi óc ao, ớn lạnh xương sống.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
250 chương
20 chương
25 chương
5 chương
21 chương
17 chương
37 chương