Đi tìm bài thơ cổ

Chương 30 : Quan phụ mẫu

“Phán phủ họ Trần là tên ác ôn, tham lam, khốn kiếp… Hắn đã ăn chặn lương thực cứu trợ của triều đình…” Giữa con đường lớn đi vào trung tâm, xunh quanh là đám đông những người đang họp chợ, một thanh niên tuổi chừng hai mươi mốt, hai mươi hai bỗng kêu gào thất thanh, bêu réo vị phán phủ của lộ Kiến Xương này. Người dân quanh đây đồng loạt phóng mắt về phía thanh niên, cùng nhau bàn tán xôn xao. “Lão già họ Trần là tên bất lương, hắn ăn xương máu của người khác. Hắn béo bụng trong khi nhiều người phải chết đói. Hắn là loài súc sinh.” Thanh niên lại nói, gã ta mặt mày tay chân lấm lem, ăn bận rách rưới như ăn mày, nhưng nếu nhìn kỹ không khó nhận ra gã không nghèo đói đơn thuần, cơ thể gã khá đầy đặn, da mặt hơi nhão, chân tay gân guốc, không ra vẻ gì là khỏe mạnh, cơ cực lắm. Gã lại tiếp tục bêu réo, nhiều người sợ gã gặp rắc rối nên đến can ngăn, có người thì hả hê hùa theo, nhưng chỉ lảm nhảm trong miệng, không dám to tiếng. Một lúc lâu gã vẫn không ngừng kêu gào, miệng gượng gạo, ra vẻ ráng sức chứ không tức giận hay hả hê thật sự. Chợt hai tên lính tráng phóng đến, chắc là lính đi tuần chợ, chúng xông lên, tên lôi, tên đánh vào mặt vào đầu gã thanh niên chẳng nể nang, một tên quát tháo: “Tên điên không biết sống chết! Mày tiêu đời rồi con ạ!” Hắn quát thêm một vài từ dung tục, trông vẻ mặt đắc chí, hả hê vì sẽ được quan khen hơn là tức giận thật sự. Gã thanh niên ôm mặt nhăn nhó tỏ ra đau đớn nhưng không dừng miệng. Hai tên lính lôi gã thanh niên đi sền sệt, một hồi lâu đến tòa dinh thự bề thế của phán phủ lộ Kiến Xương này. Nghe tiếng ồn ào, hai tên lính trong phủ chạy nhanh ra, bà con đi xem náo sự đông đến nỗi không có chỗ chen. Một tên lính chạy ù vào chính đường báo cáo. Không bao lâu, một ông quan tuổi ngủ tuần ăn bận quần áo vải lụa xanh quyền quý cùng với cái bụng phệ cành hông đi ra, mặt lão hếch lên trời trông oai vệ lắm. Quan hỏi: “Có chuyện gì đó bây?” Một trong hai anh lính bảo vệ chợ đi đến cúi mình khom tay nói: “Bẩm quan lớn ạ! Bọn con đang đi tuần thì thấy cái tên điên này dám buông lời thóa mạ quan. Ai cũng biết quan lớn thương dân như con, đức cao quyền quý, vậy mà tên này dám buông lời sất láo. Bọn con dẫn nó đến đây rồi, mời quan xử ạ!” Lão quan vút vài cọng ria mép, cái đầu gật gù, nhưng mắt để lộ khí tức. Không thèm nhìn xuống, lão tiến vài bước quát: “Mày ở đâu, ai bảo mày… mà thôi lính đâu đánh hắn ba mươi hèo thật mạnh trước rồi tính sau.” Thanh niên la thất thanh: “Đừng… đừng mà!” Rồi những tên lính trong phủ nhanh chóng thao tác, trải dài thân người kẻ chúng cho là to gan ra, cứ thế đánh liên hồi nhiều gậy vào mông thanh niên. Mặc cho anh ta kêu than nài nỉ. Giọng anh ta khàn đặc rất khó nghe bởi kêu gào một lúc lâu. Viên quan nhãn quan biến đổi, lộ vẻ suy nghĩ, ông ta nhìn xuống thấy ánh mắt thanh niên có vẻ như van nài. Quan vội quát: “Dừng lại!” Điệu bộ ông bỗng kỳ quái, tay chân lóng ngóng, mặt mày biến sắc, một lúc sau quan cố trấn tĩnh nói: “Thôi! Tha cho tên này vậy!’ Rồi ông quay mặt về phía dân chúng trong sự ngạc nhiên há hốc của họ, quan nói: “Ta đây tha cho tên này, các người hãy lấy đây làm gương, tên nào còn láo xược thì đừng trách!” “Tha là tha thế nào, súc phạm mệnh quan triều đình, không nghiêm trị thì còn mặt mũi nào!” Nghe giọng nói phát ra từ đám đông, quan quát lên: “Tên nào đó!” Một người đội cái đầu đúc đồng hình mãnh long với cái sừng dài một gang tiến ra. Đi cạnh còn có một người khác, cũng có thân người cao lớn, người này mang mặt nạ đồng hình cọp, chạm khắc rất sống động, lột tả của cái uy nghi của chúa sơn lâm. Long Đầu thản nhiên cười ha hả tiến về phía viên quan dương lên tấm đồng bài mạ vàng sáng loáng nói: “Nhìn thử coi!” Viên quan còn lộ vẻ đường bệ, đọc những chữ “Uy Vệ Tướng Quân bài” thì bất giác môi miệng run cằm cặp, đồng tử dương cao, tay chân trở nên dư thừa. Ông vội quỳ mọt xuống, đám lính không hiểu nhưng cũng quỳ theo, quan nói: “Tướng quân đích thân hạ cố, hạ quan … hạ quan thật đáng chết vì… chưa thể…” Long Đầu ngắt lời: “Dẹp ông đi, tôi đi ngang qua tiện đường ghé vào đây thôi!” Viên quan phủ đứng lên, cúi người, khom lưng, hai bàn tay tự ôm nhau thắm thiết nói: “Dạ! Chẳng hay tướng quân đến đây có chuyện gì phó thác!” “Chẳng có gì cả!” Long Đầu hướng mắt về thanh niên đang sợ sệt kia nói: “Trừng trị hắn đi, ông dễ dãi thì dân chúng còn coi vương pháp ra cái giống gì. Hắn xúc phạm mệnh quan, là ông đấy, chính ta nghe tận tai, hắn nói ông tham ô, ăn chặn lương thực, đệ tiện xấu xa, gian manh, ngu dốt, thêm cái tật dê xòm, còn mắc bệnh hoa liễu, bệnh trĩ, đúng là cặn bã của triều đình … Hắn nói vậy mà tha được sao?” Dân chúng không nghe thanh niên chửi nhiều đến thế, đoán biết ngay vị tướng quân này thêm thắt vào. Có người cho rằng vị tướng này cố ý chửi quan phủ, còn kẻ không hiểu thì cho rằng anh ta cố gắn gán thêm tội cho thanh niên. Viên quan méo miệng, mắt lộ vẻ bất nhẫn nhìn thanh niên, gã thì đang nhìn ông một cách van nài. Trong lúc quan cà lăm, luống cuống, Trần Lĩnh đi về phía thanh niên nói: “Hay là thiến hắn đi, làm gương cho mọi người, đánh hắn lỡ chết mất công. Cho hắn vào cung làm thái giám đổ cứt đi, vừa trừng phạt vừa được ích nước lợi nhà.” Long Đầu gật đầu cười ha hả nói: “Chí phải, hay đó… Cho gọi thầy lang đến đây, thiến hắn giữa đường cho mọi người đều được mở rộng tầm mắt… Ta tin từ này sẽ không ai dám xúc phạm mệnh quan triều đình nữa, ha ha…” Hai người Long Đầu, Trần Lĩnh thi nhau cười, người dân cũng có một số người cười, có người nhận ra điều gì đó càng cười hả hê, sảng khoái hơn, tuy nhiên cũng có một số người xin tha, thậm chí rủa thầm hai vị võ quan mới đến. Một người phụ nữ ăn bận sang trọng, điểm trang diêm dúa, tuổi chừng bốn mươi, đặc biệt ấn tượng với cái nốt ruồi to bằng đầu ngón út dưới mép phải, từ trong nhà bà ta chạy ra, vừa nhìn thấy thanh niên liền biến sắc há hốc. Thị định chạy về phía cậu ta thì viên quan vội ngăn lại, luống cuống làm sao lão bịt mồm, khiến thị ú ớ một hồi. Long Đầu bỗng quát lên: “Việc quan, đàn bà can dự vào làm gì, mau lôi thị vào nhà!” Viên quan chẳng mong gì hơn thế, vội ra hiệu cho hai tên lính hầu hành động. “Thế nào? Sao không mau gọi thầy thiến đến đây!” Long Đầu nói giọng cố nhịn cười. Viên quan cúi rất thấp nói: “Bẩm, ở đây không có ai thiến người, việc này …” Trần Lĩnh quay về phía đám đông quát: “Ở đây có ai biết thiến lợn, thiến chó không… mau đứng ra cho được việc.” Nghe vậy viên quan phủ càng kinh hãi hơn, lão vội nói như van nài: “Bẩm hai vị tướng quân, có thể niệm tình… À đúng rồi, chúng ta nên khoan dung để dân chúng tuân phục hơn là dùng bạo hành.” Long Đầu cười hào sảng cất lời: “Mọi người có nghe vị phán phủ họ Trần này nói không. Ông ta quả là một vị quan phụ mẫu, thương dân như con, lấy đức phục chúng! Nào tất cả hãy cho một tràng vỗ tay khích lệ tinh thần.” Nhiều người dân hiểu ý, chẳng ngại gì mà không vỗ tay phấn khởi, được dịp mỉa mai lão quan họ sướng ra mặt. Còn những người không hiểu cũng thi nhau vô tay vì cho rằng anh thanh niên kia đã được cứu. Viên quan lại cười gượng như méo. Tiếng vỗ tay vẫn cứ kéo dài. Long Đầu đi đến vỗ vai viên quan diệu giọng nói : “Tôi tin ông sẽ là một vị quan phụ mẫu hết lòng vì dân. Đất nước này cần lắm những người như ông… Cả con trai của ông nữa, hãy dạy dỗ anh ta thật là tốt, hãy để anh ta thử chịu nổi khổ của người dân, để anh ta có thể hiểu được, bản thân một vị quan phụ mẫu, cần phải làm những gì!” Hai con ngựa được dắt đến, Long Đầu và Trần Lĩnh phóng lên, phi nước đại phóng đi trong tiếng tung hô của mọi người. Bóng dáng họ dần khuất, đương trường bỗng trở nên yên lặng. Viên quan cuối đầu nhìn xuống đất lặng lẽ mấp môi ba, bốn lần chưa nói. “Mọi người, xin lỗi…tôi.” Viên quan bỗng thấy cổ mình có cái gì đó nhột nhột, ông đưa tay lấy xuống xem, trong tấm giấy chỉ có hai chữ “phát gạo”. Lúc đó quan nhận ra rằng, những lời hứa hay những lời nói hoa mỹ cũng không thể sánh bằng hai từ này. Quan ngước đầu lên quát lớn nhất có thể: “Phát gạo!” Cả trăm người thi nhau hò hét, hoan hô. “Giai thoại về một vị quan liêm chính có thể được bắt đầu như vậy.” Một hào khách giang hồ bí ẩn lẩm bẩm trong miệng, ông hạ nón đi mưa xuống, quay đầu bước đi. “Giai thoại về một vị quan liêm chính có thể được bắt đầu như vậy.” Một hào khách giang hồ bí ẩn lẩm bẩm trong miệng, anh hạ nón che mưa xuống thấp một tí, quay đầu bước đi. Người này mặt áo xám vải thô nhiều miếng chắp vá, nhưng kiểu cách may rất độc đáo, tôn lên dáng vẻ cao cao cùng khí thế một đấng nam nhi. Anh ta mang một cái bọc, đội nón giống những người đi biển, chỉ khác tấm mạn đen che mặt phủ quá cằm. Anh ta cất những bước gọn gẽ, dứt khoát theo cái cách thường thấy ở những người đi biển, vốn nổi bật bởi sự quyết đoán. Theo một đường, người đàn ông này không quay đầu hoặc đưa sang hai bên đến một lần. Không bao lâu đã ra khỏi khu dinh các, người đàn ông bí ẩn vẫn đi về hướng đông, đúng cái hướng lúc nãy hai người hội Thắp Lửa đã đi. “Phương Đông Hùng!” Bỗng nghe tiếng quát ngữ điệu tức tối, người đàn ông miền biển dừng bước chân, lẳng lặng không nói, không quay đầu. Trên thân cây gòn thưa lá, một người đàn ông độ ba mươi tuổi phóng xuống từ khoảng cách hai trượng, cất lời: “Liên minh Đông Hải là cái thứ gì chứ, nhân tài như anh lại có thể chung bọn với cái đám ô hợp ấy ư? Chúng chỉ là đám cướp cạn thì làm sao có tiền đồ được. Không khéo bị tróc nã đến nơi. Hội Thắp Lửa đang để mắt tới, vừa mới đây tôi thấy hai cái tên Long Đầu Hổ Diện lang thang qua đất này.” Người đàn ông này có cặp mày mảnh và sẫm màu, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt thon gọn, ăn bận bộ quần áo màu trắng, đai lưng màu vàng thêu hình chim lạc chỉ đỏ, đầu thì trùm khen gọn gàn, tư thế ra dáng người có học thức đạo mạo, trên tay còn phe phẩy cây quạt gấp. “Ông muốn gì?” Phương Đông Hùng cất giọng có chất thép, văn sĩ thấy đối phương không quay đầu nên đi ngang mặt nói: “Thật đáng mặt “bão biển phương đông”, đúng như người ta đồn đại, rất có khí khái. Vậy không nhiều lời nữa, Tôi là tên Nguyễn Quốc Bảo, có việc cần đến anh. Tôi dám chắc anh sẽ cảm thấy hài lòng khi làm việc cùng chúng tôi!” “Ông tìm nhầm người rồi? Tôi không cần hài lòng mới làm việc!” Phương Đông Hùng vẫn thế đứng thẳng, nhìn thẳng, anh cất chân đi. “Khoan!” Quốc Bảo gọi nhưng đối phương cứ thẳng chân đi, anh đành đi theo nói: “Tôi không vòng vo nữa, ý tôi là anh sẽ nhận thưởng hậu hỷ, ngoài ra còn có địa vị xứng đáng, ngồi cao hơn nhiều người!” Phương Đông Hùng lẳng lặng không đáp. Quốc Bảo theo một hồi nói thêm đủ điều cám dỗ nhưng đối phương vẫn thản nhiên như không. Văn nhân phi thân đến trước họ Phương hai trượng, chắn đường nói: “Khinh người quá đáng rồi đấy, tôi nể ông là một đấng anh tài mới khách sáo. Đừng để Tứ Tuyệt Thi Kiếm này phải nổi cáu, dù sao hôm nay ông cũng đừng hòng quay về cái liên minh chết tiệt đó. Hãy để hội Thắp Lửa tiêu diệt nó.” “Vậy mời rút kiếm!” Phương Đông Hùng kiệm lời, văn nhân gắt cây quạt sau lưng, tiện tay rút trường kiếm sấn tới chém một chiêu có ba phần công bảy phần thủ, đầy thăm dò. Khi khoảng cách đôi bên là ba bộ, Đông Hùng mới rút đao ngang lưng đẩu nửa vòng quét lên thân kiếm đang ở thế chém ngang. Với thủ pháp độc đáo văn nhân họ Nguyễn buông thanh kiếm hạ bàn tay xuống nửa gang, ngón cái di chuyển đẩu mũi của thanh trường kiếm đi xuống. Bất lên chưa đủ nửa vòng thư sinh nới lỏng tay rồi chộp lấy thanh kiếm đâm thẳng vào yếu hầu đối phương. Đông Hùng lạng đầu né tránh cong người chém chếch lên môt chiêu công vào cánh tay thuận của văn nhân. Văn nhân kiếm chiêu chưa tỏ uy lực nhưng thủ pháp, xảo chiêu độc đáo thì đã thể hiện rất nhiều. Thanh kiếm trong tay anh ta như đồ chơi, như con thú cưng đầy linh động và biến hóa bất ngờ. Có lúc lưng kiếm lượn lờ trên cánh tay, có lúc mũi kiếm như con mãnh xà uốn lượn, có lúc đốc kiếm xoay mòn, vì thế chiêu đâm tới cùng với kiếm khí có độ xoáy tròn thật không dễ đỡ gạt. Đông Hùng thì chiêu thức khá đơn giản, nhưng mỗi chiêu anh đánh ra dứt khoát, mạnh mẽ kinh người, nhiều khi đã né tránh nhưng dư lực vẫn khiến thư sinh phải rát mặt, anh nghĩ thầm: “Quả đúng là Cơn bảo phương đông!” Không lâu sau đôi bên đã đánh ra hơn trăm chiêu. Trường kiếm trong tay văn nhân vẫn linh hoát như ban đầu và đại đao của Đông Hùng vẫn đầy uy lực. Lại một chiêu chém chéo từ trên xuống do Đông Hùng phát động, lúc này văn nhân đang ở thế đầu hướng ra sau, anh thuận thế xoay thân người thấp xuống, đá một chiêu cước vào bụng đối phương, chẳng màn có trúng hay không, anh đẩu người sang cánh phải đấn đến một chiêu kiếm xoáy, nhắm vào hông họ Phương. Đông Hùng lạng người tới tấp chém liên tiếp những chiêu đao thâm trầm vào thân kiếm nhằm lấy uy lực để trấn áp. Từ đầu đến giờ anh chưa đánh kiểu này, nhưng thấy đối phương thủ pháp thâm ảo, tư thế nhanh nhẹn, nếu không thay đổi thì cuộc đấu này sẽ cứ kéo dài đến sáng mai mất. Màn đao quang nhanh chóng bủa vây lấy nho sinh, họ Nguyễn nhận thấy công lực đối phương đã vận dụng gấp đôi, chọn tình cảnh lúc nho sinh đang đẩu người cũng đã có chủ đích, lúc này anh ta khó né tránh về cánh phải, chỉ cần họ Phương phong tỏa cánh trái thì thắng bại đã rõ rồi. Đúng như tiên liệu, Sau sáu chiêu, một nhát đao nhanh nhẹn chém chếch vào hông trái văn nhân, họ Nguyễn vội thu kiếm đỡ, nghe “keng” một tiếng cánh tay Quốc Bảo rung giật lên, cố lắm mới không để tụt mất thanh kiếm. Đông Hùng sẵn thế dứt khoát sấn đến chém liên tiếp những chiêu đao ở thế thuận, hoàn toàn có thể vẫn dụng nội khí căng đầy. Hai chiêu đầu nho sinh né được, đến chiêu thứ ba, Đông Hùng đang thế dương đao ngang ngực, cánh tay trái anh vận lực căng đầy vào huyệt lao cung, chưởng thêm vào lưng đao khiến chiêu thức “Mãnh lực song đao” này phát huy đỉnh điểm. Đường đao chưa đến nhưng nho sinh đã cảm nhận được luồng cương khí mãnh liệt đang công kích mình. Nghe “keng” một tiếng, ánh lửa tóe ra sáng lòa giữa trời chiều, Quốc Bảo dương trường kiếm lên toàn thần vận lực chống đỡ với cách chọn vị trí chuẩn xác, nhưng chiêu “Mãnh lực song đao” này quá ư mãnh liệt. Bị đẩy lui ba bộ, trường kiếm bị chém bay đi, đôi bàn tay nho sinh trở nên tê dại mất hết sức lực, nội khí trong người tán loạn, cảm tưởng ngực vừa bị đánh một quyền khiến hơi thở bị nghẹn lại ở cổ. Thanh đao Đông Hùng kề cổ nho sinh ngay sau đó. Giây lát lắng đọng trong im ắng, họ Phương xoay thanh đao tưởng rút về ai ngờ mới được nửa đường lại lật lưng đao đánh tới, tát một cái rõ kêu vào mặt văn nhân làm văng luôn cái khăn trùm đầu. Nguyễn Quốc Bảo một con người đường bệ, nho nhã bỗng chốc trở nên lôi thôi như gã ăn mày, má trái đỏ tấy lên, anh quay mặt thì thấy Đông Hùng đã đi một đoạn hơn chục trượng rồi, bất giác tâm tư xoay chuyển liên hồi, chẳng biết tiến thoái ra sao. ***************** Tại chính đường hội Thắp Lửa, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tức tốc phi ngựa đến vứt trước cổng, chạy xồng xộc vào, vừa hới hải tìm kiếm vừa nói luôn miệng: “Có chuyện không hay rồi!” Lúc đó chỉ có Trần Đức đang ngủ gà ngủ gật trên một cái bàn gần nhà bếp. Gã dụi mắt góc đầu dậy nói: “Có chuyện gì vậy!” “Tôi Hoàng Đạt đội Trừng Phỉ đây!” Anh kia vội nói, Trần Đức huơ tay tỏ vẻ khó chịu: “Biết rồi, có chuyện gì?” Hoàng Đạt hấp tấp: “Mau gọi hội trưởng hay ai đó dùm đi! Nếu không nguy mất!” Trần Đức vội tỏ vẻ nôn nóng theo: “Ông ấy đang ở sân bãi luyện võ! Đi!” Hai người dáo dác đi về hướng tây nam, không bao lâu đến một sân cỏ rộng hơn mẫu đất, có hơn năm chục thiếu niên đang tập luyện. Thấy hội trưởng đang đứng nói cười với một vị võ sư, Hoàng Đạt, Trần Đức vội chạy lại cúi chào rồi thở hỗn hễnh. Võ Quốc Anh nói: “Có chuyện gì mà các cậu hớt hải thế?” Hoàng Đạt thở dốc vội nói: “Có chuyện không hay rồi, xin hội trưởng cho gọi viện binh gấp… nếu không… không kịp…Bọn liên minh Đông Hải đã bày sẵn một cái bẫy, hai vị trong Tứ Linh Vệ sẽ gặp hung hiểm… Chúng còn có thêm cái tên Bão Biển Phương Đông Hùng giúp sức nữa, võ công hắn còn siêu việt hơn mười năm trước rất nhiều, đội trưởng đội Trừng Phỉ chúng tôi cũng đã bị đánh bại trong chớp nhoáng, một số anh em đã bị bắt… Không còn ai tiếp ứng cho Long Đầu Hổ Diện nữa. Võ Quốc Anh thoảng thót: “Bão Biển xuất hiện ư! Hai đứa nó chưa gặp qua hắn, làm sao có thể lường được uy lực của thanh đao thứ hai.” Hoàng Đạt dần thở đều nói thêm: “Tối mai chúng khai hội rồi, nếu không đi ngày đêm sẽ không kịp!” “Được rồi!” Võ lão quay sang Trần Đức nói thêm: “Gọi Báo Cước, Phượng Vĩ, còn Hoàng Đạt ngươi đi gọi nhóm Tứ Tinh Thông, tất cả nhanh đến hội họp đường.”