Đi tìm bài thơ cổ
Chương 25 : Kể chuyện cho hổ
Hổ ngật gù đáp “được” và khỉ ta bắt đầu như sau.
“Ở một làng nọ, có gã đàn ông thanh niên rất ư là lười biếng. Suốt ngày gã ta chỉ ăn rồi nằm, chẳng hề vướng bận đến bất cứ việc lớn nhỏ nào cả. Rồi theo thời gian, cha mẹ gã già yếu cũng qua đời. Cứ giữ lối sống cũ gã vẫn không làm mà ăn rất nhiều. Chẳng bao lâu gia sản cha mẹ để lại đã xài hết.
Những ngày tháng đói khổ bắt đầu, gã ta ra đường để ăn xin vì chẳng có nghề ngỗng nào cả. Ngay đến việc ngửa tay xin ăn gã cũng lười. Nhiều khi đói quá hết chịu nổi mới cất chân đi.
Những ngày tháng đầu gã may mắn, nên đi không lâu là có người giúp đỡ. Gã cũng chẳng lo nghĩ đến sau này. Cứ được ăn no là kiếm chỗ nằm, không chịu đi tiếp dù cơ hội có thêm ở ngay trước mắt.”
Chúa sơn lâm quát: “Có gì là vui đâu chứ?” Các con vật khác thương khỉ và nghĩ rằng nếu khỉ ta bị hại, thì ngày mình chung hoàn cảnh sẽ càng gần hơn. Muôn loài cười lớn một cách ngượng ngạo. Hổ không nhận ra những nụ cười giả dối nên tạm thời không trách cứ gì thêm.
Khỉ tỏ điệu bộ bối rối nói như van nài nói: “Cậu chuyện mới bắt đầu xin ngài nhẫn nại.
Thấy hổ không nói gì thêm, khỉ kể tiếp: “Một ngày gã lười biếng lang thang lạc lối đến một bìa rừng nọ. Thấy một anh chàng thợ săn đang bị kẹt dưới hốc đá, anh ta nằm thở hỗn hễnh, bên cạnh là một con lợn rừng hấp hối và cũng bị đá đè, nó đang ráng sức thoát ra. Thợ săn nói: “Tôi đang bắt lợn thì đá lở, anh mau giết chết con lợn rừng kia đi khi còn có thể, chúng ta sẽ chia đôi số tiền bán được.”
Gã lười biếng nghĩ đến việc đánh chết con lợn rồi phải cứu và đưa anh chàng kia khỏi những tảng đá nặng đang đè lên thân người. Mới nghĩ thôi đã thấy lười, gã chẳng quan tâm đến một nửa số tiền bán heo nên tìm cớ nói: “Con vật đó là vô tội, anh vô cớ giết hại động vật vì bản thân là chuyện không nên, trời phạt anh nằm đây sám hối.”
Nói xong gã lười biếng lại cất chân đi, bỏ lại anh thợ săn với khuôn mặt ngạc nhiên đến ngố ngáo.
Gã lười lại đi vào trong với ý muốn tìm một chỗ nằm yên tĩnh. Đi được một đoạn gã bắt gặp một con cáo đang bị thương nặng, nó nắm ú ớ, chắc là đang đau đớn lắm.
Cáo nói: “Anh hãy giúp tôi, tôi sẽ trả ơn anh.” Gã lưỡi nghĩ thầm: “Giúp nó phải đi tìm thuốc chảy chữa vết thương, rồi chờ đến khi hồi phục, còn nhiều chuyện rắc rối nữa. Mình lại đang muốn nằm!”
Nghĩ vậy nên anh ta nói: “Cáo ngươi là loài hồ ly tinh bị trừng phạt, ta giúp ngươi là trái với công đạo, là tiếp tay với kẻ ác. Ngươi hãy nằm đó mà sám hối tội lỗi đi.”
Nói xong anh chàng lười lại bỏ mặc cáo, càng đi càng tiến sâu vào rừng hơn. Đi một đoạn nữa toàn thấy gai góc cành khô, rồi thêm bọn chim chóc ồn ào, chẳng có chỗ nào ngủ yên ổn được. Gã lười bịt tai lại cố đi nhanh hơn.”
Nói đến đây khỉ bỗng giật mình khi nghe tiếng hổ gầm. Hổ nói: “Chẳng thấy có chỗ nào vui!” Xung quanh muôn thú đang lắng nghe câu chuyện, chúng giật mình rồi thi nhau cười vang nói ra những lời như: “Vui lắm”, “vui quá”…
Sói bên cạnh hổ mới nói: “Không vui nhưng cũng lạ lắm!” Hổ nghe vậy đành diệu giọng nói: “Khỉ ngươi kể tiếp đi!”
Khỉ cúi đầu lại kể: “Bẩm chúa tể của muôn loài! Gã lười lại đi sâu vào rừng, khi đến một đoạn thì dừng chân dưới một thác nước lớn. Gã nhìn vào trong cái hang phía sau thác nước thì thấy toàn là ngọc ngà châu báu, gồm có kim cương, cẩm thạch, vàng cục, mã não, san hô, hồng ngọc… Quá trời là các báu vật hiếm có trong đời.
Bỗng nhiên ở dưới chân thác nước mười cô gái xinh đẹp ngóc đầu lên, trên tay ai nấy đều cầm hàng chục chuỗi ngọc trai, mỗi viên to lớn như đầu ngón tay cái loài người.
Các cô gái này xinh đẹp vô cùng, thấy anh chàng họ liền sững sờ rồi cười khúc khích. Một cô nói: “Hỡi chàng trai anh dũng và gan dạ, chàng đã đến được đây. Tất cả ngọc ngà châu báu kia và cả chúng em nữa đều thuộc về chàng, nếu chàng có thể đánh bại con quỷ da xanh đang ở trên thác nước kia.”
Gã lười ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi tôi chả ham châu báu đâu, cả các cô nữa, đông như thế sẽ giành hết phần ăn và khiến chỗ ngủ của tôi không còn yên tĩnh.”
Nói rồi chàng lười quay lưng đổi hướng, các cô gái nhìn theo ngạc nhiên há miệng không ngậm lại được.”
Khỉ mặt sẹo kể đến đây, tất cả các con thú ở khu rừng đều cười, có con cười cái sự biếng nhác ngu ngốc của anh chàng trong câu chuyện, có con lại cười vì không muốn khỉ phải bị ăn thịt, có con cười theo những điệu cười quái gỡ của bạn mình, cũng có con cười chẳng vì cái gì cả.
Hổ nhìn quanh, thấy tất cả đều cười, chỉ riêng gã bò đực ở góc đông thì không cười, điệu bộ gã ra dáng ngẫm nghĩ suy tư gì đó, dù cho những con vật đằng sau đằng trước thúc bách ra hiệu một cách kín đáo, gã vẫn không cười. Hổ nhìn mặt khỉ quát: “Không cười, có tên bò kia không cười, vậy ta phải ăn thịt khỉ ngươi.”
Khỉ giật mình quỳ lạy nói: “Bẩm chúa tể uy nghi và kiêu hãnh, ngài hãy kiên nhẫn, bởi câu chuyện của tôi vẫn chưa hết, thưa ngài!” Hổ nói: “Còn sao? Vậy ngươi kể tiếp đi!”
Khỉ mặt sẹo đáp dạ, cất lời: “Thưa chúa tể, anh chàng lười biếng quay đi, anh ta đi và chẳng có dấu hiệu muốn quay lại. Anh ta đi không lâu thì thấy bên bệ một phiến đá, có một bà lão già nua khắc khổ đang ngồi khóc. Thấy anh bà ta nói: “Hỡi chàng trai đầy lòng nhân từ và dũng cảm, cậu hãy giúp lão, lão có một đứa con gái đi lạc vào khu rừng này. Xin cậu hãy giúp lão, chỉ cần cậu tìm được nó, lão sẽ cho cậu lọ thuốc này, lọ thuốc thần bất tử, có nó cậu sẽ không còn lo âu về cái chết cùng sự đau đớn đáng sợ của nó nữa.”
Anh chàng lười lại ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Cái chết ư, tôi chã quan tâm.” Nói rồi anh ta lại cất chân đi.”
Hổ gầm lên, xông đến chộp lấy khỉ nói: “Bất tử ư, loại thuốc đó ở đâu?” Khỉ giật mình nói: “Đây chỉ là câu chuyện, tôi không biết, có người biết, nhưng tôi không biết cách tìm người đó!”
Hổ quát lên: “Ai biết?” Khỉ tỏ mặt đau đớn nói: “Là bà lão trong câu chuyện này!”
Hổ lại gầm lên, nhưng rồi hắn nghĩ gì đó, nên buông khỉ ra nói: “Kể tiếp đi!”
Khỉ kể tiếp: “Thưa ngài, Anh chàng lười biếng lại đi, lúc đó một ông Bụt với thân người sáng rỡ xuất hiện, Bụt cất tiếng nói: “Này hỡi chàng trai kia, những chuyện kỳ lạ vừa rồi, ta chỉ mang ra để thử lòng tham của ngươi thôi. Ta cần một người không tham lam để giúp ta một việc! Việc đó sẽ mang lại cho người sự hạnh phúc hơn tất cả những điều kỳ diệu nào ngươi có thể tưởng tượng được!”
Thấy gã lười mặt trơ trơ, ông Bụt nói: “Có vẻ ngươi không tin ta, nhưng ta sẽ khiến ngươi tin ngay tức khắc nếu ngươi nói ra điều ước của ngươi!”
Gã lười nói: “Tôi lười suy nghĩ quá, ông thử đưa ra một đơn cử đi!” Ông Bụt há hốc ngạc nhiên rồi tươi cười nói: “Quả thật ngươi là người chẳng biết tham lam gì! Ta rất hài lòng, để chứng minh phép thuật của ta sẽ biến ngươi trở thành hoàng tử tuấn tú của một vương quốc giàu có nhất, một ông vua của một quốc gia cường mạnh nhất, hoặc chủ nhân của một lâu đài đồ sộ, chứa đựng tất cả báu vật quý giá nhất trên đời. Ngươi thích trở thành ai?”
Gã lười nói: “Vua phải lo lắng mọi điều cho quốc gia tôi không thích đâu!” Ông Bụt nói: “Vậy còn một hoảng tử khôi ngô thì sao?” Gã lười đáp: “Hoàng tử rồi cũng sẽ thành vua!”
Ông Bụt nói: “Vậy ngươi thích là chủ nhân của kho tàng quý báu nhất à!”
Anh lười nói: “Không! Chủ kho tàng mất công ngắm ngía và gìn giữ!”
Đến đây Bụt kinh hãi với anh chàng này, Bụt nói: “Ngươi có thể được lợi, đó là phần thưởng của ta cho ngươi, vì ngươi sẽ giúp được ta, ngươi không cần hay sao? Ngươi không có ham muốn gì hay sao?”
Anh lười nói: “Tôi muốn là người nhàn hạ, chẳng làm gì cả, chỉ muốn ăn xong rồi đi nằm, tôi cũng chẳng muốn tốn công làm giúp ông cái gì cả?”
Ánh mắt Bụt sáng lên tia tức giận, Bụt nói: “Vậy ngươi hãy là lợn đi, suốt ngày đi ăn rồi nằm!”
Nói xong Bụt hóa phép biến anh chàng lười thành lợn được nuôi trong gia đình một nông dân.”
Kể đến đây, khỉ quay đầu nhìn xung quanh, thấy con vật nào cũng cười, ngay cả đàn lợn rừng cũng cười mãi không thôi, chắc chúng chẳng thấy tự ái khi bị mang ra làm trò tiêu khiển. Nhưng khi ánh mắt khỉ dừng lại nơi gã bò đực, thấy gã ta chẳng cười gì cả, vẫn giữ nguyên thái độ ngẫm nghĩ, khó hiểu.
Hổ gầm lên một tiếng khiến muôn loài kinh sợ, nó xông đến sắp vồ lấy khỉ rồi!”
Nói đến đây A Tình dừng lại, rồi nét mặt cô lộ vẻ hoảng hót nói: “A Tỳ à, các em à, chị quên mất đi, hôm nay phải đi giúp nhà bên thu hoạch ngô, chị đã hứa rồi, không thể nào nuốt lời.”
A Tỳ và bọn trẻ để lộ vẻ thật vọng, Phượng nói: “Không kể tiếp được sao chị?” Mọi người nói thêm, giây lát sau A Tình cúi xuống ôm vai Phượng nói: “Chị phải về thôi… Hay thế này, ngày mai chị lại mang củi tới đây và rồi sẽ kể tiếp cho bọn em nghe nhé.”
Phượng nói: “Chị hứa đi, nhất định sẽ tới nhé!” À Tình đưa ngón tay út lên, móc nghéo với Phượng, rồi nở nụ cười hiền hòa. Cô chào mọi người rồi với điệu bộ hối hả, nhanh chân rời nhà rông.
Sáng hôm sau, bọn ba đứa Long, Phượng, Tí dậy rất sớm để chờ nghe câu chuyện của chị gái bán củi, theo như suy nghĩ đơn giản và những gì bên ngoài chúng thấy.
A Tình lại đến cùng với nụ cười rạng rỡ. Mọi người chuẩn bị điểm tâm, A Tình không quên thêm bó giác trầm hương, đàn hương vào lư đồng rồi tiếp tục câu chuyện.
“Chúa sơn lâm xông đến tóm lấy khỉ mặt sẹo, rồi gầm lên: “Tên khỉ này phải trở thành bữa ăn của ta bởi mọi cố gắn của hắn đều không khiến gã bò đằng kia cười. Bọn ngươi hay về đi, ngày mai hãy đề cử đứa khác đứng ra kể chuyện.”
Muôn loài rời cái nơi được coi là cung điện của vua rừng. Chiều hôm sau chúng lại tụ tập đông đủ bởi chúng sợ rằng làm hổ tức giận hậu quả sẽ còn thậm tệ hơn.
Sói đại diện hổ đứng ra nói: “Hôm nay chúa tể muốn nghe một câu chuyện buồn. Nếu kẻ nào kể mà có một người ở đây bật cười sẽ chịu chung kết cục với tên khỉ hôm qua.”
Mội chú chó mực chột mắt đứng ra nói: “Bẩm chúa tể đáng kính, tôi lấy làm vinh dự khi được kể chuyện hầu ngài ạ! Câu chuyện của tôi là về một con người tham lam.”
Hổ nói: “Lại về con người à, mà tại sao ngươi bị chột mắt phải vậy?” Chú chó mực cung kính nói: “Bẩm đấng thần thú hùng mạnh và uy nghi nhất. Tôi sẽ kể cho ngài câu chuyện về tôi sau, bởi tôi sợ câu chuyện đó sẽ khiến cho mọi người bật cười. Đây tôi xin kể cho ngài một câu chuyện buồn về gã đàn ông tham lam.”
Hổ gật gù, chó mực cất lời: “Ở một xứ nọ, có một kẻ tham lam, anh ta luôn tìm mọi cách, mọi mánh khóe để mình có thể làm giàu, dù đó là việc xấu xa đến thế nào đi chăng nữa.
Một hôm nghe phong phanh về kho báu có thể có ở một khu rừng nọ. Anh ta chuẩn bị mọi thứ nhu yếu phẩm và tiến nhanh vào rừng với những toan tính làm giàu nhất có thể, anh còn chu đáo chuẩn bị một cỗ xe lừa để có thể chở kho báu về.
Đi không lâu đã thấy người thợ săn bị đá đè, bên cạnh là một con lợn rừng béo tốt đang kêu gọi thảm thiết vì chung hoàn cảnh với anh kia. Anh thợ săn nói: “Này hỡi con người hiền lương, đức độ nhất trong tất cả các con người, anh hãy giúp tôi ra khỏi chốn này và chúng ta sẽ chia đôi số tiền bán lợn.”
Gã tham lam nghĩ thầm: “Tại sao phải giúp anh ta nhỉ, mình xứng đáng được hưởng trọn vẹn số tiền bán lợn!”
Nghĩ vậy gã tham lam lấy dây cột chân, rọ mồm con heo, tống lên cỗ xe lừa và bỏ mặc anh thợ săn tội nghiệp.”
Gã tham lam bắt đầu đánh lừa đi tiếp, đi một đoạn anh ta lại thấy một cô cáo xinh đẹp với bộ lông trắng tinh khôi. Cô nói: “Tôi đang bị thương, xin ngài hãy cứu giúp, tôi hứa sẽ hậu tạ ngài bằng một món lợi, nó chắc chắn sẽ lớn lao hơn tất cả những của báu mà ngài có thể tưởng tượng ra được.”
Cân nhắc nặng nhẹ một hồi gã tham lam đồng ý giúp cáo trị thương và kiếm cho cô ấy một ít thức ăn. Không lâu cáo đã lấy lại sức khỏe và có thể tự đi lại được, mặc dù hơi khó khăn.
Cáo dẫn gã tham lam đi sâu vào rừng, không bao lâu họ dừng chân trước thác nước bên trong chứa vô vàng báu vật. Tên tham lam mắt sáng lên với bao ý nghĩ chiếm đoạt. Nhưng gã không biết bơi, suy nghĩ nát đầu cũng không có cách gì để vào cái hang kho báu đằng sau thác nước mãnh liệt kia.
Lúc đó mười cô gái xinh đẹp như tiên nữ ngóc đầu lên, một cô trông già dặn nhất nói: “Hỡi chàng trai đầy lòng nhiệt huyệt và có trái tim lương thiện. Hãy cứu vớt chúng em khỏi con quỷ một sừng độc ác trên đỉnh thác kia. Tất cả báu vật chàng trông thấy đấy và cả chúng em nữa, tất cả sẽ thuộc về chàng.”
Hàng ngàn báu vật đẹp nhất trên đời và mười nàng công chúa xinh đẹp kia nữa, tất cả như muốn làm mờ mắt gã tham lam. Gã hứa hẹn đủ điều rồi bất chấp tất cả khó khăn hiểm nguy có thể chực chờ mình.
Đến tối gã đã leo lên tất cả mười hai tầng thác, đến đỉnh cao nhất, gã thấy một con quỷ khổng lồ xuất hiện, con vật gớm ghiếc ấy to cao gấp đôi người thường, mình nó đầy lông lá, răng nanh dài đến cằm, đầu có sừng, đôi mắt tóe lửa, mũi nó to như kỳ lân và miệng rộng như miệng ngựa.
Tên tham lam vừa nhìn thấy đã kinh sợ, nhưng sự giàu sang đệ nhất, sự hạnh phúc vô cùng tận nếu sở hữu được kho tàng dưới chân thác và mười cô công chúa yêu kiều, khiến gã mau chóng quên đi sự hiểm nguy. Nó là động lực khiến gã trở thành con người dũng cảm nhất. Gã cầm rìu lao đến từ sau lưng con quái vật.
Gã dương cao cây rìu lên, chém một nhát vào lưng con quỷ khiến nó lồng lên đau đớn. Con quỷ vùng vằng gã kia rớt xuống. Cả hai bắt đầu xông vào nhau, gã tham lam kia bỗng trở nên gan dạ phi thường, gã chiến đấu như những vị hiệp sĩ chân chính và hy sinh bất đắc dĩ.
Gã tham nhanh chóng đuối sức, con quỷ dùng bàn tay to lớn cùng với móng vuốt nhọn hoắc của nó tát một cái vào mặt gã tham. Gã ta lăn xuống triền dốc, mặt đầy vết sước, máu không ngừng chảy ra.
Vậy nhưng cái động lực lớn lao khiến gã tham lam này không nãn chí. Gã vẫn kiên định mục tiêu giết chết con quỷ một sừng.
Gã khó khăn bước đi, không bao lâu thấy một bà lão ngồi một mình bên phiến đá. Bà ta nói: “Con gái già đi lạc trong rừng, hỡi chàng trai dũng cảm, hãy giúp người mẹ tội nghiệp này, Trời Phật sẽ phù hộ cho chàng. Phần thưởng này, lo thuốc bất tử duy nhất trên đời sẽ là phần thưởng xứng đáng nhất cho một người đàn ông gan dạ và có đầy lòng trắc ẩn.”
Gã tham suy nghĩ giây lát rồi xông đến như một con thú điên, gã cướp lấy lọ thuốc của bà lão còn xô ngã bà. Hắn cười ha hả nói: “Với lọ thuốc này ta sẽ bất tử và có đủ sức mạnh để tiêu diệt con quái vật ấy… Kho tàng lớn nhất trên đời và những nàng công chúa xinh đẹp, yêu kiều nhất sẽ là của ta… chỉ của mình ta thôi!”
Sau tràng cười, gã tham lam dốc bình thuốc vào mồm, không lâu sau người gã mọc đầy lông lá, chẳng mấy chốc biến thành một con khỉ. Gã kinh hoàn chạy khắp nơi điên loạn và phá phách.
Gã đi đến đâu cũng cố trộm đồ thật nhiều thật nhiều, vết thương của gã qua nhiều ngày cũng lành và khuôn mặt gã có nhiều vết sẹo khó ưa nên không ai thương cảm gã nữa. Gã cứ bị đuổi đánh chạy khắp nơi.”
Kể đến đây chó mực dừng lại nhìn quanh. Nhiều con khóc lóc một cách giả tạo có, chân thật có… Bỗng một tiếng cười lớn vang lên, mọi ánh mắt đổ dồn về gã bò đực. Gã cười ngắc nghẻo như chưa bao giờ được cười, cứ như lần cười cuối cùng trong đời vậy.
Không có cách gì không có ai có thể khiến gã bò đực thôi cười. Chúa sơn lâm gầm lên một tiếng khiến muôn loài khiếp đảm, nó tiến đến vồ lấy chó mực nói lớn: “Câu chuyện của chó mực một mắt khiến gã bò đực kia cười, vậy nên hắn phải trở thành bữa ăn của ta. Bọn ngươi mau về đi và ngài mai ta muốn nghe một câu chuyện có hậu nhất, câu chuyện khiến tất cả mọi người đều hài lòng.”
A Tình dừng lại nói: “A Tỳ à, các em à, chị phải về thôi, nhiều công việc cần đến chị.”
Bọn trẻ tỏ ra hụt hẫn nói: “Vậy ngày mai chị lại đến nhé.”
A Tình cười hiền hòa rồi cúi xuống dành một nụ hôn triều mến lên trán Phượng, cô nói: “Chắc chắn rồi, các em ngoan ngoãn thế này lẽ nào chị không muốn đến chơi thường xuyên với các em cơ chứ… Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.”
Mọi người cười vui vẻ tiễn chân A Tình ra khỏi làng, À Tỳ thấy các câu chuyện của người bạn mới khiến bọn trẻ vui thích. Để biết ơn cô biếu A Tình rất nhiều thổ sản có giá trị. Họ chào nhau lần cuối và A Tình lại cất chân đi.
********************
Ngày hôm sau A Tình lại đến sớm hơn. Như thường lệ, họ dùng điểm tâm, bọn trẻ cứ cố ăn vội để nhanh chóng nghe tiếp câu chuyện. A Tình và A Tỳ đều hiểu ý, họ cười nhìn nhau, A Tình lại bỏ những loại giác hương vào lư đồng. Và cô tiếp tục câu chuyện của mình:
“Hôm nay muôn thú lại có một con vật xung phong kể chuyện, đó là một chú heo trắng. Heo nói: “Kính thưa chúa tể uy phong và hùng mạnh nhất, heo trắng tôi xin kể cho ngài nghe câu chuyện về một chàng trai nhân từ.”
“Ở một xứ nọ, có một chàng trai nhân từ, tốt bụng rất mực. Chàng vẫn thường giúp đỡ mọi người. Một hôm thấy nhà bên thiếu củi nấu bánh, chàng hăng hái đi vào rừng.
Vừa đi không lâu, với sức mạnh hơn người chàng đã đốn được bó củi lớn. Lúc nghỉ ngơi trước khi về, chàng nghe thấy tiếng rên la, đau đớn của anh chàng thợ săn. Anh ta bị đá lở đè nửa người, bên cạnh cũng có chú heo rừng chung hoàn cảnh. Người thợ săn tức tối nói: “Hỡi tên khốn khiếp nhất trong tất cả những kẻ khốn khiếp kia, mi chẳng cần giúp tao hay giả vờ như vậy đâu! Con người toàn kẻ độc ác sống vì lợi ích bản thân mình thôi. Tao tự khinh bỉ bản thân khi là con người. Mi mà giúp tao, tao sẽ dùng cây cung của mình, bắn cho mi một mũi tên vào tim, rồi chẳng cần chia sớt con lợn kia cho người chết nữa!”
Không hiểu nội tình, chàng trai tốt bụng đi đến gỡ đá khỏi thân con heo trước, chàng vút ve triều mến, rồi thả nó vào rừng. Chàng nhìn người thợ săn một cách quan hoài, rồi cũng gỡ đá nặng khỏi người anh ta. Chàng nói: “Anh hãy ở đây, tôi vào rừng hái thuốc trị thương cho!” Người thợ săn kinh ngạc và anh ta thôi cái ý nghĩ tiêu cực về con người. Tên lười biếng thì vô tâm, tên tham lam thì độc ác, nhưng người thanh niên này thật là tốt bụng. Thợ săn cúi mình nói: “Nãy hỡi chàng trai tốt bụng kia, cám ơn cậu đã đến và cứu rỗi linh hồn đầy nghi kỵ của tôi, Trời Phật sẽ phù hộ cho cậu!”
Chàng trai mỉm cười lại đi vào rừng, chàng ham học hỏi nên cũng có hiểu biết về các cây thuốc quý. Ở đây lại có rất nhiều chàng hái ít nhiều bỏ vào bọc áo, định quay đi thì nghe tiếng kêu cứu: “Này chàng trai tôi đau quá, cậu có thể cứu tôi không!” Chàng trai đi đến xem xét vết thương của cáo rồi nhai thuốc đắp lên vết thương của nó, lập tức vết thương nhanh chóng êm diệu, hồ ly có thể tự do đi lại ngay sau đó, nó vui sướng cám ơn chàng trai rối rít.
Chàng lại trở về chỗ anh thợ săn lúc nãy và những vết thương của anh ta đã lành. Thợ săn nói: “Anh đã giúp tôi rất nhiều, hãy nhận lấy cây cung này, nó rất mạnh nhưng không những thế. Nó là cây cung chống được phép yêu ma, quỷ quái.
Từ chối hoài không được chàng trai nhận lấy và đi theo hồ ly vào sâu trong rừng.
Đến nơi thác nước, trước mắt là bà lão đang khóc, gần đó là các nàng công chúa xinh đẹp, và đằng xa là vô vàn tài vật quý giá nhất trên đời.
Tâm tư của chàng chỉ thấy bà lão khắc khổ đang khóc mà thôi. Chàng đến hỏi chuyện, bà lão đáp: “Hỡi chàng trai vô danh cậu có thể giúp tôi tìm con gái, nó đã đi lạc và bị một tên quỷ một sừng bắt giữ… Tôi sẽ…”
Chàng trai chưa nghe hết lời đã vội đáp: “Hắn ở đâu thưa cụ?” Bà lão ngạc nhiên khi chưa hứa hẹn phần thưởng chàng ta đã nhận lời. Bà nói: “Ở trên đỉnh thác nước, cậu hãy giúp tôi… Tôi sẽ…”
Chàng trai nói: “Con gái cụ ở bên tên quỷ giây phút nào sẽ đau khổ giây phút ấy. Cháu sẽ đi ngay!” Nói rồi anh chạy biến đi.
Đi quang qua chỗ của những cô gái, chàng thấy họ đẹp nhưng sự nhiệt thành không giữ chân chàng lâu, chàng chạy đi nhanh như loài báo, khi những cô công chúa kia chỉ nói được vài lời.
Đến chiều chàng đã leo đến đỉnh, chàng thấy con quỷ đang nằm ngủ bên đống lửa lớn, xung quanh là vô số xương người, xương thú, nhất là voi, trâu và những con vật to lớn khác. Con quỷ một sừng ngáy ầm ầm vang trời, thanh âm đinh tai nhức óc, nhưng chàng cố gắn giữ mình không bực bội vì điều đó, bởi sự bực bội có thể khiến chàng mất bình tĩnh. Chàng kiếm chỗ tốt rồi dương cung nhắm vào con mắt phải to lớn và đỏ như trái cam của tên quỷ.
“Vụt” Mũi tên bay đi chính xác vào mục tiêu, tên quỷ gầm lên những tiếng ghê rợn khiến quanh khu rừng cũng khủng khiếp theo.
Chàng trai rút cây đực rựa đón củi xông lên. Nhân lúc con quỷ mất bình tĩnh và sức mạnh ma thuật bị mũi tên thần của thợ săn giảm bớt. Chàng nhanh tay gây ra vô số vết thương lớn nhỏ cho địch.
Chiến đấu hồi lâu nhưng con quỷ quá ư hung hãn, chàng trai nhiều lúc bị đánh văng đi. Một lần nửa tên quỷ xông đến chộp lấy chàng, dùng móng tay nhọn hoắc đâm vào mắt phải chàng. Tên quỷ ăn con mắt ấy với mong muốn sẽ chữa lành con mắt của mình.
Chàng bị mất con mắt nhưng y chí chiến đầu vẫn còn tràn đầy như lúc vừa đến, nhân lúc con quỷ ăn mắt mình, chàng dùng rựa chém nhiều cú vào bụng nó rồi nhanh chân chạy về phía chân đèo cách đó không xa.
Tên quỷ điên tiết chạy đến vồ chộp lấy người chàng. Chàng vội cúi người xìa chân chui qua háng của hắn. Tên quỷ lỡ đà người chớt với. Chàng dùng hết sức mạnh có thể, đạp một cái như trời giáng vào lưng con quỷ. Nó rơi xuống đèo vỡ đầu mà chết.
Chàng chạy vào hang đá của quỷ tìm quanh nhưng chẳng thấy con gái bà lão đâu cả. Tìm nhiều ngày quanh khu đồi núi đó cũng chẳng thấy bất cứ dấu vết gì khác.
Chàng xuống núi thì thấy các cô gái trong hồ nước bỗng biến thành những con cá sấu hung dữ, những châu báu trong hang biến thành đá sỏi. Hóa ra những cái đó đều là phép thuật yêu ma của con quỷ.
Chàng đi đến chỗ bà lão, bà ta vui mừng cất tiếng nói: “Chuyện là thế này, con quỷ đó đã tu lâu năm nên có phép thuật. Hắn biến ra những của báu, những người phụ nữ đẹp để dẫn đàn ông lên nơi hắn ở. Hắn không thể xuống núi vì ở nơi đó mới hấp thu dương khí và linh lực của trời đất được.
Bên cạnh là cô hồ ly, bà vút ve nó và nói: “Nó là con gái lão, lọ thuốc này có thể biến người thành thú vật. Con gái lão lên đỉnh thác chiến đấu với quỷ không may thua nên bị thương nặng, trong lúc cấp bách nó uống thuốc và biến thanh hồ ly luôn.
Cậu đến đây với bàn tay thần kỳ và đầy từ ái, đã chữa lành vết thương cho con bé, chúng tôi tin là cậu có thể giết chết con quỷ hung ác để cứu mọi người.
Trước cậu anh chàng lười biếng và anh chàng tham lam cũng đến, tôi đã biến họ thành thú vật để họ không bị mê hoặc. Anh chàng lười muốn được ăn không ngồi rồi, con quỷ vẫn sẽ có cách để dụ anh ta.
Chàng trai nói: “Loại thuốc này có cách nào phá giải không?”
Bà lão nói: “Chỉ có đấng thần thú chúa tể của muôn loài, mới có thể phá giải được phép thuật này, bằng cách từ bỏ quyền cai quản của ngài ấy đối với các con vật bất đắc dĩ, họ sẽ biến lại thành người.”
Chàng trai nói: “Cháu phải làm gì để giúp họ đây, xin cụ chỉ đường!”
Bà lão buồn bã đáp: “Chỉ có cách cậu biến thành một con vật nào đó, dẫn theo con gái lão đi tìm hai người kia, họ bị biến thành khỉ và lợn. Cậu hãy biến thành chó vì cái mũi của loài này sẽ giúp đỡ được cậu.”
Vậy là chàng trai tốt bụng uống thuốc thần lập tức tiến thành chú chó chột mắt. Chó và cáo đi không bao lâu thì tìm được khỉ trong một gánh xiếc rong, họ cứu khỉ và cả ba đi tìm được lợn trong nhà một người nông dân.
Lợn dừng lại nói tiếp: “Kính thưa chúa tể của tất cả các linh thú tu hành ngàn năm! Chúng tôi đã thay phiên kể câu chuyện của bạn mình cho ngài, chúng tôi đã sám hối bởi nhận ra được sự hy sinh cao cả của anh Chó mực. Anh ta có thật đã bị ngài hại cũng như ngài đã hại anh Khỉ. Vậy thì câu chuyện này chẳng có hậu gì cả, đáng lẽ anh Chó phải được sống hạnh phúc vui vẻ vì sự dũng cảm và lòng tốt của anh ta.”
Lúc đó như từ bụi cây phía sau lưng chúa sơn lâm, khỉ và chó dắt nhau đi ra, anh lợn giật mình giây lát, rồi chạy đến ôm bạn khóc rống trong mừng vui. Hồ ly cũng chạy đếm ôm mọi người.
Hổ nói: “Câu chuyện sẽ không có hậu nếu các người không trở về hình dạng cũ. Ta lấy uy quyền của chúa muôn thú, không thừa nhận quyền cai trị của ta lên các người nữa, vậy các người hãy trở về là chính mình.
Sau tiếng gầm bốn người trở về như cũ. Họ vui mừng ôm nhau cảm ơn thần hổ rồi tự hứa sẽ sống tốt hơn.
Mọi người hoan hô, mỉm cười trong vui vẻ. Sực nhớ điều gì hổ quay sang gã bò đực nói: “Tại sao lúc mọi người cười thì ngươi không cười, đến lúc họ khóc thì người lại cười!”
Bò đực đáp: “Thưa ngài, do hôm đầu tiên bận ngẫm nghĩ về câu chuyện anh Khỉ nên tôi không thể cười. Suy nghĩ mãi đến ngày hôm sau mới thấy buồn cười ạ!”
Hổ cười, mọi người cũng cười vang khu rừng. Bọn bốn người nhận nhiều tặng phẩm quý giá ở đất thần thú, rồi họ trở về cố gắn phấn đấu làm thiện, chàng trai tốt bụng cưới cô gái xinh đẹp bị biến thành hồ ly và họ sống hạnh phúc đến tám mươi tuổi.”
Nói đến đây A Tình cười hiền hòa nhìn mọi người. Bọn trẻ thoảng thót, cho rằng câu chuyện thật lý thú.
Cứ thế mỗi sáng A Tình lại đến, để kể những câu chuyện khác như cây tre trăm đốt, sự tích trầu cau, Sọ Dừa… cho bọn trẻ nghe.
************************
Từ cái đêm rằm hội họp Trần Lĩnh cứ như người mất hồn. Chàng vẫn thường đến chính đường, vẫn thường thấy hai cô gái họ Nguyễn ngồi cạnh và nói cười rất vui với Bách Thủ Tú Tài.
Hoài Đông không cải trang nữa, nụ cười duyên dáng của nàng hiện lộ khi trò chuyện với những anh chàng khác, khiến Trần Lĩnh như bị mê hoặc, rồi lại tức điên lên vì người khiến nàng cười không phải là mình. Chàng chẳng còn cách nào khác ngoài phô bày bộ mặt trơ trơ, ngầu ngầu dọa con nít. Có khi ngồi đối diện vì những lời mời mọc vô tình của Tú Tài và Phượng Vĩ. Chàng cho rằng mình chỉ nhận được sự chán ghét của nàng, Hoài Đông không thích cái mặt đó hay sao ấy, cô không thể hiện lộ liễu ra mặt, nhưng thường tránh ánh nhìn của chàng.
Mới sáng sớm chàng lại đến chính đường, Trần Đức lấy làm khó hiểu khi dạo này Ông Cọp tập thói quen uống rượu sớm. Nhưng anh vì kính nể nên chẳng hỏi han gì, để khỏi khiến người có ơn với mình buồn lòng.
Trần Đức cười mang ra hủ rượu khoảng hai cân nói: “Đây là rượu Thắp Lửa hội chúng ta nấu đấy, em đặt riêng một nồi vì không muốn pha trộn. Nó nặng lắm đấy nhưng em biết cách làm nó hạ bớt độ rồi.
Trần Lĩnh cười gượng gạo, gật đầu rót rượu uống, rồi đưa ngón tay cái lên khen một cách hời hợt, thiếu nhiệt tâm. Đoán có chuyện, Trần Đức biết ý không tán dóc làm phiền nữa, anh để mặt Ông Cọp với vò rượu.
“Tên khốn! Nghe tiếng quát từ bên ngoài cửa lớn: “Mau gọi hội trưởng các người ra đây!”
Trần Lĩnh đoán có người đến gây sự nhưng vẫn thản nhiên rót rượu nhàn nhã uống.
Một nam tử trung niên xông vào. Hắn ta có cặp mắt lớn hơi lồi, mày rậm, mũi trâu, mặt mày vuông vức, ánh nhìn để lộ những tia sáng dữ dằng như hung thần ác sát. Tại lúc này chỉ có một mình Trần Lĩnh đang ngồi. Anh chàng Nam trông cửa cố sức ngăn nam tử kia nhưng hắn khỏe như trâu nên chẳng
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
250 chương
20 chương
25 chương
5 chương
21 chương
17 chương
37 chương