Đi tìm bài thơ cổ
Chương 23 : Hội họp đêm rằm
Trần Lĩnh đến chính đường khi trời vừa sập tối. Hôm nay cửa hội rộng mở, cả trăm cây nến được thắp lên, ánh sáng lung linh tỏa khắp phòng khiến chàng thích mắt. Nhìn lên bục cao nhất trước tấm hội kỳ hình đóm lửa lớn thấy ba chiếc ghế thái sư sơn son thiếp đồng, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Bên dưới một bậc, cách nửa trượng là tám chiếc ghế gỗ mun đen khác chia ra hai hàng ngang chừa thối đi ở chính giữa rộng khoảng sáu bộ. Xung quanh có khoảng hai mươi bộ bàn được xếp ngay ngắn, mỗi bên tả hữu mười bộ, chia làm hai hàng dọc mỗi hàng năm bộ, mỗi bộ chỉ có ba chiếc ghế, nếu tất cả ghế được ngồi thì sẽ có bảy mươi mốt người trong hội này.
Trần Lĩnh thấy bên hữu đã có hơn mười người đến trước, thấy chàng họ gật đầu chào rồi tiếp tục chuyện trò với nhau. Trần Lĩnh đến một chiếc bàn trống góc đông bắc chàng cho là khuất nhất rồi ngồi xuống. Thấy có bình trà pha sẵn, chàng chẳng ngại rót ra một chén nhâm nhi tự nhủ: “Có lẽ mình đã đến sớm quá chăng. Thôi kệ, vậy để khỏi bị chú ý nhiều. Hôm này có vẻ sẽ gặp được hai vị phó hội, mà trong đó có một kẻ đứng về phía phiên bang.”
Vừa hớp một ngụm trà đã nghe thấy tiếng người nói năng từ phía cổng chính. Chàng phóng mắt thì thấy từng tóp khoảng năm, sáu người sóng vai đi vào. Khoảng mười người trong số đó chàng đã thấy mặt hôm qua, số đông còn lại trông lạ hoắc, ai nấy trông đều có vẻ đặc biệt, có cá tánh riêng. Chàng lại để ý có những người mặc y phục khá giống nhau, có thể họ cùng chung đội chăng, chàng tự nhủ.
Mọi người đi vào chỗ ngồi dành sẵn cho họ, Trần Lĩnh nhìn quanh thì thấy quá nửa số ghế hai bên tả hữu đã có chủ. Chàng nhìn kỹ thấy có chỗ thì nhiều người bâu vào, chỗ thì có vài bóng lẻ tẻ, có nhiều vị trí tốt hơn để dễ trò chuyện nhưng những anh chàng áo xanh lá vẫn ngồi hàng dưới rồi chồm lên nói năng một cách bất tiện. Chàng đoán rằng mỗi người đều có vị trí sẵn chứ không có chuyện ngồi lộn xộn. Chàng than thầm: “Chỗ mình là chỗ nào đây, lóng ngóng thế này để người ta nghi ngờ hay sao? Cái chỗ này là của ai không biết nữa.”
Lúc đó thấy bốn cô gái bưng mâm gỗ di đến, họ dọn trà, hạt dưa và bánh cho những người có vai vế ở hai bục trên. Chàng để ý thấy cũng chẳng khác gì với những thứ đang ở trước mặt chàng.
Có thêm một vài người thoăn thoắt đi vào nữa, thái độ của họ như thể mình muộn đến nơi rồi. Một cái đầu có sừng quen thuộc đi vào, bên cạnh là cô gái Lan Ly gì đó xưng hô là chị em với Đầu Rồng. Anh chàng hồ hỡi, tận tình dẫn cô gái ngồi vào cái ghế chính diện, ở cái bàn thứ hai, hàng đầu bên hữu. Rót chén trà mời miếng bánh, nói vài câu gì đó trông có vẻ vui vẻ, rồi anh ta mới đi lên bục ngồi vào cái ghế ngoài cùng bên cánh hữu. Trần Lĩnh nghĩ thầm: “Anh ta ngồi vào đó sao, chẳng lẻ còn trẻ như vậy đã có địa vị cao trong hội này rồi!” Chàng nhìn quanh thì thấy nhiều người ngoài ngũ tuần nhưng vẫn ngồi hàng thứ hai bên dưới. Chàng hiểu ra địa vị không xếp theo tuổi tác mà dựa vào võ công và sự cống hiến.
Tiếp theo chàng thấy lão già lực lưỡng và cậu bé lạnh lùng thong thả đi đến ngồi vào vị trí bốn chiếc ghế bên tả. Chàng ngạc nhiên nhìn cậu bé lấy làm khó hiểu, tiếp đó cô gái xấp xỉ ba mươi đi đến ngồi cạnh cậu bé ở chiếc ghế ngoài cùng. Chàng nhận ra nàng chính là người bị cái gã Áo Vá chửi là “lang băm”. Nhớ đến Trần Đức có nói là mẹ cậu ta được chữa khởi bởi thần lang trong hội, chàng mới thông suốt.
“Này Ông Cọp, sao lại chiếm chỗ của Tạ Sơn tôi, ngồi cao không thích à!” Một nam nhân áo lục độ hai mươi tám tuổi cười nói. Trần Lĩnh giật mình, cũng may chàng đeo mặt nạ nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ lãnh cảm.
Chàng đứng lên cuối đầu, người kia nói: “Bạn chí cốt của anh đến rồi kìa, thái độ anh như mớ ngủ vậy!” Anh ta chỉ về phía anh chàng Đầu Rồng. Trần Lĩnh chợt hiểu.
Chàng đi giữa đám đông ồn ào, ngực đánh trống mạnh, cảm giác này chưa từng có. Chàng lóng ngóng mất tự nhiên khi đi đến và ngồi vào chiếc ghế dành cho những người có vai vế.
Đầu Rồng nói: “Đói bụng hay sao mà tần ngần vậy?” Trần Lĩnh lắc đầu, ngồi xuống cố tỏ ra thản nhiên rót chén trà. Chàng nhận ra tay mặt mình đang run nên lấy tay trái giữ lại.
Đầu Rồng thấy được thái độ đó, anh ta chụp lấy tay Trần Lĩnh dương lên cất tiếng nói, giây phút đó trái tim chàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chắc mẫm là mình đã bị phát hiện.
“Cái tên Cọp này đã run sợ khi thấy tôi, anh ta đã biết sợ thua tôi, chắc chắn như vậy rồi … ha ha…” Nghe kỹ nội dung câu nói của đối phương, chàng mới nhận ra mình có tật nên giật mình.
Đám đông bên dưới ồn ào nói năng, phần lớn chế nhạo anh chàng Đầu Rồng đã tự tin quá mức độ cho phép.
“Ông Cọp võ công chắc là cao thâm lắm, mới có được vai vế và sự nễ trong như vậy. Anh gặp tai hung vì trúng gian kế của người Chiêm thôi. Chết… Mình luyện võ công họ Lê mới được hai ngày, ngộ nhỡ… À mà hôm trước cái tên Đầu Rồng này nói là đến ngày đưa ông Táo mới tỷ đấu mà… Mình có thể từ chối được không nhỉ.” Trần Lĩnh suy nghĩ mông lung một hồi. Bỗng thấy mọi người đều đứng lên cung tay nói “chào hội trưởng”, ánh mắt họ hồ hỡi, vui mừng. Chàng giật mình cũng quay theo rồi cúi đầu rất thấp.
“Các anh em! Xin hãy ngồi xuống dùng trà!” Vị Hội trưởng cao kiều nói: “Hôm nay là buổi hội họp đêm rằm cuối cùng của năm. Chúng ta sẽ có nhiều việc để nói đấy! Tôi cũng có vài tin cấp bách muốn phổ biến, nhưng trước hết xin mời đội trưởng đội một.”
Trần Lĩnh nghĩ thầm: “Vậy là đã bắt đầu mà không có mặt của hai vị hội phó!” Chàng nhìn về cánh hữu gần mình thì thấy Trương Vĩnh Hùng đứng lên, chàng biết người này nhờ cuộc nhậu nhoẹt đêm qua. Ông ta tuổi chừng bốn mươi, mặt vuông vứt góc cạnh, mày rậm râu dày, miệng rộng mũi lớn, ánh mắt chính trực, vầng tráng cao, tóc tai quần áo chỉnh chu, gọn gàng.
Ông cung tay chào mọi người nói: “Vĩnh Hùng kính chào hội trưởng và các anh em. Đội chúng tôi trong tháng đã bắt được ba tên tội phạm nguy hiểm thuộc liên minh Đông Hải, phá được hai ổ cướp ở châu Lạng và lộ Bắc Giang. Trong quá trình điều tra, cũng như những manh mối trước, chúng tôi đoán chắc rằng những băng sơn tặc này được một tổ chức hắc ám chống lưng. Đó là một giáo phái gì đó, được thành lập bởi những lão thầy tào biến chất và tàn dư của bọn thập bát mã tặc. Vậy xin hội trưởng cho thêm người trợ giúp. Đội Trừng Phỉ chúng tôi hôm nay chỉ đến có bảy người, năm người vẫn đang làm nhiệm vụ. Qua năm lần đụng độ cả đội đã có ba người hy sinh. Sự tình cấp bách nên rất cần tăng cường thưa hội Trưởng.”
Mọi người bàn tán xôn xao, vị hội tưởng chao mày suy tư giây lát nói: “Được rồi, đội các cậu đã vất vả. Chúng ta sẽ hỗ trợ gia đình anh em đã khuất và phái thêm viện binh. Bây giờ đến đội hai.”
Người Ngồi đầu tiên hàng thứ hai bên hữu đứng lên nói, Trần Lĩnh nhìn thấy người này tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu gì đó. Anh ta còn trẻ nhưng râu tóc đã có màu muối tiêu, khuôn mặt anh thon thon, cắm nhọn, môi mỏng, cặp mắt đen láy thanh tú, nhất là hai hàng mày kiếm đậm đen, dài quá khóe mắt đẹp như vẽ.
Anh đứng lên cung tay nói: “Trịnh Lương kính chào các anh em, Đội Tróc Nã chúng tôi lần này nhận nhiều nhiệm vụ nhưng rất may không có anh em nào gặp nạn, chỉ có cậu Đỗ Mạnh hiện chưa liên lạc được mà thôi. Thành tích tháng này là bắt sống tám tên tội phạm truy nã, trong đó đáng kể có tên hung tặc Hắc Báo và tên dâm tặc Vạn Ái của hội Giao Long, bọn chúng được treo thưởng ba và bốn trăm quan. Ngoài ra còn nghe ngóng được một số hành động và tin tức của liên minh Đông Hải.”
Trần Lĩnh nghe cái tên Đỗ Mạnh thấy quen, chàng nhớ lại một người nắm cái đầu be bét máu đi trong đêm trăng cách đây hơn nữa tháng, khi chàng mới vừa thoát khỏi chốn lao lung. Sau đó Đỗ Mạnh bắt buột phải nhận ông già họ Bạch làm thầy để giữ mạng.
Vị hội trưởng gật đầu tỏ vẻ hài lòng nói: “Sẽ có thưởng thêm cho toàn đội các cậu vì những cố gắn. Bây giờ đến đối ba!”
Một người phụ nữ ngoài năm mươi hàng trước bên tả đứng lên cung tay nói giọng khàn đặt, đây là lần đầu Trần Lĩnh gặp bà ta: “Thưa các vị, đội Nằm Vùng chúng tôi đã dò là được một số tin tức như sau.” Bà đón lấy tấm giấy của cô gái trẻ bên cạnh đưa cho noi tiếp: “Chiêm Thành đang gấp rút tìm một người Cồ Việt, đó là cái tên Trần Lĩnh được treo thưởng tám trăm quan các vị thấy đấy. Cái tên nên không biết bằng cách gì đã quyến rủ được công chúa của bọn chúng, khiến nàng ta chết mê chết mệt, quên ăn bỏ uống, cứ gào khóc đòi gặp gã.”
Nghe đến đây Trần Lĩnh biến sắc. Ở cái bàn thứ tư trong đội Tróc Nã, hai cô gái họ Nguyễn cũng đang ở đương trường, trong tình trạng cãi trang, Hoài Đông giật mình đánh rơi tách trà xuống đất, vỡ tan tành.
Mọi ánh mắt đồ dồn về hai cô gái họ Nguyễn cùng anh chàng tú tài Nguyễn Công Toàn.
Trần Lĩnh đang mang nặng thắc mắt trong lòng, chẳng để ý gì đến lời của mọi người nữa.
“Không có gì đâu, tôi vô ý đánh rơi tách trà ấy mà!” Công Toàn nói, mọi người lại hướng mắt về đội trưởng đội Nằm Vùng. Bà ta nói tiếp: “Ngoài chuyện đó ra, tình hình bốn tiểu quốc Chiêm Thành đang rối ren, bất ổn. Nhưng giao tranh chắc khó xảy ra. Bẩm hội trưởng, chúng ta có nên…”
Mọi người bàn tán, cho rằng đây là cơ hội khiến địch suy yếu. Lão già lực lưỡng đứng dậy cung tay nói: “Chiêm Thành vốn nuôi dã tâm với Đại Cồ Việt, chúng ta không cần khoan hồng với địch. Chẳng phải chúng đang âm mưu đoạt “Tứ Cóc”để làm chuyện mờ ám sao?” Nhiều người tán đồng.
Vị hội trưởng trầm tư nói: “Không! Việc này triều đình sẽ có chỉ thị, ưu tiên hiện nay của Đại Cồ Việt là xây dựng và củng cố đất nước. “Dù sao việc này rất hệ trọng…” Nói chưa hết bỗng thấy ba người mặt áo lính vệ quân chạy vào chính đường.
Cả ba đến gần khoảng cách một trượng, quỳ một chân trước vị hội trưởng, người ở giữa nói: “Bẩm! Địch Thắng đại tướng quân. Bọn tiểu tướng có mật hàm của Nguyên Soái giao cho ngài.”
Người này tuổi trung niên, nói đoạn ông đi đến giao thư. Trần Lĩnh ngạc nhiên há hốc, Địch Thắng đại tướng quân là một chức quan võ rất lớn. Chàng có nghe đọc qua cuốn sách về hệ thống quan võ khi còn ở vịnh Hạ Long. Vị quan võ đầu triều là Phụ Quốc Thái úy, tiếp sau là hai vị Đô Thống và Nguyên Súy. Dưới quyền Đô Thống là
Trần Lĩnh miên man suy nghĩ: “Không những làm việc cho triều đình, tổ chức này hóa là một phần của triều đình, mà lại toàn là những vị quan lớn, nắm trong tay hàng ngàn, hàng vạn quân… Ông Cọp cũng có vai vế trong hội này, chẳng lẽ cũng là một vị quan sao… Không thể nào, làm quan sao có thể ở căn nhà chật hẹp ấy. Chẳng có một anh lính hầu cận nào. Việc này thật khó hiểu.”
Vị hội trưởng cũng là Địch Thắng đại tướng đọc xong thư gật đầu nói: “Ta hiểu rồi… Các vị còn công vụ, vậy không dám làm phiền, mời tự tiện!”
Ba người kia cung tay chào vị hội trường và tứ phương. Họ quay đầu đi ra, phóng lên ngựa mất hút trong đêm đen.
Địch Thắng đại tướng Võ Quốc Anh nói: “Sau cuộc họp sẽ có chỉ thị mới cho từng đội, từng người. Bây giờ đến phiên đội bốn báo cáo.”
Một nam nhân tuổi ba mươi tướng mạo ưa nhìn, tác phong gọn gàng đứng lên cung tay chào mọi người và hội trưởng nói: “Võ Quốc Cường xin thưa cùng hội trưởng và các anh em. Tháng này đội Hậu Cần chúng tôi đã đào tạo và tuyển mộ được một số anh em mới, lát nữa thôi sẽ ra mắt với các vị và nhận phân công. Về giao thương, các mặt hàng điêu khắc và nông sản của chúng ta vẫn được ưa chuộng. Dự định trong năm tới là mở rộng sản xuất và mở rộng đất canh tác. Ngoài ra còn mở rộng lò võ, hy vọng các cao thủ có tuổi từ các đội khác chuyển qua công việc huấn luyện cho những lớp trẻ kế thừa. Đó là báo cáo chung để anh em trong hội cùng nắm bắt tình hình. Vậy thôi, tôi xin hết.”
Võ Quốc Anh gật gù quay về phía Trần Lĩnh làm chàng giật mình, ông ta nói: “Long Đầu, tới phiên cậu!”
Minh Tùng đứng lên cung tay chào mọi người nói: “Chào các vị, lần họp trước, tôi nhận điều tra cái vụ ngựa lùn. Thật tình mà nói tôi chưa thấy nhiệm vụ nào dễ dàng và thỏa mái như vậy từ khi vào hội đến nay. Tôi đến nhà Tri Châu Quảng Nguyên, được ông ta chiêu đãi vì nễ nang hội trưởng. Qua vài ngày điều tra tôi biết được, đấy là Thiên Niên Nhược Mã kế của nhà Tống. Họ bán ngựa lùn giá rẻ cho dân biên cương, mục đích làm ngựa chúng ta thành tạp chủng, sẽ lùn và yếu nhược theo thời gian.”
“Người nghĩ ra kế này được tặng một trăm lượng vàng, vô số vải vóc và nhiều tặng phẩm khác. Họ cho rằng kế sách ấy thâm diệu… ha ha. Một đất nước đề cao xảo kế, không từ thủ đoạn, còn tôn sùng những câu như, “vô độc bất trượng phu”, “làm việc lớn thì bất chấp tiểu tiết”… Họ xem những lời đó là kim chỉ nan, châm ngôn sống… Ha ha… Tôi lấy làm lo ngại cho họ, không biết đây là Thiên Niên Nhược Mã kế hay là Thiên Niên Xảo Nhân kế. Cứ cái đà tôn sùng mách khóe thế này tôi chắc chắn đạo đức dân nước đó sẽ xuống cấp, đến mức thờ ơ vô cảm, đến mức sẵn sàng triệt hạ nhau bằng đủ thứ thủ đoạn, mánh mung.”
Hội trưởng nói: “Có lý! Cậu đối phó làm sao?” Đầu Rồng cười đáp: “Lộc đến mà, giá rẻ như cho sao nở từ chối chứ… Thuộc hạ xúi tri châu Quảng Nguyên mua cho kỳ hết, ha ha…”
Lão bà đội trưởng đội Nằm Vùng ngạc nhiên nói: “Biết rõ rồi mà tự chui vào là sao? Về sau này con cháu chúng ta chẳng còn ngựa tốt mà chống giặc nữa… Cậu có biết mình đã làm gì không?”
Đầu Rồng cười đáp: “Đừng vội, tôi bảo tri châu cho người giết hết bọn ngựa cái, làm thịt xấy khô rồi bán cho khắp nơi, số vốn ấy đã lời gấp ba. Còn hàng trăm con ngựa đực đều bị thiến sạch, ha ha… chúng giờ chỉ biết trố mắt nhìn những nàng ngựa xinh đẹp của chúng ta mà thèm, chứ chẳng thể làm gì được, ha ha...”
Trần Lĩnh nghĩ thầm: “Tên này đa tình nên nghĩ những con ngựa cũng như hắn. Mà hắn giải quyết như vậy cũng thập hợp lý.”
Mọi người nghe đến đây không còn ai phàn nàn gì nữa. Hội trường gật gù vút chòm rầu dài nói: “Hay lắm!” Rồi quay sang Trần Lĩnh nói: “Hổ Diện đã viết lá thư này, giờ ta thay mặt cậu ấy đọc thư… Kính thưa hội trưởng và anh em. Qua điều tra tôi đã biết được kế hoạch của Chiêm Thành khi trộm Tứ Cóc. Họ muốn yểm bùa vào bốn linh vật của chúng ta. Các vị đã biết Tứ Cóc được hương khói hàng ngàn năm, linh lực ẩn tàng rất lớn. Nếu bị yểm bùa độc, chúng ta sẽ không được bốn vị thần che chở nữa, từ đó khắp nơi bất ổn, không còn mưa thuận gió hòa nữa, mùa màng sẽ thất thu, các thiên tai sẽ xảy ra liên tiếp ảnh hưởng đến đời sống của lạc dân. Tâm linh huyền bí chúng ta không thể coi thường. Tôi cũng như các vị, không thể coi nhẹ khả năng của những thầy tào cao cấp, những thánh nữ Thiên Y A Na giáo của người Chăm. Vậy đề phòng vẫn hơn. Tôi xin một số viện binh hỗ trợ đòi lại những Linh Cóc bị mất và hy vọng một số anh em sốt sắn nhận nhiệm vụ bảo vệ hai Linh vật đang bị đe dọa. Người Chiêm sẽ không dừng lại nên chưa thu thập đủ Tứ Cóc. Tôi xin hết.”
Trần Lĩnh đoán đây là nội dung bức thư dài mà Ông Cọp gởi. Còn bức thư ngắn có liên quan đến một hội phó phản trắc, chắc hội trưởng bí mật điều tra riêng.
Hội Trưởng nói: “Ai nhận nhiệm vụ đòi lại linh vật hay đứng ra!”
Lát sau có tám người đi ra, Đầu Rồng và cô gái Ly Lan cũng trong số đó, Trần Lĩnh phân vân giây lát, rồi tự nhủ phải tìm ra kẻ phản phúc nên không thể đi theo họ được.
Vị hội trưởng nói tiếp: “Được rồi sáu người đội Nằm Vùng, Lan Ly của đội Trừng Phỉ và Long Đầu Uy Vệ tướng sẽ nhận nhiệm vụ.
Trần Lĩnh hiểu ra Minh toàn là Uy Vệ tướng quân, vậy Ông Cọp rất có thể là Địch Thắng hoặc Kiêu Vệ tướng quân vì ngồi cùng bậc.
Một bóng người áo đỏ đen phi thân vào chính đường trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Trần Lĩnh định thần thì thấy đó là một cô gái với bộ y phục rất độc đáo và mãn nhãn. Có kiểu cách may giống ngoài hình loài phượng hoàng trong tranh vẽ. Mặt nạ của cô cũng giống loài chim phụng. Chàng chỉ nhận ra đôi môi nhỏ cong cong xinh xắn, son hồng căng đầy thanh xuân. Cùng với làn da trắng ngần dưới cắm và hai bên mép chàng đoán nàng có thể là một quốc sắc thiên hương hiếm thấy.
Cô gái mới đến cung tay chào tứ phương rồi hướng mắt về phía Võ Quốc Anh nói: “Thưa hội trưởng, Phượng Vĩ đã có mặt, xin thứ lỗi vì đã chậm trễ!”
Họ Võ cười đáp: “Không sao, Kiêu Vệ tướng quân hãy tự nhiên báo cáo đi!” Trần Lĩnh nghe đến đây hiểu ra cô gái này cũng chung hàng ngũ với mình, chàng thấy lạ khi một vị tướng quân lại là một cô gái trông trẻ trung khác thường.
Lúc đó một thân ảnh màu đen chạy vào, Trần Lĩnh xoay chuyển sang người này, anh ta độ hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt không thanh tú, sát gái như anh chàng Long Đầu, cũng không có nét tuấn nhã, đạo mạo như Bách Thủ Tú Tài. Anh ta ra dáng một người đàn ông can trường chính trực, ngũ quan đầy đặn, mặt mày có nét cứng cáp, càng nhìn chàng càng thấy quen mặt lắm, dường như có gặp qua rồi.
Người áo đen cúi mình chào tứ phương và Võ lão. Anh cung tay nói: “Bẩm, Báo Cước có mặt thưa hội trưởng!”
Võ Quốc Anh cười hiền hòa nói: “Địch Thắng Vệ, cậu có đôi chân của loài báo, ta lấy làm ngạc nhiên khi lần đầu thấy cậu đến trễ đấy! Cả hai về chỗ của mình, làm ngụm trà rồi báo việc đi!”
Thái độ và ngữ điệu có vị hội trưởng có vẻ mâu thuẫn, Trần Lĩnh lấy làm kỳ, rồi để mắt thấy hai người mới đến, họ ngồi vào cùng hàng với mình. Chàng ngẫm nghĩ: “Vậy là Uy Vệ, Kiêu Vệ, Địch Thắng Vệ đã có mặt đầy đủ. Vậy ra ông Cọp không làm chức quan gì rồi, vì cớ gì có thể ngồi cùng hàng với họ, chuyện này thật kỳ quái!”
Nhìn sang anh chàng Long Đầu, thấy dường như anh ta đang ngứa miệng, muốn nói gì đó, ánh mắt đổ dồn về phía cô gái mới đến ngồi bên cạnh chàng. Trần Lĩnh vô tình đẩu mắt xuống dưới thấy cô chị Lan Ly của anh ta đang trừng mắt cắp nhãn thần sáng quắc tức tối nhìn lên. Chàng cười thầm trong bụng.
Cô gái đứng lên, hướng mắt đẩu nửa vòng cất giọng uyển chuyển, ngọt ngào mê ly: “Thưa hội trưởng cùng mọi người, Phượng Vĩ tôi điều tra được, người Mường đang có những cuộc giao dịch lớn với một trong bốn tiểu quốc Chiêm Thành. Tôi đã ra tay và cuộc giao dịch của đôi bên đã thất bại. Nhưng mọi người à, tôi thấy chúng ta phải có cách gì đó. Các vị đã biết đồng bào miền ngược vốn thích sống nếp tự quản, nhưng chúng ta phải có cách khiến họ hòa nhập vào nhịp sống chung. Cùng sống trong một nước, phải như cây liền cành, nếu sự chia rẽ vẫn còn thì khó lòng chống được âm mưu kích động của phiên bang.”
Phương Vĩ ngừng lời, hội trưởng gật gù, ánh mắt suy nghĩ nói: “Phải! Chúng ta cần có cách để tạo dựng lại lòng tin của những đồng bào thiểu số, như nó đã từng hiện diện trong tâm thức họ. Được rồi việc này sẽ bàn đối sách sau, mọi người cũng thử suy nghĩ về việc đó đi. Còn bây giờ đến phiên Báo Cước… Thật không mấy khi thấy cậu thất bại!”
Báo Cước đứng lên cúi mình nói: “Vâng! Thưa hội trưởng, như ngài đã biết nhiệm vụ muộn của Báo Cước tôi được nhận… Là vào mười ngày trước. Tôi theo sát mục tiêu, nhận ra võ công anh ta rất đặc biệt, Hạ Long là chánh phái, học trò của họ là những người được tuyển lựa kỹ càng, không phải có tiền là được vào học. Anh chàng có tên trong lệnh truy nã năm trăm quan kia, quả thật sử dụng Hạ Long bộ, bộ pháp này chẳng cần điểm tựa vững chắc để tung ra nhưng cú nhảy nhanh nhẹn. Khi phóng đi thì dũng mãnh phi thường, khi hạ bộ thì nhẹ nhàng như thần long, thật đáng ngưỡng mộ!”
Trần Lĩnh nghe đến đây bất giác giật mình. Báo Cước dừng vài nhịp thở rồi nói tiếp: “Các vị, ngoài Hạ Long bộ, người này còn sử dụng võ công rất đặc biệt, tôi đã xem hàng trăm chiêu của anh ta nhưng chẳng thấy chiêu thức nào là hoa hòe, rườm rà. Tất cả các chiêu thức đó đều đơn giản đến mức kỳ lạ, nhưng diệu dụng thì không biết nên dùng từ nào để diễn tả. Nội công của anh ta cũng cao thâm, vận dụng khá thành thục. Võ công anh ta, tả ra thì nhiều lời, nhưng cũng có thể tóm gọn bằng hai chữ “toàn diện”. Sẽ không lạ nếu các vị được tận mắt thấy, anh ta đánh bại tất cả đám quan binh đuổi bắt mình với cái bụng rỗng không. Khả năng như vậy muốn cướp vài quan tiền đi đường thì dùng từ dễ để miêu tả cũng chưa đúng đắn. Vậy sao có thể gộp anh ta chung bọn với đảng cướp Giao Long được, thưa các vị.”
“Anh ta cũng không dùng cường bạo hay nội công tinh hóa của mình ra để bức ép một đứa trẻ, Báo Cước tôi quan đấu thấy rõ anh ta đã cười khi đối đầu với những chiêu thức biến hóa của con trai Sung Tiết tướng quân. Nụ cười ấy hồn nhiên như trẻ con thấy việc gì cũng lạ, đơn giản vậy thôi!
Trần Lĩnh nghe hết, chàng cúi đầu tự làm mình xấu hổ với những ý nghĩ ngược xuôi, chàng nhận ra anh chàng Báo Cước kia chính là người tự xưng là Beo, anh chàng cướp đêm nấu lẫu. Anh ta cố tình đãi chàng một bữa, tự nhận là cướp để chàng tìm được sự đồng điệu, nhưng kết quả thì ngược lại.
Hội trưởng trầm ngâm nói: “Ta có thể đoán được cậu đã không ra tay, nhưng nếu điều đó xảy ra, cơ hội thắng của cậu là bao nhiêu!”
Báo Cước không chần chừ đáp luôn: “Chắc chắn tôi phải thắng!”
Trần Lĩnh đang có thiện cảm, nghe Báo Cước kia tự tin quá, chàng liền sinh ra ý nghĩ tiêu cực: “Cái tên cà chớn này, khen người khác cho đã vào, hóa ra hắn mượn mình để đề cao bản thân.”
Báo Cước nói tiếp: “Ít nhất là trong ý chí tôi nghĩ vậy!” Mọi người chẳng buông lời chê trách, hay cười cợt anh chàng Báo Cước. Trần Lĩnh thấy kỳ lạ, cứ suy nghĩ miên man.
Vị hội trưởng bắt đầu giao phó những công việc cấp bách trong tinh thần tự nguyện. Nhiều người lấy làm lạ khi Mặt Cọp không đứng ra nhận việc như mọi khi. Chàng vẫn nhớ đến những lời cuối của Ông Cọp thứ thiệt.
Đầu Rồng quay sang nói giọng cượt nhã: “Này! Biết sợ chết rồi hả?” Chàng quay sang chỉ mỉm cười gượng gạo cho xong chuyện.
Vị hội trưởng mắt lộ chính khí đứng lên nói: “Anh em hãy cố gắn cẩn trọng khi hành sự. Những ai chưa có việc thì hãy đến nhận nhiệm vụ muộn khi cảm thấy đúng thời điểm… Bây giờ đội trưởng đội Hậu Cần sẽ giới thiệu những thành viên mới và thử tài họ. Ai chưa đủ tiêu chuẩn thì hãy cố gắn rèn luyện thêm.
Có sáu người đi ra, Vệ Đông cũng có trong số đó. Trần Lĩnh giật mình khi nhận ra cô, chàng lóng ngóng xém đánh rơi tách trà. Chàng nhìn quanh rồi ánh mắt dừng lại vị trí chiếc bàn thứ tư, hàng thứ hai, bên hữu của anh chàng tú tài, người ngồi bên cạnh anh ta dù đã cải trang thành nam nhân nhưng không thể giấu đi sự kiều diễm, nhu mỳ của một cô gái. Vệ Đông xuất hiện càng khiến chàng chắc chắn hơn. Nàng chính là Nguyễn Hoài Đông mà chàng ngày đêm vẫn nghĩ đến.
Thấy nàng cười nói với anh chàng tú tài bên cạnh khi Vệ Đông bước ra, Trần Lĩnh chua xót trong lòng, rồi máu ghen tuông xông lên đến não. Bao nhiêu sự nễ nang, khách sáo giờ đây trở thành chán ghét. Tú tài kia bỗng nhiên lột xác toàn thân. Chàng nhìn đâu cũng thấy khó ưa, giả tạo và rồi đủ thứ đức tánh xấu xa nhất của nhân thế được chàng hình dung ra, gán ghép cho người. Ghét con người anh ta ghét luôn cả bộ quần áo lịch lãm may bằng lụa xanh anh đang mặc. Ghét luôn cái mũ có cái cục bông lụa gì đó đung đưa theo nhịp lắc lư di chuyển của cái đầu anh ta. Rồi thấy tú tài nhẹ nhàng thư thái đưa chén trà lên miệng, vừa nhấm trà mắt anh ta có ý cười, rồi liếc đến cô bạn thân của mình. Trần Lĩnh điên tiết nắm chặt bàn tay. Hận một nỗi không thể nào chạy đến tương cho anh ta một quyền cho bầm con mắt ra.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
250 chương
20 chương
25 chương
5 chương
21 chương
17 chương
37 chương