Đi tìm bài thơ cổ
Chương 21 : Thiên mệnh
Cả đêm hôm đó, Trần Lĩnh say mê luyện bộ quyền pháp nhà họ Lê, bốn mươi chín chiêu cước liên hoàn đã được chàng thuộc nắm lòng, yếu quyết thì thông hiểu được đôi ba phần. Chàng chỉ ngủ hai canh giờ rồi thức giấc khi trời chưa tản sáng. Chàng lại nắm thanh đao của Mặt Cọp ra nhà sau luyện tập bốn mươi chín chiêu Thiên Mệnh đao.
Nghĩ đến ngày cho tỷ đấu sắp đến gần chàng lại chàng cố gắn dụng công hơn. Cô gái câm nhà bên vẫn âm thầm chuẩn bị những bữa cơm đạm bạc cho chàng, chàng đáp lại thịnh tình ấy bằng cách ăn kỳ hết, không quên hái một cành hoa thay cho lời cám ơn.
Đến chiều chàng đã luyện đúng tư thế tất cả các chiêu thức, yếu quyết thông hiểu vài phần. Chàng lại đi về phía đình làng để tiếp tục nghe câu chuyện của ông già khắc khổ.
Đến nơi thấy đám trẻ đã ngồi đông đủ, chàng nhìn vẻ mặt ông già thấy có nét buồn sườn sượn. Đến gần chàng cung tay chào ông già, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu hời hợt của ông ta.
Đám trẻ thúc dục, ông dài thở dài mới nói: “Đêm qua khi vừa về nhà, ông nhìn thấy khắp nơi bị lục lọi tứ tung, các cháu biết rồi đó, ông nghèo trong nhà chẳng có món gì đắt tiền, tháng trước may mắn tìm được cuốn truyện cổ thất lạc của tổ tiên ông, ông mừng lắm, vì trong đó ghi lại nhiều câu chuyện hay ho, hấp dẫn. Ông mang khoe khắp nơi, hứa hẹn rất nhiều. Những rót cuộc chẳng có ai đến nghe ngoài các cháu và cậu Mặt Cọp này. Than ơi! Cuốn truyện cổ đã bị người ta lấy mất, niềm vui nho nhỏ của lão già này theo nó mà tiêu tan. Câu chuyện về cô gái câm và chú lừa thần lực cũng vì thế mà không thể nào kể tiếp được. Ông xin lỗi các cháu, từ mai ông phải lên kinh thành đòi lại, chắc chắn cuốn sách đó đã bị bọn người Truyền Lửa cướp mất. Chỉ có những người kể chuyện mới hứng thú với các câu chuyện.”
Trần Lĩnh hơi hụt hẫn, chàng tính giúp ông già nhưng nghĩ lại mình còn sứ mệnh khác nên đành thôi.
Lại đi lên chính đường. Hôm nay đã kề ngày rằm nên nơi đây có nhiều người hơn mọi khi, họ cùng nhậu nhoẹt và nói năng ồn ào.*
Chàng đến ngồi một vào cái bàn trống, nhìn quanh thì thấy có khoảng hai mươi người đang ở đây. Chàng chỉ thấy năm bảy người là quen mặt, số còn lại chưa từng gặp qua.*
“Ông Cọp sao ngồi một mình vậy?” Có người vỗ vai chàng nghe giọng khá quen thuộc. Đầu Rồng ngồi xuống bên cạnh chàng nói lớn vọng vào trong: “Tên Trần Đức khốn kiếp, anh nuôi của mày là *Mặt Cọp đây đã đến nãy giờ sao không mau mang rượu ra.”
Mọi người nhìn về phía Trần Lĩnh nói cười: “Mặt Cọp nuôi Trần Đức lúc nào ý nhỉ?” “Hình như là anh ruột đấy, Trần Đức này là con rơi của ông già tên Mặt Cọp.” “Ông anh tôi nói vậy cũng chưa hẳn đúng, có thể Mặt Cọp mới chính là con rơi đấy! Ha ha…” “Anh nuôi mà bị đối xử vậy sao, thật tội nghiệp quá!” “Trần Đức còn không mau dọn cứt… ý quên, mau dọn cơm ra đãi anh mày!” …
Toàn những lời châm chọc khó nghe, Trần Lĩnh cũng chẳng bận tâm gì. Không lâu sau, Trần Đức bưng ra hủ rượu nhãn đề chữ “Làng Vân” ra đặt xuống trước hai người Mặt Cọp, Đầu Rồng. Anh ta nói: “Kệ họ đi Ông Cọp, đây là hủ rượu em cất giấu để mời anh đấy.” Nói rồi anh ta mở nhãn hồng rót ra hai bát lớn.
Trần Lĩnh thản nhiên cụng bát với người cùng bàn đưa lên uống cạn. Thấy hương vị thơm ngon tuyệt hảo, chàng đưa ngón tay cái lên tỏ ý khen. Đầu Rồng cũng uống cạn mắt sáng phừng lên nói: “Ối cha mẹ ơi, rượu gì thơm ngon thế này, á…á trời ơi là trời.” Bỗng Đầu Rồng cất tiếng ngâm thơ:
“Hương men nồng não lòng chiến sĩ.
Mùi vị cay làm buồn nhà thơ.*
Rượu sông núi, nâng anh hùng khí.
Chốn binh đao, chết có xá gì?”
Đây là bài thơ của một vị tướng quân dưới trướng Ngô Quyền, Anh chàng Đầu Rồng ngâm lên với chất giọng đầy hào sảng, tại đương trường tất cả mọi người đều lặng im.
Lát sau một người đàn ông trung niên râu kẽm, miệng rộng, mắt sáng, dương cao chén rượu lên nói: “Cạn chén, vì những người đã ngã xuống nhẹ nhàng! Chúng ta cũng sẽ noi gương ấy, chuyến đi vừa rồi đội của tôi có ba người đã ngã, rồi sẽ tới phiên tôi, tới phiên các anh!”
Mọi người cùng dương cao chén rượu lên đồng thanh hô to khẩu hiệu: “Thắp lên những ngọn lửa, xua tan đi màn đêm, nung nấu một ý chí, đợi chờ ánh bình minh.”
Mọi người uống cạn rồi cùng ôm vai nhau cười ha hả. Trần Lĩnh thấy ấm lòng, chàng không còn cảm thấy cô đơn, mất phương hướng nữa, có thể ngọn lửa ấy đã được thắp sáng trong tâm khảm của chàng rồi.
Chàng cứ uống, uống rất nhiều, cạn chén với mọi người. Chàng ước rằng mình có thể thả thê nói cười như họ.*
Mọi người thi nhau uống, rồi hát hò nói cười cả một đêm.
************************
Đêm hôm ấy, tại Họp Quân đường trong phủ Bình Nam tướng.
Lâm Tấn quỳ xuống đập đầu lia lịa rồi ngóc lên nói: “Thuộc hạ thật chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa thưa tướng quân! Trong một lúc lơ là, bọn thuộc hạ bị cái tên buôn heo giảo hoạt đánh thuốc mê. Khi tỉnh lại thì hắn đã đi mất tăm. Lầm lỗi của thuộc hạ đã quá lớn, đến nỗi không nên được tha thứ nữa rồi.” Nói rồi họ Lâm phụ phục xuống chờ định đoạt.
Bình Nam tướng suy tư giây lát rồi đưa ra một tấm giấy nói: “Nguyễn học sĩ hãy đưa cho anh ta xem.”
Văn nhân họ Nguyễn tuân lời, họ Lâm cầm tờ giấy ố vàng mắt lộ vẻ ngạc nhiên không thót nên lời.
Bình Nam tướng nói: “Lệnh truy nã này giống bức vẽ của người Chiêm đến bảy, tám phần. Ta được tin đội tinh binh dưới trướng của Khai Quốc Vương Lý Long Bồ đã nhiều lần đánh nhau với người trong tranh cách đây năm, sáu ngày.”
Lâm Tấn lộ vẻ kinh ngạc nói: “Theo vương gia, Trần Lĩnh còn sống và đã bị lầm lẫn với tên buôn heo!”
Bình Nam tướng đáp: “Đúng vậy! Trần Lĩnh thật thì gánh tội thay cho tên buôn heo, còn tên buôn heo lại có được cơ hội ngàn năm để đổi đời. Chẳng biết hắn nghĩ gì lại chối bỏ vinh dự lớn lao đó. Mà cũng nhờ vậy hắn đang thoát tội!”
Nhiệm vụ của họ Lâm ngươi bây giờ là đến phủ Khai Quốc vương nói rõ sự tình, còn việc truy bắt tên buôn heo sẽ giao cho Độc Nhãn Long Nguyễn Việt Dũng lo liệu.
Lâm Tấn nói: “Tạ ơn tướng quân!” Rồi đập đầu lui ra.
Nguyễn học sĩ khẽ nói: “Lâm Tấn này chẳng được việc như trước, gần đây anh ta liên tiếp phạm sai lầm, cánh tay còn bị khuyết, cớ sao tướng quân vẫn trong dụng anh ta.”
Bình Nam tướng hớp ngụm trà, nhẹ nhàng đặt tách xuống nói: “Lâm Tấn có thuật kinh công siêu việt nhất trong đám bộ thuộc của ta. Việc thành bại ở đời còn tùy thuộc vào duyên số, dù sao anh ta đã cố gắn hết sức có thể rồi. Được rồi, cho ông lui!”
Nguyễn học sĩ đi không lâu thì một bóng đen phi thân đến, phủ phục xuống trước mặt Bình Nam tướng nói: “Nguyễn Việt Dũng xin chờ lệnh của tướng quân!” Người này bị chột mắt trái nên để tóc mái phủ xuống, khuôn mặt anh ta rất uy dũng, cùng với tư thể nhanh nhẹn vững vàng, đáng mặt một nam nhi.
Bình Nam tướng nói: “Hãy đi theo tên họ Nguyễn, ta chắc hắn là gian tế của địch. Độc Nhãn Long ngươi hãy cẩn thận mà hành sự, tùy cơ mà ứng biến, nhưng cần tránh bức cây động rừng… Cứ y như kế hoạch. Ha ha… Để xem chúng ta hay là bọn người Chiêm Thành kia mới là kẻ bị trúng kế.”
Nguyễn Việt Dũng đáp dạ, rồi quay lưng đi. Không bao lâu đã bắt kịp họ Nguyễn. Thấy ông ta không về phòng, lại đi đến hậu viên, Việt Dũng nghĩ thầm: “Tướng quân đã đoán đúng!”*
Theo hướng tây Nguyễn học sĩ đi khỏi tướng phủ đến một khu rừng. Việt Dũng phi thân bám sao những thân cây cứ như loài vượn. Cứ thể anh chuyền cành một cách nhẹ nhàng, đối phương chẳng hay biết gì.
Đi thêm độ ba mươi trượng. Nguyễn học sĩ đột nhiên dừng lại, một bóng đen từ đằng tây phi thân đến trước mặt ông ta.
Họ Nguyễn nói: “Bọn chúng đã trúng kế, nhưng tại sao chúng ta lại thay đổi kế hoạch, tôi thấy thật khó hiểu.”
Người kia cất giọng lạnh lùng: “Đừng nhiều chuyện, kể cho ta xem những gì ông vừa nghe được khi tên Lâm Tấn đến gặp họ Tạ.”
Nguyễn lão nói: “Lâm Tấn nhận lỗi, tôi nghĩ các ông định loại cái tên này nên trợ lời, ai ngờ họ Tạ chẳng trách phạt còn giao cho Lâm Tấn nhiệm vụ thanh minh dùm cho cái tên Trần Lĩnh ấy! Tôi thấy việc này thật khó hiểu.”
Người áo đen nói: “Còn gì nữa không?” Họ Nguyễn đáp: “Chỉ có vậy, tôi đã y lệnh của giáo chủ phó thác, nhưng giờ hình như kế hoạch thay đổi, tôi chẳng biết ứng phó làm sao.”
Người áo đen quay đầu lạnh lùng nói: “Giáo chủ có tính toán của người, chẳng cần lão phải ứng phó, ứng phiết gì cả! Cứ nghe ngóng được gì thì nói, lão nhiều chuyện càng dễ gì nghi ngờ! Thôi ta đi!”
Họ Nguyễn nói: “Dạ! Hắc U Hỏa Sứ đi thong thả!”*
Nguyễn Việt Dũng nghe hết, anh xoay chuyển ý nghĩ, đi theo người được gọi là Hắc U Hỏa Sứ ấy. Đoán võ công đối phương có lẽ rất lợi hại, anh giữ khoảng cách một chút, tránh bị phát giác.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
250 chương
20 chương
25 chương
5 chương
21 chương
17 chương
37 chương