Đi tìm bài thơ cổ

Chương 17 : Hội thắp lửa

“Mau thả Vệ Đông ra, đừng làm hại em ấy!” Hoài Đông thoảng thót, tên Hoa công tử mắt như hiểu ra điều gì liền nói: “Nếu cô em lo lắng cho cái con bé xấu xí kia thì ngoan ngoãn đi theo công tử, còn không ta sẽ giết nó ngay bây giờ. Hoài Đông nước mắt lưng tròng nói: “Đừng, tôi xin ông, đừng làm hại em ấy, tôi đi… Tôi đi theo mà!” Vệ Đông la thất thanh: “Đừng! Chị đừng làm vậy!” Rồi đôi bên người muốn đi, người ngăn cản năm bảy lần, càng lúc cả hai càng yếu hơi dần đi. Bọn Hoa công tử cột tay cột chân Vệ Đông, đắc thắng cười ngạo nghễ. “Bách Thủ Tú Tài Nguyễn Công Toàn là ta đây. Tên nào to gan dám giỡ trò sằng bậy trong địa hạt của hội Thắp Lửa.” Tiếng nói ở hướng Nam, mọi người quay lại thì thấy một thư sinh từ trên xuống dưới y phục xanh một màu nước biển. Đi theo anh ta còn một tên mặt đầy sẹo bị đèo gông trên cổ. Tên đầy tớ đứng gần Hoa công tử lắp bắp nói: “Không… không hay rồi công tử, là Bách Thủ Tú Tài thứ thiệt.” Tên khác nói: “Xui rồi, tính sao đây!” Gã công tử sằng giọng nói: “Im miệng! Tao là con trai của tri phủ lộ Hoàng Giang này. Hội thắp lửa chỉ là bọn đầy tớ bán mạng cho triều đình, việc gì phải sợ cơ chứ!” Lúc đó Nguyễn Công Toàn đã đi gần tới đám đông, khi khoảng cách chỉ còn độ một trượng anh ta cười nói: “Tưởng ai xa lạ hóa ra là tên cặn bã, phá gia chi tử nhà họ Lâm.” Họ Lâm nói: “Này! Mày cẩn thận cái mồm! Biết điều thì biến đi, nếu không cha tao sẽ khiến cho cái hội Thắp Lửa của bọn người thành hội lửa tàn đấy. Họ Nguyễn cười ha hả nói: “Có bản lãnh thì đích thân tên cặn bã mày làm điều đó đi!” “Bây đâu, bắt tên hỗn láo này lại cho công tử!” Tên họ Lâm thúc bách cả bọn đồng loạt xông lên. Bốn tên không có võ công bị đá ngã lăn lốc khi chưa chạm vào một sợi lông của họ Nguyễn. Lúc đó hai tên kiếm thủ sấn tới ra chiêu nhanh nhẹn. Họ Nguyễn vẫn phong thái thản nhiên, tay vẫn không rời sợi dây thừng cột tội nhân Lê Hạ. Anh ta sấn tới đá hai cước trúng cánh tay hai tên kiếm sĩ, bọn họ mất thế liền bị đá liên tiếp. Nhưng với lối đánh liều mạng chúng vẫn không nãn lòng xông lên. Lần này cả hai tấn công không phòng, họ Nguyễn dùng tay phải chế ngự cổ tay tên cánh trái, tên kia liều mạng đâm tới hung hiểm vô cùng. Hai cô gái họ Nguyễn la thất thanh, nhưng Bách thủ thư sinh đã có tính toán, anh xoay chuyển thân người né tránh cùng lúc vặn tay tên trước ra phía sau. Chợt tên tội nhân Lê Hạ sẵn chân đá móc vào hạ bộ họ Nguyễn, tên kiếm sĩ còn lại thấy thời cơ liền đâm tới một chiêu. Nguyễn Công Toàn nới lỏng tay tên trước né được chiêu đâm, nhưng hạ bộ bị Lê Hạ đá không nhẹ, anh liền buông dây thừng khỏi tay. Buột miệng chửi: “Tên khốn tao tưởng mày đã ăn năng.” Lúc này Nguyễn Vệ Đông đã thoát khỏi sợi dây cột chân, cô sấn tới tung cước tấn công tên Lê Hạ cứu nguy cho họ Công Toàn. Bách Thủ Tú Tài lẩm bẩm: “Sao tự nhiên mình thấy xuống sức thế này!” Rồi anh đá tên kiếm sĩ bị vặn tay về phía tên kia cản thế công của hắn. Nguyễn Công Toàn quát: “Họ Lâm ngươi đã giỡ trò gì!” Tên Hoa công tử cười ngạo nghễ nói: “Ha ha… Ta chỉ tẩm thuốc dãn gân cốt để vào cánh hoa để tiễn bọn ngươi đến cực lạc thôi mà.” Vệ Đông nghe hắn nói đã hiểu lý do. Cô càng tức điên lại sấn về phía họ Lâm ra chiêu, bọn đầy tớ chúng lại cản trở. Lúc này thuốc đã ngấm sâu, cô càng xuống sức, thành ra đánh ngang cơ với bọn không biết võ công kia. Hoài Đông vốn yếu nhược đứng không nổi liền ngã quỵ xuống, tên Hoa công tử đón lấy cô, mắt hắn lộ vẻ bỉ ổi vô cùng, Vệ Đông càng tức điên. Bên kia sau mười chiêu Nguyễn Công Toàn vẫn chưa đánh bại ba tên kia, dù một tên bị vặn trật khớp nhưng hắn vẫn hùng hổ tấn công như điên. Sau vài ba chiêu nữa, Lê Hạ vội quay đầu chạy khi thấy họ Nguyễn đang bị hai kiếm sĩ bức lui. Tình thế vội dễ dàng hơn cho Bách thủ thư sinh, trong vài chiêu tiếp theo đã đấm một quyền vào mặt tên bị thương, sẵn thế đoạt kiếm đâm tới tên kia. Vừa đánh nửa chiêu anh xoay chuyển cả người lẫn kiếm chốc xuống, rồi đảo người né tránh chiêu công của đối phương, cùng lúc chém một chiêu cắt sâu vào bàn chân tên kiếm sĩ. Vết thương máu tung tóe. Thấy đồng bọn thua tên Hoa công tử vội lôi Hoài Đông chạy đi, nhưng được vài bộ thấy Nguyễn Công Toàn sấn đến hắn vội đẩy cô ra rồi cắm đầu chạy, bốn tên đầy tớ cũng dáo dát chạy theo, hai tên kiếm sĩ diều dắt nhau chạy theo hướng tây. Bách Thủ Tú Tài vội đi ra khỏi đám cỏ có cánh hoa các loại, đến một gốc huê hướng bắc ngồi điều khí. Vệ Đông đến dắt Hoài Đông cũng đi đến gần đó, cô ra sức lây lắc kêu gọi “cô hai” nhiều lần, chỉ thấy tiểu thư nhà mình bất tỉnh mê man. Lúc nãy giao đấu cô bị rơi bộ râu giả và một nửa mái tóc nên không gió nhận ra thân phận. Giây lát sau thư sinh mở mắt nói: “Thuốc này tác dụng nhanh nhưng cũng dễ hết, lát sau tiểu thư nhà cô sẽ tỉnh, đừng có lo lắng.” Vệ Đông mới nói: “Cảm ơn anh ra tay cứu giúp!” Nguyễn Công Toàn gật đầu nói: “Ừ… Cô đã đỡ chưa, có cần giúp gì không, tôi phải đi bắt lại tên tội phạm ấy!” Lúc này anh mới quay sang nhìn rõ Hoài Đông, dù ăn mặc như nam nhân và không điểm trang gì, anh vẫn thấy cô kiều diễm vô bì, mắt anh bị hút vào luôn, không sao dứt ra được.” Vệ Đông nói: “Ừ! Xa đám hoa độc kia tôi đỡ rồi! Cảm ơn anh!” Nói rồi cô thấy Công Toàn cứ dán mắt vào tiểu thư mình, ngẫm nghĩ giây lát đã hiểu lý do, cô nói: “Anh không đi bắt lại tên tội phạm lúc nãy à! Này… Anh.” “À… ờ… Tôi … Tôi nghĩ làm việc gì cũng làm cho chót, lỡ bọn kia quay lại sẽ nguy hiểm cho hai cô. Hay là đến chỗ hội Thắp Lửa chúng tôi, ở đó các cô sẽ được an toàn tuyệt đối. Cô cũng bị thương không nên lang thang nữa.” Vệ Đông đáp: “Cảm ơn anh! Nhưng tôi không thể quyết định, chờ tiểu thư tôi vậy!” Thư sinh nói: “Ừm… Đúng, nên như vậy!” Vệ Đông lấy túi nước đổ vào miệng Hoài Đông, không lâu sau nàng tỉnh lại, mừng rỡ ôm Vệ Đông khóc thút thít nói: “Chị sợ quá… Em không sao chứ, máu… Tay em chảy máu. Lúc đó Nguyễn Công Toàn lại gần, lấy trong ngực áo ra một lọ thuốc trị thương nói: “Cô… cô thoa thuốc vào… vết thương sẽ lành.” Hoài Đông đón lấy nói: “Anh… cám ơn anh!” Thư sinh gãi đầu nói: “Không có chi đâu, cô đừng nhọc lòng, tôi có làm gì đâu chứ…” Anh quay sang thì Hoài Đông đang vạch vết thương trên cánh tay trái Vệ Đông định thoa thuốc. Cô quay sang nhìn Công Toàn nói: “Anh … Anh có thể…” Bách Thủ Tú Tái đỏ mặt tía tai vội quay đi, tiến vài bộ tự tát mình vài cái rõ kêu. Hoài Đông nghe tiếng động quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Thư sinh xua tay lia lịa nói: “Không… Đâu có chi đâu…” Hoài Đông lại tiếp tục thoa thuốc, Vệ Đông nhìn cô không chớp mắt nói: “Cô hai đẹp quá, khó trách anh ta…” Hoài Đông ngạc nhiên hỏi: “Anh ta làm sao? Có đau lắm không?” Vệ Đông đáp: “Không đau! Anh ta ngỏ ý mời chúng ta về hội Thắp Lửa gì đó, có lẽ là một tổ chức bắt cướp của triều đình…” Hoài Đông nói: “Hay quá… Ở đó chúng ta có thể tìm được tung tích của anh Lĩnh!” Vệ Đông cười như méo nói: “Sẽ rắc rối nếu cô hai vẫn cứ đẹp như vậy, đó là tổ chức bắt cướp chắc chắn sẽ có nhiều nam nhân, chúng ta không tiện ở… Vả lại!” Hoài Đông nói: “Thì chúng ta cãi trang!” Vệ Đông đáp: “Nhưng anh ta biết rồi!” Thoáng chút suy tư Hoài Đông nói: “Anh ta có vẻ tốt bụng, nhờ anh giữ bí mật giúp mình vậy!” Vệ Đông thở dài nói: “Trong pháp môn “Tứ Niệm Xứ” của đạo Phật có phép quán “nhận là khổ”. Việc nhận ân tình của người ta sẽ khiến cô hai gặp rắc rối sau này … Hay là chúng ta về nhà thôi!” “Không được!” Hoài Đông nói: “Chị không hối hận, chỉ phải gặp anh Lĩnh rồi sau đó mới tính chuyện về! Chị không thể để anh ấy… Anh ấy có thể bị oan ức gì đó, anh ấy tánh tình khác người nên có thể bị hiểu lầm.” Thế là hai cô gái họ Nguyễn theo Bách Thủ Tú Tài đến công hội Thắp Lửa. Công Toàn vui ra mặt nhưng vẫn ngại khi nói chuyện với Hoài Đông, mỗi lời đề nghĩ của cô, chưa nói dứt lời anh ta đã đồng ý. **************************** Lại nói về Trần Lĩnh, đã ba ngày trôi qua, bằng cách hóa trang như một người đàn ông trung niên, chàng đã đến thị trấn Hà Nam này một cách bình an vô sự. Lúc trưa khi đi ngang qua quảng trường chàng thấy có đám đông tụ tập náo nhiệt. Nhưng vì đêm qua không tìm được nhà trọ, chàng chạy một mạch không ngừng nghỉ, cho nên cái tánh háo sự bị cơn buồn ngủ đánh bại. Cái nhà trọ mà Trần Lĩnh dừng chân cũng là nơi Hoài Đông ghé đến dùng cơm trưa. Nhưng lúc đó chàng đang bận ngủ mê nên chẳng hay biết gì. Mãi đến xế chiều Trần Lĩnh thức dậy xuống phòng ăn gọi món. Chàng vừa ngồi vào bàn không lâu thì khách khứa tấp nập đi vào khiến cho mấy anh hầu bàn chạy đôn chạy đáo. Chàng trố mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy đủ hạng người, nào là phú thương, hào chủ, khách giang hồ, thợ thủ công, nông dân… Vì không có chỗ ngồi hai người mang trường kiếm ngang hông đi đến ngỏ ý xin ngồi chung. Trần Lĩnh gật đầu, họ vừa ngồi xuống chàng đã hỏi: “Này anh bạn, có chuyện gì kéo nhau đi từng đàn thế!” Người khách nói: “À vừa tan hội thi hoa khôi! Nên mọi người ra về ấy mà. Anh không đi xem à, thật là đáng tiếc đấy!” Trần Lĩnh ngạc nhiên hỏi “tiếc cái gì”. Người kia hào hứng đáp: “Toàn những cô gái xinh đẹp nhất từ các làng đến dự, lại có một cô gái lạ người đẹp vô cùng, hát cực kỳ hay! Nhưng cô ta vừa thi xong một phần đã bị một ả xấu xí lôi đi.” Người đi cùng nói: “Ừm! Một cô gái đẹp như hoa như ngọc lại đi cùng với con người xấu xí hết chỗ chê, trông như đàn ông!” Trần Lĩnh mắt nhìn xa xăm lẩm bẩm: “Cô gái xinh đẹp hát hay đi với một cô gái xấu xí giống đàn ông… Lẽ nào là Hoài Đông và cô hầu gái…” Rồi chàng lắc đầu nghĩ: “Không thể nào, nàng đã cưới chồng rồi cơ mà, làm sao có thể đi lang thang như vậy… Mình lại viễn vông rồi!”* Hai người kia thấy thái độ của chàng rất kỳ lạ, định hỏi nhưng chàng đã đứng dậy, rồi đi đến quầy tính tiền. Trần Lĩnh bước ra đường thì trời đã sắp tối. Chàng nhìn hướng mặt trời lặn rồi nhận ra vị trí hướng bắc. Chàng cất chân chạy đi, không bao lâu đã ra khỏi thị Trấn. * Đi thêm nửa dặm nữa chàng đến rừng huê. Sắp đến ngày rằm nên trăng khá tròn. Trần Lĩnh chẳng thèm kiếm đèn đuốt cứ thế mà đi vào khu rừng tĩnh mịch. Sống gần bốn tháng trong mỏ vàng âm u, chàng đã quen nên chẳng sợ bóng tối nữa. Khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, khi đi được hơn hai dặm, lúc đó trời đã tối hẳn, Trần Lĩnh nghe có tiếng kim khí va chạm nhau ở hướng bắc nên rón rén đi đến, nấp sau thân cây huê già. Phóng mắt ra đằng trước thấy có hai kẻ mặc đồ đen đánh nhau với một người áo vàng đeo mặt nạ đồng. Chẳng biết ai đúng ai sai, chàng tập trung quan sát thấy võ công cả ba hơn kém nhau không bao nhiêu. Hai người kia tung nhiều đòn đánh phối hợp, ra chiêu chẳng dung tình. Trong khi người đeo mặt nạ có vẻ di chuyển kém linh hoạt mặc dù các chiêu thức của người này có vẻ biến hóa và có uy lực nhỉnh hơn. Khi đôi bên quyết liệt hơn năm mươi chiêu người áo vàng bị đâm một nhát vào hông phải, từ đó di chuyển kém linh hoạt hơn nữa. Sau mười chiêu, anh ta bị đá một cước vào mặt, chém một chiêu vào chân. Trần Lĩnh định xông đến nhiều lần nhưng cứ ngần ngừ. Chàng lại suy nghĩ: “Nếu người áo vàng là người tốt mà mình không giúp thì thật đáng trách. Cứ ngăn họ lại rồi tính sau.” Nghĩ vậy chàng xông ra đúng lúc một tên áo đen sắp đâm vào cổ người áo vàng. Chàng sấn tới đá vào sống kiếm chếch hướng tấn công của tên áo đen, rồi quát: “Dừng tay lại!”* Tên áo đen không nghe còn ra chiêu hung hiểm quyết đoạt mạng chàng. Trần Lĩnh xoay chuyển tâm tư chắc rằng hắn không phải người tốt lành nên không đánh hời hợt như lúc đầu nữa. Sau chục chiêu chàng có cảm giác quen thuộc, dường như lối đánh này chàng đã gặp ở đâu rồi. Những chiêu thức này rất sắc sảo và nhắm vào toàn chỗ yếu hại.* “Võ công của người Chiêm Thành!” Trần Lĩnh thẳng tư tưởng nên những chiêu quyền cước tiếp theo của chàng càng ưu việt hơn. Trong thế tấn công không thủ tên người Chiêm bị đá vào cùi trỏ tay trái, Trần Lĩnh chúi người xuống tung một chiêu “Thủy Tinh nổi giận” và bả sườn dưới của hắn.* Tên người Chiêm tỏ ra đau đớn thối lui, Trần Lĩnh sẵn thế sấn tới đá bay binh khí của hắn, bồi thêm một cước vào mặt. Linh cảm gì đó chàng quay lại thì thấy tên kia lại chém một chiêu trúng ngực người áo vàng. Trần Lĩnh ngạc nhiên vội sấn tới tung chiêu cước ngang đá trúng hông hắn. Tên người Chiêm văng sang cánh trái cả trượng. Hai người bọn chúng nhìn nhau rồi cùng chạy đi. Trần Lĩnh đi tới hỏi hang thì thấy người áo vàng này mang mặt nạ cọp nên không rõ mặt mũi. Chàng nói: “Anh có sao không?”* Người mặt cọp nói: “Tôi không xong rồi, kiếm của chúng có độc… Anh … anh hãy giúp tôi!” Trần Lĩnh nghe thanh âm của người này rất kỳ lạ, lanh lảnh quái dị, chẳng tương xứng với cái mặt cọp rất ngầu kia. Chàng nói: “Tôi đưa anh đi kiếm thầy lang.” Người mặt cọp nói: Không kịp đâu, cú chém vừa rồi trúng ngực tôi, lát sau chất độc “rắn biển” sẽ làm tổn thương đến tim.” Trần Lĩnh tự trách mình không ra tay nhanh hơn, chàng áy nấy nói: “Xin lỗi anh… tôi…” Người kia nói: “Anh không cần tự trách, xin anh hãy giúp tôi… Bọn ngươi Chiêm đang có âm mưu lấy bốn Ông Cóc… Hãy…” Trần Lĩnh nghe đến bốn ông Cóc chợt lấy lại tinh thần vội gật đầu lia lịa nói: “Được, tôi giúp tôi giúp…” Người kia khó khăn gỡ mặt nạ cọp, Trần Lĩnh đến giúp, thấy mặt nạ này gắn với chiếc mũ kim loại bọc luôn phía sau đầu chừa chồm tóc lù xù. Khi mở ra thấy khuôn mặt người này chàng lộ vẻ kinh ngạc, anh ta có dung mạo khá giống phụ nữ, nhưng phần hàm rộng và cằm chẽ cứng cáp như đàn ông. Người áo vàng đưa mặt nạ cho Trần Lĩnh nói: “Tôi từ nhỏ đã chẳng ra nam, chẳng giống nữ, luôn bị nhiều người trêu chọc. Được thầy tôi là một trong ba vị bô lão hội Thắp Lửa cưu mang. Sau đó tôi quyết định đeo mặt nạ này, lấy tên là “Ông Cọp” và không nói một lời nào nữa. Trên giang hồ tôi cũng có một chút tiếng tăm vì nhiều năm cố gắn.” Ngưng giây lát Ông Cọp nói: “Mấy tháng trước tôi nhận nhiệm vụ điều tra ông Cóc Lửa bị mất ở Thôi Sơn phái. Qua điều tra tôi biết người Chiêm chính là thủ phạm và việc này rất nguy hại cho Đại Cồ Việt.” Ông Cọp móc trong bọc một lá thư đưa cho Trần Lĩnh, nói: “Lá thư này, cậu hãy giúp tôi đưa cho hội trưởng, cậu hãy giả là tôi, nhiệm vụ của tôi có mức thưởng là một trăm quan và tôi đã hoàn thành.” Ông Cọp loay hoay định quỳ đập đầu thì Trần Lĩnh ngăn, anh ta nói: “Tôi xin cậu, nếu cậu không bận việc gì quan trọng thì hãy đeo mặt nạ, giả là tôi. Hội Thắp Lửa có kẻ bán nước, hắn đã đứng về phía người Chiêm Thành. Sư phụ tôi là hội trưởng, ông ấy chắc chắn không làm thế. Chỉ có thể là một trong hai bô lão hội phó.” Trần Lĩnh kinh ngạc giây lát rồi nói không lững lự: “Tôi đồng ý, đồng ý.” Ông Cọp mĩm cười nói: “Vậy là tôi an lòng rồi, võ công anh thật rất cao, tôi mong anh cố gắn đừng nhận nhiệm vụ khác mà ở lại hội để bảo vệ ông Cóc Mưa.” Trần Lĩnh lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Không phải Cóc Gió sao?” Ông Cọp nói: “Cóc Gió đã có người hội Truyền Lửa lo, khi đưa thư cho hội trưởng ngài sẽ cử người đi hỗ trợ, anh chỉ việc ở lại hội Thắp lửa bảo vệ Ông Cóc Mưa và điều tra, theo dõi hành động của hai bô lão hội phó, chờ cơ hội vạch trần hắn ta. À … Còn điều này nữa…” Những lời cuối của Ông Cọp trở nên khó khăn, rồi anh ta gục xuống chết không nhắm mắt. Trần Lĩnh cố lây động nhưng vô ích. Chàng vuốt mắt anh ta, nhẹ thở dài. Suy nghĩ miên man một hồi, chàng nhặt thanh đao dày cứng cáp của người quá cố rồi đào một cái huyệt. Khoảng hơn một canh giờ đã hoàn tất, chàng nhẹ khiên thi thể để xuống, định chôn luôn thanh đao nhưng nghĩ đến việc sẽ sống cuộc đời của anh ta nên từ bỏ ý định. Chàng lấp đất lại, đánh dấu lên thân cây huê rồi cúi lạy nói: “Trần Lĩnh thật xin lỗi, sau khi xong việc tôi sẽ mời thầy chùa và người thân của anh đến để tổ chức tang sự lại cho đúng phong tục… Nam mô A Di Đà Phật…”* Chàng cứ niệm Phật một hồi lâu, mong rằng linh hồn Ông Cọp sẽ đến được đất Tịnh Độ.* Lát sau chàng quay lưng đi miệng lẫm bẫm: “Sinh mạng con người thật nhỏ bé, mới đó thôi còn nói năng, vậy mà…” Chàng cầm chiếc mặt nạ cọp, đẩu qua đẩu lại ngắm nghía. Rồi chàng đội vào thấy vừa, cả phần phía sau cũng ôm gáy vừa khít, y như rằng chiếc mặt này làm ra để cho chàng đeo vậy. Trần Lĩnh nói: “Được rồi, từ nay Trần Lĩnh này chính là Mặt Nạ Ông Cọp. Nửa đời rong rủi mệt mỏi rồi, anh hãy yên nghỉ đi nhé.” Nói rồi chàng nắm lấy thanh đao đút vào vỏ da, vắt ngang hông rồi cất bước đi.