Dị Thế Lưu Đày
Chương 70
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=20891239_2022250438007686_375416818_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/20891239_2022250438007686_375416818_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=2117071254 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Chim tôi vừa ngắn vừa nhỏ hồi nào? Tôi mới mười bốn tuổi, chưa dậy thì xong, ok?”Người bị Nguyên Chiến ném ở chỗ tộc A Ô.
Nghiêm Mặc mới bước được nửa bước đã trở về, cũng may Nguyên Chiến còn sáng suốt, không bị sắc đẹp mê hoặc, tuy mang cả người về, nhưng không mang tới tận đây là tốt rồi.
Hắn không biết người kia có lai lịch gì, có lẽ xuyên đến từ một thế giới khác giống như hắn, hoặc có lẽ đến từ bộ lạc lớn nào đó có nền công nghệ phát triển và xã hội văn minh nhất định. Mặc kệ là thế nào, nếu không cần thiết, hắn tạm thời không muốn tiếp xúc.
Ném người ở chỗ tộc A Ô cũng tốt, để quan sát phản ứng của người nọ ở tộc A Ô thế nào.
“Khi anh gặp cô ta, tình huống cô ta như thế nào?” Nghiêm Mặc ngồi xuống đất hỏi, mặc kệ cái áo khoác lông đang mặc trên người có bị dơ hay không.
“Đang hôn mê, nằm bên bờ hồ, tôi thấy cái áo trên người cô ta còn tưởng là mãnh thú nào ấy chứ, đến gần nhìn mới biết thì ra là đàn bà.”
“Trên người cô ta ngoại trừ áo khoác lông thì còn gì khác không?”
Nguyên Chiến không cần suy nghĩ nói: “Có vải bố giống như cậu từng nói, trên cổ đeo một viên đá trong suốt lớn bằng lòng bàn tay, giữa trán còn đeo một viên đá màu đỏ, trên lỗ tai cũng treo cái loại đá màu đỏ này nhưng nhỏ hơn, mấy viên đá nhìn rất đẹp, tôi muốn lấy xuống mang về cho cậu, nhưng vừa đụng vào viên đá trong suốt thì người cô ta đột nhiên sinh ra một lực đạo đánh văng tay tôi, muốn chạm vào người cô ta nhưng không chạm vào được, như có một vách ngăn vô hình vậy.”
Nghiêm Mặc nhíu mày: “Giống như một loại năng lực nào đó?”
Nguyên Chiến gật đầu, mắt lộ ra hung quang: “Tôi vốn muốn đưa con nhỏ đó cho Mãnh làm nô lệ, nhưng cô ta đã thức tỉnh năng lực thần huyết, quần áo da lông cũng tốt hơn chúng ta, còn có mấy viên đá kỳ lạ…… Chắc chắn đến từ bộ lạc lớn nào đó, thậm chí có thể đến từ Tam Thành, giữ lại là một tai họa, tôi muốn giết nó, nhưng không giết được, chỉ có thể khiêng về trước.”
Khi gặp phải một việc không thế khống chế hoặc lý giải, thì phản ứng của con người hoặc là kính như thần linh, hoặc là giết chết, thật đúng là bản tính nguyên thủy của nhân loại.
“Trên chân cô ta có mang giày mà tôi vẽ cho anh xem không?” Nghiêm Mặc phát hiện Nguyên Chiến chưa nói về việc này.
Nguyên Chiến lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Cô ta không cần giày đâu.”
“Sao?”
“Chân cô ta rất lớn, ngón chân tách ra, da dày, màu xanh, giống như móng vuốt của loài dã thú nào đó.”
Nghiêm Mặc nghe hắn miêu tả, theo bản năng mà nghĩ tới chân người vượn: “Có lông không?”
Nguyên Chiến nỗ lực nhớ lại: “Không nhìn kỹ, nếu có chắc cũng sẽ không nhiều.”
Nghiêm Mặc vỗ đầu mình một cái, suy nghĩ cái gì thế!
Tuy rằng rất tò mò với người nọ, nhưng Nghiêm Mặc bây giờ bận rộn, tạm thời không định đi gặp cô ta.
Nghiêm Mặc không sợ người chạy mất, bởi vì người dã man hung tàn như Nguyên Chiến nếu trị không được thì sẽ không đưa người tới chỗ tộc A Ô, mà đã trực tiếp dùng năng lực khống chế đất đào ra một cái hố sâu ném xuống rồi, sau đó phân phó người A Ô trông coi.
Nghiêm Mặc yên lặng thắp nén nhang cho người nọ. Nếu cô ta ngoan ngoãn để Nguyên Chiến lột hết đồ vật có trên người mang về cho hắn, nói không chừng Nguyên Chiến sẽ xem cô ta như phụ nữ bình thường, đơn giản đưa cho Nhị Mãnh làm nô lệ, nhưng ngay cả khi cô ta hôn mê mà cũng có thể tự bảo vệ mình, chọc cho Nguyên Chiến cảnh giác, nâng địa vị cô ta từ một nô lệ lên thành kẻ địch.
Bởi vì Nguyên Chiến không yên tâm về cô ta, nên hôm sau đến chỗ tộc A Ô, Nhị Mãnh nghe nói hắn mang về một ả đàn bà, liền đi theo.
Chạng vạng cùng ngày, Nghiêm Mặc nghe nói người nọ đã tỉnh lại, còn biết nói ngôn ngữ của bọn họ.
Người kia rất biết thời biết thế, sau khi tỉnh lại không khóc không nháo, thấy mấy người tộc A Ô vây quanh nhìn mình nhưng không hiểu những gì mình nói, liền chờ cho đến khi Nguyên Chiến và Mãnh đi vào.
“Cô ta nói cô ta đến từ một bộ lạc tên là Đa Nhĩ Phỉ, bộ lạc cô ta phát sinh chiến tranh với một bộ lạc cường đại khác, cô ta và một nhóm người trong tộc chạy trốn, nhưng trên đường gặp phải gió to xoay tròn, nên cả nhóm bị gió cuốn đi, mà cô ta thì ngọn gió xoay tròn kia đưa tới nơi này.” Sau khi trở về, Nguyên Chiến nói với tư tế đại nhân của mình như vậy.
“Thế bây giờ cô ta có tính toán gì không?” Nghiêm Mặc hỏi.
“Cô ta nói chỉ cần chúng ta chịu thả cô ta ra, cô ta chấp nhận gả cho tù trưởng bộ lạc, và đem những kiến thức cùng bản lĩnh mà thần truyền thụ dạy cho bộ lạc chúng ta, để chúng ta sống tốt hơn.” Nguyên Chiến thuật lại xong, lập tức hỏi hắn: “Gả là cái gì?”
“Là cô ta muốn làm thê tử, làm vợ anh, giống như quan hệ của Đại Hà và Hạt Thổ, có điều phải cần một nghi thức cưới gả chính thức để xác định địa vị của cô ta.” Đây là một cô gái thông minh, Nghiêm Mặc nghĩ thầm, đồng thời cũng là một kẻ tự cao.
“Cô ta muốn làm vợ tôi?” Nguyên Chiến cười nhạo: “Tôi không thích chân cô ta, cho Nhị Mãnh đi.”
Hoá ra là anh không thích nên mới ném cho Nhị Mãnh? Nghiêm Mặc ngay cả khinh bỉ cũng thấy lười, dùng ngón tay gõ gõ đầu gối, nghiêm mặt nói: “Không thể đưa cô ta cho Nhị Mãnh, cũng không thể đưa cho tộc trưởng A Ô.”
“Sao? Cậu muốn?” Nguyên Chiến đột nhiên cảm thấy khó chịu: “Chân con nhỏ đó xấu lắm, lông đùi còn dài hơn cả cậu, trên người còn có mùi lạ, cao hơn cậu, mông cũng to hơn cậu, chim cậu thì ngắn ngủn nhỏ xíu, không thỏa mãn được cô ta đâu.”
Khóe miệng Nghiêm Mặc run rẩy: “Tôi không có nói tôi muốn cô ta!” Hơn nữa chim tôi vừa ngắn vừa nhỏ hồi nào? Tôi mới mười bốn tuổi, chưa dậy thì xong, ok?
“À, vậy được, về sau có đứa nào tốt hơn thì đưa cậu.” Vừa nghe thấy Nghiêm Mặc không muốn con nhỏ kia, tâm tình Nguyên Chiến lập tức dễ thở hơn, còn hào phóng hứa hẹn.
“Cậu không muốn, tôi cũng không muốn, sao không thể đưa cho Nhị Mãnh?” Một ả đàn bà mà thôi. Hắn đã biết rồi, ả kia ngoại trừ năng lực hình thành vòng bảo vệ vô hình, thì không có bản lĩnh công kích nào khác.
“Anh muốn bên cạnh Nhị Mãnh hoặc tộc trưởng A Ô có thêm một nữ tư tế?”
Nguyên Chiến coi khinh phụ nữ nên hắn căn bản không nghĩ đến vấn đề này, hiện giờ Nghiêm Mặc nhắc nhở, hắn lập tức suy ngẫm, sau đó biến sắc, đứng dậy nói: “Tôi giết ả.”
“Từ từ!” Tuy rằng phòng tai họa chưa xảy ra rất quan trọng, nhưng có sách hướng dẫn giám sát, bọn họ không thể nói giết là giết công khai như vậy.
“Cô ta giữ lại vẫn có tác dụng, trước hết cứ nhìn xem cô ta có gì hay ho, sau đó ép cô ta ói hết mớ bản lĩnh đó ra, chắc không cần tôi dạy anh đâu nhỉ? Tóm lại đừng để cô ta chết.”
Lúc này, Nghiêm Mặc mới tạm thời quẳng chuyện này ra sau đầu, tùy ý Nguyên Chiến dùng cách gì để ép hết giá trị thặng dư của nhỏ đó.
Nguyên Chiến cũng chỉ nói rằng hắn đưa nhỏ đó tới chỗ tộc A Ô, nhưng hắn cho đối phương đãi ngộ gì thì không nói.
Tất cả mọi người đều bận rộn, người tộc A Ô dựa theo con thoi mà hắn vẽ, sau nhiều ngày nỗ lực cũng tìm được bí quyết, thành công se ra được chỉ gai bền chắc.
Vì việc này, tộc A Ô long trọng chúc mừng một phen. Ngày hôm sau lão tộc vu mang theo người, tay ôm chỉ gai và con thoi đến khóe mắt trái hồ nước mặn cầu kiến Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc khen ngợi nỗ lực của bọn họ, thưởng cho bọn họ một bao muối đỏ thô nặng chừng ba ký. Tuy muối thô đã trải qua quá trình tinh luyện đơn giản, nhưng chất lượng vẫn kém muối tinh khiết ở hiện đại rất nhiều, nhưng mùi vị đã ngang hàng với muối viên dùng để làm dưa muối ở hiện đại rồi, thậm chí còn ngon hơn.
Người tộc A Ô mừng như điên, vui sướng ôm muối thô trở về tiếp tục nghiên cứu làm sao để biến chỉ gai thành dây thừng, rồi làm ra vải vóc.
Nghiêm Mặc không biết se vải, hắn chỉ có thể giả thần côn làm bộ khảo nghiệm, ở trước mặt người A Ô dùng cỏ dại bện ra một tấm thảm nhỏ, sau đó giao tấm thảm cỏ chưa hoàn thành kia cho người A Ô, nói nguyên lý dệt vải cũng giống vậy.
Người tộc A Ô như nhận được chí bảo mà ôm tấm thảm cỏ và muối thô về.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, người A Ô đi theo Mãnh huấn luyện và săn thú có không ít người bị tổn thương do giá rét.
Thấy vậy, Nghiêm Mặc bắt đầu mày mò làm ra thuốc mỡ chữa tổn thương do giá rét.
Dược liệu hiện giờ không có được bao nhiêu thứ có thể dùng, cũng may hắn biết không ít phương thuốc, trong đó có một phương thuốc chỉ cần dùng mỡ gà và sáp ong làm ra.
Trong nhà không có gà mái, hắn bảo Nhị Mãnh đi bắt gà rừng cho hắn, sáp ong thì lấy của ong Ăn Thịt.
Lúc gặp Mãnh, hắn có chút hoài nghi Mãnh rất có thể đã quan hệ tình dục với cô gái kia, bởi vì có hai lần hắn bắt gặp Mãnh mang vẻ mặt lười biếng và thoả mãn sau khi làm xong chuyện đó. Có điều Mãnh và Chiến không đề cập với hắn về chuyện của cô ta, nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Sáp ong, theo thông tục mà nói, là thứ do ong thợ tiết ra dùng để xây tổ, còn dùng để chứa mật, ong Ăn Thịt cũng giống vậy.
Mỡ gà và sáp ong có thể dựa theo tỉ lệ 2:1 hoặc 3:1, trước tiên đổ mỡ gà vào nồi đá để đun, lọc cặn, rồi cho sáp ong vào, chờ khi sáp ong tan ra là có thể lấy xuống khỏi lửa. Sau đó lấy hỗn hợp mỡ gà và sáp ong ra, đổ vào lá cây hoặc trên bông băng, chờ khi nguội rồi là có thể đắp lên chỗ đau, hoặc trực tiếp bôi lên, mỗi ngày bôi hai lần, ba năm bữa là có thể thấy được hiệu quả.
Nghiêm Mặc làm ra mỡ trị thương tổn do giá rét xong thì đi tìm Nguyên Chiến trước tiên.
“Bắt anh ra thử thuốc.” Hắn nói như vậy.
Nguyên Chiến nhìn cái hủ xương đựng thuốc mỡ kia, rất muốn liếm một cái.
Nghiêm Mặc đánh bay tay hắn, nhón chân bôi lên phần lỗ tai và mặt của hắn là bị tổn thương nghiêm trọng nhất.
Nguyên Chiến ngây ra, hắn muốn cầm lấy tay Nghiêm Mặc, nhưng lại bị Nghiêm Mặc không chút nể tình mà tát bay: “Đừng có quậy!”
Nguyên Chiến gãi gãi cái đầu chỉ mới mọc ra chút tóc, hơi cúi người xuống một chút để tiện cho Nghiêm Mặc bôi.
“Nếu cảm thấy khó chịu hay có gì bất thường thì phải nhanh chóng đi rữa.” Nghiêm Mặc cũng không dám chắc hai loại vật liệu hắn tìm để thay thế chế thuốc mỡ có hiệu quả ổn định không nữa.
Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc, không nói gì.
Nghiêm Mặc cũng không để ý tới hắn, bôi thuốc cho hắn xong thì bỏ của chạy lấy người.
Điều đáng vui là, Nguyên Chiến dùng hai ngày thì cảm thấy rất tốt. Nghiêm Mặc cũng thấy quả thật có hiệu quả, liền cầm thuốc mỡ đi tìm bọn Nhị Mãnh.
Người A Ô thấy tư tế đại nhân tự mình đến đây đưa thuốc cho bọn họ, còn nói cho bọn họ một ít phương pháp chống thương tổn do giá rét đơn giản, ai nấy đều kích động và cảm tạ.
Nghiêm Mặc thấy có hai người A Ô bị thương, không biết là do huấn luyện hay săn thú, liền thuận tiện trị liệu cho bọn họ. Xong việc, Nghiêm Mặc để hủ xương đựng thuốc mỡ lại cho bọn họ.
Người A Ô nhìn bóng lưng tư tế đại nhân đi xa, theo bản năng mà đặt nắm tay phải lên ngực trái nhìn hắn rời đi.
Nguyên Chiến cảm thấy nô lệ nhỏ nhà mình hình như đối xử dịu dàng với mình hơn rồi, đêm hôm liền tới tìm Nghiêm Mặc đòi ngủ, nhưng Nghiêm Mặc không thèm để ý đến hắn, mỗi đêm đều hưởng thụ sự đưa đón đặc biệt của Cửu Phong về sào huyệt.
Nói đến Cửu Phong, Nghiêm Mặc phát hiện một chuyện kỳ quái.
Cửu Phong hốt một đống đá vụn và nhánh cây để trước cửa hang cái sào huyệt trên vách đá kia, từ bên trái sang, cửa hang đang được lấp đầy từng chút một, nhìn như nó muốn lấp kín cửa hang vậy.
Nghiêm Mặc nhờ việc này mới phát hiện Cửu Phong cũng sử dụng loại keo bùn kia để xây tổ, Cửu Phong rất thông minh, dùng một nhánh cây thô quấy keo trong ao bùn, sau đó để ra ngoài phơi cho khô lại rồi mang về. Mỗi lần cần dùng bùn trát lên, nó liền phun lưỡi dao gió cắt nát ra rồi rải lên mớ đá vụn và nhánh cây, sau đó phun nước miếng để keo chảy ra.
Nhìn thì có vẻ khó khăn, nhưng Cửu Phong vẫn luôn dùng phương pháp khó khăn như vậy xây tổ cho mình, hiện giờ lại muốn lấp cửa hang?
Nghiêm Mặc hỏi Cửu Phong đang làm gì, nhưng Cửu Phong trả lời không rõ ràng lắm, nó có vẻ rất nôn nóng, tựa như đang vội vã làm chuyện gì.
Nghiêm Mặc chỉ có thể tạm thời cho qua nghi vấn này, thời gian sẽ nói cho hắn biết đáp án.
Mười ngày, hai mươi ngày…… từng ngày qua đi, từ sau trận tuyết thứ hai, trời liền thường xuyên đổ tuyết lớn, làm tầng tuyết càng ngày càng dày, mọi người đi đường cũng ngày càng khó khăn.
Mà Mãnh thì tự mình mày mò ra tấm ván gỗ có thể trượt trên tuyết, tuy rằng tấm ván gỗ kia còn kém xe trượt tuyết xa vạn dặm, nhưng người ra ngoài hành tẩu đeo cái này dưới chân, rồi dùng hai khúc gỗ chống, quả thật dễ đi hơn nhiều.
Chủ yếu là bọn họ làm ra một tấm gỗ lớn có thể kéo trên nền tuyết dùng để vận chuyển đồ vật, Nguyên Chiến cùng ba mươi người thanh niên trai tráng của tộc A Ô dùng tấm ván gỗ để kéo đá keo bùn và muối đỏ, khởi hành đến chỗ ở tương lai của bộ lạc mà hắn dự định.
Vốn dĩ Nghiêm Mặc không định đi theo Nguyên Chiến khai hoang, hắn muốn ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng đột nhiên phát sinh một sự kiện, làm hắn không thể không thay đổi kế hoạch.
Cửu Phong đang vội vàng lấp cửa đột nhiên phát điên, bắt đầu công kích Nhị Mãnh và người tộc A Ô muốn đi vào rừng cây, nó thậm chí còn phun lưỡi dao gió hù dọa bọn nhỏ trong phòng đá.
Nghiêm Mặc sầu lo, ôm Cửu Phong dỗ dành nó cả một buổi tối.
Một người một chim tâm sự nửa ngày, Nghiêm Mặc mới biết Cửu Phong đang lo lắng và bất an, hắn suy đoán ra được Cửu Phong muốn ngủ một giấc dài.
“Mày cũng cần ngủ đông sao?” Nghiêm Mặc vuốt ve đầu Cửu Phong.
“Ục ục, ục ục, lớn lên, buồn ngủ.” Cửu Phong củng Nghiêm Mặc.
“Mày nói mày còn lớn hơn nữa á?” Nghiêm Mặc hoảng sợ, nó đã to như vậy rồi, nó còn muốn to thế nào nữa?
“Nhỏ, bay không xa. Lớn lên, bay mới xa, biển, cha mẹ.”
Nghiêm Mặc nghe được những từ ngữ quan trọng trong lời Cửu Phong: “Biển? Mày nói biển? Mày biết biển ư?”
“Kiệt? Biển, trưởng thành, bay qua, gặp cha mẹ.”
Nghiêm Mặc đoán rất có thể Cửu Phong chưa từng ra biển, nó biết đến hẳn là do cha mẹ nó nói cho nó, hoặc hành vi muốn trở về biển là một loại bản năng có trong gien, tựa như một số loài cá sau khi trưởng thành sẽ quay về vùng biển nào đó trong đại dương.
“Vậy mày muốn ngủ bao lâu? Sao lại đột nhiên phải trưởng thành?”
Cửu Phong lo âu mài mài vuốt, cào tổ chim rối beng lên: “Ngủ, máu, nước ngọt, ăn, muốn ngủ.”
Nước ngọt? Nghiêm Mặc nghĩ tới thứ sữa ong màu vàng kim đặc biệt của ong Ăn Thịt, bầy ong Ăn Thịt sống trong rừng cây không cần lo ăn lo uống, thức ăn sung túc, chẳng những tiết ra đủ sữa để nuôi dưỡng ong chúa, mà còn dư ra rất nhiều. Thế là bầy ong Ăn Thịt dẫn hắn qua, hiến dâng sữa ong cho hắn.
Đàn ong nói với Nghiêm Mặc, chúng nó thích ăn thịt hơn, sữa ong về cơ bản chỉ dùng để nuôi ấu trùng ong chúa.
Nghiêm Mặc sau khi xác nhận đàn ong quả thật không cần nhiều sữa ong như vậy, liền lấy đi một ít, ngoại trừ bản thân uống, hắn còn đút cho Cửu Phong không ít.
Còn về máu, thì là máu của hắn.
Máu của hắn, còn có sữa ong với chất dinh dưỡng sung túc, có khi nào là nguyên nhân khiến Cửu Phong bị thúc đẩy quá trình trưởng thành không? Hay là Cửu Phong vốn dĩ đã sắp trưởng thành, nên bây giờ mới tới giai đoạn này?
“Đột nhiên ngủ và trưởng thành, có gây nguy hiểm cho mày không?” Nghiêm Mặc thật tình lo lắng cho Cửu Phong. Hắn đã xem Cửu Phong như một đứa nhỏ thích quậy phá nhưng rất thông minh được việc.
Cửu Phong phát ra tiếng ục ục: “Không đâu. Buồn ngủ!”
“Mày muốn ngủ bao lâu?”
Cửu Phong không biết ước lượng, chỉ biết nói buồn ngủ, còn nói muốn đuổi hết quái hai chân ra khỏi vùng phụ cận.
Nghiêm Mặc nhìn cái cửa hang đã bị bít hơn phân nửa, sau khi nói chuyện, hắn mới biết Cửu Phong sẽ lấp kín cửa sào huyệt, trong lúc đó nó sẽ không ăn không uống, sau khi lấp kín cửa hang nó sẽ trực tiếp tiến vào giấc ngủ sâu.
Nó thậm chí còn không muốn Nghiêm Mặc ở lại. Cái này làm cho Nghiêm Mặc thở phào nhẹ nhõm, hắn còn đang lo lắng Cửu Phong đòi hắn một hai phải ở lại cùng nó.
“Ục ục ục ục, ngủ, lớn lên, đuổi đi hết!”
“Được rồi, tao sẽ dẫn những người đó đi, sẽ không để bọn họ quấy rầy mày. Mày đừng vội đuổi đi được không, ngày mai mày ra ngoài một chuyến, tao lấy chút sữa ong với trái cây cho mày, mày đem vào sào huyệt, lúc bịt kín cửa thì nhớ phải ăn hết, chỉ có ăn no mới có thể ngủ ngon, đúng không?”
Cửu Phong tuy rằng đang nôn nóng, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được thiện ý của Nghiêm Mặc, nó cúi đầu củng quái hai chân nhỏ của nó, thì thầm rằng sau khi lớn lên sẽ đi tìm hắn, còn nói muốn dẫn hắn cùng đi biển rộng tìm cha mẹ.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương