Dị Thế Lưu Đày
Chương 652
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=DragonAge2full1740048 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/dragon-age-2-full-1740048.jpg" data-pagespeed-url-hash=2580888066 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Lúc trước may là không có thiến em.”Núi Đầu Trâu chiếm diện tích không nhỏ, độ cao của hai cái sừng so với mặt nước biển ước chừng hơn ba ngàn mét, địa thế giữa sườn núi khá bằng phẳng, tộc Cao Sơn Động sống ở đó, cả ngọn núi Đầu Trâu nhìn từ xa thật sự rất giống đầu của Ngưu Ma Vương.
Nhìn núi ngựa chạy đến chết, lúc này sắc trời đã là giữa buổi chiều, không phải thời điểm thích hợp nhất để vào núi, Nghiêm Mặc đoán đồ có thể tìm được ở lớp ngoài di tích chắc chắn đã không còn, nên không gấp gáp tiến vào núi, lập tức cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sáng sớm ngày mai sẽ đi vào núi.
Trước đó Cửu Phong đã tới dãy núi Nạp Xá Nhĩ dò la tìm hiểu, đừng thấy trên bản đồ chỉ vẽ một cái chuồng, nhưng cái chuồng kia phóng đại lên là toàn bộ khu đất nằm bên trong dãy Nạp Xá Nhĩ, cũng chính là các ngọn núi lớn nối tiếp nhau và chiếm một diện tích lớn.
Dãy núi này không phải là những gò núi nhỏ, mà là những ngọn núi lớn còn rộng hơn cả hai tòa thành Cửu Nguyên cộng lại, địa hình trong đó cực kỳ phức tạp.
Cửu Phong đợi thật lâu trong núi mới thu thập được một ít tin tức, nghe thì giống thật nhưng lại là giả.
Trong khu vực dãy núi mà Nghiêm Mặc vẽ ra quả thật có vài bộ tộc nhân loại sinh sống, có điều, theo như lời đám chim chóc nói, những nhân loại này rất thích đánh nhau, thường xuyên đánh tới đánh lui, hôm nay anh không bị diệt tộc, thì ngày mai cũng bị cướp chỗ ở.
Đám chim chóc không phân biệt được những nhân loại này, cho nên lúc kể với Cửu Phong chỉ có thể nói với nó nhân loại nào đó trong dãy núi bị đánh chết, rồi nhân loại nào đó dời đi, chứ không thể nói rõ cho Cửu Phong rằng bộ tộc nào bị đánh chết và dời đi, chỉ có thể dẫn nó đi xem.
Cửu Phong nhìn thấy núi Đầu Trâu, nói với Nghiêm Mặc rằng nơi này vốn có một bộ tộc nhân loại rất ồn ào, có lẽ là đã nhiều năm rồi, nên đám chim chóc không nhớ rõ số năm, chúng nó cũng không nhớ nổi rốt cuộc là bao nhiêu năm trước, tóm lại là bộ tộc nhân loại kia bị bộ tộc nhân loại khác tấn công, rất nhiều người chết, sau đó nơi này đã bị bộ tộc nhân loại khác chiếm lĩnh.
Nhưng bộ tộc kia sau khi chiếm lĩnh ngọn núi này cũng đã rời đi hai ngày trước khi Cửu Phong bay tới. Bộ tộc đó trước khi đi còn đánh một trận, rất nhiều người bị giết, có một ít người trốn được vào trong núi.
Nghiêm Mặc nghe Cửu Phong kể xong thì đoán có tám chín phần mười là di tích.
Loa không biết trong núi có gì thay đổi, còn ôm một tia hy vọng. Nghiêm Mặc không đành lòng đả kích cậu, nên không nói cho cậu biết núi Đầu Trâu đã không còn ai cả.
Loa hưng phấn đến mức không biết phải làm cái gì mới tốt, cậu ta dùng ánh mắt trông mong nhìn núi Đầu Trâu, hận không thể chui vào đó ngay bây giờ.
Tư túm chặt cậu ta, thấp giọng nói: “Đã ở ngay trước mặt, đêm nay ngủ ngon một giấc, ngày mai nói không chừng cậu có thể gặp lại mẹ mình.”
Loa nghẹn ngào ừ một tiếng rồi gật mạnh đầu.
Nghiêm Mặc dời mắt nhìn Tư, vẫy tay với anh ta.
Tư không biết tư tế có gì phân phó, lập tức đi qua: “Đại nhân.”
“Để tôi kiểm tra xem thân thể anh được điều trị thế nào rồi.” Nghiêm Mặc ra hiệu cho Tư ngồi xuống bên cạnh mình.
Tư nghĩ đến một khả năng, tim đột nhiên đập nhanh hơn, anh phải liều mạng lắm mới kiềm chế được sự kích động trong lòng, ngồi quỳ xuống, chìa tay ra.
Loa thấy tư tế đại nhân muốn kiểm tra tình trạng thân thể Tư, lực chú ý cũng bị kéo sang. Có phải… đại nhân cũng muốn giúp Tư hồi phục lại thân thể không?
Các nô lệ binh ở cách đó không xa cũng có không ít người trộm nhìn sang bên này, bọn họ cũng đã gan dạ hơn đôi chút trong một tháng rưỡi qua, đặc biệt là khi tư tế đại nhân không ngại vất vả mà đích thân dẫn các đệ tử của mình đi khắp nơi hái thuốc, còn tự mình ngao chế thuốc bôi ngoài da cho bọn họ dùng, để bọn họ điều trị thân thể.
Điều khiến bọn họ kích động nhất là, thân thể Loa cũng thiếu hụt như bọn họ lại khỏi hẳn dưới vu thuật thần kỳ của tư tế đại nhân, những ngoại thương với nội thương trên người chẳng những khỏi hẳn, mà hai tai và bộ phận sinh dục bị tộc Liệp tàn nhẫn cắt đứt cũng mọc lại một lần nữa!
Đây không phải là chuyện cổ tích, không phải khuyếch đại, mà là ngay trước mặt bọn họ, bọn họ tận mắt nhìn thấy thần tích thật sự xảy ra!
Liệp đại nhân nói đây là phần thưởng mà tư tế đại nhân ban cho Loa, bởi vì Loa cung cấp một tin tức rất có giá trị.
Mà bọn họ cũng không phải không có cơ hội, chỉ cần bọn họ trung thành với tư tế, làm việc cho Cửu Nguyên, chỉ cần có thể lập công, điểm cống hiến đạt mức tới nhất định, tư tế đại nhân cũng sẽ giúp bọn họ phục hồi lại thân thể.
Chẳng qua, loại thần tích này cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng sinh mệnh của tư tế đại nhân, nên không thể thi triển thường xuyên, mà chỉ có thể dựa theo điểm cống hiến của mọi người để xếp thứ tự từ cao đến thấp.
Về phần làm sao để tăng điểm cống hiến thì trong văn bản ghi chép đã có quy định rõ ràng, bọn họ đi theo người Cửu Nguyên không bao lâu đã được nhận quân bài có khắc tên tuổi và thông tin của mình —— lúc này bọn họ vẫn chưa hiểu lắm về thứ này, nhưng nghe nói cái quân bài này là một loại cốt khí, về sau bọn họ có công lao gì, những người cấp trên sẽ dùng cốt khí khác đưa điểm cống hiến của bọn họ vào quân bài, muốn kiểm tra điểm cống hiến của mình cũng có loại cốt khí khác để kiểm tra.
Công năng của cốt khí này rất thần kỳ, tiếc là các nô lệ binh không hiểu lắm. Lúc này bọn họ càng không rõ toàn bộ tài sản trên người mình cộng lại cũng không bằng nổi một quân bài nho nhỏ.
Mà các nô lệ binh đi phía trước đừng nói là thảo luận gì về điểm cống hiến, phần lớn bọn họ đều đối với việc được người Cửu Nguyên cứu là thái độ được chăng hay chớ, cũng chỉ là đổi một người chủ và chờ chết, nên tâm tình vẫn u ám như cũ.
Nhưng bây giờ bọn họ được thấy một hy vọng thiết thực!
Hơn nữa, trong một tháng rưỡi này, người Cửu Nguyên đối xử với bọn họ như thế nào, trong lòng bất kỳ một nô lệ binh đều biết rõ. Tộc Liệp tàn nhẫn căn bản không thể so với người Cửu Nguyên.
Bọn họ chẳng những có tài sản của riêng mình, mà mỗi ngày được ăn no, còn một ngày ăn ba bữa!
Ba bữa lận đó, trước kia bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đến cả cuộc sống trước khi phải làm nô lệ của bọn họ ở bộ tộc cũ cũng không có được những ngày lành như vậy.
Tuy không biết thủ lĩnh và tư tế đại nhân muốn dẫn bọn họ đi đâu, tuy bọn họ không có thú cưỡi, nhưng bọn họ lại đi không mệt, cơ hồ cứ cách hai giờ là sẽ nghỉ ngơi một lần, hơn nữa tốc độ đi cũng không mau, chỉ nhanh hơn tản bộ một chút, dù là nô lệ binh có sức khỏe kém cũng có thể kiên trì được.
Huống chi vị tư tế đại nhân nhân từ kia còn đặc biệt chú ý đến tình trạng thân thể của mỗi người, chỉ cần có ai không khoẻ, là có thể nằm trên một cái giường đơn giản được gọi là cáng, tư tế đại nhân còn dẫn các đệ tử của mình đi xem bệnh chữa thương cho những ai sinh bệnh. Thậm chí tư tế đại nhân còn phát cho mỗi người bọn họ một túi hương, đeo trên người có thể tránh bị muỗi đốt.
Sau một tháng rưỡi, tất cả các nô lệ binh đều cảm thấy có một chuyện rất kỳ quái xảy ra trên người bọn họ, tình trạng thân thể bọn họ chẳng những không vì đi bộ một thời gian dài mà yếu đi, ngược lại còn càng thêm khỏe mạnh, nội thương của vài người cũng đang lặng lẽ biến mất từng chút một.
Nô lệ binh xem đây là kỳ tích, cho rằng đều là ơn huệ mà tư tế đại nhân ban cho, trên thực tế quả thật đúng là như vậy.
Vì thế, ánh mắt của nô lệ binh khi nhìn Nghiêm Mặc chẳng những có sự tín nhiệm, mà còn có sùng kính và sợ hãi thật sâu.
Bọn họ sợ Nghiêm Mặc không phải bởi vì Nghiêm Mặc đáng sợ, mà là vì bọn họ đã dần dần xem Nghiêm Mặc là thần.
Ngoại trừ thần, có tư tế hay Đại Vu nào có thể khiến phần chi cụt của bọn họ tái sinh? Cho dù có vu giả như vậy, thì người nọ chắc chắn cũng không nhân từ và kiên nhẫn như Mặc vu đại nhân. Khi Mặc vu đại nhân dạy các đệ tử của mình còn nói những kiến thức về thảo dược và xem bệnh chữa thương mà chỉ có Đại Vu mới được học cho bọn họ.
Đại Vu như vậy biết đi đâu mà tìm?
Cũng chẳng trách người Cửu Nguyên lại kiêu ngạo vì Đại Vu và thủ lĩnh của mình, nếu đổi lại là họ… A, bọn họ cũng đã là người Cửu Nguyên, kỳ thật bọn họ không cần phải hâm mộ người Cửu Nguyên, bởi vì về sau bọn họ có thể sống như người Cửu Nguyên, bọn họ sẽ bảo vệ Cửu Nguyên và tư tế đại nhân, Cửu Nguyên và tư tế đại nhân cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Mà chỉ cần bọn họ đủ trung thành và nỗ lực, chỉ cần bọn họ có thể tích góp đủ điểm cống hiến, thân thể bọn họ cũng sẽ được khôi phục lại như lúc ban đầu giống Loa, đến khi đó bọn họ sẽ không còn tiếc nuối nữa.
Xem đi, Tư bây giờ đã chờ được kỳ tích của mình.
Có người thứ nhất và người thứ hai, thứ ba, thứ tư… sẽ còn xa sao?
Nghiêm Mặc bắt mạch cho Tư xong, trong đầu hiện lên sơ đồ thân thể của Tư sau khi rà quét.
“Không tồi, khôi phục rất khá.” Nghiêm Mặc buông tay, nói với Tư: “Anh có biết vì sao tôi gọi anh tới đây không?”
Tư sợ hãi lắc đầu.
“Bởi vì anh vẫn luôn giúp đỡ những người khác, Loa và mấy đứa còn nhỏ tuổi, cùng với mấy người sức khỏe không tốt lắm, dọc đường đi anh rất quan tâm chăm sóc bọn họ, như vậy rất tốt.” Nghiêm Mặc ôn hòa nói.
Tư đột nhiên nhanh trí, thành thật nói: “Trước kia tôi không dám, bây giờ tôi dám làm vậy là vì đại nhân ngài cho tôi can đảm để làm.”
Nguyên Chiến nghe thế, đột nhiên cảm thấy Tư rất có giá trị bồi dưỡng, nhịn không được nói một câu: “Trừ cái đó ra, còn bởi vì anh thường xuyên lan truyền các quy tắc Cửu Nguyên và lợi ích trong quân Mặc, đồng thời cũng rất tôn trọng và kính yêu Mặc.”
Vì để tiện xưng hô và quản lý nhóm nô lệ binh này, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc sau khi thương lượng đã quyết định tăng thêm cho Cửu Nguyên một quân đoàn nữa, tên là quân Mặc.
Tư không phải người ngốc, nếu ngốc, anh đã không được làm thủ lĩnh nô lệ và sống đến giờ, anh lại lần nữa thành thật chất phác nói: “Tôi cam tâm tình nguyện làm thế, bởi vì đại nhân và thủ lĩnh ngài thật sự rất tốt với chúng tôi, quy tắc Cửu Nguyên cũng rất tốt.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến rất hài lòng: “Nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay, quân Mặc chỉ trung với….”
“Về sau quân Mặc chỉ trung với Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc cắt ngang lời Nguyên Chiến, đè tay hắn lại: “Quân Mặc đời đầu là tình huống đặc biệt, trước tiên sẽ đi theo tôi. Nhưng bản chất của nó vẫn thuộc về quân Cửu Nguyên, chẳng qua về sau quân Mặc sẽ là những tinh anh trong tinh anh được bồi dưỡng như bộ đội đặc chủng.”
Tư không hiểu lắm lời Nghiêm Mặc nói, thấy hai vị đại nhân có chút mâu thuẫn, anh liền giữ im lặng.
Nguyên Chiến dùng ngón tay quẹt nhẹ lên cằm, tựa hồ như không đồng ý lắm với kiến nghị của tư tế đại nhân nhà mình.
Nghiêm Mặc thấy hắn như vậy thì đành phải nói rõ: “Tôi đã có hộ vệ, thần điện cũng có, này đã là lực lượng không nhỏ, đủ để bảo hộ tôi và thần điện rồi, nhiều nữa sẽ không tốt. Địa vị của tư tế và thần điện có thể đặc biệt, nhưng không thể áp đảo. Chúng ta… phải suy xét cho thế hệ sau.”
Nguyên Chiến tỉnh táo lại, khôi phục lý trí làm thủ lĩnh, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, đúng là hời cho tên nhóc Vu Quả kia.”
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến vừa há mồm liền định ra thủ lĩnh Cửu Nguyên đời sau, thực cạn lời mà liếc xéo hắn, nhưng cũng không phản bác. Chỉ cần Vu Quả có bản lĩnh đó, hắn cũng sẽ không cố ý cản trở đường của con trai, về phần con trai nhỏ…
Nghiêm Mặc sờ sờ bụng, chỉ cần nó có thể sống một cuộc sống vui vẻ là được.
Nguyên Chiến lấy cái tên quân Mặc cho đội nô lệ binh này đương nhiên là vì có tư tâm riêng, trong mắt hắn cái gì cũng không quan trọng bằng Mặc nhà hắn, ngay cả Cửu Nguyên cũng không thể so sánh được, cho nên dù hắn biết Nghiêm Mặc rất cường đại, vô cùng cường đại, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn cho Nghiêm Mặc nhiều bảo đảm hơn.
Tiếc là Mặc nhà hắn quá bình tĩnh, quá lý trí, bây giờ Mặc lại càng trả nhiều tâm huyết hơn cho Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đồng ý không tư hữu hóa quân Mặc, có điều, cứ như vậy hắn nghĩ không chừng quân Mặc tồn tại không được bao lâu thì đã bị đánh tan ra rồi phần vào các quân đoàn.
Nhưng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lúc này không nghĩ đến, biên chế của quân Mặc và cái tên của nó chẳng những có thể kéo dài dưới sự dẫn đường cố ý vô tình của Nguyên Chiến cùng Nguyên Đế, để giữ gìn sự thống trị của Cửu Nguyên, đặc biệt là giữ gìn quân đoàn trung thành nhất và lợi hại nhất cho dòng dõi con cháu của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.
Tương lai, uy danh của quân Mặc vang khắp thiên hạ, nếu không phải người Cửu Nguyên, đồng thời không phải người trung thành với dòng dõi con cháu thống nhất Nghiêm Nguyên thì không được tiến vào.
Mà Tư ngồi quỳ bên cạnh cảm thấy mình vừa nghe được một bí mật lớn, anh sợ hãi, đồng thời lại cảm thấy mình được tín nhiệm, đặc biệt là khi hai vị kia nói xong còn không cảnh cáo anh, điều này làm anh càng thêm một lòng với hai người—— hai người đã tin tưởng tôi như thế, vậy tôi cũng sẽ không phụ lòng hai người!
Đêm đó, Nghiêm Mặc lại lần nữa thi triển thần tích, những đốm sáng xanh tượng trưng cho sự sống vô vàn vô tận bao phủ lấy người Tư.
Tất cả các thành viên quân Mặc đời thứ nhất đều thấy được cảnh tượng này, bọn họ vẫn chưa ngủ, tất cả đều đang chờ kỳ tích phát sinh một lần nữa.
Kỳ tích thật sự lại xảy đến, quân Mặc đều mất ngủ.
Tư cho rằng mình sẽ không bao giờ kích động vì chuyện gì nữa, nhưng lúc được nhìn thấy và vuốt ve thân thể lại lần nữa hoàn chỉnh của mình, người đàn ông đã quá nửa hai mươi đột nhiên trào lệ trước mặt nhiều người như vậy, khóc đến không cách nào kiềm lại.
Mà tất cả đàn ông con trai ở đây đều hiểu rõ tâm tình của anh ta, Nguyên Chiến còn thổn thức: “Lúc trước may là không có thiến em.”
Nghiêm Mặc lập tức vung một cú tát vào gáy hắn.
Ngày kế, bầu không khí trong quân Mặc tràn đầy vẻ xốn xang vui mừng.
Mỗi một thành viên trong quân Mặc đều mang theo kỳ vọng vô hạn với tương lai, người vốn đã chết lặng nay không còn u ám nữa.
Loa là người đầu tiên, có thể nói cũng là ví dụ đặc biệt, nhưng sau đó có Tư, thành viên của quân Mặc rốt cuộc đã thật sự tin vào lời Liệp đại nhân nói —— bọn họ có khả năng hồi phục lại như trước.
Có lẽ tối hôm qua Nghiêm Mặc được hầu hạ sảng khoái, nên sáng nay nhìn ai cũng mang vẻ mặt ôn hoà, thấy bầu không khí trong quân Mặc khác với khi trước, hắn quyết định lại làm những người đáng thương này vui vẻ thêm lần nữa.
“Bởi vì lúc trước tôi chúc phúc cho toàn tộc Nhung, tiêu hao quá nhiều sinh mệnh. Chờ tôi bồi dưỡng một thời gian để hoàn toàn khôi phục thì sẽ chúc phúc cho mọi người, có lẽ không thể lập tức giúp mọi người phục hồi lại như trước, nhưng ba năm, chỉ cần mọi người trung thành với Cửu Nguyên, tôi thề nhất định sẽ khiến các bộ phận thiếu hụt của mọi người mọc trở lại.”
“Ngao ngao ngao ——! Tư tế đại nhân tại thượng! Cảm tạ tư tế đại nhân!” Quân Mặc lặng yên một lúc, sau đó bất chợt gào lên, tiếng gào khó có thể ức chế, tất cả đều vui tới điên rồi.
Nghiêm Mặc giơ tay, ngăn tiếng gào hét lại.
“Nhưng nếu về sau có ai phản bội tôi, phản bội thủ lĩnh, phản bội Cửu Nguyên, Tổ Thần và tôi sẽ thu hồi lại chúc phúc này, và cũng sẽ hạ trừng phạt, mà mọi người chắc chắn sẽ không muốn biết trừng phạt của Tổ Thần và tôi dành cho kẻ phản bội là gì đâu.”
Tất cả yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không hề ồn ào. Các thành viên trong quân Mặc đột nhiên nghĩ tới ngày mà bên đất tộc Liệp truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, tất cả các thành viên của quân Mặc đều rùng mình một cái.
Đúng lúc này, Tư bước lên trước một bước, quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng tuyên thệ: “Tôi, Tư, lấy chiến hồn thề, tuyệt đối không phản bội Mặc vu đại nhân, thủ lĩnh đại nhân và Cửu Nguyên, nếu làm trái lời thề, linh hồn tôi sẽ bị chúng thần xé nát, vĩnh viễn không cách nào trở về với vòng tay Mẫu Thần, vĩnh viễn chịu nỗi đau linh hồn!”
Lời thề này rất nặng.
Nhưng những người khác khi nghe Tư thề xong, liền không chút do dự mà cùng quỳ một gối, tay đặt trên ngực trái, cùng thề một lời đồng dạng.
“Rất tốt!” Nghiêm Mặc lại nở nụ cười: “Mọi người trung thành với chúng tôi, vậy tôi và Chiến cùng Cửu Nguyên cũng tuyệt đối sẽ không phụ lòng mọi người!”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương