Dị Thế Lưu Đày
Chương 577
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=17211_639277246205701_2822186179616683911_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/17211_639277246205701_2822186179616683911_n.png" data-pagespeed-url-hash=4226099808 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Cửu Nguyên đoàn kết vô cùng chặt chẽ, mọi người cùng nỗ lực vượt qua một khó khăn rồi lại một khó khăn, càng lúc lại càng trưởng thành.”Nghiêm Mặc nhìn ra cửa sổ, thở một hơi dài.
Sáng cũng phải đàm phán, tối cũng phải đàm phán. Hắn đã buồn bực muốn chết rồi!
Từ sau khi tộc Trùng Nhân tỏ thái độ, những thế lực có lập trường không kiên định hoặc đang giữ thái độ trung lập bỗng nhiên tỏ ý hữu hảo với Cửu Nguyên, nhao nhao chạy tới.
Nhưng mấy thế lực này đến bây giờ vẫn chưa thăm dò được trọng điểm nào, còn tưởng rằng mình chạy tới hỗ trợ Cửu Nguyên là Cửu Nguyên được hời!
Nếu không phải có sách hướng dẫn trong người, chắc Nghiêm Mặc đã nhiều lần gắp lửa bỏ tay người rồi!
Có đôi khi hắn tức đến mức nhịn không được mà nghĩ, bọn hắn hẳn là không nên khiến nội bộ tộc Hữu Giác bên tây đại lục loạn cào cào nhanh như vậy, nên tộc Hữu Giác mới xem Cửu Nguyên như đại địch, nhất quyết muốn xâm nhập sâu vào bụng đông đại lục để tiêu diệt Cửu Nguyên.
Điều khiến hắn tức điên là, các thế lực khác cũng thả cửa cho bọn chúng kéo vào.
Nếu các thế lực khác có chút chống đối nào đó, thì dù tộc Hữu Giác có muốn đối phó Cửu Nguyên, cũng không thể đánh được đến Cửu Nguyên nhanh và thuận lợi như vậy mà còn không có bao nhiêu tổn thất.
Hơn nữa, mấy ngày gần đây chứng kiến đủ loại vẻ mặt thối tha của đám thế lực kéo tới, Nghiêm Mặc vốn dĩ muốn đánh cho tộc Hữu Giác ở đông đại lục tới sợ, đánh tới mai sau không dám đặt chân lên đông đại lục nữa, dù có tiêu diệt tất cả bọn chúng cũng không tiếc. Nhưng bây giờ hắn không muốn như vậy nữa, mắc gì mà Cửu Nguyên bọn họ phải gánh lấy tất cả thù hận của tộc Hữu Giác?
Với vũ lực của hắn và Nguyên Chiến, với quan hệ của hắn và tộc Bạch Giác, Cửu Nguyên hoàn toàn có thể đổi một cách chơi khác với tộc Hữu Giác.
Nghiêm Mặc lau mặt, vẻ mặt hiện lên ý cười lạnh.
Nghe nói hôm nay có hội chợ lớn, quảng trường ngoài ngoại thành nhất định rất náo nhiệt. Tuy bây giờ hắn không thích hợp lộ diện trước mặt dân chúng Cửu Nguyên, nhưng hắn có nguyện lực, tròng lên cho mình một diện mạo khác để dạo phố là không thành vấn đề.
Nhưng việc đàm phán vẫn chưa kết thúc, muốn đi ra ngoài hít thở thông khí thì nằm mơ đi!
Nghiêm Mặc bắt đầu hâm mộ Nguyên Chiến được tới chiến trường, sớm biết thế hắn cũng sẽ đi, ở lại đây tọa trấn, làm trí giả bày mưu lập kế gì gì đó thật sự không hợp với hắn. Mới có ba ngày, mà hắn muốn phát điên.
“Sư phụ!” Một cái đầu nhỏ nhô lên từ dưới cánh cửa sổ mở rộng.
Tiểu Hắc cõng một cái sọt nhảy vào cửa sổ.
Tâm tình Nghiêm Mặc tốt lên một chút, buồn cười nói: “Sao nhóc chạy tới đây?”
Tiểu Hắc cởi cái sọt xuống, bế ra một thằng nhóc con từ bên trong, nhét vào tay Nghiêm Mặc: “Cho sư phụ, sư phụ trông nó đi, con rất bận, không có thời gian trông nó.”
Nghiêm Mặc dời mắt nhìn thằng nhóc con, thằng nhóc con hừ hừ, hai cái chân béo mập ra sức đạp đạp. Bọn dân đen các người, có gan thì chờ ta lớn đi!
Tiểu Hắc trả bạn nhỏ Vu Tiểu Quả lại cho ba nó, giống như buông được một gánh nặng, không đợi Nghiêm Mặc gọi nó lại, đã vội xách sọt lên nhảy ra ngoài cửa sổ muốn chạy.
Nghiêm Mặc một tay ôm con trai, một tay chụp lấy cổ áo sau của Tiểu Hắc, xách người lại.
“Nói cho rõ ràng, rốt cuộc là sao? Sao Nguyên Đế lại ở chỗ nhóc?” Hắn còn tưởng Chú Vu chuẩn bị nhận Vu Quả làm đệ tử chứ, hôm bữa hắn đi đòi con trai, Chú Vu còn không chịu trả. Vừa lúc khoảng thời gian này hắn cũng bận quá, thấy có người chăm cho Vu Tiểu Quả, còn chăm rất khá, nên cũng vui vẻ mà lười biếng một phen.
Tiểu Hắc kêu a a, bị Nghiêm Mặc vỗ mông, liền ngoan ngoãn trở lại.
“Con ôm ra từ chỗ sư gia.”
“Sư gia nhóc không biết?”
Tiểu Hắc lắc đầu, hai con mắt đảo tới đảo lui.
Nghiêm Mặc híp mắt: “Thành thật mà trả lời, nhóc ôm Nguyên Đế ra là muốn làm gì?”
Tiểu Hắc liền thành thật mà trả lời: “Là Đáp Đáp nói ảnh chưa được gặp Nguyên Đế, ảnh muốn gặp.”
“Cho nên nhóc mới ôm Nguyên Đế ra, muốn đưa nó tới chỗ Đáp Đáp?”
Tiểu Hắc gật đầu, sau đó cáo trạng: “Nhưng Nguyên Đế không nghe lời gì hết, con bảo nó ngoan ngoãn, nó lại bò đi tùm lum, thiếu chút nữa bò tới trận doanh kẻ địch, Đáp Đáp bị hù chết, vội ngậm nó về ném cho con, bảo con đưa nó về, nhưng Nguyên Đế không chịu.”
Biểu tình của Nghiêm Mặc rạn nứt: “Vậy là nhóc đã dẫn nó ra ngoài dạo một vòng?” Vì sao Chú Vu không nói cho hắn biết con của hắn mất tích?
Chú Vu hiện tại không có ở đây: Ta hạ cho nó một lời nguyền bảo hộ, ai dám làm hại nó, cả nhà tên đó sẽ chết, có ném đi đâu cũng không sợ, nó sẽ tự mình bò về.
Tiểu Hắc cảm thấy rất có thể mình đã làm sai rồi, liền cúi gằm đầu chọc chọc cái mặt nhỏ của thằng nhóc con, không dám nói gì.
Nghiêm Mặc tức tới phì cười, bế Vu Tiểu Quả lên nhét vào tay Tiểu Hắc: “Của nhóc đó, trước khi đánh bại tộc Hữu Giác, nhóc phải phụ trách canh chừng và chăm cho nó.”
“A?!” Lần này đến phiên biểu tình của Tiểu Hắc rạn nứt: “Con không chịu đâu! Con muốn đánh giặc, con rất bận, không có thời gian chăm con nít!”
Một thằng nhóc bảy tám tuổi mà đánh đấm cái rắm gì! Nghiêm Mặc lại đét mông Tiểu Hắc một cái nữa.
Tiểu Hắc bị sư phụ đét mông, chỉ một lòng muốn trả Vu Tiểu Quả lại cho sư phụ.
Vu Tiểu Quả phun nước bọt với Nghiêm Mặc, giận tới cực điểm: Ba làm cha như vậy sao? Hả? Có người cha nào vô trách nhiệm như ba không?! Ta muốn bỏ nhà đi bụi!
Phun nước bọt với ba nó xong, nó lại quay đầu phun Tiểu Hắc: Đồ trứng thúi đen sì! Cũng dám ghét bỏ tiểu gia, thứ tiểu quỷ như mi, trước kia ta chỉ tùy tiện xé một cái liền chết ngắc! Có gan thì mười năm sau lại chiến một trận!
Tiểu Hắc cuống quít nói: “Sư phụ, ngài xem ngài xem, nó còn phun nước bọt, ở dơ muốn chết!”
Vu Tiểu Quả: Oa nha nha! Tức chết ta rồi! Phì phì phì!
Nghiêm Mặc lấy ra một quả trái cây từ trong không gian, lột vỏ, chia làm bốn miếng, một miếng nhét vào miệng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc miệng nhai thịt quả chua chua ngọt ngọt, thu tay về bế thằng nhóc con lại đàng hoàng, rồi lấy một cái khăn vải mềm mại từ trong sọt ra lau nước miếng cho nó.
Vu Tiểu Quả: Phì phì phì! Dám lấy khăn lót đít lau miệng cho ta!
Tiểu Hắc nhìn sư phụ với vẻ tội nghiệp, thấy sư phụ nó lại tùy tay đưa cho nó một miếng thịt quả liền bắt đầu cúi đầu xem công văn, không nhìn nó nữa, bất đắc dĩ, đành phải nhét thằng nhóc con vào sọt trở lại, đeo lên lưng.
“Sư phụ, thật sự giao cho con trông sao?”
Nghiêm Mặc không ngẩng đầu lên: “Ừ.”
“Vậy con đưa nó tới chỗ Đáp Đáp đó.”
“Ừ.”
“Con cõng nó cùng đi đánh giặc luôn.”
“Ừ.”
Tiểu Hắc: Tiêu rồi, sớm biết thế đã không nhất thời ham vui mà trộm ẵm nó ra!
Thôi, vẫn là trả lại cho sư gia đi.
Nhưng sư phụ nó cứ như biết nó đang nghĩ cái gì, lúc nó định bò ra ngoài từ cửa sổ thì đột nhiên nói: “Phạm sai lầm không có gì đáng sợ, con dân Cửu Nguyên, bất luận tuổi tác nào, bất luận giới tính nào, đều có thể dũng cảm gánh vác trách nhiệm sau khi phạm sai lầm. Nếu không làm được điều này, thì cũng không xứng làm người Cửu Nguyên, nhóc nói có đúng không, Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc đã bò lên đến cửa sổ, qua một hồi lâu mới uể oải nói: “Dạ, sư phụ.”
“Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút, khoảng thời gian này Cửu Nguyên khá loạn, đừng để bị kẻ xấu chộp đi bán đó.”
Tiểu Hắc không lo về điểm này, khi nó đi ra ngoài đều có Thiết Bối Long làm bạn, người và thú bình thường không dám trêu chọc nó, có điều, sư phụ nói cũng đúng, mỗi ngày nó dẫn theo Thiết Bối Long đi lung tung khắp nơi, mục tiêu quá rõ ràng, nếu có người muốn dùng nó để uy hiếp sư phụ…
Tiểu Hắc đột nhiên cảm thấy cái sọt phía sau nặng hơn không ít, nhưng nó không dám dày mặt mà náo loạn với Nghiêm Mặc đòi bỏ Vu Tiểu Quả lại, mà thật sự cõng Vu Tiểu Quả quay trở lại chiến trường.
Vu Tiểu Quả hiếu chiến: Nể tình việc có thể tiếp tục xem đánh nhau, tạm thời bỏ qua cho cái trứng thúi đen sì nhà mi.
Hai mắt ông lớn Vu Tiểu Quả nhắm lại, vô cùng an ổn mà ngủ.
***
Tâm tình Nghiêm Mặc dịu xuống, cuối cùng cũng đồng ý đàm phán lần thứ hai với sứ giả Hỏa Thành.
Lạp Mạc Linh tiến vào, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ mà ngồi liệt trên ghế.
“Đám người kia mẹ nó xem bản thân cao giá ghê.” Lạp Mạc Linh lười biếng mắng.
“Ngay cả cậu cũng xù lông?” Nghiêm Mặc cười ha ha.
“A, ông mày vừa rồi đã vài lần muốn nguyền rủa chúng.” Từ khi Nghiêm Mặc thỉnh thoảng sử dụng từ ‘ông mày’, lại sau khi có Nguyên Chiến phát huy một cách rạng rỡ, hiện giờ cái này từ có thể nói là rất lưu hành ở Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc phì cười: “Thật ra là nguyền rủa rồi đi?”
Lạp Mạc Linh cho hắn một ánh mắt ‘cậu hiểu mà’.
Người hầu tới truyền lời, nói rằng sứ giả Hỏa Thành đã tới.
Nghiêm Mặc giương giọng, cho người tiến vào.
Lạp Mạc Linh đang lười biếng lập tức khôi phục lại phong thái cao nhã và sang quý của một vương tử.
Sứ giả Hỏa Thành lấy Đại Tư Tế Lưu Diễm làm đầu, khi tiến vào vẻ mặt đều rất kém.
Ngày hôm qua bọn họ tới, vốn cho rằng Cửu Nguyên cần trợ giúp, nên bọn họ đưa ra điều kiện không quá cao, nghĩ thầm nhiệm vụ này hẳn là có thể hoàn thành rất nhanh, nào nghĩ đến tư tế Cửu Nguyên quá khó ưa, cuộc đàm phán đầu tiên tan rã trong không vui.
Bọn họ nhờ sứ giả Âm Thành lén tìm Lạp Mạc Linh đã được Cửu Nguyên trọng dụng, nhưng đây cũng là một con hồ ly bị Cửu Nguyên nuôi cho càng thêm giảo hoạt, đã đồng ý cho hắn ta nhiều lợi ích như vậy mà hắn ta còn không chịu nhả ra.
Ô Thần cũng tới, bước chân vội vàng, nó có rất nhiều chuyện phải làm, xử lý ngoại vụ vốn là chuyện của Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh bây giờ vẫn theo dõi các thế lực ‘giao dịch hữu hảo’ đó, thật sự không rảnh để mà phân thân. Trợ thủ của Diệp Tinh, Hắc Kỳ của tộc Diêm Sơn phụ trách trấn an những bộ tộc và bộ lạc nhỏ mới tiến vào hoặc chủ động gia nhập Cửu Nguyên mà đám người Nguyên Chiến thuận tay thu về, cũng bận muốn sứt đầu mẻ trán.
“Đại nhân!” Ô Thần rất ít khi gọi sư phụ trước mặt người ngoài.
Sau khi hai bên hành lễ đơn giản, liền ngồi xuống theo địa vị chủ yếu và thứ yếu.
Nghiêm Mặc ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bên tay trái hắn từ trên xuống lần lượt là Lạp Mạc Linh và Ô Thần, bên phải là đám người sứ giả Hỏa Thành.
Lưu Diễm ra hiệu cho một người bên mình, người nọ đứng lên, bắt đầu lặp lại lời nói hôm qua.
“Hỏa Thành chúng tôi nghe tin Cửu Nguyên bị Hữu Giác Nhân vây khốn, thành chủ và chư vị tư tế đại nhân đều vô cùng lo lắng cho Cửu Nguyên, mới mời Đại Tư Tế Lưu Diễm và chúng tôi cùng đến Cửu Nguyên, vũ lực của tộc Hữu Giác cường đại, cốt khí của chúng thì quỷ thần khó lường, lại có thể lấy vật liệu luyện chế ra cốt binh ngay tại nơi này, nếu Cửu Nguyên cứ tiếp tục giằng co với chúng như vậy, chỉ sợ…”
Bla bla, Nghiêm Mặc nghe nghe một hồi đầu óc liền lên mây.
Hắn đang quan sát đồ đệ Ô Thần của mình. Thằng nhóc này có điểm bất thường!
Từ khi trở về tới nay, tuy mỗi ngày hầu như hắn đều có thể gặp đứa nhỏ này, và mặt ngoài của nó cũng biểu hiện rất bình thường, nhưng Nghiêm Mặc vẫn cảm thấy nó có điểm bất thường.
Chứng cứ là nó căn bản không dám nhìn vào mắt hắn, cứ như nó đã làm sai chuyện gì đó lớn lắm, một khi bị hắn biết, người làm sư phụ là hắn sẽ có tám chín phần mười không tha thứ cho nó vậy.
Có lẽ bởi vì chịu áp lực tinh thần quá lớn? Nên hốc mắt Ô Thần mới phát xanh, có lẽ tối cũng không ngủ ngon.
Đứa nhỏ này đã làm gì mà cảm thấy hắn sẽ không thấu hiểu và bao dung?
Phản bội Cửu Nguyên? Không thể nào.
Phạm vào pháp quy Cửu Nguyên lại được những người có chức trách khác che đậy? Có một khả năng nhất định.
Vậy đứa nhỏ này rốt cuộc đã phạm nào pháp quy nào? Nhưng nếu nó thật sự phạm vào pháp quy Cửu Nguyên, vậy vì sao Nguyên Băng luôn không nể thân tình lại có thể tha cho nó?
Có lẽ Ô Thần cảm giác được ánh mắt của sư phụ đang quan sát mình, liền có chút đứng ngồi không yên.
“Khụ!” Lạp Mạc Linh ngồi ở hàng đầu dùng tiếng ho khan và ánh mắt để nhắc nhở Nghiêm Mặc, đừng quên đây đang là trường hợp gì, sứ giả Hỏa Thành còn ở đây đó.
Nghiêm Mặc thu lại ánh mắt đang quan sát (thật ra là trêu đùa) đồ đệ, thân thể dựa ra sau, không chút để ý mà nói: “Ngại quá, vừa rồi tôi không nghe rõ, điều kiện của các người là gì, có thể lặp lại lần nữa không?”
Vẻ mặt của Lưu Diễm khó coi đến cực điểm, ông ta thân là Đại Tư Tế Hỏa Thành, địa vị cao thượng, có bao giờ bị người ta vô lễ như vậy?
“Không nghĩ Mặc vu đại nhân tới tây đại lục một chuyến rồi trở về, thính giác liền trở nên kém như vậy, Hỏa Thành ta vừa lúc có chút thảo dược trị liệu bệnh điếc tai, nếu Mặc vu đại nhân cần, ta liền cho người đưa tới một ít, thế nào?” Giọng Lưu Diễm âm trầm.
Nghiêm Mặc cười tủm tỉm: “Ông nói cái gì? Tôi nghe không rõ, có thể nói lớn hơn chút nữa không? Ha hả, tới tây đại lục một chuyến, đánh với tộc Hữu Giác đến tối trời tối đất, tới bây giờ mà thân thể tôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, A Chiến muốn để tôi nghỉ ngơi cho tốt, nhưng tôi nghĩ đến việc tộc Hữu Giác còn đang hoành hành trên đông đại lục của chúng ta thì không nghỉ ngơi nổi. Lao lực muốn chết!”
Lưu Diễm buồn bực, mắng hắn tai điếc, hắn còn thoải mái thừa nhận! Lập tức hừ lạnh: “Nếu tai của Mặc vu đại nhân không tốt, vậy không bằng đổi người tới nói chuyện? Thủ lĩnh Nguyên Chiến bây giờ ở đâu rồi?”
Nghiêm Mặc nhìn nhìn ông ta, bỗng nhiên mỉm cười, ngược lại còn nói với Lạp Mạc Linh như đang nói chuyện phiếm: “Đại Tư Tế Hỏa Thành tính cách vốn ngượng ngùng, nói chuyện mà cứ như muỗi kêu, thành chủ của bọn họ chắc phải rút não dữ lắm mới cử một người không thể nói lớn tới để đàm phán nhỉ?”
Lưu Diễm tức điên, đập tay vịn ghế một cái, đứng bật dậy: “Nghiêm Mặc! Cậu đừng có khinh người quá đáng!”
Nghiêm Mặc quay đầu: “A, cuối cùng cũng nói lớn hơn rồi, hy vọng lát nữa ông cũng giữ cái âm lượng này để nói chuyện.”
Lưu Diễm nhìn Nghiêm Mặc bằng ánh mắt âm độc trong chốc lát, không muốn bị sỉ nhục tiếp nữa, liền xoay người bỏ đi, thủ hạ của ông ta cũng hống hách rời đi theo.
Nghiêm Mặc lại không có chút cảm giác mà tiếp tục kéo Lạp Mạc Linh nói chuyện phiếm: “May là bọn tôi nhanh chóng trở về, thật sự không nghĩ tới chỉ mới hơn nửa năm mà tộc Hữu Giác đã có thể đánh phá các thế lực Thượng Thành, trực tiếp xâm nhập nội địa. Tôi nhớ rõ cậu đã nói với tôi, lúc trước tộc Hữu Giác tiến vào từ hai bờ biển nam bắc, lộ tuyến hành quân hầu như bao vây toàn bộ các thế lực lớn. Vậy sao chúng lại tiến vào nội địa và đánh tới phụ cận Cửu Nguyên ta nhanh như thế?”
Lạp Mạc Linh trả lời: “Nghe nói các thế lực nằm trên lộ tuyến đó đều tổn thất thảm trọng, hoàn toàn không cách nào ngăn cản thế tấn công cường hãn của tộc Hữu Giác.”
“Ồ?” Nghiêm Mặc nhướng mày.
Lưu Diễm bước chậm lại, nhưng hai người kia không nói tiếp nữa.
Lưu Diễm lại bước nhanh hơn, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên dù cường đại đến mức nào, thì với hai người bọn chúng sao có thể tiêu diệt được tất cả Hữu Giác Nhân?
Chỉ cần uy hiếp của tộc Hữu Giác còn đó, thì bọn chúng muốn đánh đuổi tộc Hữu Giác nhất định phải kêu gọi các thế lực khác hỗ trợ, càng không dám kết thù hai mặt vào lúc này. Lưu Diễm nghĩ đến đây, đầu lại ngẩng lên cao, người bị kẻ địch đánh tới cửa là Cửu Nguyên chứ không phải Hỏa Thành, kẻ nên nôn nóng lo sợ cũng là Cửu Nguyên chứ không phải bọn họ.
Thấy bóng dáng của đoàn người Hỏa Thành biến mất ở ngoài cửa, Ô Thần lo lắng nói với Nghiêm Mặc: “Sư phụ, kích thích bọn họ nhiều lần như vậy, có khi nào bọn họ sẽ…”
“Nhóc nói xem bọn họ có thể quấy rối Cửu Nguyên chúng ta không?” Nghiêm Mặc cười: “Đó là đương nhiên. Dù chúng ta có nhiệt tình với bọn họ như ánh sáng mặt trời, hầu hạ bọn họ như hầu hạ tổ tông, thì bọn họ vẫn sẽ chơi xấu chúng ta thôi. Về việc này, Nguyên Băng tất nhiên sẽ theo dõi sát sao, nhóc không cần phải lo lắng nhiều.”
“Sư phụ hiểu rõ là được rồi.” Ô Thần thở ra một hơi: “Vậy bọn họ sẽ lại yêu cầu đàm phán lần thứ ba sao?”
Lần này không cần Nghiêm Mặc trả lời, Lạp Mạc Linh nói thẳng: “Sẽ, mục đích của bọn họ vẫn chưa đạt được, thì dù chúng ta có lạnh nhạt hay kích thích vài lần, chỉ cần chưa triệt để xé rách mặt, bọn họ vẫn sẽ lại đến. Không tin, ngày mai cậu chờ xem, không cần chúng ta mời, ông ta sẽ lại yêu cầu gặp Mặc vu.”
Nghiêm Mặc cười ha hả: “Hỏa Thành bây giờ chỉ hy vọng có thể đạt được điều kiện với chúng ta trước tộc Trùng Nhân một bước.”
Thấy đồ đệ không hiểu lắm, Nghiêm Mặc liền nói thẳng ra: “Bọn họ lo chúng ta sẽ lợi dụng tộc Trùng Nhân để đối phó với bọn họ, cho nên mới bày vẻ đồng minh giả tạo, để chúng ta không ra tay với bọn họ.”
Ô Thần lập tức hiểu rõ, suy một ra ba mà nói: “Bọn họ đang đợi chúng ta và tộc Hữu Giác đánh đến lưỡng bại câu thương, còn mình thì có thể bảo trì thực lực đợi ngày sau được lợi.”
“Không sai.”
Ô Thần nhíu mày: “Bao gồm cả Hỏa Thành, thế lực có suy nghĩ giống vậy cũng không ít. Nhưng bây giờ chúng ta thật sự không thể đắc tội bọn họ, nếu không, bọn họ liên thủ với tộc Hữu Giác, người đầu tiên gặp xui chính là Cửu Nguyên chúng ta.”
“Tệ nhất là, dù chúng ta không mượn sức bọn họ đánh bại tộc Hữu Giác, không nói đến việc Cửu Nguyên chúng ta lúc đó phải chịu bao nhiêu tổn thất, chỉ việc chúng ta dựa vào sức của một thành mà đã đánh bại tộc Hữu Giác vốn khiến cả đông đại lục phải nhức đầu, về sau đến lượt Cửu Nguyên chúng ta sẽ trở thành quân địch giả tưởng cho tất cả các thế lực.” Lạp Mạc Linh tiếp lời.
Ô Thần gật đầu: “Sư phụ và thủ lĩnh tuy mạnh, nhưng chỉ có số ít cường đại, mà thực lực chỉnh thể của Cửu Nguyên chúng ta so với các thế lực lâu đời khác vẫn yếu hơn nhiều lắm, chỉ nhân số thôi đã không thể so sánh, mà người chúng ta mới thu tạm thời không dùng được. Nhược điểm của Cửu Nguyên chúng ta quá rõ ràng, lần này việc đối đầu với Hữu Giác Nhân vừa có lợi vừa có hại, không nói tới hại, nhưng chỗ lợi là có thể giúp các chiến sĩ và thủ lĩnh của chúng ta có cơ hội trưởng thành.”
“Lấy chiến dưỡng chiến, chiến sĩ cường đại chỉ có thể ra đời trong chiến đấu không ngừng, cuộc sống an nhàn sẽ chỉ làm vũ lực đi lùi.” Lạp Mạc Linh phụ họa.
“Trọng điểm là Cửu Nguyên chúng ta muốn thắng được cuộc chiến này mà không khiến các thế lực khác kiêng kị thì phải nắm giữ cường độ thích hợp. Sư phụ, có phải ngài và thủ lĩnh định kéo tất cả các thế lực vào trận chiến này?”
Nghiêm Mặc rất vui mừng. Thật may khi mấy người Lạp Mạc Linh và Ô Thần trưởng thành rất tốt, không cần chuyện gì cũng để hắn phải nhọc lòng, ngược lại còn có mấy chuyện thường xuyên giúp hắn sửa chữa khuyết điểm, chơi trò tâm nhãn với mấy thế lực lâu đời đó cũng không thua kém bao nhiêu.
Lạp Mạc Linh còn lười hơn cả hắn, nhưng cách nhìn đại cục lại tốt tới kỳ dị. Người này khi đi học thích nhất là nghe kể chuyện lịch sử, mỗi khi không có việc gì là thích tán gẫu và nghe đám người Chú Vu kể về những kinh nghiệm phong phú của mình, khi cần thiết thì giúp Cửu Nguyên bày mưu tính kế và quyết định đại kế, mọi việc cơ hồ đều rất thuận lợi, trước mắt, các lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên đã xem cậu ta như quân sư.
Ô Thần, nhờ tính cách trầm ổn và sự thành thục vượt độ tuổi, cùng phẩm đức tốt đẹp của mình, hơn nữa còn lanh lợi và thông minh trong công việc, nên cũng rất được các lãnh đạo cấp cao nể trọng. Hiện giờ, chính sự của Cửu Nguyên trên cơ bản đều là do nó quản, mà Tranh được giao phó trọng trách thì đặt toàn bộ quan tâm lên quân đội.
Các quân đoàn trưởng thì không cần nói tới, bao gồm đám người tù trưởng Hắc Thủy Doanh Thạch, tộc trưởng A Cổ Đạt của tộc Đa Nạp nhờ có chiến công mà thanh danh hiển hách trong Cửu Nguyên.
Bọn Đại Sơn, Mục Trường Minh, Văn Sinh, Thảo Đinh, Hắc Kỳ phụ trách công việc hậu cần đã vô cùng thuần thục, hiện giờ có thể một mình đảm đương một phía, việc tiếp xúc với các thế lực Thượng Thành không thể nói là thành thạo, nhưng ít nhất sẽ không để Cửu Nguyên thiệt thòi hay mất mặt. Đối với việc này, Nghiêm Mặc rất hài lòng.
Mà biểu hiện của đoàn trưởng đoàn duy trì trật tự, Nguyên Băng, càng khiến hắn kinh ngạc, người đàn ông này lúc trước dù là thủ đoạn hay cách nói chuyện đều có chút nóng nảy, bốc đồng và trẻ con, nhưng bây giờ cũng đã trưởng thành tới mức ngay cả Nguyên Chiến vẫn luôn chướng mắt anh ta cũng không thể không khen ngợi.
Hiện giờ, thành Cửu Nguyên có Băng tọa trấn, cơ hồ hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề trị an. Nguyên Băng một vai gánh toàn bộ nhiệm vụ về trị an an toàn, cục cảnh sát, và phòng thủ thành, người ngoài tới thành và người mới gia nhập tăng càng lúc càng nhiều, áp lực của hắn cũng càng lúc càng nặng, nhưng mỗi một việc hắn đều hoàn thành xuất sắc, chưa bao giờ nghe thấy hắn kêu khổ kêu mệt tiếng nào.
Mặt khác, như mấy nhóc đồ đệ cũng có tỏa sáng ở một vài điểm, ngay cả Tiểu Hắc nghịch ngợm hay gây sự cũng không còn ham chơi từ sau khi hắn và Nguyên Chiến mất tích, mà ngày nào cũng liều mạng luyện võ với bọn Đáp Đáp, hiện giờ thì trực tiếp đi theo quân đội của Đáp Đáp mà không ngừng ra ra vào vào chiến trường.
Chú Vu đại nhân được tôn làm tổ vu như Định Hải Thần Châm của thành Cửu Nguyên, thỉnh thoảng Ngu Vu cũng sẽ tới ngồi nói chuyện phiếm một chút.
Có hai vị này ở đây, các lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên dù có muốn quyết định sai điều gì cũng khó. Một khi quyết định của bọn họ mà có vấn đề, thì sẽ bị hai vị này mắng đến chết, có điều Chú Vu là mắng thật, còn kèm theo nguyền rủa, mà Ngu Vu thì nói xiên nói xéo, châm chọc mỉa mai, chưa nói đến khi người ta hận không thể nhảy hồ tự tử tuyệt không câm mồm.
Tổng thể mà nói, trong hơn nửa năm này, mặt ngoài của Cửu Nguyên thì như đang gồng mình gánh áp lực lớn, nhưng bên trong lại đoàn kết vô cùng chặt chẽ, mọi người cùng nỗ lực vượt qua một khó khăn rồi lại một khó khăn, càng lúc lại càng trưởng thành.
Nghiêm Mặc nghĩ, như vậy thật tốt, về sau thời gian hắn có thể ra ngoài sẽ dài hơn một chút, không phải lo các lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên sẽ tự giày vò mình tới chết.
Truyện khác cùng thể loại
3457 chương
403 chương
10 chương
58 chương
232 chương
39 chương
63 chương
115 chương