Dị Thế Lưu Đày
Chương 571
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=12391990_209148716085323_3562597660384924769_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/12391990_209148716085323_3562597660384924769_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=2312193662 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Bàn A Thần tại thượng, nếu tôi có thể trở thành vương giả của thế giới này, tôi thề nhất định sẽ phụng thờ ngài là vị thần duy nhất!”Thủ pháp luyện chế ra cái vật trang sức kia cũng tương tự như nô lệ cốt, Nghiêm Mặc tháo lắp trong biển hồn vài lần liền biết nên phá hủy như thế nào.
Tộc trưởng nói cho Nghiêm Mặc biết, nói rằng chủ nhân mới đang gọi nó, nếu nó không lập tức đến, thì đầu sẽ rất đau.
Nghiêm Mặc bảo nó không cần phải lo lắng, sau đó cách ly sức mạnh linh hồn mà Hồ Liên lưu lại trong đó, nhưng không tiêu diệt, rồi thu vật trang sức kia vào không gian.
Vật trang sức này được luyện chế rất tốt, trong đó việc có thể sử dụng sức mạnh linh hồn để liên hệ ở cự ly xa là một chỗ rất đáng khen, quan trọng nhất là nguyên tinh gắn bên trên nó sau khi tiêu hao có thể hấp thu năng lượng xung quanh để bổ sung cho mình.
Theo như hắn biết, bao gồm cả đông đại lục, có vài Cốt Khí Sư chuyên thu thập các nguyên tinh đã dùng hết năng lượng, sau đó bổ sung năng lượng cho chúng. Về phương diện này, hắn không học được trong cốt thừa, chứng tỏ cốt thừa cũng không phải vạn năng, không chứa tất cả các kiến thức về cốt khí, có rất nhiều nguyên nhân tạo thành như vậy.
Có lẽ bởi vì phương pháp bổ sung năng lượng này mới được nghiên cứu ra vào cuộc đại chiến cuối cùng, vì thế không thể kịp thời đưa vào cốt thừa. Cũng có khả năng có người che giấu, không muốn để lộ phương pháp bổ sung năng lượng cho cả tộc —— nếu Hồ Liên tham gia vào phương diện nghiên cứu này, gã nhất định sẽ làm như thế.
Kết quả cốt thừa không có chứa phương pháp bổ sung năng lượng, mà sau đó các sinh vật có trí tuệ trên đông đại lục nhặt được hoặc khai quật được cốt khí của tộc Luyện Cốt, mới nghiên cứu ra phương pháp bổ sung năng lượng cho nguyên tinh.
Về phần tộc Hữu Giác trên tây đại lục có biết phương pháp này hay không, bởi vì quảng thời gian tiếp xúc với bọn họ không dài, Nghiêm Mặc cũng không biết.
“Anh muốn làm gì?” Cây non trong biển hồn đột nhiên hỏi.
Nghiêm Mặc cười: “Tao muốn kết hợp nô lệ cốt với vật trang sức này thử, xem xem có thể tạo ra máy liên lạc bằng sức mạnh linh hồn có thể tự bổ sung năng lượng được hay không.”
“Ý tưởng rất hay.” Cây non nói, rồi chuyển đề tài: “Một linh hồn trong cái cốt thừa mà anh đeo muốn nói chuyện với anh.”
Nghiêm Mặc nhướng mày, chẳng trách cây non lại chủ động bắt chuyện với hắn, hóa ra là vì linh hồn trong cốt thừa. Hiện giờ cốt thừa đã hoàn toàn không ảnh hưởng được đến hắn, cây non rất bá đạo, sau khi hoàn toàn dung hợp với hắn, nó liền tách mối liên hệ giữa cốt thừa với hắn ra, chẳng qua Nghiêm Mặc đã quen đeo cốt thừa nên không tháo nó xuống.
“Đợi chút đi, để tao giải quyết xong chuyện bên này đã.” Đây là chỗ tốt khi tách mối liên hệ với cốt thừa ra, đối phương không thể không màng tới ý nguyện của hắn mà tùy nơi tùy lúc gọi hắn vào.
Cây non cười gian hai tiếng, đi truyền lời.
Tộc trưởng xuyên sa giáp bên này không bị vật trang sức ràng buộc, liền há mồm thở phào một ngụm, ánh mắt còn có chút lưu luyến, tuy vật đó khống chế nó, nhưng thứ này cũng có một tác dụng bảo hộ nhất định đối với người đeo, còn có thể tăng cao sức mạnh linh hồn, để nhạy bén hơn với nguy hiểm.
Nghiêm Mặc nhìn thấy ánh mắt của nó như vậy thì cười nhẹ một tiếng, lấy ra một cái vòng xương trong không gian đưa cho nó: “Đây là vòng hộ thân, dùng cho mọi cấp bậc và tất cả các loại nguyên tinh, nếu ông có nguyên tinh cấp chín, thì nó có thể cản được một đòn tấn công toàn lực của chiến sĩ cấp mười. Chỉ tiếc vì hạn chế về mặt nguyên liệu, nếu thật sự có chiến sĩ cấp mười tấn công ông, sau một kích, nó sẽ bị hư tổn. Về phần đòn tấn công của các chiến sĩ cấp bậc khác, căn cứ theo cấp bậc khác nhau của nguyên tinh khảm trên nó, số lần nó có thể cản được cũng khác nhau, cái này ông phải tự tìm hiểu rồi.”
Nghiêm Tiểu Nhạc có chút hâm mộ, toàn thân đều tràn ra suy nghĩ ‘con cũng muốn’.
Nghiêm Mặc nhận được tín hiệu của nó, nhịn cười, giơ tay sờ sờ cái đầu lâu của Nghiêm Tiểu Nhạc, dùng sức mạnh linh hồn nói với nó: “Tôi sẽ làm cho cậu một cái đặc biệt, cậu muốn loại cốt khí gì, có thể suy nghĩ từ bây giờ, nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết.”
Nghiêm Tiểu Nhạc vui vẻ, phát ra tiếng ‘canh cách’ như tiếng cười, cha thật tốt!
Tộc trưởng xuyên sa giáp há hốc mồm, một vật trang sức không có bao nhiêu tác dụng mà đổi được một cái vòng cốt hộ thân có thể cản đòn tấn công của chiến sĩ cấp mười, này này này… không hổ là anh em của tộc xuyên sa giáp chúng ta! Thật là tri kỷ!
“Tê tê! Anh em, về sau cậu chính là anh em ruột của ta!” Cái đuôi thô to của tộc trưởng không ngừng vỗ mặt đất, vui muốn chết, lúc này nó hoàn toàn xem nhẹ vấn đề về nguyên tinh.
Nghiêm Mặc nghĩ đến việc toàn thân xuyên sa giáp đều là bảo, lại hữu nghị tặng thêm cho nó một viên nguyên tinh tệ cấp tám, còn dạy nó làm sao để khảm vào, cách khảm nguyên tinh rất đơn giản, ngay cả khi xuyên sa giáp chỉ có móng vuốt cũng có thể làm rất nhanh.
“Cái này ông đeo trước, chờ sau khi tôi nghiên cứu ra làm sao để nguyên tinh tự động bổ sung năng lượng thì tôi lại đổi cho ông cái mới.”
“Tê tê! Anh em tốt!” Tộc trưởng cảm động đến rối tinh rối mù.
Nghiêm Mặc thấy tâm tình của nó tốt, thuận miệng hỏi chúng nó có thể đưa cho hắn một ít vảy đã tróc trong kho tồn trữ không.
Tộc trưởng không nói hai lời, quay đầu dẫn hắn tới kho hàng: “Việc thu thập vảy và xương là do nguyên chủ dặn dò, có điều đã rất lâu rồi y không trở về, chủ nhân mới cũng không đòi, nhiều năm như vậy, kho hàng đã chất đầy. Sau đó bọn ta lại chuyển tới một hầm ngầm ở bên ngoài, hiện giờ đã sắp đầy. Cậu muốn thì cứ tùy tiện lấy!”
“Xương cũng được sao?” Nghiêm Mặc vừa nghe có nhiều vảy như vậy, còn có thể cho hắn tùy tiện lấy, tức khắc có chút váng đầu.
Hồ Liên, thiệt tình cảm tạ anh, anh lại làm được một việc tốt ngàn năm!
“Đương nhiên có thể.” Tộc trưởng cảm thấy không sao cả, bởi vì chủ nhân chúng nó là người tộc Luyện Cốt, nên sự coi trọng của tộc xuyên sa giáp đối với cái chết của những cá thể trong tộc mình cũng khác nhau, trong mắt chúng nó, hài cốt và vảy là tài sản chỉ khác nhau ở chỗ một cái bên trong còn một cái bên ngoài cơ thể mà thôi. Nghiêm Mặc coi trọng những thứ này sẽ chỉ làm chúng nó cảm thấy vinh hạnh, chứ không phải vũ nhục.
Năm phút đồng hồ sau, Nghiêm Mặc đứng trước cái kho hàng chất đầy vảy và hài cốt xuyên sa giáp.
Kho hàng này rất lớn, lớn hơn cái kho mà lúc đầu Nghiêm Tiểu Nhạc ở rất nhiều.
Nói ra cũng kỳ diệu, theo lý thuyết, hài cốt và thân thể còn sót lại của bất cứ sinh vật nào, nếu để một thời gian dài như vậy, nó đã sớm mục ruỗng, hoặc đã biến thành hoá thạch.
Nhưng vảy và hài cốt của tộc xuyên sa giáp sau khi tiếp xúc thời gian dài với cát ô nhiễm thì đã chậm rãi thay đổi. Có lẽ bản thân chúng nó có thể chống lại vi khuẩn phân giải, mà trường kỳ tiếp xúc với cát ô nhiễm, loại năng lực này của chúng nó sẽ càng mạnh hơn.
Điều tộc trưởng nói cũng chứng minh điểm này, nó bảo: “Quá nhiều, cũng may đại đa số trước kia đã biến thành tro, được bọn ta hốt ra ngoài, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, vảy và hài cốt của bọn ta để một thời gian dài vẫn không biến thành tro, mới càng tích càng nhiều. Nơi này là cái cũ nhất, cái khá mới và mới nhất thì nằm trong hang động dưới lòng đất.”
Nghiêm Mặc đoán cái hầm ngầm mà nó nói chính là hang động đá vôi khổng lồ dưới đáy phi thuyền.
“Nơi này là được, tôi có thể lấy bao nhiêu?”
“Cậu muốn lấy bao nhiêu?”
“Ầy, rất nhiều.”
Tộc trưởng rất hào phóng, cái đuôi thô to vỗ mặt đất: “Tùy cậu, cậu có thể lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu!”
Vì thế kho hàng rỗng tuếch.
Tộc trưởng xuyên sa giáp: “…” Không hổ là xuyên sa giáp có thể làm tư tế của nhân loại, quá lợi hại!
Tộc trưởng xuyên sa giáp rất kiêu ngạo vì tộc mình có một con xuyên sa giáp như vậy. Nhưng nó cũng không dẫn Nghiêm Mặc đi tới mấy cái hầm trữ khác. Tuy rằng mấy thứ này đều vô dụng đối với tộc nó, nhưng vị tư tế này đã nói chẳng phải sao, về sau chúng nó có thể lấy vảy và hài cốt để đổi những thứ mà chúng nó cần, nên vẫn lưu trữ lại sẽ tốt hơn, tê tê!
Lúc sau, Nghiêm Mặc và tộc trưởng xuyên sa giáp đưa những xuyên sa giáp còn lại vào sa mạc, không chừa lại con nào.
Tộc trưởng muốn phái một ít chiến sĩ đi theo Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình tạm thời không cần, một mình hắn hành động dễ hơn.
Từ tầng dưới chót đến tầng thứ năm có một lối đi chuyên dụng cho tộc xuyên sa giáp, Nghiêm Mặc dẫn Nghiêm Tiểu Nhạc đi theo con đường đi mà lên.
Ở gần cửa có thể trông thấy lính tuần tra đang đi qua đi lại.
Đám lính tuần tra đó đều không phải người, tất cả đều là những con côn trùng có hình thể lớn.
Nghiêm Mặc cẩn thận quan sát, ngụy trang thành bề ngoài của tộc trưởng xuyên sa giáp, hắn không cần bên trong phải giống, chỉ cần bên ngoài nhìn giống là được, làm vậy cũng không mất bao lâu thời gian.
Sau khi biến thành tộc trưởng xuyên sa giáp, Nghiêm Mặc lấy vật trang sức kia ra từ không gian rồi đeo lên, sau đó bò ra ngoài.
Haizzz, giả làm xuyên sa giáp chỉ có điểm này là bất tiện, hắn phải dùng tứ chi để bò, thật không quen chút nào!
Nghiêm Tiểu Nhạc nghe lời mà ngồi chờ trong lối đi, nhưng Nghiêm Mặc rời đi không được bao lâu, nó nhìn chằm chằm đám côn trùng bên ngoài, nhanh chóng thò tay ra.
Con côn trùng đi cuối đội tuần tra bị nó kéo vào lối đi.
Nhưng vì tốc độ của nó quá nhanh, nên đội côn trùng đi qua cửa của lối đi không có con nào phát hiện.
Nghiêm Tiểu Nhạc sau khi bắt được một con, việc đầu tiên là bứt râu nó, bứt cánh và những bộ phận phàm là nơi có thể phát ra tiếng.
Con côn trùng: Cầu được chết lẹ!
Lại nói tới một nơi khác.
Khi hỏi ra đĩa bay nhỏ chính là cái chìa khóa lúc trước mà mình để lại, Diệu Hương mừng như điên.
Có điều gã vẫn còn nghi vấn: “Tao nhìn thấy con xuyên sa giáp dị dạng kia đi vào, bây giờ nó đang ở đây? Có còn sống không?”
Đĩa bay nhỏ: “Có lẽ đã bị kẻ địch xâm lấn giết chết hoặc bắt đi rồi.”
Quá trình Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến trao linh hồn cho cốt binh nó không chú ý tới và cũng không thể phân tâm mà chú ý tới, bởi vì lúc nó và đoạn Mặc Sát gãy tranh nhau cướp lấy chút năng lượng cuối cùng, trong lúc vật lộn nó đập trúng một cơ quan ngầm trên thân tàu, cơ quan mở ra, nó mới rớt vào.
Sau đó nó vừa hấp thu năng lượng trong thân tàu, vừa chuyển dời trí năng trung tâm đến một sợi xúc tu, sau đó tập trung phần lớn năng lượng vào một bộ phận khác, cuối cùng tự cắt đứt chiếc xúc tu kia, bắn nó, mới thoát khỏi đoạn Mặc Sát gãy còn đang hấp thu năng lượng.
Chờ khi nó đổi được thân thể, thì quyết định từ bỏ tên yếu nhớt kia, đi tìm Diệu Hương có thể mang đến nhiều lợi ích cho nó.
Diệu Hương yên tâm, chỉ cần không có sinh vật thứ hai tranh đoạt quyền khống chế tòa thành ngầm với gã là được.
“Có kẻ đã lẻn vào tòa thành ngầm?” Diệu Hương vốn cho rằng chỉ cần đối phó với một con xuyên sa giáp dị dạng là được, không ngờ tòa thành ngầm cực kỳ kiên cố trong nhận thức của gã, chưa bao giờ có kẻ nào đột phá được nay lại bị xâm nhập. Là ai? Có phải là Nguyên Chiến không?
Đĩa bay nhỏ trả lời: “Đúng, trước mắt chỉ có một người.”
Tám chín phần mười chính là tên thủ lĩnh Cửu Nguyên kia, tên đó thật sự càng ngày càng lợi hại! Tim Diệu Hương co chặt.
“Được, tao đồng ý điều kiện của mày. Nguyên tinh và vật liệu đều không thành vấn đề, việc khi chưa được mày cho phép thì không thể tiến vào tầng thứ sáu, tao cũng có thể đáp ứng. Bây giờ mày dẫn tao tới tầng mười một trước!”
Trước tiên đáp ứng đã, về sau giải quyết xong chuyện thì tòa thành ngầm này sẽ là của gã, gã sẽ không nhường quyền thống trị cho bất cứ kẻ nào hay vật nào, thần cũng không!
Đĩa bay nhỏ đồng ý, nó không nói kẻ địch của nó rất có thể còn ở tại tầng mười một, chỉ bảo Diệu Hương mang theo nhiều nhân thủ một chút, lý do là kẻ địch đã lẻn vào tòa thành ngầm.
Diệu Hương vốn dĩ không muốn cho người khác biết quá nhiều bí mật về tòa thành ngầm, nhưng bây giờ gã đã không còn lựa chọn.
Vừa lúc này, Nghiêm Mặc ngụy trang thành tộc trưởng xuyên sa giáp được người ta đưa đến, Diệu Hương vừa thấy hắn thì lạnh mặt: “Sao giờ mới đến?”
Nghiêm Mặc kêu: “Tê tê! Tê tê tê!”
Rõ ràng người khác chỉ nghe thấy tiếng tê tê, nhưng khi truyền vào đầu Diệu Hương thì lại tự động biến thành lời mà gã có thể hiểu: Phát hiện kẻ địch, tìm hắn, không tìm được, mới đến chậm.
Diệu Hương lập tức truy vấn: “Kẻ địch trong như thế nào? Có bao nhiêu tên? Là nam hay nữ? Là thanh niên hay đã già? Có nghe được tên của chúng không?”
“Tê tê! Chỉ phát hiện một tên, tốc độ của đối phương quá nhanh, bọn ta không thấy rõ.”
“Lũ vô dụng!” Diệu Hương cố ý làm khó Nghiêm Mặc: “Tao bảo tụi mày đả thông tầng mười một, làm xong chưa?”
Nghiêm Mặc gục đầu, bày ra vẻ sợ hãi và khó xử.
“Hừ! Một lũ phế vật! Biết ngay là bọn mày không đáng tin cậy mà!” Diệu Hương không thèm để ý tới Nghiêm Mặc nữa.
Nghiêm Mặc hạ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nghe Diệu Hương phân phó thủ hạ và triệu tập nhân thủ.
Đĩa bay nhỏ bay quanh hắn một vòng, nhưng vì tiết kiệm năng lượng, nên nó không rà quét hắn. Ở nơi của nó cũng có quái vật có thể biến hình và thay đổi hình dạng, từ năng lực cho tới các loại máy móc, nên chức năng rà quét là chức năng cơ bản luôn được cài đặt cho các loại trí năng như nó. Nhưng đĩa bay nhỏ không nghĩ tới, nơi này cũng có một quái vật biến hình, lại còn là con không có bất cứ chướng ngại nào về ngôn ngữ chủng tộc.
Sau khi triệu tập một vài nhân thủ cần thiết, Diệu Hương đi theo đĩa bay nhỏ, dẫn đội xuất phát đến tầng mười một, đồng thời hỏi nó: “Trong tầng mười một có không gian nào lớn không, bên trong còn có một bộ hài cốt khổng lồ?”
Trên người đĩa bay nhỏ có ánh sáng có thể chiếu sáng lối đi tối đen: “Có.” Chính là nơi nó trốn ra được.
“Thật tốt quá!” Diệu Hương siết chặt nắm tay.
Nghiêm Mặc: Tốt cái rắm, Tiểu Nhạc Nhạc đã là của tao! Có điều…
Nghiêm Mặc nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trong lối đi tối đen, Nghiêm Tiểu Nhạc nhận được sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc mà nó đã xem là cha truyền đến, lập tức quẳng con côn trùng bị nó chơi đến nửa sống nửa chết, xoay người chạy xuống tầng chót.
Giữa tầng chót và tầng mười một, Nguyên Chiến để lại một lối đi bí mật, vừa lúc có thể sử dụng.
“Đúng rồi, vừa rồi mày nói có thể cung cấp cho tao một vài món vũ khí?” Diệu Hương hỏi đĩa bay nhỏ.
Nghiêm Mặc cũng dựng tai nghe ngóng.
“Muốn có được vũ khí, thì tôi cần có đủ năng lượng.” Đĩa bay nhỏ phác hoạ cho Diệu Hương một tương lai tốt đẹp: “Tin tưởng tôi, có những món vũ khí này, thì trên tinh cầu này ngoại trừ thần thật sự, sẽ không có ai là đối thủ của cô.”
Diệu Hương kích động đến mức thân thể hơi phát run, vội hứa hẹn: “Tao sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm số nguyên tinh và vật liệu mà mày cần.”
Nghiêm Mặc: Cái trí năng phi thuyền này xem ra không thể để lại. Không nói đến việc không phải tộc mình thì tất có dị tâm, chỉ nội chương trình cài trong đầu đối phương, trước khi hắn thay đổi được thì trí năng này chỉ biết phục vụ cho nguyên chủ của nó, nó sẽ có lòng tốt với các sinh vật trên hành tinh này sao? Ngẫm lại hoàn toàn không có khả năng!
Tới tầng mười một, đĩa bay nhỏ mở cánh cửa của kho hàng trống trải kia ra, cũng phí thêm một chút năng lượng để thắp sáng cái kho hàng.
Cốt binh khổng lồ đang an tĩnh ngồi trong góc.
Đĩa bay nhỏ cảm thấy thật đáng tiếc, kẻ địch không có ở đây, không thể để hai bên cùng chó cắn chó.
Diệu Hương kích động đến mức thiếu chút nữa nhào lên: “Còn ở đây! May là còn ở đây. Mình biết không thể thất bại như vậy mà, Bàn A Thần tại thượng, nếu tôi có thể trở thành vương giả của thế giới này, tôi thề nhất định sẽ phụng thờ ngài là vị thần duy nhất!”
Đĩa bay nhỏ tự mãn mà bay một vòng, Bàn A là họ của chủ nhân nó, Bàn A Thần chính là nó, nó chính là Bàn A Thần, tuy nó luôn tự xưng với đám người tộc Hữu Giác mình là sứ giả Dobino của thần.
Diệu Hương lấy ra một viên nguyên tinh cấp chín to bằng nắm tay trẻ con từ cốt khí trữ vật, vì để dễ khống chế cốt binh, nguyên tinh trên người cốt binh không có công năng tự động bổ sung năng lượng, nên chỉ có thể dựa vào chủ nhân để thay đổi cho chúng nó.
Sau thời gian dài như vậy…
“Nguyên tinh của nó đâu?” Giọng điệu của Diệu Hương trở nên bén nhọn, ngay sau đó gã nghĩ tới một khả năng: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên đáng chết, nhất định là hắn phát hiện không thể mang cốt binh khổng lồ đi nên moi nguyên tinh của nó rồi!”
Diệu Hương căm giận mà bò lên ngực cốt binh, nhét nguyên tinh vào.
Đám cấp dưới mà gã dẫn vào không dám phát ra tiếng động nào, tính tình của công chúa điện hạ càng ngày càng tệ thấy rõ, đáng sợ nhất là có khi tốt có khi ác, người nào không cẩn thận chọc cho công chúa tức giận bây giờ đã không còn ở đây.
Về phần cái tầng này, bao gồm cả cái mâm tròn có râu biết nói chuyện và biết bay kia, cùng với cốt binh trước mặt, dù có làm bọn hắn kinh ngạc tới cỡ nào, thì bọn hắn cũng làm như không thấy.
Đĩa bay nhỏ còn nhớ rõ uy lực của cốt binh bán thần, một món vũ khí tương đương với cơ giáp hình người cấp cao nhất ở nơi của chúng nó, có thể dùng sức mạnh linh hồn trong cách gọi của thế giới này để điều khiển, cũng chính là điều khiển bằng tinh thần lực.
Diệu Hương lại đột nhiên phẫn nộ hét chói tai: “Vì sao nó không động đậy!” Sức mạnh linh hồn tao để lại đâu? Vì sao không còn một chút nào?
Cho hy vọng rồi lại vụt mất, sự đả kích này là gấp bội, Diệu Hương thầm nhủ mình phải bình tĩnh trong lòng, nhưng lửa giận vẫn không tự chủ được mà tràn ra.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Có lẽ chỉ là do thời gian quá dài, tia sức mạnh linh hồn kia đã tự tiêu tán.
Tự tiêu tán cái quỷ! Diệu Hương căn bản không bình tĩnh được. Gã nhớ rất rõ, chỉ cần còn có năng lượng, thì sức mạnh linh hồn mà gã để lại sẽ không thể biến mất. Vậy nguyên nhân sức mạnh linh hồn lẽ ra không tiêu tán lại đột nhiên tiêu tán chỉ có một, đó là nguồn năng lượng duy trì cho sức mạnh linh hồn không còn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc rất có thể là do thủ lĩnh Cửu Nguyên moi nguyên tinh đi mất, mới làm sức mạnh linh hồn vốn rất khó để gìn giữ đã hoàn toàn tiêu tán, Diệu Hương liền giận đến mức hận không thể giết người!
Diệu Hương hoàn toàn không muốn nghĩ đến việc có lẽ là do thời gian đã qua lâu, nên nguyên tinh trên người cốt binh đã bị tiêu hao hết.
Lúc này đĩa bay nhỏ lại mở miệng: “Cô không thể khống chế nó à?”
“Ai nói tao không thể?” Chỉ cần con cốt binh này không sinh ra ý thức hoàn chỉnh của mình trong dòng thời gian dài đằng đẳng kia thì gã có thể khống chế nó một lần nữa.
Diệu Hương tiếp tục bò về phía trước, gã ấn tay mình lên vị trí con mắt thứ ba của cốt binh.
“Đừng để sức mạnh linh hồn của gã tiếp xúc với cậu!” Nghiêm Mặc không biết linh hồn của cái tên thần bí này mạnh cỡ nào, nhưng gã có thể sống đến tận bây giờ, nghĩ sao cũng thấy linh hồn gã cứng cáp và dẻo dai hơn linh hồn vừa mới chào đời của Nghiêm Tiểu Nhạc nhiều.
Nghiêm Tiểu Nhạc đột nhiên giơ tay, phủi Diệu Hương xuống.
Diệu Hương rơi xuống đất, nhìn chằm chằm Nghiêm Tiểu Nhạc đầy hoài nghi.
Nghiêm Tiểu Nhạc đứng lên.
Khi nó ngồi vẫn đã rất cao, vừa đứng lên liền càng thêm cao lớn, chỉ uy áp thôi đã khiến người ta chịu không nổi.
Mọi người chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nó.
“Cách cách.” Nghiêm Tiểu Nhạc không thích cao hơn cha nhiều như vậy, nó nhanh chóng thu nhỏ thân thể, thẳng đến khi cao ngang ngửa Nguyên Chiến.
Nhưng dù là vậy, cũng có không ít người phải ngước lên nhìn nó.
“Mày có ý thức của mình?” Diệu Hương hoài nghi hỏi.
Nghiêm Tiểu Nhạc: “Cách cách.”
“Mày không hiểu? Mày có hiểu tao nói cái gì không?” Diệu Hương thử hỏi.
“Cách cách.”
Hoài nghi trên mặt Diệu Hương không biến mất, nhưng cảnh giác trong mắt lại giảm đi một chút: “Thì ra chỉ là ý thức nguyên thủy, thật phiền toái.”
Diệu Hương muốn câu thông với Nghiêm Tiểu Nhạc, gã đã vài lần muốn đưa sức mạnh linh hồn vào trong ý thức của Tiểu Nhạc, nhưng đều bị một tầng vách ngăn kỳ quái cản lại.
Nghiêm Mặc thầm hừ lạnh trong lòng: Muốn xâm nhập ý thức của Tiểu Nhạc nhà tôi, cũng phải xem xem tôi đây có đồng ý không đã!
Diệu Hương đã thử vài lần nhưng đều không thành công, vừa tức vừa gấp, nhịn không được mà gào rú: “A a a ——!”
Các thuộc hạ của gã càng thêm trầm mặc, rất nhiều người cảm thấy công chúa điện hạ của mình như có hai linh hồn, nếu không thì sao một con nhóc chỉ mới hơn mười tuổi lại có thể phát ra âm thanh và khí thế như vậy? Nhưng một thân thể có hai linh hồn, loại chuyện này quá khó tin và khó tưởng tượng, bọn họ căn bản không dám nói ra miệng, ngay cả lén lút thảo luận cũng không.
“Mày phải nghe mệnh lệnh của tao! Mày hiểu chưa? Cái đồ ngu này!” Diệu Hương nổi trận lôi đình với Nghiêm Tiểu Nhạc.
Nghiêm Tiểu Nhạc cách cách hai tiếng, cất bước đi đến bên người Diệu Hương, cúi đầu.
Diệu Hương: Có ý gì?
Nghiêm Tiểu Nhạc: Tôi đang tỏ vẻ tôi sẽ nghe lời đó, cô nhanh tiếp nhận đi, nếu không thì sao tôi đi nằm vùng như cha nói được?
Diệu Hương nhìn bộ dáng của Nghiêm Tiểu Nhạc, thử mở miệng: “Quỳ xuống!”
Vẫn chưa có ai dạy cho Nghiêm Tiểu Nhạc việc quỳ xuống là vũ nhục, nó chỉ dựa vào ký ức mơ hồ trong quá khứ mà nhanh nhẹn quỳ một gối.
Nghiêm Mặc đen mặt: Mẹ mày! Dám bắt Tiểu Nhạc nhà tao quỳ!
Trên mặt Diệu Hương cuối cùng cũng có chút ý cười: “Đứng lên.”
Nghiêm Tiểu Nhạc đứng lên.
Diệu Hương lại thử thêm một bước để xem Nghiêm Tiểu Nhạc có nghe lời hay không, tùy tiện chỉ tay vào một con côn trùng đi theo mình, ra lệnh: “Xé nát nó!”
Nghiêm Tiểu Nhạc không chút do dự đi qua, xách con côn trùng kia lên, chơi chơi nghịch nghịch.
Con côn trùng: Xin đừng vặn cánh tui!
Vẻ mặt của Diệu Hương trở nên vi diệu, cốt binh này có ý thức nguyên thủy của mình, tuy vẫn nghe theo mệnh lệnh của gã, nhưng mức hoàn hảo vẫn chưa đạt tới. Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, chờ khi vượt qua khốn cảnh trước mắt, lại lần nữa khắc sức mạnh linh hồn của mình vào, phá hủy ý thức nguyên thủy của nó là được.
Diệu Hương miễn cưỡng vứt cái dự cảm không ổn kia ra sau đầu.
Sau một lát, Nghiêm Tiểu Nhạc vứt con côn trùng xuống, lạch cạch chạy tới chơi với tộc trưởng xuyên sa giáp, Diệu Hương cũng không để ý.
Diệu Hương có được cốt binh bán thần nên lại phân một phần lực chú ý đĩa bay nhỏ: “Vũ khí! Bây giờ tao muốn có vũ khí. Kẻ địch của bọn tao rất mạnh, cái cốt binh này vì đã để một thời gian quá dài mà có chút vấn đề, nên bọn tao không thể hoàn toàn dựa vào nó.”
Đĩa bay nhỏ không chịu nhả vũ khí ra dễ dàng như vậy: “Tôi cần có đủ năng lượng mới có thể mở kho tồn trữ vũ khí.”
Đó là số vũ khí cuối cùng mà nó giữ, cũng là số có uy lực mạnh nhất, trước khi nó có đủ năng lượng để điểu khiển phi thuyền một thời gian dài, nó tuyệt đối sẽ không dùng số năng lượng còn thừa lại để mở cửa kho.
Bởi vì một khi nó làm như thế, trước lúc có được nguồn năng lượng mới, nó sẽ không thể khống chế Diệu Hương đã có được số vũ khí đó.
Diệu Hương nén giận: “Mày không thể đưa vũ khí cho tao ngay, vậy tao hợp tác với mày còn có ý nghĩa gì nữa!”
Đĩa bay nhỏ bình tĩnh hơn gã nhiều: “Cô có được cốt binh. Nếu không phải tôi mở lối đi, thì cô căn bản không cách nào có được nó.”
Diệu Hương: “Hừ, nó vốn dĩ là của tao, hơn nữa bây giờ nó lại là cái dạng này, cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực. Nói xem, ngoại trừ cung cấp vũ khí, mày còn làm được gì?”
Có cốt binh bán thần, Diệu Hương trở nên đủ tự tin. Gã thậm chí còn nghĩ, nếu đĩa bay nhỏ không thể giúp gã nhiều hơn, gã tính mang theo tâm phúc và cốt binh trộm rời khỏi tòa thành ngầm. Có cốt binh bán thần, dù là đến nơi nào, gã không sợ bị người ta xem là pháo hôi nữa.
Đĩa bay nhỏ không biết đối tượng hợp tác đã tính tới việc chạy trốn nghe vậy thì dừng một chút, nói ra kế hoạch của mình: “Cô có thể để kẻ địch tiến vào tòa thành ngầm, tôi phụ trách vây khốn bọn họ, cô và người của cô phụ trách tiêu diệt từng bộ phận.”
Diệu Hương: “Trong bọn chúng có kẻ có thể tự do tiến vào tòa thành ngầm, vậy phải vây khốn chúng kiểu gì?”
Đĩa bay nhỏ: “Tiêu diệt từng bộ phận, không hiểu à? Người có thể tự do tiến vào tòa thành ngầm chỉ có một, tôi sẽ nghĩ cách dẫn hắn rời đi, cô giải quyết những người khác, cuối cùng dẫn người nọ vào sa mạc, nơi đó có cát ô nhiễm có thể phân giải mọi loại năng lượng, dù là ai, chỉ cần tiến vào cũng chỉ có nước chết.”
Diệu Hương đấu tranh kịch liệt trong lòng. Nếu đĩa bay nhỏ có thể dẫn Nguyên Chiến rời đi, thì những kẻ khác dù có lợi hại, gã cũng đã có cốt binh bán thần, muốn bại cũng khó. Chờ khi gã sử dụng cốt binh bán thần cắt hết nanh vuốt của Nguyên Chiến, rồi tập trung toàn bộ lực lượng đối phó với một mình hắn, cơ hội thắng chẳng những có, mà còn tương đối lớn.
Có điều, cái mâm tròn này có tin được không?
Đĩa bay nhỏ lại cho Diệu Hương một viên thuốc an thần: “Chỉ cần cô có thể dẫn toàn bộ kẻ địch vào tòa thành ngầm, thì tôi có cách vây khốn bọn họ.”
“Biện pháp gì?” Trong mắt Diệu Hương đầy vẻ không tín nhiệm.
Đĩa bay nhỏ: “Tầng phía dưới có không ít khu vực trữ cát ô nhiễm, chúng ta có thể đẩy người vào đó, tôi mở thân tàu ra, để cát ô nhiễm chảy vào lấp bọn họ. Sau đó cô sai sử tộc xuyên sa giáp đánh lén bọn họ trong cát, những ai chạy ra được thì do cô và người của cô ra tay giải quyết, ít nhất cũng có thể giết được hơn phân nửa.”
Nghiêm Mặc: Thật mụ nội nó độc ác! Nếu không phải mình đã thuyết phục được tộc xuyên sa giáp trước, thì vùng sa mạc và tòa thành ngầm này sẽ là tử địa đối với bất cứ một sinh vật nào.
Diệu Hương trầm ngâm ba giây, nhìn đĩa bay nhỏ nói: “Tao cần số vũ khí mà mày nói, tao biết mày có cách lấy ra. Nếu mày không muốn tòa thành ngầm rơi vào tay kẻ khác, mày chỉ có thể hợp tác với tao!”
Đĩa bay nhỏ biết đứa con gái trước mặt không phải loại dễ khống chế, thậm chí nó còn cảm nhận được chút bóng dáng quen thuộc trên người cô ta, nhưng bây giờ nó không thể lựa chọn đối tượng hợp tác, đành phải tạm thời hợp tác với cô ta.
Chờ về sau, kẻ cuối cùng khống chế phi thuyền chỉ có thể là nó, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt đã. Đĩa bay nhỏ và Diệu Hương đồng thời nghĩ như vậy.
Cuối cùng, hai bên quyết định, đĩa bay nhỏ đi theo tộc trưởng xuyên sa giáp xuống tầng chót bố trí cạm bẫy, Diệu Hương phụ trách phái người dụ người Cửu Nguyên xuống từ lối đi an toàn để tiến vào tòa thành ngầm.
Đĩa bay nhỏ không phản đối, nó vì tiết kiệm năng lượng mà tắt máy theo dõi và thiết bị chiếu sáng của phi thuyền, nó cũng rất muốn biết tình hình ở tầng chót, vì kho hàng dưới tầng chót có giấu một vài bí mật quan trọng.
Năm đó, tộc xuyên sa giáp ở trong tầng chót là do nó đề nghị với Hồ Liên, vì tầng chót có không ít khu vực bị hư hỏng nặng khi phi thuyền rơi xuống, tuy nó đã sửa chữa được một bộ phận, nhưng vẫn có vài nơi còn lỗ hổng, nó hy vọng có thể mượn tộc xuyên sa giáp để bảo vệ bí mật của tầng này.
Mà số vũ khí Diệu Hương muốn cũng giấu ở tầng chót.
Sự tình được thương lượng thỏa đáng, hai bên lại tách ra.
Nghiêm Mặc cùng đĩa bay nhỏ đi xuống tầng chót, Nghiêm Tiểu Nhạc đi theo Diệu Hương lên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương