Dị Thế Lưu Đày
Chương 480
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=cf50859c2713949ee44f48903886bd81 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/cf50859c2713949ee44f48903886bd81.jpg" data-pagespeed-url-hash=112412360 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Nghiêm Mặc không nhúng tay vào trận chiến này hay ngăn cản, thẳng đến khi hai tên đó đánh đến mức tạo ra sóng thần.”Thương Loan mừng như điên.
Cửu Phong nghiêng đầu: “Có điều, mi sẽ cho ta lợi ích gì?”
Thương Loan: “Ặc? Tế phẩm?”
“Ta không ăn quái hai chân, mi có cái gì khác mà ăn ngon không?” Cửu Phong bắt đầu cò kè mặc cả. Mặc nói, không thể làm việc không công.
Nghiêm Mặc đứng bên dưới nghe xong tỏ vẻ mình rất hài lòng.
Nguyên Chiến mặt không cảm xúc: Lũ có cánh luôn khốn nạn như vậy đó!
Thương Loan cẩn thận hỏi: “Ngài muốn cái gì?”
Cửu Phong nghĩ nghĩ: “Có nguyên tinh cấp mười không?”
Thương Loan: “…Không có.” Y ngay cả nguyên tinh cấp mười cũng chưa từng nghe qua đó có được không!
“Kiệt! Đám nghèo túng bọn mi. Vậy cấp chín?” Ông lớn Cửu Phong không có hứng thú với nguyên tinh, nhưng Mặc thì rất thích nha.
Quả nhiên không hổ là Côn Bằng mặt người, ra giá ác thật! Thương Loan cảm thấy thịt đau kinh khủng: “Tôi chỉ có một viên nguyên tinh cấp tám.”
“Chỉ có một viên?”
Thương Loan gật đầu, khóc không ra nước mắt: Sao cái mặt người của con Côn Bằng kia lại bày ra vẻ ghét bỏ thế?
“Lấy đến đây.”
“Bây giờ tôi không mang theo trên người.”
“Vậy trở về lấy.” Ông lớn Cửu Phong tỏ vẻ nó không thấy thù lao thì sẽ không làm việc.
Thương Loan hết cách, đành phải quay đầu bảo tâm phúc dùng tốc độ nhanh nhất trở về lấy nguyên tinh. Đây là lần đầu tiên y gặp được ma điểu có nhân tính như vậy, nhưng Côn Bằng mặt người trong truyền thuyết vốn dĩ là sinh vật có trí tuệ, thông minh như thế cũng không có gì kỳ quái.
Thương Loan rất muốn hỏi Côn Bằng mặt người có thể đối phó với tên chiến sĩ ma Vô Giác kia trước hay không thì thấy…
“Kiệt ——! Mặc, tới ăn cá!” Ông lớn Cửu Phong rất vui vẻ, hôm nay nó chẳng những có thể đánh Đại Chiến một lần, mà còn kiếm được một viên nguyên tinh cấp tám nữa nha.
Cửu Phong vui tới hỏng rồi bây giờ chỉ muốn được Mặc nhà nó khen ngợi và tán thưởng!
“Mặc, tiếp nè!” Cửu Phong nghịch ngợm quăng con cá siêu lớn tới trước mặt Nghiêm Mặc.
“Ình!” Con cá lớn rơi xuống, trực tiếp hộc ra một hơi cuối cùng.
Nghiêm Mặc lui về phía sau một bước, định cất tiếng tạo một cái lồng phòng hộ, nhưng tốc độ của hắn hiển nhiên không đủ nhanh, chung quy vẫn không thể tránh được bụi đất bắn lên người.
Thương Loan và người đứng xem: Tiếc ghê! Nếu có thể ném chuẩn một chút nữa thì tốt rồi.
Nghiêm Mặc yên lặng lau mặt: “…” Không được, phải nâng cao tốc độ thi triển nguyện lực, nếu không có người đánh lén thì hắn sẽ không kịp phòng bị.
Thương Loan còn nghĩ: Đây là khai chiến ư? Nhưng hình như mục tiêu sai rồi thì phải. Thương Loan đang muốn nhắc nhở…
Ông lớn Cửu Phong đã nhanh chóng thu nhỏ thân thể, bay đến trên đầu Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ghét bỏ nó mới vừa bắt cá xong, liền vươn tay tóm nó xuống.
Cửu Phong nhảy nhót, nhân tiện cào loạn cái đầu tóc ngắn của Nghiêm Mặc.
Thương Loan hỗn độn trong gió: Vì sao Côn Bằng mặt người lại trở nên nhỏ như vậy? Vì sao nó lại tấn công vào thanh niên Đại Vu kia? Hơn nữa, đó thật sự là tấn công sao? Cớ gì thoạt nhìn cứ như chim non đang làm nũng vui đùa với chim thành niên vậy?
Lúc này, người đứng xem đều liều mạng dụi mắt: Tổ linh tại thượng, con chim to như vậy biến mất rồi!
Nhờ Thương Loan nhắc nhở, mọi người mới phát hiện con chim mặt người khổng lồ kia đã biến thành một con chim nhỏ to bằng cái nắm tay ‘tấn công’ thanh niên Đại Vu.
Tiếng lòng của Thương Loan và mọi người: Ngài chim, ngài có thân hình khổng lồ vĩ ngạn trời sinh như vậy làm vũ khí mà sao không dùng, mắc gì lại dùng thân hình nhỏ xíu đó để tấn công?
Nguyên Chiến ho khan một tiếng, kiềm chế ý cười, hỏi Thương Loan: “Còn đánh nữa không?”
Thương Loan kiên định nói: “Đương nhiên! Chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến rất vi diệu: “Anh muốn để con chim mặt người kia tấn công tôi?”
Thương Loan đã bắt đầu cảm thấy có chút không ổn, nhưng lúc này y đã ký thác hết mọi hy vọng lên người vương giả muôn loài trong truyền thuyết, chỉ có thể cắn răng gật đầu: “Đúng vậy!”
Thằng con của y được trị liệu tỉnh lại thì phẫn nộ gào kêu: “Sao, sợ à? Cha tôi nhất định sẽ đánh bại anh! Con ma điểu khổng lồ kia là do cha tôi triệu hoán tới, nó nhất định sẽ giết chết anh!”
Cửu Phong đang vui đùa ầm ĩ với Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Kiệt! Ta không phải ma điểu, ta là Sơn Thần đại nhân!”
Thương Loan nghe hiểu, lập tức bảo thằng con câm miệng!
Nguyên Chiến sao cũng được: “Được rồi, nếu các người quyết tâm như thế thì, bây giờ bắt đầu đi?”
Câu sau là Nguyên Chiến hỏi Cửu Phong.
Cửu Phong thu nhỏ bay lên, phun ra một lưỡi dao gió về phía Nguyên Chiến, kêu gào: “Nguyên tinh còn chưa tới, ta còn chưa ăn cá, chờ ta ăn no và nhận nguyên tinh thì lại đánh với anh!”
Nguyên Chiến nhịn cười gật đầu: “Được.”
Thương Loan… vừa cảm thấy có gì đó bất ổn mà cũng có gì đó ổn!
Vì thế, tiếp theo là nghỉ ngơi giữa hiệp?
Thương Loan run rẩy nhìn Côn Bằng mặt người vĩ đại kia bay đến trên người con cá siêu lớn, xoẹt xoẹt xoẹt vài cái liền mổ phanh con cá ra, da cá cũng lột xuống, còn móc nội tạng ra.
Nhưng đây chưa phải kết thúc.
Vị Côn Bằng mặt người thu nhỏ kia rất ân cần dùng móng vuốt cắt những lát cá mỏng mềm —— đặt lên cái mâm do thanh niên Đại Vu kia cung cấp, sau đó ‘dâng hiến’ cho thanh niên Đại Vu?
Thương Loan không hiểu.
Y chỉ thấy Côn Bằng mặt người mà y tưởng là quân ‘viện trợ’ của bên mình đang chơi với ‘kẻ địch’ như người một nhà, thân thân mật mật bắt đầu chia sẻ con cá siêu lớn.
Tuy khi chiến sĩ Vô Giác Nhân kia gia nhập, Côn Bằng mặt người thoạt nhìn có chút tức giận và hộ thực, nhưng cũng không ngăn cản thanh niên vu giả lấy thịt cá cho đối phương ăn.
Y còn tận mắt nhìn thấy chiến sĩ kia sờ soạng Côn Bằng mặt người mấy cái, chọc cho Côn Bằng thu nhỏ không ngừng mổ hắn.
Không được! Nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng. Côn Bằng mặt người này thật sự chỉ là đi ngang qua thôi sao?
Lúc này con của y lại còn mang vẻ mặt khó hiểu mà hỏi y: “Cha, sao ma điểu mà cha triệu hoán tới lại chia thức ăn của mình cho kẻ địch của chúng ta?”
Thương Loan: “…Câm miệng lại đi!”
Hải Vu bỗng nhiên phát ra tiếng cười khẽ quái dị, Thương Loan nhìn về phía y, hy vọng y có thể nói cái gì đó, nhưng Hải Vu không nói gì cả.
Người của ba uyên khác hoặc nhiều hoặc ít cũng cảm thấy tình hình này không đúng lắm, đừng nói chim mặt người khổng lồ thu nhỏ này đi cùng hai người kia nha?
Cửu Phong rất giữ chữ tín, người của Thương Loan mang nguyên tinh tới, Thương Loan vừa dâng hiến nguyên tinh cho nó, nó liền nhanh chóng thảy nguyên tinh cho Nghiêm Mặc, biến thành hình thể lớn vỗ cánh quạt bay Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc mỉm cười cất nguyên tinh, viên nguyên tinh vô thuộc tính này chỉ to bằng quả quýt, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp tám. Vụ giao dịch này, Cửu Phong của hắn không chịu thiệt rồi!
Thương Loan thì cảm thấy thiệt muốn chết rồi: …Vì sao Côn Bằng mặt người nọ lại giao nguyên tinh cho tên thanh niên vu giả kia? Kỳ thật các người đi chung với nhau có đúng không? Chẳng lẽ vương giả muôn loài trong truyền thuyết lại liên thủ với ngoại nhân để gạt người?
Tiếc là, y không có thời gian để chọc thủng âm mưu của ba tên này.
Bởi vì khi Cửu Phong quạt bay Nguyên Chiến, Nguyên Chiến cũng lợi dụng cơn gió này mà lao tới trước mặt Thương Loan, bóp chặt cổ y quẳng vào trong biển.
Biến cố xảy ra quá nhanh và bất ngờ, không ai có thể đoán trước.
Tên thiếu niên kia tru lên đầy đau đớn: “Cha ——!”
Những người khác của Tả Thượng uyên cũng nhào đến bên vách núi. Uyên chủ Hạ uyên không nói hai lời, tung người nhảy xuống vách núi, lặn xuống biển cứu Thương Loan.
Cùng thời gian đó, Cửu Phong giữ chữ tín đã triển khai tám phần thực lực để đánh nhau với Nguyên Chiến.
Cửu Phong không thu nhỏ thân hình lại, Nguyên Chiến cũng không giữ sức. Lúc nãy đánh với Tả Thượng uyên đối với hắn còn chưa tính là làm nóng người, nhưng đánh với Cửu Phong thì phải nghiêm túc một chút.
Có gió to nổi lên trên vách núi, vài tên Tả Thượng uyên lao tới vách núi thiếu chút nữa bị gió thổi rớt. Vào thời khắc nguy hiểm, Nghiêm Mặc định cứu người thì Hải Vu đã ra tay, cách không tóm bọn họ ném lại vào trong đám người.
Lúc này trên vách núi đã không còn ai, tất cả mọi người đều lui về phía sau.
Thực lực Cửu Phong bày ra làm người của tứ uyên phải ghé mắt, người của Tả Thượng uyên lại vừa hưng phấn vừa hoảng hốt, uyên chủ Hạ uyên nhảy xuống biển cứu người vẫn chưa thấy trồi lên.
Thương Loan không hôn mê cũng không chết đuối, y bị một quả cầu nước giam cầm, phập phềnh trong sóng biển, có thể thấy loáng thoáng tình cảnh chiến đấu trên không.
“Phốc phốc phốc!” Cửu Phong phun lưỡi dao gió.
Lưỡi dao gió như lưỡi hái xoay tròn bay về phía Nguyên Chiến.
Bóng Nguyên Chiến lóe lên, tránh né vô cùng nhẹ nhàng và tự nhiên.
Ông lớn Cửu Phong nổi giận, tấn công dữ dội hơn.
Giờ thì hay rồi, trên đỉnh vách núi rốt cuộc cũng không còn ai, ngay cả Hải Vu và Nghiêm Mặc cũng không đứng ở đó nữa, tất cả đều lánh đi.
“Hô ——!” Cửu Phong dùng sức đập mạnh cánh.
Nguyên Chiến bị gió to thổi văng ra ngoài biển.
Cửu Phong nhân cơ hội bay tới cào loạn một trận, Nguyên Chiến liền đứng trên mặt biển, điều khiển sóng nước chơi tiếp với tên nhóc thối này.
“Ào ào!” Sóng biển cuộn lên ngập trời.
Côn Bằng mặt người khổng lồ tạo gió lốc trên không trung, cuồng phong ập đến, một người đàn ông với thân hình cao lớn đứng trên mặt biển dùng nước biển tạo thành mũi tên nước, và dùng sóng lớn tấn công Côn Bằng.
Uyên chủ hạ uyên đang tìm người trong biển khổ không nói nổi, y không tìm thấy Thương Loan không nói, nước biển quanh y thậm chí còn có chút thoát khỏi khống chế của y, bây giờ y đã phải miễn cưỡng duy trì cho mình không bị nước biển nuốt chửng đã là cố hết sức rồi, này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ năng lực điều khiển nước của người đàn ông đứng trên mặt biển kia chắc chắn hơn xa y!
Nghiêm Mặc không nhúng tay vào trận chiến này hay ngăn cản, thẳng đến khi hai tên đó đánh đến mức tạo ra sóng thần.
Hải Vu biến sắc, há mồm kêu lên với mọi người: “Lui về phía sau! Mau!”
Người của bốn uyên cũng sợ, con sóng kia cao đến mức che khuất cả mặt trời, lại còn càng lúc càng cao, vào khoảnh khắc sắp đổ xuống, người của bốn uyên mới sợ tới mức co giò bỏ chạy.
Đây là hiểm họa thiên nhiên, không ai có thể ngăn cản!
Hải Vu đứng trong cuồng phong quay đầu khàn giọng nói với Nghiêm Mặc: “Cậu có thể ngăn bọn họ lại không?”
Nghiêm Mặc lòng thầm chửi hai thằng quỷ này chơi hăng quá, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như cũ: “Ông không thể?”
Hải Vu gằn từng chữ một: “Ta không thể.”
“Được rồi.” Nghiêm Mặc bay lên trời, trong giọng nói bỏ thêm sức mạnh linh hồn mà gào lên với hai tên kia: “Cửu Phong! A Chiến! Hai người đủ rồi! Dẹp gió dẹp sóng rồi cút lại đây cho tôi!”
Rất nhiều người nghe thấy tiếng hô của Nghiêm Mặc, tuy không biết hắn đang gọi ai nhưng có không ít người trong lúc bỏ chạy còn không quên ngoái đầu lại nhìn một cái.
Vừa nhìn, đầu bọn họ không quay trở về nữa.
Con sóng cao như núi kia vậy mà lại dùng tốc độ nhanh nhất lui trở về!
“Ầm!” Tuy con sóng đã lui nhưng dư chấn lại rất đáng gờm, nước đập mạnh vào vách đá.
“Bịch!” Thương Loan và uyên chủ Hạ uyên đồng thời bị mấy con sóng dư chấn đẩy đập vào vách đá.
Lúc Nguyên Chiến đi lên thuận tiện vớt Thương Loan và uyên chủ Hạ uyên đã hôn mê trong nước lên.
Thấy nguy hiểm đã không còn, người của bốn uyên nhìn Hải Vu, rồi cũng vộ vàng xoay người chạy trở về đỉnh vách núi.
Nguyên Chiến quẳng hai vị uyên chủ cho bọn họ, đi về phía Nghiêm Mặc.
Người của bốn uyên nhìn Côn Bằng mặt người khổng lồ trên bầu trời còn đang phun lưỡi dao gió, không ngừng đuổi giết người nào đó, lại nhìn nhìn người nào đó không chút để bụng khi bị nó tấn công…
Rốt cuộc ai thắng ai thua?
Vu giả Trung uyên am hiểu trị liệu bắt đầu kiểm tra thương thế cho Thương Loan và uyên chủ Hạ uyên.
Đúng lúc này, chim khổng lồ trên bầu trời phát ra tiếng kêu lảnh lót, đột nhiên lao về phía đám người.
Đám người hỗn loạn, hai vị uyên chủ còn lại và chiến sĩ ma của bốn uyên đồng thời chuẩn bị chiến đấu, không ai biết con chim khổng lồ này có còn bị Thương Loan khống chế hay không, nếu không còn… nó tấn công ngược lại bọn họ thì làm sao bây giờ?
Mọi người căng thẳng, vu giả Trung uyên vội vàng giục Thương Loan tỉnh lại, Thương Loan nôn ra hai ngụm nước biển và uyên chủ Hạ uyên đồng thời tỉnh lại.
“Tả uyên chủ! Con ma điểu kia bay về phía chúng ta kìa!”
Thương Loan ngẩng đầu, Côn Bằng mặt người khổng lồ đã bay đến trên đỉnh đầu bọn họ, đồng tử Thương Loan co rụt lại, chẳng lẽ Côn Bằng mặt người muốn tấn công bọn họ?
“Côn Bằng mặt người vĩ đại, chúng ta đã…” Thương Loan còn chưa chất vấn xong, thì sự thật nói cho người của bốn uyên biết, bọn họ nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì người ta vừa mới bay đến đỉnh đầu bọn họ, thân thể đã thu nhỏ, nhỏ đến mức rất nhiều người không có nhãn lực tốt thiếu chút nữa đã không tìm được nó.
Kỳ thật hình thể khi thu nhỏ của Cửu Phong đã lớn hơn trước kia nhiều rồi, chỉ là một con chim khổng lồ như vậy đột nhiên biến thành một thằng nhóc sau lưng có cánh, là ai thì cũng sẽ hoa mắt thôi.
Mà người nào tinh mắt thì thấy thằng nhóc do chim mặt người biến thành vỗ cánh phành phạch bay lướt qua tên chiến sĩ cao lớn nọ, nhào vào lòng thanh niên vu giả kia.
“Kiệt! Đáng nhau thật là đã! Mặc, cá của ta đâu?”
Nghiêm Mặc cúi đầu, phần cá còn dư lại không biết đã bị gió to và sóng nước cuốn đi đâu rồi, hắn chọc chọc thằng nhóc: “Ai kêu nhóc với A Chiến đánh hăng như vậy, cá mất tiêu rồi.”
“A? Vậy ta đi bắt thêm một con, đánh một trận, đói bụng rồi.”
“Đợi chút!” Nghiêm Mặc ôm chặt lấy Cửu Phong, bất đắc dĩ nói: “Nhóc gây ra chuyện, giải quyết trước đã.”
Ông nhỏ Cửu Phong tỏ vẻ mình không hiểu: Nó gây chuyện gì chứ?
Lúc này Nguyên Chiến đã đi đến cạnh Nghiêm Mặc, giật nhẹ cái cánh của ông nhỏ Cửu Phong, hiếm khi khen nó: “Không tồi, mạnh hơn so với lần trước một chút.”
Cửu Phong vừa định kiêu ngạo ưỡn ngực thì đột nhiên lại xẹp xuống, nhào vào trong lòng Nghiêm Mặc, khổ sở kêu quai quái: “Mặc. Ta đánh không lại hắn…”
Nghiêm Mặc xoa xoa cái đầu có ba cọng lông chim dài dài màu vàng kim, an ủi: “Về sau nhóc thành niên là có thể đánh lại anh ấy.”
Cửu Phong liền sống lại: “Đúng vậy, chờ khi ta trưởng thành là có thể đánh lại hắn!”
Nguyên Chiến cười khặc khặc: “Cứ chờ đi!”
Cửu Phong xòe móng vuốt, Nguyên Chiến liền móc Mặc Sát ra muốn gọt móng tay cho nó.
Thương Loan được thủ hạ đỡ dậy, y nhìn ba người Nghiêm Mặc hồi lâu mà không nói nên lời.
Hải Vu như người ngoài cuộc, tựa hồ như chỉ cần người của bốn uyên không gặp nguy hiểm đến tính mạng thì y sẽ không ra tay.
Nguyên Chiến thấy vẻ mặt phức tạp đến đáng thương của Thương Loan thì khó có khi nhân từ mà chủ động nói: “Đánh xong rồi, có tính là tôi hoàn thành điều kiện của Tả Thượng uyên các người không?”
“Không tính! Con chim kia rõ ràng là phe của các người!” Tên thiếu niên kia lại nhảy ra.
Lần này Thương Loan không cho hắn hỗn láo nữa, tát một cái đẩy hắn cút trở về.
“Cha!?” Tên thiếu niên không thể tin được.
Thương Loan nhắm mắt lại, cảnh tượng chiến đấu của chiến sĩ kia và Côn Bằng mặt người y đều nhìn thấy, thực lực mà cả hai thi triển về sau đã vượt qua phạm vi người thường có thể làm được, dù bọn họ chỉ là đánh giả, thì đó cũng đã chứng tỏ được sức mạnh của bọn họ. Huống chi uyên chủ Hạ uyên Trầm Kha vừa ghé vào tai y nói, năng lực điều khiển nước của chiến sĩ kia vượt xa anh ta.
Với năng lực của chiến sĩ đó, nếu hắn muốn hại người, Tả Thượng uyên bọn họ có lên hết chỉ sợ cũng không đủ để người ta hạ một con sóng đâu. Vừa rồi y còn oán hận đối phương đã xuống tay quá ngoan độc với con trai và thủ hạ của mình, nhưng nhìn lại thì, người ta chỉ đánh họ một trận chứ không thật sự giết người, bao gồm cả người bị xé cánh, xương bị gãy, nhưng chỉ cần dưỡng thương một đoạn thời gian thì cũng không phải không thể khôi phục.
“Tả Thượng uyên chúng tôi nhận thua, thừa nhận các cậu đã hoàn thành yêu cầu của chúng tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
3457 chương
403 chương
10 chương
58 chương
232 chương
39 chương
63 chương
115 chương