Dị Thế Lưu Đày
Chương 456
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=38fde3d1e4fc6d03f9a12ee1af32e6ff src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/38fde3d1e4fc6d03f9a12ee1af32e6ff.jpg" data-pagespeed-url-hash=1576674585 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Thành Ô Càn có thể diệt thôn xóm Vô Giác Nhân phía nam, vậy cũng không có lý do để tha cho người ở phía đông.”—— Vật cần tra, nấm, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần +999 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +99 999 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Tay Nghiêm Mặc run lên. Có lẽ đây là thứ có giá trị cao nhất từ trước tới giờ mà hắn hỏi sách hướng dẫn.
Cũng may bây giờ điểm cặn bã mà bị tăng vì tra hỏi vật phẩm, sách hướng dẫn đã không còn trừng phạt hắn nữa, nếu không thì hắn thật sự muốn khóc.
Mà có được ưu đãi như vậy là bởi vì trong năm năm này hắn xây dựng trường học và bệnh viện, khi mở rộng thế lực cũng rất chú ý đến việc không bắt giết dã thú bừa bãi, thậm chí cho đưa ra văn bản quy định rõ mùa xuân không được săn thú mẹ và thú con, không được tàn sát những sinh vật xung quanh, cũng không thể bắt cá một cách vô tội vạ, cùng với bất cứ thời điểm nào cũng không được săn giết sinh vật có trí tuệ.
Hơn nữa, thủ lĩnh Cửu Nguyên và các chiến sĩ thủ lĩnh dưới sự yêu cầu của hắn, lục tục mang về một ít bộ tộc có cuộc sống khốn khổ, hoặc mua hoặc cứu một vài nô lệ, chủ động chi viện cho những bộ tộc có cuộc sống khó khăn trong mùa đông, những việc đó cộng lại với nhau, làm giá trị cặn bã của hắn giảm đột phá bảy triệu điểm.
Khi đột phá sáu triệu điểm và bảy triệu điểm, tuy sách hướng dẫn không cho hắn phần thưởng nào, nhưng để cổ vũ, nó đã hủy bỏ việc trừng phạt khi hắn tra vật phẩm.
Mà đây cũng là nguyên nhân Nghiêm Mặc hiện giờ có gan cứ gặp thứ gì đó không biết rõ liền dùng sách hướng dẫn tra hỏi.
Cho dù là thế thì con số này cũng quá đáng rồi đó, giới thiệu sơ lược cần 999 điểm đã quá phận rồi, giới thiệu tỉ mỉ còn cần những 99 999 điểm? Này có khác gì một trăm ngàn điểm?
Một trăm ngàn đó, hắn phải cứu bao nhiêu sinh mệnh, làm bao nhiêu chuyện mới được chứ?
Nghiêm Mặc đau lòng không thôi, nhưng vì điểm số yêu cầu, chứng tỏ giá trị của thứ này không cần phải hỏi, chắc chắn tựa như Vu Quả nói: Cực kỳ quan trọng.
Nghĩ đến việc thứ này rất có thể liên quan đến vấn đề hai đứa con của hắn có được sinh ra hay không, Nghiêm Mặc trực tiếp chọn giới thiệu tỉ mỉ.
Mà chỉ trong 0.1 giây sách hướng dẫn đã thêm cho hắn gần một trăm ngàn điểm cặn bã, cũng rất sảng khoái mà đưa ra thông tin:
—— Cây thủy nham, loài nấm, sống ở nơi có nguồn nước phong phú trong hang động đá vôi và nham thạch, bề ngoài tựa như thực vật lại tựa như khoáng vật, cơ thể mẹ cứng như đá, láng như băng, dạng như quả lê, to nhỏ không đều nhau. Vòng đời dài, không có rễ, không nở hoa, không mọc lá, ba trăm năm mới có một cây nấm chín. Bản thân quả này (nấm) có tác dụng đặc biệt, sau khi chín hái xuống dùng để chứa thai nhi và luyện chế ra một thân xác không hồn phách. Ngoài ra, quả chín rất giàu năng lượng, năng lượng trong nó có thể so với nguyên tinh cấp mười cùng kích thước.
Chú ý 1: Người không có dị năng không thể dùng.
Chú ý 2: Phương pháp trồng hiện nay chưa biết.
Chú ý 3: Khi nấm chín, nếu không hái thì nó sẽ không tự rụng. Sau khi tất cả nấm được hái, cơ thể mẹ một lần nữa tiến vào thời kì sinh trưởng, ba trăm năm sau nếu có điều kiện thích hợp, sẽ lần nữa kết quả.
Chú ý 4: Khuẩn nấm rời khỏi cơ thể mẹ nếu nội trong bảy phút không sử dụng, năng lượng trong nó sẽ tản ra.
Bên dưới là phương pháp sử dụng nấm.
Phương pháp sử dụng thứ nhất: Cung cấp nguồn năng lượng…
Phương pháp sử dụng thứ hai: Giúp chứa thai nhi…
Phương pháp sử dụng thứ ba: Luyện chế ra thân xác không có hồn phách…
Nghiêm Mặc khép hờ hai mắt, đứng bất động một chỗ, Cửu Phong đợi một chốc thì chọt chọt hắn.
Nghiêm Mặc mở mắt ra, ánh mắt phức tạp.
Vu Quả như biết hắn đang phân tâm làm chuyện rất quan trọng nên không quấy rầy hắn, nhưng một sợi dây leo của nó vẫn luôn quấn lấy cây thủy nham, đầu dây leo cứ vòng tới vòng lui trên quả nhân sâm.
“Mặc, ta muốn uống nước.” Cửu Phong chẹp chẹp cái miệng nhỏ, nó vẫn chưa quen với cái miệng này, vừa rồi lúc đánh nhau nó muốn dùng miệng mổ, kết quả lại cắn ra một họng đầy lông!
Nghiêm Mặc vừa phân tâm xem giới thiệu của sách hướng dẫn, vừa lấy túi nước từ túi không gian ra, tháo nút lọ đút Cửu Phong uống nước.
Cửu Phong một tay ôm cổ Nghiêm Mặc, một tay vịn đế túi nước, uống ừng ực.
Nghiêm Mặc buông Cửu Phong ra, đi một vòng quanh cây thủy nham, rồi cởi túi không gian xuống úp lên cây thủy nham, cây thủy nham liền biến mất.
Vu Quả kêu to: “A? Sao ba cất nó rồi?”
Nghiêm Mặc lại đeo túi không gian lên hông, thuận miệng hỏi: “Mày biết cách dùng?”
Vu Quả chần chờ: “Ta biết đại khái.” Đây là bản năng của nó.
“Ba cần nghiên cứu một chút, chờ khi tất cả mọi người chuẩn bị tốt đã rồi nói, hiện giờ vẫn chưa thích hợp.”
“Không thích hợp chỗ nào? Vậy ba tốt xấu gì cũng ăn trước một cái đi, cái này là để bổ sung năng lượng, ba không cần thì ta cần!” Vu Quả gấp.
Nghiêm Mặc ngồi xổm trên mặt đất lật Nguyên Chiến qua: “Sau đó cùng cha mày… khụ, cùng tên ngu ngốc này ngủ một giấc à?”
Vu Quả rầm rì: “Ngủ một giấc thì có gì mà không tốt? Ta đã nói với ba, ăn sớm mạnh sớm, hiện giờ sức mạnh linh hồn của ba đã rất cường đại rồi, nhưng muốn đột phá thì còn thiếu một chút nữa, nếu ăn một quả, ba có thể phá vỡ lá chắn đó, về sau sức mạnh linh hồn của ba sẽ không cần dựa vào khúc ca hay vũ khúc hiến tế cũng có thể thi triển được.”
“Hiện giờ sức mạnh linh hồn của ba cũng có thể phóng thích ra ngoài.” Nghiêm Mặc cố ý nói. Vu Quả biết rất nhiều, nhưng thằng nhóc này rất xấu xa, ăn thịt của hắn, uống máu của hắn, cắn nuốt tinh thần lực và năng lượng của hắn, mà trước giờ nếu cứ không có lợi thì sẽ không thèm hó hé gì.
“Ba gọi kia là phóng thích sức mạnh linh hồn ra ngoài?” Vu Quả cười nhạo: “Sức mạnh linh hồn phóng thích ra ngoài còn có thể làm vũ khí, làm hộ giáp, ngăn cản thủ đoạn của kẻ địch, cái đó mới gọi là vu. Nếu vu không dùng được sức mạnh linh hồn để câu thông với thiên địa và chư thần ma, không thể chế địch, vậy thì gọi vu làm gì? Lâu thật lâu trước kia, với chút bản lĩnh của ba bây giờ ngay cả Tiểu Vu cũng không bằng. Chờ khi hồn thể của ba hiện ra được như một thật thể, còn có thể khiến nó lên trời xuống biển, khi đó ba mới là Trung Vu. Còn Đại Vu thật sự á…”
Vu Quả đột nhiên nói chậm lại: “Đại Vu thật sự kỳ thật không khác gì thần ma.”
Nghiêm Mặc đè nén tâm tình kích động của mình: “Trái cây, trên đời này thật sự có thần ma à?”
Vu Quả trầm mặc một chốc, rồi thần bí lẩm bẩm: “Chẳng phải ba đã cảm giác được sự tồn tại của linh sao? Về phần thần ma… chỉ cần ba sống đủ lâu, vu lực mạnh lên từng bước, thì tự ba sẽ tìm được đáp án.”
Nghiêm Mặc cõng Nguyên Chiến lên lưng, có hơi nặng, nhưng vẫn không quá cố sức. Hiện giờ thân thể này của hắn nhìn mặt ngoài thì có hơi yếu, nhưng kỳ thật cõng mấy trăm cân thịt hay củi đốt gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề.
Cửu Phong vươn tay muốn ôm.
Nghiêm Mặc hết tay, tay hắn phải nâng tên to con đang hôn mê phía sau, thật sự không cách nào bế nhóc con này nữa.
“Cửu Phong, nhóc có thể tự đi không?”
Cửu Phong giơ bàn chân nhỏ lên, động tác này làm nó ngã ngồi, nhưng nó vẫn giơ bàn chân lên cao cao.
Nghiêm Mặc đành phải buông Nguyên Chiến xuống, khom lưng xem bàn chân nhỏ của nó: “Sao lại đỏ rần vậy? Rất đau sao? Có phải không quen dùng chân không? Kỳ thật nhóc có thể biến thành móng vuốt… không thể biến hả? Ha ha! Lại đây, tôi thổi thổi cho hết đau.”
Nghiêm Mặc cầm bàn chân nhỏ của nó, nhẹ nhàng thổi thổi: “Phù! Phù! Không đau không đau.”
Cửu Phong đại nhân lại đổi cái chân khác.
Nghiêm Mặc buồn cười, ngồi xổm xuống, cùng nâng hai chân nó lên thay phiên thổi, hắn vẫn luôn rất kiên nhẫn và tốt tính với trẻ nhỏ, đặc biệt là những đứa trẻ cỡ tuổi này: “Phù! Phù! Cái đau bay đi. Trở về tôi làm cho nhóc một đôi giày nhỏ.”
Thổi xong, hắn lấy thuốc mỡ giảm đau ra bôi cho nó, lại tìm một tấm vải mềm bọc hai chân nhỏ của nó lại: “Như vậy sẽ tốt hơn một chút, nếu vẫn đau, tôi sẽ địu nhóc phía trước.”
Cửu Phong đại nhân hài lòng, kỳ thật chân nó cũng không phải đau đến mức không chịu nổi, nó có thể khống chế gió, tuy hiện giờ năng lượng của nó có chút khó sử dụng, nhưng để thân thể mình đi đường nhẹ nhàng thì vẫn làm được.
Mặc là tốt nhất! Cửu Phong đại nhân cảm thấy quái hai chân nhỏ mình nuôi vẫn luôn hướng về mình, nó buông chân, bò dậy, giẫm giẫm, vỗ mông, lạch bạch đuổi kịp Nghiêm Mặc, nó còn sợ Nghiêm Mặc đi lạc, vươn móng vuốt nhỏ túm vạt áo hắn.
Nghiêm Mặc xoa xoa cái đầu xù có ba cọng lông chim vàng trên đỉnh của nó, lại lần nữa cõng Nguyên Chiến lên, đi trở về đường cũ.
Đêm nay đã định là một đêm dài.
Lúc Nghiêm Mặc cõng Nguyên Chiến, dẫn theo Cửu Phong đi tới chỗ hẹn, Hậu Nữ vội vàng đi qua đón, trên mặt còn mang theo sự phẫn hận và sợ hãi, thấp giọng nói: “Đại nhân, không ổn rồi, thành Ô Càn đã bắt đầu phái chiến sĩ cốt ra thanh lý các thôn xóm xung quanh, thôn xóm của Vô Giác Nhân ở phía nam đã bị chúng giết sạch!”
“Ồ?” Nghiêm Mặc thấy một đôi trẻ đang ngồi bên đống lửa, hai tay ôm chặt gối. Nói là ‘trẻ’, nhưng trong đó có một cậu nhóc đã ở độ tuổi thiếu niên.
“Đại nhân, chiến sĩ thần đại nhân, anh ta làm sao vậy?” Hậu Nữ nhìn thấy Nghiêm Mặc cõng Nguyên Chiến, liền đại kinh thất sắc.
“Anh ấy không sao đâu, chỉ là hồn phách rời thể trở về chỗ của Tổ Thần, không bao lâu sẽ tỉnh lại thôi.”
Hậu Nữ thở phào: “Vậy là tốt rồi. Đại nhân, lúc các ngài đi chưa được bao lâu, hai anh em kia liền tìm tới, mẹ bọn nó từng là người của thôn Quả Lửa, lần này bọn nó muốn cậy nhờ thôn Quả Lửa, vừa lúc gặp được chúng ta. Chuyện vừa rồi tôi nói với ngài chính là nhờ bọn nó nói cho tôi biết.”
Bấy giờ Hậu Sư mới thấy rõ trên lưng Nghiêm Mặc có một người, vội chạy tới muốn hỗ trợ, Nghiêm Mặc lắc đầu, cõng Nguyên Chiến đi qua cạnh đống lửa rồi mới thả người xuống.
Hậu Nữ và Hậu Sư đã chú ý tới Cửu Phong, nhưng thẳng đến giờ phút này, khi nhìn thấy đôi cánh nhỏ sau lưng Cửu Phong và ba cọng lông chim vàng thật dài trên đỉnh đầu nó, Hậu Nữ mới cẩn thận hỏi: “Vị tiểu đại nhân này là?”
“Gọi ta là Sơn Thần đại nhân!” Cửu Phong ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói.
Nghiêm Mặc kinh ngạc, phát âm của Cửu Phong tuy hơi quái dị, nhưng nghe vào tai thì hình như không khác gì tiếng của Hữu Giác Nhân. Mà tiếng của Hữu Giác Nhân hiển nhiên là ngôn ngữ thông dụng của tây đại lục, dù là thôn Đất Trũng thì cũng có tiếng địa phương của mình, nhưng bọn họ vẫn biết nói tiếng Hữu Giác Nhân, chẳng qua âm điệu sẽ hơi lạ.
Cửu Phong đắc ý, trong truyền thừa của nó đã có tiếng của mấy quái hai chân này, nó nghe một chút là có thể hiểu, biết phải nói như thế nào ngay, có điều không được thuần thục như khi nói tiếng của đông đại lục.
“Sơn Thần đại nhân!” Hậu Nữ và Hậu Sư không biết Cửu Phong là Sơn Thần gì, nhưng thấy ngoại hình của nó đặc biệt, liền không tự chủ được mà sinh ra vài phần kính sợ với nó, cũng không dám bởi vì nó có ngoại hình của một thằng nhóc ba bốn tuổi mà coi khinh nó.
Hai đứa trẻ kia cũng trộm nhìn Cửu Phong, không biết là bọn nó đột nhiên nhanh trí, hay do Hậu Nữ và Hậu Sư đã dạy bọn nó, vừa thấy Nghiêm Mặc liền cùng nhau tiến lên —— chủ yếu là đứa lớn kéo đứa nhỏ, hướng về phía Nghiêm Mặc mà quỳ xuống, đứa lớn thấp giọng hô: “Đại nhân, cầu xin ngài, cứu bọn con với!”
“Hai đứa đứng lên trước.” Nghiêm Mặc kiềm chế để không phải bịt mũi, mùa hè vốn đã nóng bức, tuy ban đêm đỡ hơn một chút, nhưng hai đứa này vừa tới gần hắn, mùi chua và hơi thở hôi rình của nó liền ập vào mặt hắn.
Với tình trạng vệ sinh này, bệnh tình không lan đi mới là lạ!
Nghiêm Mặc không biết sức đề kháng của Cửu Phong có kháng được dịch bệnh này không, nhưng loài chim cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi dịch tả, hắn không dám chắc Cửu Phong sẽ không bị nhiễm.
Nhưng dịch tả lại không có thuốc ngừa, chỉ có thể ra tay từ môi trường.
Nhưng bây giờ đang là buổi tối, để Hậu Nữ và Hậu Sư dẫn hai đứa nó đi nguồn nước tắm cũng không thực tế lắm, đành nhịn đến ngày mai vậy. Nước sạch mà hắn mang theo cũng không nhiều lắm, ngoại trừ dùng để uống, còn dùng để chế thuốc nữa, lúc này không thể lãng phí.
Nghiêm Mặc cố ý để Cửu Phong và Nguyên Chiến nằm ở đầu gió, trải nệm da thú chóng ẩm cho Nguyên Chiến, rồi trải cho Cửu Phong và mình, vỗ vỗ cái gối bằng cỏ khô, bảo Cửu Phong ngủ trước.
Cửu Phong cảm thấy cái chăn nhỏ thật hiếm lạ, liền kéo kéo, sau đó lăn qua bên gối của Nghiêm Mặc, gối đầu lên, hai mắt mở to.
Nghiêm Mặc mỉm cười, vỗ nhẹ nó, vẫy tay để hai đứa nhỏ ngồi ở sau đầu gió.
Hai đứa nhỏ thấy hắn mỉm cười dịu dàng như vậy thì chậm rãi thả lỏng.
Nghiêm Mặc đi qua bắt mạch cho từng đứa, hai đứa nhỏ khá may mắn, trước mắt vẫn chưa thấy có dấu hiệu phát bệnh, nhưng cũng không thể ỷ y.
Nghiêm Mặc để hai đứa ngồi xuống, lấy một cái bình nước ra rửa tay, vừa rửa vừa hỏi cậu nhóc thiếu niên: “Hai đứa chạy tới từ thôn xóm phía nam? Thuật lại tình huống kỹ càng cho tôi nghe, chỗ hai đứa có bao nhiêu người sinh bệnh, bao nhiêu người chết, chiến sĩ thành Ô Càn tới thôn xóm hai đứa khi nào, bọn họ làm cái gì? Có hành động gì đặc biệt không? Thôn hai đứa còn bao nhiêu người sống?”
Thằng bé nhỏ hơn một chút liếm liếm môi, lúc trước Hậu Sư đã cho nó ăn, nhưng không có nước, ăn hoa quả cũng không làm nó bớt khát.
Nghiêm Mặc đưa số nước còn dư lại trong bình qua: “Nước này đã nấu qua rồi, có thể trực tiếp uống.”
Đứa nhỏ nhìn đứa lớn, thấy anh mình không phản đối mới nhận lấy cái bình uống từng ngụm nhỏ, nó uống rất cẩn thận, cái bình màu đen này thoạt nhìn đã biết rất quý, nó sợ làm rơi vỡ.
Đứa nhỏ uống xong lại đưa cho đứa lớn, đứa lớn uống rất nhanh, còn nói với Nghiêm Mặc: “Cảm ơn đại nhân.”
Nghiêm Mặc không định lấy lại cái bình kia, dù sao thì có Nguyên Chiến ở đây, chai lọ vại bình gì đó hắn không thiếu.
Chắc là đứa lớn vừa rồi đã khóc một trận, hai mắt sưng đỏ, uống nước xong thì buông cái bình, trên mặt còn đầy vẻ thù hận mà siết chặt nắm tay trả lời: “Đại nhân, thôn tụi con không còn ai sống cả, chỉ có hai đứa tụi con! Những chiến sĩ Hữu Giác Nhân đó cưỡi chiến thú đến thôn tụi con, bắt thôn trưởng tập trung mọi người lại, rồi hỏi người bệnh ở đâu, cũng nâng ra, thôn trưởng và Đại Vu còn tưởng Hữu Giác Nhân đại nhân tới giúp tụi con chữa bệnh, đều rất vui mừng, những người không chết đều được nâng ra. Nào ngờ…”
Cậu bé chùi nước mắt: “Cha mẹ con thấy những Hữu Giác Nhân đó bịt mặt, còn mang theo cốt đao, lòng thầm sợ hãi, liền giấu con và em trai vào một chồng cỏ, bảo tụi con đừng ra ngoài, rồi dẫn theo anh cả đã sinh bệnh và chị cả đi, bọn họ… Oa oa! Những ác ma mọc sừng đó, bọn họ giết chết thôn trưởng, cha mẹ con, và cả anh chị của con nữa! Giết hết người trong thôn!”
Đứa nhỏ cũng khóc lớn.
Hậu Nữ thầm thở dài, bổ sung: “Đứa nhỏ này lúc ấy rất sợ, tụi nó chờ cho đám chiến sĩ Hữu Giác đó rời đi thật lâu mới dám chui ra khỏi chồng cỏ. Nhưng tụi nó vừa bò ra ngoài liền thấy có lửa lan đến. Mới sợ hãi dẫn theo đứa em mà chạy tới thôn xóm ở phụ cận, lúc quay đầu lại nhìn thì thôn tụi nó đã bị thiêu hủy. Nhưng thôn xóm ở gần tụi nó cũng chỉ còn lại tử thi, một người sống cũng không thấy, hai đứa nó sợ hãi, lại sợ bọn người phóng hỏa kia đuổi theo, suốt đêm chạy qua chỗ chúng ta. Cũng may mạng tụi nó lớn mới không bị dã thú tấn công trên đường đi!”
Nghiêm Mặc gật gật đầu, tiếp tục hỏi hai đứa nhỏ một vài chuyện, liền biết tình hình dịch bệnh của các thôn xóm phía nam nghiêm trọng hơn phía đông. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù thành Ô Càn không phái người tới, thì những thôn dân đó cũng không còn lại bao nhiêu.
Nghiêm Mặc cũng nói sự thật này cho hai đứa nhỏ, ngay sau đó đứng dậy rải một ít thuốc bột đuổi côn trùng ở xung quanh: “Đêm nay chúng ta ở chỗ này qua đêm, chờ tới hừng đông khi chiến sĩ của tôi tỉnh lại, chúng ta sẽ trở về thôn Đất Trũng.”
Kỳ thật bọn họ trở về càng sớm thì càng tốt, thành Ô Càn có thể diệt thôn xóm Vô Giác Nhân phía nam, vậy cũng không có lý do để tha cho người ở phía đông.
Chỉ là đường đi vào buổi tối rất khó, không có ‘thần thổ địa’ Nguyên Chiến thì bọn họ muốn đi nhanh trong đêm ở vùng hoang dã là quá nguy hiểm, hơn nữa tốc độ cũng sẽ không nhanh hơn được, còn không bằng chờ ngày mai Nguyên Chiến tỉnh lại rồi tính.
Hậu Nữ và Hậu Sư vô cùng tin tưởng thần sứ đại nhân, đừng nói là ngủ ngoài vùng hoang vu, mà một chút do dự cũng không có.
Nghiêm Mặc lấy chăn đệm ra, để hai đứa nhỏ và Hậu Nữ Hậu Sư ngủ trước, bảo rằng hắn canh gác trước nửa đêm, Hậu Nữ và Hậu Sư gác từ nửa đêm về sáng.
Hậu Nữ và Hậu Sư hoảng sợ, liên tục nói để Nghiêm Mặc nghỉ ngơi trước, bọn họ gác đêm là được. Cậu nhóc thiếu niên cũng nói muốn gác đêm.
Nghiêm Mặc phất tay: “Tôi cũng phải chế một ít thuốc, nếu các anh muốn gác đêm thì tùy, nhưng ngày mai khi lên đường phải giữ tỉnh táo và đủ tinh thần đấy, nói không chừng chúng ta vừa trở về liền phải thu dọn hành lý chạy nạn đến nơi khác.”
Hai đứa nhỏ bị đuổi đi ngủ trước.
Hậu Sư như có chuyện muốn nói, tên này có thể tính là to gan nhất trong các Vô Giác Nhân.
Nghiêm Mặc vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn muốn nói cái gì: “Tôi và chiến sĩ của tôi quả thật có thể đối phó với những chiến sĩ Hữu Giác Nhân đó, nhưng chúng tôi tới nơi này, Bàn A Thần không biết, nếu chúng tôi ra tay, sự tình sẽ bị thần điện Hữu Giác Nhân truyền lên, vị Bàn A Thần kia sẽ phái ra chiến sĩ thần của ông ta tới đối phó với chúng tôi. Đến lúc đó tôi và chiến sĩ của chỉ bận đối phó với những chiến sĩ thần đó, không lo liệu được quá nhiều việc, thì sao còn thời gian để mà cứu người?”
Hậu Sư đập mạnh trán mình một cái, hổ thẹn mà ngồi ở một bên.
Hậu Nữ trừng hắn rồi đi ngủ trước. Đại nhân nói không sai, bọn họ phải dưỡng đủ sức, ngày mai chắc chắn có rất nhiều chuyện phải làm.
Nghiêm Mặc cúi đầu, liền thấy Cửu Phong vừa rồi còn mở to mắt lúc này đã chu cái miệng nhỏ mà ngủ, thằng nhóc này cũng đã mệt mỏi suốt một ngày rồi.
Nghiêm Mặc thấy nó ngủ chảy nước miếng liền cười.
Nhịp thở của Nguyên Chiến vẫn đều đều, Nghiêm Mặc vạch mắt hắn ra kiểm tra, rồi bắt mạch cho hắn, xác định không có việc gì mới lấy dụng cụ ra bắt đầu chế thuốc.
Chờ khi dùng gần hết thảo dược đã mua ở thành Ô Càn, trời cũng sắp sáng.
Nghiêm Mặc lười nhác vươn vai, đứng dậy đi lại cho lưu thông máu một chút, rồi lại đọc kỹ hướng dẫn sử dụng cây thủy nham mà sách hướng dẫn đưa.
Sau khi xem xong, hắn nghĩ Vu Quả nói nó và Đô Đô có thể ra ngoài, chắc là chỉ cây thủy nham có thể luyện thành thân xác không hồn.
Nhưng muốn luyện chế một thân thể có thể cất chứa linh hồn không hề dễ dàng.
Thay vì nói là luyện chế, thì nó giống như nuôi dưỡng hơn.
Đầu tiên, thứ này phải được luyện chế qua, quá trình luyện chế cực kỳ phiền phức, còn rất dễ thất bại.
Tiếp theo, linh hồn muốn tiến vào thân thể vô hồn phải rất cường đại, nếu không, khi tiến vào sẽ có khả năng gây ra hình thái khuyết tật.
Cuối cùng, sau khi thân xác vô hồn dung hợp với linh hồn rồi nếu muốn sống lại cần phải có một lượng năng lượng lớn và một ít vật phẩm đặc thù để tế luyện.
“Không cần phiền toái như vậy!” Vu Quả lên tiếng.
“Mày lại rình coi suy nghĩ của ba.” Nghiêm Mặc khoanh tay.
“Không, là chính ba nghĩ quá nhập tâm.” Vu Quả giảo biện.
“Mày biết cái quả này phải dùng như thế nào?” Hiện giờ Nghiêm Mặc đã xem nó như con mà nuôi, tha cho nó lần này.
“Chẳng phải ba có cái túi dưỡng thai do Tổ Thần thưởng cho ba sao?” Chắc Vu Quả là đứa duy nhất biết rõ từng tài sản của Nghiêm Mặc, ngay cả Nguyên Chiến cũng không biết nhiều được như nó.
“Ừ.”
“Cái túi dưỡng thai kia rất mạnh, ta có thể cảm giác được. Có nó thì không cần luyện chế trái cây, ba chỉ cần để trái cây vào túi, đương nhiên, trước đó ta và Đô Đô mỗi người sẽ tiến vào một quả, rồi ba lại đưa quả vào túi, phải nhanh, cái túi kia có thể giữ cho linh hồn bọn ta không tiêu tan. Rồi ba lại nghĩ cách tế luyện, biến chúng nó thành thân thể của ta và Đô Đô.”
“Cái túi kia hữu dụng như vậy?” Nghiêm Mặc không hiểu sao lại thấy phẫn nộ, hắn đột nhiên cảm thấy hết thảy những gì hắn làm đều do sách hướng dẫn khống chế, tỷ như cái túi dưỡng thai kia, tỷ như sự xuất hiện của Vu Quả…
Vu Quả không phát hiện ra tâm tình dị thường của Nghiêm Mặc, còn làm bộ như suy nghĩ vì Nghiêm Mặc, quái đản nói: “Về sau ba chỉ cần dùng cái túi kia đựng bọn ta là được, ta sẽ không chui vào người ba nữa, nghe xong có phải rất vui không?”
“Vui cái đầu mày! Ba thà để tụi mày ở trong bụng còn hơn làm chuột túi!”
Hắn dám dùng tất cả điểm tín ngưỡng hiện giờ của hắn để cá, điểm cặn bã của hắn mà chưa trừ sạch thì Đô Đô vĩnh viễn cũng không có cơ hội dung hợp với cái quả kia.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chẳng phải chứng tỏ về sau hắn phải làm một con chuột túi đeo hai quả trứng bự, hay ít nhất là một quả một cách lâu dài và trường kỳ hay sao?
Sách hướng dẫn đúng là chuyên gia bịp bợm! Chúc mày FA một trăm nghìn năm, rồi mang thai ba nghìn năm nữa! Nghiêm Mặc dựng thẳng hai ngón giữa lên với không trung.
Vừa lúc Cửu Phong đại nhân tỉnh lại, cũng học theo hắn mà giơ ngón giữa, chỉa thẳng hai đầu móng tay bén nhọn lên trời!
“Ầm ầm ——!”
“Xoẹt ——!”
Trong nháy mắt, mặt trời vừa ló dạng lại ẩn vào mây đen, sấm sét lóe lên trong tầng mây như rắn, cuồng phong gào thét, lại thêm vài tiếng sấm kèm tia chớp, mưa to tầm tã buông xuống.
Nghiêm Mặc lau mặt, yên lặng thu hai ngón tay lại. Đệt mẹ ông trời, xem như ông lợi hại!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương