Dị Thế Lưu Đày
Chương 451
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=10858625_694493774030165_2761742577439632413_njpg src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/10858625_694493774030165_2761742577439632413_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=1842676158 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Ngài nhìn thanh cốt đao này, phong cách cổ xưa, nghe nói là dùng thủ pháp luyện chế từ ngày xưa, độ sắc bén so với những cốt đao cùng bậc tốt hơn nhiều lắm.”Y Phàm đại sư ra sau cửa hàng rồi, chuyện thứ nhất cần làm là kêu người đưa bốn mươi ngàn cốt tệ tới giao cho Nghiêm Mặc, sau đó hỏi hắn có nơi ở không, nếu không có thì có thể ở trong phủ của ông.
Nghiêm Mặc cảm ơn, hơi dừng một chút rồi mới nói: “Tiên sinh, ngài có biết chuyện các thôn xóm ở vùng phụ cận sau khi bị lũ lụt thì gặp phải bệnh dịch không?”
Y Phàm đại sư nhíu mày: “Hửm?”
Quản lý cửa hàng đến đưa cốt tệ còn chưa đi, nghe vậy thì lắm miệng nói một câu: “Đại nhân, ngài ở trong phủ luyện cốt nên không biết, các thôn xóm có hẹn bán thảo dược cho cửa hàng chúng ta đã lỡ hẹn, tôi cho người đi hỏi, nhưng nghe nói đường ngoài thành đã bị chặn lại, những con đường dẫn đến các thôn xóm đó đều đã bị phong bế, hiện giờ việc ra vào thành được kiểm tra nghiêm ngặt.”
“Cậu gặp rồi à? Tình huống rất nghiêm trọng?” Y Phàm đại sư hỏi Nghiêm Mặc.
“Rất nghiêm trọng, đã có rất nhiều người chết, trước mắt còn nhiều người mắc bệnh, nhưng thảo dược cần thiết lại không đủ, lần này tôi nhờ người dẫn vào thành chính là để mua thảo dược.”
“Cho nên cậu mới biện cốt kiếm tiền?”
“Phải.”
Y Phàm đại sư gõ gõ mặt bàn: “Còn cần bao nhiêu?”
“Tiên sinh, nói thực ra, đây không phải vấn đề cốt tệ nhiều hay ít, tôi ngờ là rất nhiều thôn xóm ở vùng phụ cận đều đã bị lây bệnh, mà không chỉ các thôn xóm ở phía đông thành Ô Càn, nếu muốn cứu người, vậy thành chủ và thần điện thành Ô Càn phải cùng ra tay mới được, nếu không thành Ô Càn sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ.”
Nghiêm Mặc không hề làm quá, dù lúc này mọi người bởi vì tình trạng giao thông nên không thể ra ngoài đi xa, nhưng mức lây lan của bệnh dịch tả rất mạnh, người thời này lại không có khái niệm vệ sinh, vừa lúc lại đang mùa hạ, một khi nguồn nước trên thượng du bị ô nhiễm, các thôn xóm lây lan cho nhau một chút, thành ra một vùng bệnh lớn, bệnh dịch dù có thổi quét nửa cái tây đại lục cũng không có gì kỳ quái, đồng thời còn có thể phát triển hệt như trong lịch sử ở kiếp trước của hắn.
Quản lý cửa hàng không cho là đúng: “Thần điện đã ra tay, cửa thành bị tra xét nghiêm ngặt như vậy, đường lại bị phong bế, dù đám Vô Giác Nhân mắc bệnh ở bên ngoài có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì thành Ô Càn chúng ta cũng sẽ không…” Còn chưa nói hết lời, quản lý cửa hàng có chút xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc lắc lắc tay, tỏ vẻ hắn không ngại.
Hậu Sư siết chặt nắm tay. Hậu Nữ thầm thở dài trong lòng, suy nghĩ của quản lý cửa hàng cũng là suy nghĩ của các Hữu Giác Nhân khác, dù những thôn xóm Vô Giác Nhân bên ngoài có chết sạch, thì chỉ cần Hữu Giác Nhân không sao, bọn họ căn bản sẽ không quá để tâm.
Hai mắt Nguyên Chiến hơi lóe sáng, tay trái hắn và tay phải Nghiêm Mặc nắm chặt nhau, trong mắt người ngoài hai người bọn hắn thân mật đến mức có hơi quỷ dị, nhưng Nguyên Chiến không hề có ý định buông tay. Tư tế đại nhân của hắn cũng không biết đã làm cái gì mà sau khi cầm tay hắn thì hắn lại hiểu lời bọn họ nói. Trời biết hắn bực bội thế nào khi chỉ có thể nhìn Nghiêm Mặc nói chuyện với người khác, mà mình lại hoàn toàn nghe không hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn liền, liền… liền đi học ngôn ngữ tộc Luyện Cốt.
Y Phàm đại sư càng thêm cẩn thận hơn, ông cũng nghe nói qua một vài bệnh dịch đáng sợ, khi ông còn nhỏ cũng từng phát sinh một hai lần, nhưng mỗi lần thần điện đều có thể thuận lợi giải quyết, vì thế ông cũng chỉ thận trọng không đi bậy ra ngoài, nhìn Nghiêm Mặc lo lắng, nghĩ đến việc thân thể của Vô Giác Nhân quả thật không khỏe bằng Hữu Giác Nhân, Hữu Giác Nhân không sao cả, không có nghĩa Vô Giác Nhân có thể chịu nổi tai nạn này, liền mở miệng nói: “Chút nữa ta đi hỏi người một chút, nếu thật sự nghiêm trọng, ta sẽ báo việc này cho thành chủ biết.”
“Tiên sinh, chỗ tôi có vài phương thuốc chữa bệnh, không dám nói là chắc chắn sẽ trừ bệnh triệt để nhưng hẳn sẽ có hiệu quả nhất định. Nếu thành chủ cần, tôi nguyện ý dâng ra.” Nghiêm Mặc ích kỷ, nhưng sẽ không ích kỷ trên phương diện này. Dù không có sách hướng dẫn giám sát, gặp phải nạn dịch bệnh như vậy, hắn vẫn sẽ tận hết trách nhiệm của một bác sĩ, trừ phi có nguy hiểm đe dọa tính mạng hắn.
Chỉ là cho vài phương thuốc mà thôi, nếu thành chủ và thần điện chịu tiếp nhận, hắn sẽ bớt được cái phiền phức khi phải chạy khắp nơi, dù sao, hắn không ra mặt thì chỉ cần dùng phương thuốc của hắn, hắn vẫn có thể giảm điểm cặn bã.
Y Phàm đại sư lại rất kinh ngạc: “Cậu nguyện ý dâng phương thuốc ra?”
“Phải.”
“Cậu nhóc ngoan.” Y Phàm đại sư vui mừng, vẻ mặt còn có chút phức tạp, cuộc sống của Vô Giác Nhân không dễ sống, nếu bọn họ có phương thuốc gì hay thảo dược thần kỳ nào thì từ trước đến nay đều giữ rất chặt, ông từng nghe không ít lần chuyện Vô Giác Nhân vì bảo hộ những thứ này mà không tiếc đánh đến người cuối cùng. Kỳ thật Hữu Giác Nhân sao mà không giống vậy? Ai lại chịu dâng đồ của mình cho người khác một cách dễ dàng chứ?
Nghiêm Mặc muốn nói ra phương thuốc ngay, nhưng Y Phàm đại sư giơ tay ngăn lại: “Để ta bẩm báo với thành chủ trước, nếu thần điện không có cách giải quyết, cần đến phương thuốc của cậu, ta sẽ dẫn cậu đi gặp thành chủ, đến lúc đó cậu hãy tự mình dâng phương thuốc lên.”
Y Phàm cũng coi như là thật tình suy xét vì Nghiêm Mặc, nếu đổi lại là những người khác, đừng nói dẫn Nghiêm Mặc đi gặp thành chủ, sau khi có được phương thuốc thì rất có khả năng sẽ giết chết Nghiêm Mặc ấy chứ.
Nghiêm Mặc hiểu rõ trong lòng, ấn tượng tốt đối với Y Phàm lại tăng thêm ba phần, nhưng hắn không dám trông cậy hết vào việc Y Phàm đại sư đi bẩm báo.
Y Phàm đại sư cũng không biết thành chủ và thần điện sẽ có thái độ như thế nào để xử lý những thôn xóm Vô Giác Nhân đó, đồng ý để Nghiêm Mặc đi mua thảo dược trước, vì phòng ngừa Nghiêm Mặc bị người ta gạt rồi chịu thiệt, ông còn bảo quản lý cửa hàng – Y Tư đi theo bọn họ cùng đến cửa hàng thảo dược.
Có Y Tư, đãi ngộ khi bọn họ bước vào cửa hàng thảo dược liền hoàn toàn khác biệt.
Nghiêm Mặc đi đến cái cửa hàng có bán hoắc hương kia, mua hết toàn bộ hoắc hương của bọn họ.
Cửa hàng kia cũng nghe được tiếng gió, thấy Y Tư dẫn Nghiêm Mặc tới, quản lý liền cười tươi roi rói, có điều phần lớn những lúc bọn họ cười là khi nói chuyện với Y Tư, còn với bốn Vô Giác Nhân Nghiêm Mặc thì vẫn không coi trọng, dù lời đồn có nói cậu thiếu niên Vô Giác Nhân trong đó rất có thể đã được Đại Cốt Khí Sư Y Phàm thu làm học đồ.
Trước khi Nguyên Chiến đi ra khỏi cửa hàng thì quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Quản lý của cửa hàng kia và chủ tiệm đang châu đầu ghé tai như đang nói cái gì đó, thấy Nguyên Chiến quay đầu lại cũng không để tâm.
Nguyên Chiến thính tai, lại tương liên với sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc, tuy vẫn chưa ổn định nhưng cũng nghe hiểu đại khái.
Nghiêm Mặc cảm nhận được cảm xúc của Nguyên Chiến thay đổi, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguyên Chiến quay đầu lại: “Bọn chúng đang đánh chủ ý lên túi không gian của em.”
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Vậy để bọn họ tới đây.” Vừa lúc có cớ đánh cướp mà không lo sách hướng dẫn trừng phạt —— hình như sách hướng dẫn cũng không phản đối chuyện lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng.
Sau khi ra khỏi gian cửa hàng kia, Y Tư lại dẫn bọn họ đi vào một cửa hàng thảo dược khác.
“Nơi này là cửa hàng thảo dược Thất Diệp, có hợp tác trường kỳ với cửa hàng của chúng tôi, chủ tiệm khá phúc hậu, nếu về sau các cậu có cần thảo dược gì thì cứ trực tiếp tới cửa hàng này, nói tên của cửa hàng A Lan thì có thể được mua rẻ một chút.”
Trong cửa hàng này, Nghiêm Mặc tốn không ít thời gian để tìm các loại thảo dược khác mà hắn cần: Tiêu bạch thuật và tía tô.
Đương nhiên, hai loại thảo dược này hoàn toàn không giống với thảo dược trong kiếp trước của hắn, Nghiêm Mặc nói ra dược tính của loại thảo dược mà mình cần, chủ quán liền lấy cho hắn rất nhiều chủng loại có dược tính tương tự, cuối cùng hắn phải nhờ sách hướng dẫn mới lựa ra được hai loại thảo dược đó.
Tên của chúng ở đây không được gọi là tiêu bạch thuật và tía tô, nhưng theo dược tính mà sách hướng dẫn giới thiệu, Nghiêm Mặc liền biết cách sử dụng chúng nó cũng như tiêu bạch thuật và tía tô.
Số cốt tệ còn lại, Nghiêm Mặc dùng để mua những cây thảo dược tươi và hạt giống trong cửa hàng.
Một ít thảo dược bình thường có giá rẻ, mấy chục hạt cốt là có thể mua một cây, hạt giống cũng không đắt.
Y Tư thấy hắn cởi cái bọc nhỏ đeo bên hông xuống, vừa chạm vào những sọt thảo dược to đùng đó thì chúng nó liền biến mất, y lắp bắp kinh hãi. Vừa rồi, khi ở cửa hàng thảo dược kia y đã muốn hỏi nhưng vẫn nhịn xuống, bây giờ y không nhịn được nữa.
“Cái bọc nhỏ này của cậu thoạt nhìn không giống cốt khí trữ vật nhỉ.”
“Chỉ là thoạt nhìn không giống mà thôi.”
“Hình như có thể chứa rất nhiều thứ.” Lúc nãy y thấy Nghiêm Mặc cất cả trăm cây lạp mạn thảo, tuy rất giật mình khi một Vô Giác Nhân có được cốt khí trữ vật, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Cơ mà, một cốt khí trữ vật có dung lượng lớn hoàn toàn khác với cốt khí có dung lượng nhỏ, chỉ giá cả thôi đã chênh lệch như trời với đất.
Nghiêm Mặc cười ngại ngùng: “Cũng tạm.”
Nguyên Chiến nhìn Y Tư, sao? Tên này cũng muốn cướp túi không gian của Mặc?
Y Tư muốn nói lại thôi.
“Quản lý, anh muốn nói cái gì?” Nghiêm Mặc cất thảo dược rồi hỏi.
“Về sau… cậu vẫn nên bớt sử dụng cốt khí trữ vật của mình trước mặt người khác lại.” Y Tư xoa mặt một phen, đè xuống sự ham mê trong lòng, cảnh cáo cậu thiếu niên: “Dù là quý tộc Hữu Giác Nhân, người có cốt khí trữ vật cũng không được mấy ai, hơn nữa, cái cốt khí trữ vật này của cậu hình như có dung lượng rất lớn, cốt khí trữ vật dung lượng lớn rất hiếm, nếu để người ta biết một Vô Giác Nhân như cậu mà có thứ này thì dù cậu mang tên tuổi là học đồ của đại nhân, vẫn sẽ có một vài kẻ lớn mật tham lam ra tay với cậu.”
Nghiêm Mặc đeo túi không gian lại bên hông: “Cảm ơn.”
Y Tư nhịn không được hỏi: “Cái cốt khí trữ vật này từ đâu tới vậy?” Y không nghĩ một Vô Giác Nhân có thể mua nổi cốt khí trữ vật có dung lượng lớn.
“Tổ truyền.”
“Ra là vậy.” Y Tư nghĩ thầm, nhất định phải báo chuyện này lại cho đại nhân biết. Bấy giờ y còn chưa rõ Y Phàm đã có ‘hiểu biết’ về của thân thế Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến: “Về sau nếu cần chứa một lượng đồ lớn thì làm sao đây? Thật sự không thể dùng sao?”
Nghiêm Mặc: “Sao mà không dùng chứ? Nếu có người tới cướp, chúng ta sẽ không cướp lại sao?”
Nguyên Chiến cười, ha! Hắn biết tư tế đại nhân của hắn sẽ không nhẫn nhịn như vậy mà.
Nghiêm Mặc chỉ không muốn khiến quá nhiều người chú ý, nhưng nếu có kẻ đánh cướp hắn, thì đó là hai chuyện khác nhau. Chỉ cần xử lý sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lo bị người ta biết.
Bốn mươi ngàn cốt tệ thoạt nhìn thì nhiều nhưng đi qua hai cửa hàng thảo dược xong đã dùng gần hết.
Dù có Y Phàm đại sư chống đỡ, nhưng Nghiêm Mặc không muốn chiếm cái của hời này.
“Tôi có thể bán cốt khí mình luyện chế cho cửa hàng không? Hay cửa hàng sẽ trực tiếp thu mua?” Trở lại cửa hàng A Lan, Nghiêm Mặc hỏi Y Tư.
“Cậu biết luyện chế cốt khí?” Y Tư lại lần nữa giật mình, điều này so với việc Nghiêm Mặc có thể biện cốt còn làm y giật mình hơn.
“Biết một chút.”
“Cửa hàng chúng tôi có thể thu mua, gửi bán cũng được, nhưng cốt khí gửi bán ra ngoài chúng tôi sẽ thu hai phần làm phí gửi bán.”
Nghiêm Mặc đang có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền: “Vậy tôi trực tiếp bán cho các anh.”
“Được, cậu đưa cốt khí cậu luyện chế cho tôi xem xem, cậu yên tâm, dù cậu là học đồ mà đại nhân nhận, giá cả mà cửa hàng chúng tôi đưa ra cũng sẽ không khiến cậu chịu thiệt.”
“Vậy rất cảm ơn.” Nghiêm Mặc không lấy thứ cốt khí nào quá đặc biệt ra, chọn chọn lựa lựa một phen từ túi không gian thì lấy ra một thanh cốt kiếm và một thanh cốt đao, không có thuộc tính đặc biệt, chỉ là khá sắc bén.
Y Tư nhận định Nghiêm Mặc cùng lắm cũng chỉ là một Cốt Khí Sư cấp thấp, sau khi thử độ sắc bén xong cũng không cẩn thận xem xét: “Khá là tinh xảo, đường vân trên xương (hoa văn khắc trên thân xương) tương đối rõ ràng, độ sắc bén không tồi, tiếc là không có vỏ kiếm và vỏ đao, hình thức và kích thước đều hơi cổ, không phải hình thức lưu hành hiện giờ, hai loại vũ khí này đều khá thường thấy, cộng cả hai lại, tôi trả cho cậu sáu ngàn cốt tệ, cậu xem xem có được không?”
“Được.”
Y Tư bảo tiểu nhị treo hai thanh cốt kiếm và cốt đao này lên tường, sau khi thanh toán sáu ngàn cốt tệ cho Nghiêm Mặc thì nói: “Đại nhân bảo tôi nói cho cậu, nếu cậu không có chỗ ở thì để tôi dẫn cậu vào phủ của ngài ấy.”
“Nếu không gây thêm phiền toái cho tiên sinh.” Nghiêm Mặc khách sáo nói.
“Không phiền, đại nhân có rất nhiều học đồ, bọn họ đều ở trong phủ. Nhưng cậu là Vô Giác Nhân duy nhất trong số họ, tới phủ rồi thì tốt nhất là… Khụ!”
“Tôi hiểu.” Nghiêm Mặc cười cười. Y Phàm đại sư thuộc kiểu thầy giáo không phân giống nòi, nhưng không có nghĩa đám người trong phủ và học đồ của ông cũng có thể tiếp nhận một Vô Giác Nhân. Nếu không phải muốn tìm nơi an toàn và thanh tĩnh để chế thuốc, kỳ thật hắn không muốn tới quý phủ của Y Phàm.
Y Tư dặn dò tiểu nhị trong cửa hàng vài câu, rồi dẫn bốn người Nghiêm Mặc tới phủ đệ của Y Phàm đại sư.
Phủ đệ của Y Phàm đại sư ở tầng thứ hai, trước khi lên đó, Y Tư cảnh cáo bốn người đừng ngó đông ngó tây quá nhiều.
Sau khi đám người Nghiêm Mặc rời đi không lâu, một du chiến sĩ Hữu Giác đi vào cửa hàng A Lan.
“Quá khách, muốn mua cái gì ạ?” Tiểu nhị cười tươi đón khách.
“Cốt đao của tôi bị gãy, muốn tìm Cốt Khí Sư dung hợp lại giúp tôi lần nữa.”
“Không thành vấn đề! Anh tới cửa hàng chúng tôi là đúng rồi đó, đảm bảo sẽ dung hợp lại cho anh vừa tốt vừa nhanh! Quý khách anh muốn mấy ngày tới lấy? Nguyên liệu do anh cung cấp hay sử dụng nguyên liệu của cửa hàng chúng tôi cung cấp? Các loại vũ khí muốn dung hợp lần nữa nếu có đủ nguyên liệu thì chừng năm ngày sẽ xong.”
“Tôi có đem theo nguyên liệu.” Thanh niên nọ lấy một thanh cốt đao bị gãy và nguyen liệu dung hợp từ cốt vòng trữ vật ra: “Thanh cốt đao này là cốt bảo cấp năm, dùng ma cốt luyện chế ra, khi các cậu dung hợp nhớ phải cẩn thận, nếu có sai sót…”
“Anh yên tâm, nhà ai làm sai chứ nhà chúng tôi không có khả năng làm sai. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, chúng tôi có thể bồi thường giá gốc cho ngài bằng một thanh cốt bảo cấp năm giống vậy.” Tiểu nhị thấy thanh niên lấy ra cốt bảo, còn có cốt khí trữ vật, liền biết thân thế thanh niên này bất phàm, càng cười nhiệt tình hơn: “Thanh cốt đao này và nguyên liệu của ngài, tính ra giá thì chúng tôi định là mười bảy ngàn cốt tệ, nếu dung hợp, dựa theo quy tắc mà thu thêm ba phần là năm ngàn một trăm cốt tệ, anh có đồng ý không?”
Thanh niên nghe tiểu nhị định giá xong thì cảm thấy cửa hàng này làm ăn thành thật, lập tức gật đầu: “Được. Nhưng mà mấy ngày này tôi không thể không có vũ khí, muốn mua thêm một thanh cốt đao bình thường để dùng vài ngày, cậu có hàng tốt nào để đề cử không?”
Tiểu nhị thấy còn một vụ làm ăn nữa, lập tức cười như hoa: “Có, có, đương nhiên là có! Quý khách tới thật đúng lúc, vừa rồi có người đưa hai thanh vũ khí vô cùng sắc bén tới. Ngài biết Y Phàm đại sư đi?”
“Đương nhiên biết. Tôi vì nghe nói chủ nhân cửa hàng này là Y Phàm đại sư nên mới tìm tới đấy.” Thanh niên phẩy tay: “Có điều tôi không cần đao tốt như vậy, bình thường một chút là được.”
Tiểu nhị cười tủm tỉm: “Hai thanh vũ khí này không phải do Y Phàm đại sư của chúng tôi luyện chế, nhưng cũng gần giống, là học đồ của ông tự mình luyện ra.” Về phần học đồ này là một Vô Giác Nhân, đương nhiên không cần giới thiệu làm chi.
Cái ‘gần giống’ này còn kém xa lắm, thanh niên hiểu rõ mà cười cười, cũng không phản bác tiểu nhị, nói: “Vậy cậu đưa cho tôi nhìn xem, nếu thật sự không tồi, tôi sẽ mua.”
“Ở ngay chỗ này, mời quý khách xem.”
Thanh niên đi đến bên tường, ngẩng đầu, không vừa ý lắm: “Chính là cái này?”
“Vâng vâng, ngài nhìn thanh cốt đao này, phong cách cổ xưa, nghe nói là dùng thủ pháp luyện chế từ ngày xưa, độ sắc bén so với những cốt đao cùng bậc tốt hơn nhiều lắm.” Kỳ thật tiểu nhị cũng không biết tình huống cụ thể và tỉ mỉ, nhưng bọn cậu hàng năm đều ngâm người trong cửa hàng, đương nhiên biết phải giới thiệu thế nào mới có thể khiến các vị khách cảm thấy hứng thú. Về phần thanh cốt đao có phải dùng thủ pháp luyện chế cổ xưa hay không, ngoại trừ Đại Cốt Khí Sư, còn ai có thể nhìn ra?
Thanh niên nghe nói vậy thì có hơi động tâm.
Tiểu nhị vừa thấy thế liền không ngừng cố gắng: “Ngài xem đường vân trên xương của nó rõ ràng cỡ nào, ngay cả cốt đao được luyện chế từ ma cốt cũng không rõ ràng như vậy, có thể thấy thanh đao này được chế từ loại xương đặc biệt.”
Tiểu nhị nói xong cũng sửng sốt. A! Không nhìn thì không biết, vừa nhìn mới phát hiện hình như đường vân trên xương có chút không đúng?
Nhưng thanh niên đã cầm cốt đao trên tay nhìn kỹ, tiểu nhị cũng không thể cầm đi hỏi quản lý lại.
Thanh niên cảm thấy thanh đao này có trọng lượng vừa tay, cầm rất thoải mái, lại dùng ngón tay búng búng thân đao, tính đàn hồi cũng không tồi, lập tức quyết định: “Được, thanh đao này tôi muốn. Bao nhiêu cốt tệ?”
Tiểu nhị muốn nói năm ngàn, nhưng lời nói đến bên miệng đổi thành: “Tám ngàn.”
“Hơi đắt, nhưng cũng được.” Thanh niên không dây dưa nhiều, rất sảng khoái mà lấy tám ngàn cốt tệ ra: “Có vỏ đao không?”
“Không có, nếu ngài cần…”
“Vậy thôi, tôi dùng da thú bọc lại.” Thanh niên cầm đao đi mất.
Tiểu nhị có được một vụ mua bán, còn kiếm lời ba ngàn, rất vui vẻ, nhanh chóng vứt cảm giác khác thường khi xem thanh đao ra sau đầu.
Cùng lúc đó, tên tiểu nhị mà quản lý Hồ phái ra đã nghe ngóng được lai lịch của Hậu Nữ và Hậu Sư.
“Cậu nói bọn chúng đến từ thôn Đất Trũng ở phía đông?” Quản lý Hồ đứng dậy.
“Vâng.”
“Rất tốt!” Quản lý Hồ cười to: “Đường ở phía đông mấy ngày nay đã sớm bị phong bế, bọn chúng làm sao mà vào thành được? Chắc chắn là không có ý tốt, đi, cùng tôi tới sở vệ binh, thuật lại những gì cậu nghe được cho Khoa Thác đại nhân!”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương