Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn <img alt=924a6309d62a6c84794c54bf750a50e2 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/924a6309d62a6c84794c54bf750a50e2.jpg" data-pagespeed-url-hash=1964687112 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Nếu cuộc tỷ thí vẫn còn đang diễn ra, dựa theo quy tắc, mi ra trước, vậy Cửu Nguyên thua.”Hắn chưa muốn ra ngoài ngay. Tên Xà Đảm cầm xích đánh lén hắn đào tẩu rất nhanh, ngoại trừ Ám Thôn, kẻ hắn muốn hành hạ cho đến chết nhất chính là Xà Đảm. Sợi xích kia quả thật rất đáng ghét, một khi để nó dính vào người, nó có thể tự động chui vào trong thân của chiến sĩ khống chế đất, khóa năng lực khống chế đất lại. Nhưng hắn không phải thằng ngu, từng bị trò đó hại một lần thì sao có thể bị lần nữa. Lúc sợi xích kia nhào tới chỗ hắn, hắn lập tức dùng lửa đốt trụi nó! Tên Xà Đảm kia vừa thấy cốt liên vô dụng, mà đại pháo cũng bị hắn dìm xuống lòng đất, thế là cho bốn tên chiến sĩ khống chế đất cấp chín đỉnh cấp cuốn lấy hắn, còn mình thì chạy đi. Bốn tên chiến sĩ kia cũng giống như tên chiến sĩ hệ thổ phục kích bọn họ lúc ra khỏi thành Hắc Thổ, những kẻ này chỉ biết nghe lệnh mà làm, là con rối hoàn toàn không có suy nghĩ của mình. Điều đáng giận nhất là tên Xà Đảm kia trước khi đi còn ra lệnh, mỗi khi hắn muốn thoát khỏi bốn tên kia thì liền có một kẻ tự bạo. Hắn không sợ những kẻ đó tự bạo, nhưng năng lượng của chiến sĩ cấp chín khi tự bạo cũng sẽ cản tay hắn, bởi vậy, chờ lúc bốn tên chiến sĩ đó chết, Xà Đảm cũng đã biến mất tăm. Đến bây giờ hắn đã hành hạ những kẻ khác mỗi tên được một lần, bao gồm cả Ám Thôn khó bắt nhất, nhưng Xà Đảm, hắn lại không tìm được tung tích của tên đó. Theo như hắn biết, năng lực của Xà Đảm không phải khống chế đất, cũng không phải khống chế lửa, vậy hắn ta làm sao mà chịu được nhiệt độ cực nóng ở nơi này, và đang trốn ở chỗ nào? Nếu bảo hắn ta đã sớm đoán được tình cảnh như vậy, hiển nhiên là không có khả năng, vậy có phải hắn ta vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ không, tỷ như trước đó tìm một ít thứ có thể dùng để đối phó với cuộc tỷ thí? Nghĩ như vậy Nguyên Chiến liền cảm thấy hợp lý. Nhưng vì sao thành chủ và Đại Tư Tế Thổ Thành không có những thứ đó, mà Xà Đảm lại có? Ngay cả sợi xích kia, lúc trước người dùng là Đại Tư Tế Thổ Thành, vậy dù Thổ Thành còn sợi xích khác thì cũng nên truyền cho Đại Tư Tế kế tiếp là Khuê Chính mới đúng chứ. Nhưng cuối cùng nó lại xuất hiện trong tay Xà Đảm. Xem ra việc mình giết chết thành chủ Thổ Thành và Đại Tư Tế Khuê Chính nói không chừng là giúp cho tên đó. Cặp mắt hẹp dài của Nguyên Chiến xẹt qua một tia hung tàn, tên Xà Đảm đó bò từ thành Hắc Thổ – Trung Thành lên đến tam tư tế Thổ Thành – Thượng Thành, còn có thể lấy được sợi xích cốt bảo và con rối chiến sĩ cấp cao mà ngay cả Đại Tư Tế cũng không có, hắn ta chẳng những giảo hoạt mà còn có mưu đồ không nhỏ, không cần biết tên đó có mục đích gì, Nguyên Chiến không định để hắn tiếp tục sống mà uy hiếp mình và Nghiêm Mặc nữa! Một thứ gì đó màu đen bay vào cái lồng giữa sân tỷ thí, vừa tiến vào liền tản thành từng mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này bay lên chỗ cao tạo thành chữ viết Cửu Nguyên: Tộc Luyện Cốt, xuất hiện. Nguyên Chiến ngẩng đầu liền thấy dòng chữ này, Chú Vu không tiếc tiêu hao sức mạnh linh hồn của mình để truyền tin vào, xem ra tình hình bên ngoài đã rất tồi. Cùng lúc đó, Nguyên Chiến chợt cảm giác được. Gì? Có người chạy ra? Là ai? Được rồi, vậy ra ngoài xem thử. Tình hình bên ngoài đã cực kỳ hỗn loạn. Các thế lực vì đối phó với kẻ địch mà mặc kệ việc có phá hoại Vu Thành và khiến những người khác bị thương hay không, chiến trường bị mở rộng, rất nhanh, chúng thế lực đã tách hẳn ra, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ cách chạy tới chỗ Vu Tượng, nơi đó có Vu Thành, có chiến sĩ cấp cao của Cửu Nguyên, còn có Chú Vu, hiện giờ nơi đó là nơi an toàn nhất của Vu Thành. Người Vu Thành không biết đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người loạn cào cào, cũng có vài chiến sĩ và tư tế thần thị thấy tình huống không ổn, nhao nhao gia nhập trận chiến. La Tuyệt mượn lực bay lên không trung, dùng loa nói với người toàn thành: “Tất cả người Vu Thành nghe đây, trong thành không an toàn, tới thần điện! Tập trung ở thần điện!” Dân chúng liền nháo nhào Vòi lửa phun ra, nước lũ kéo tới, chiến sĩ và tư tế của các thế lực vì đối kháng với kẻ địch mà dùng cả tuyệt chiêu luôn giấu dưới đáy hòm. “Người Không Thành! Vì sao lại làm như vậy?” “Sao lại có nhiều cốt binh như thế? Rốt cuộc chúng nó từ đâu chui ra?” “Không, đừng giết ta! A ——!” Khu trung tâm của Vu Thành đã hoàn toàn thay đổi. Thành chủ Hỏa Thành và tam tư tế dưới sự bảo vệ của một đám chiến sĩ cấp cao, vất vả lắm mới chạy tới cạnh đám người Vu Tượng, nhưng con gái ông ta và tất cả con dân đều đã rơi vào tay địch. Thổ Thành là thảm hại nhất, không có thủ lĩnh, không có tư tế, chiến sĩ cấp cao hầu như đều tự bảo vệ mình, người có thể chạy ra ngày càng ít. Vu, Ám, Mộc, Phong, Thủy, Âm, và bốn chủng tộc trí tuệ, bao gồm cả Đỉnh Việt đều đang trong vòng chém giết. Đám người Vu Tượng đang chuẩn bị rút lui vào thần điện liền thấy Nguyên Chiến xách một người đột nhiên trồi lên từ lòng đất. Mãnh là người kêu lên đầu tiên: “Thủ lĩnh!” Những người Cửu Nguyên khác cũng kích động và vui mừng không thôi, bao gồm cả các chiến sĩ vừa mới gia nhập, tuy bọn họ có thể tự bảo vệ mình, nhưng khi nhìn thấy thủ lĩnh nhà mình xuất hiện, tâm tình sao có thể bình tĩnh? Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã là Định Hải Thần Châm của người Cửu Nguyên, có bọn họ, người Cửu Nguyên mới có thể vững tâm. Nguyên Chiến vẫy vẫy tay với họ, rồi đi đến cạnh Chú Vu, vứt Ám Thôn xuống, dùng chân giẫm lên: “Kêu con ra làm gì?” Chú Vu bĩu môi: “Không thấy à?” Nguyên Chiến liếc ra sau một cái, thờ ơ nói:: “Ừm, thấy rồi, có kẻ làm phản, tộc Luyện Cốt tới quấy rối, cho nên?” Chú Vu: “Bọn họ muốn bây ra đây giúp đánh đuổi kẻ địch.” Nguyên Chiến cười lạnh: “Ủa? Liên quan gì tới con! Con đang bận, tư tế nhà con còn chưa có tìm được đâu!” Đám người Khuê Mạt nghe vậy thì biến sắc. Chú Vu cười khặc khặc, ông biết Nguyên Chiến cũng không phải người theo chủ nghĩa lớn như ông mà, trong mắt ngoại trừ người mình coi trọng, thì những kẻ khác dù có chết sạch ngay trước mặt, hắn cùng lắm cũng chỉ ngại vướng chân vướng cẳng, rồi vùi hết thi thể vào lòng đất thôi. Vu Tượng ôm trán, tình hình này thật sai quá sai, lúc tư tế nhỏ kia nói mình bị tộc Luyện Cốt uy hiếp, vẻ mặt của Nguyên Chiến và Chú Vu liền như muốn tử chiến một trận với tộc Luyện Cốt, nhưng sao lúc tư tế nhỏ kia không có ở đây thì lại hoàn toàn thay đổi thế này? Nguyên Chiến không biết Vu Tượng nghĩ gì, nếu hắn biết, hắn nhất định sẽ trả lời: Tộc Luyện Cốt mưu toan dùng nô lệ cốt khống chế Mặc của tôi, tôi đương nhiên muốn hung hăng đập chúng một trận. Nhưng hôm nay tộc Luyện Cốt còn chưa làm gì Mặc cả, thậm chí người giúp Mặc giải trừ nô lệ cốt cũng là người tộc Luyện Cốt, nhưng có vài tên nhân loại vốn cùng giống loài mà cứ luôn nhằm vào tư tế của tôi, tôi đương nhiên phải dựa theo nặng nhẹ, chủ yếu và thứ yếu để báo thù rồi! Lúc này, số người còn dư lại của Hỏa Thành cũng dày mặt tập trung ở quanh Vu Tượng, thành chủ Hỏa Thành nôn nóng hỏi Nguyên Chiến: “Sao chỉ có mi ra, Đại Tư Tế Lưu Diễm và chiến sĩ của ông đâu?” Đúng vậy, những người khác đâu? Mọi người thấy Nguyên Chiến được Chú Vu gọi ra, còn tưởng cuộc tỷ thí đã kết thúc, những người khác cũng sẽ ra theo, nhưng không ngờ Nguyên Chiến chỉ đưa tam tư tế Ám Thành ra. Người Ám Thành thấy tam tư tế nhà mình bị Nguyên Chiến giẫm dưới chân thì cảm thấy vô cùng khuất nhục, người Ám Thành muốn động thủ, nhưng bị thành chủ Ám Thành quát ngừng, hiện giờ chưa phải lúc để trả thù, bọn họ cần mượn sức của Nguyên Chiến, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Ám Thôn bây giờ thì dù có cứu về cũng không còn bao nhiêu tác dụng, ngược lại chỉ là một kẻ liên lụy. Nguyên Chiến liếc mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, sau đó hất cằm chỉ về phía sân tỷ thí vẫn còn bị giam kín: “Trong đó.” “Mi! Mi nhanh thả họ ra!” Thành chủ Hỏa Thành nóng nảy, lúc này có thêm một sự giúp đỡ thì càng tốt, huống chi vị Đại Tư Tế này và chiến sĩ bảo hộ của ông ta cực kỳ quan trọng với thành bọn họ. Nguyên Chiến trở giọng: “Ông đang ra lệnh cho tôi?” Thành chủ Hỏa Thành nghẹn họng. Khuê Mạt ho khan một tiếng: “Nếu cuộc tỷ thí vẫn còn đang diễn ra, dựa theo quy tắc, mi ra trước, vậy Cửu Nguyên thua.” “Thua cái mả cha mày!” Nguyên Chiến chửi thề, sau đó liếc nhìn Khuê Mạt một cái rồi nói: “Tôi vốn dĩ chỉ bắt bọn chúng, nếu Khuê Mạt đại nhân đã nói vậy, thế thì để tôi đây giết sạch chúng đi.” “Đừng!” “Không!” Người Âm Thành cũng thoát khỏi cuộc chiến bên kia, tiếng kêu này là của thành chủ Hỏa Thành và thành chủ Âm Thành. Hai vị thành chủ cùng oán hận mà trừng Khuê Mạt: Mẹ nó, không biết nói thì câm cái họng lại! Lúc này mà còn kích thích hắn, ngại quân địch chưa đủ nhiều à? Khuê Mạt tức đến muốn nứt gan. Gã là vì ai! Được rồi, gã muốn có tất cả của tên tư tế Cửu Nguyên kia, nhưng một mình gã có thể nuốt hết toàn bộ sao? Lợi ích tới tay, các người không cần chia à? Lúc này, Nguyên Chiến lại lạnh giọng: “Khuê Mạt đại nhân, chẳng phải anh muốn làm đệ nhất tư tế à? Vậy sao tôi chỉ thấy có mình Chú Vu là bảo hộ mọi người, anh cũng là Đại Vu nguyền rủa mà sao không làm gì hết? Anh bảo hộ được bao nhiêu người? Chỉ bằng anh mà cũng đòi làm đệ nhất tư tế? Làm đệ nhất nước mũi còn tạm được, cũng đủ để chọc người ta buồn nôn ghê tởm tới chết đấy!” Khuê Mạt bị chửi cho đơ người, đây là lần đầu tiên gã biết thì ra con người còn có thể dùng nước mũi để hình dung, đây cũng là lần đầu tiên gã biết thì ra chỉ bằng mắng chửi mà cũng có thể khiến người sống tức tới chết! Đột nhiên cái bóng đen dưới chân Khuê Mạt bắn ra, Chú Vu lập tức đẩy Nguyên Chiến, giẫm chân xuống! Một tiếng thét thảm thiết vang lên, truyền thẳng vào đầu mọi người. Khuê Mạt lui về phía sau, không ngờ Chú Vu lại phản ứng nhanh như vậy. Chú Vu cười dữ tợn: “Ta biết ngay mi sẽ làm như vậy mà, ta đã sớm đề phòng mi rồi. Khuê Mạt, sao trong thời điểm này mi lại tấn công người nhà, mi cũng là nô lệ của tộc Luyện Cốt?” Nguyên Chiến quả thật khó lòng phòng bị đối với những thủ đoạn của Đại Vu nguyền rủa, vừa rồi nếu không có Chú Vu, thì chắc hắn đã dính chưởng, dù hắn không chết được, nhưng sẽ bị nguyền rủa quấn thân, tựa như hắn mới chửi, có ghê tởm thì cũng sẽ ghê tởm chết hắn! “Anh tấn công tôi?” Hai mắt Nguyên Chiến tối sầm lại, tay siết chặt. Khuê Mạt đột nhiên ôm lấy cổ họng, mặt đỏ bừng: “Ặc, ặc!” Gã há to miệng, ói ra một đống cát. Đám người thành chủ Hỏa Thành thấy vậy, không ít người lặng lẽ lui ra sau, thủ đoạn của Đại Vu nguyền rủa làm người ta khó lòng phòng bị, còn dễ đoạt mạng người hơn cả chiến sĩ đại địa cấp mười! Mắt thấy viện trợ tới nhưng không trợ giúp giải quyết vấn đề, lại còn đánh nhau với người nhà, Vu Tượng rất là bất đắc dĩ và vô cùng hối hận, y nên nhường vị trí đệ nhất tư tế ra trước khi mất đi năng lực tiên đoán mới đúng, như vậy lúc này y sẽ không cần phải phiền não! “Buông Khuê Mạt đại nhân ra!” Chiến sĩ bảo hộ của Khuê Mạt cùng nhằm về phía Nguyên Chiến. Nguyên Chiến đá Ám Thôn đến bên chân Chú Vu, thân thể chợt lóe, vài chiến sĩ đột nhiên bị đất cát cuốn lên, quẳng vào nơi có nhiều Cốt Binh nhất. “Cho bọn mày có chút tác dụng đó. Mặt khác, nếu Khuê Mạt đại nhân lo lắng cho những tư tế và chiến sĩ đó như vậy, không bằng vào chung với bọn chúng đi?” Nguyên Chiến phất tay một cái, Khuê Mạt trơ mắt nhìn thân thể mình bay về phía lồng đất nung từ nhung nham trong sân tỉ thí, cái lồng nhung nham sền sệt chỉ trong giây lát đã nuốt sống gã, đáng thương thay cho gã ngay cả kêu thảm cũng không thể. Vu Tượng không nói đỡ cho Khuê Mạt, những người khác dù có cái ý nghĩ này thì cũng không kịp nói. Nguyên Chiến giải quyết xong Khuê Mạt và hộ vệ của gã thì nhờ Chú Vu canh chừng Ám Thôn, rồi xoay người nhảy lên khán đài Phong Thành. Phong Nghiêu nhìn thấy Nguyên Chiến, mang vết thương đầy người mà cười với hắn: “Cậu đến rồi.” Nguyên Chiến không để ý tới y mà phối hợp với chiến sĩ Phong Thành đánh giết bọn Cốt Binh và kẻ phản loạn đang vây khốn bọn họ. Phong Thành có Nguyên Chiến gia nhập đâu chỉ như hổ thêm cánh. Có Nguyên Chiến với sở trường khống chế đất, xuất quỷ nhập thần, trước tiên thấy ai không có bao nhiêu sức chiến đấu phải nhờ người khác bảo vệ đều chuyển xuống lòng đất đưa đến chỗ đám người Vu Tượng, rồi lại vây khốn kẻ địch trên mặt đất, để chiến sĩ Phong Thành dùng lưỡi dao gió cắt bọn chúng thành từng mảnh nhỏ. Kẻ phản loạn muốn lấy con tin ra uy hiếp, nhưng những người đó hoặc là đột nhiên biến mất, hoặc là người khống chế con tin đột nhiên đầu biến thành cát rồi nổ tung. Các chiến sĩ Phong Thành thấy vậy liền nhanh chóng đoạt lại con tin, căn bản không cho kẻ địch có thời gian phản ứng. Kẻ phản loạn bao vây Phong Thành cũng rất giảo hoạt, mắt thấy không địch lại Nguyên Chiến, lập tức bỏ Phong Thành, cùng đi vây công thế lực khác. “Cảm ơn! Người anh em!” Phong Nghiêu lấy ra một viên nguyên tinh tệ, vừa khôi phục vừa thở hổn hển nói cảm ơn. “Qua Vu Thành bên kia.” Nguyên Chiến thấy người Phong Thành đã an toàn, lập tức đánh về phía Thủy Thành. “Được!” Phong Nghiêu hạ lệnh, cùng Phong Ngữ dẫn số chiến sĩ Phong Thành còn lại tập trung qua chỗ Vu Tượng. Y không hỏi Nguyên Chiến có cần hỗ trợ hay không, nhưng y sẽ giúp Nguyên Chiến bảo vệ những người Cửu Nguyên kia, tuy rằng bọn họ chưa chắc đã cần đến y. Thủy Thành đối phó với quân địch không quá khó khăn, nhưng quân địch vốn đang bao vây Phong Thành đột nhiên nhào qua chỗ bọn họ, liền khiến người Thủy Thành đau đầu. Nguyên Chiến tới hỗ trợ, quả thực khiến bọn họ mừng như điên. Tình huống của Mộc Thành là tốt nhất, bản thân Mộc Thành đã có hai chiến sĩ cấp mười hỗ trợ, bọn họ cũng là người thoát vây sớm nhất, thương vong nhỏ nhất. Nguyên Chiến thấy bọn họ đã rời khỏi vòng chiến, lui tới nơi an toàn thì không quản nữa. Khi bốn thế lực Phong, Thủy, Mộc và thành Bạch Hi lui đến cạnh đám người Vu Tượng, Nguyên Chiến liền trở về. Lúc này Đỉnh Việt cũng đã thoát được, đang chạy tới chỗ Vu Thành, bấy giờ Nguyên Chiến mới phát hiện người thoát khỏi lồng giam của hắn chính là Thù Nghệ. Thù Nghệ lau đi máu tươi trên mặt, không biết có phải bị Nguyên Chiến đả kích hay không, mà vẻ ngạo mạn và lạnh lùng cay nghiệt trên mặt đã dịu đi vài phần, ánh mắt khi nhìn Nguyên Chiến vẫn có chiến ý, nhưng lại không đầy vẻ khiêu khích như lúc trước. Người của mấy thành khác có le que vài kẻ thoát được, thấy Nguyên Chiến cứ thế mà về, liền không thể tin được hô to: “Còn người của bọn ta thì sao?” “Người của các người? Liên quan gì đến tôi?” Nguyên Chiến cười dữ tợn, cầm viên nguyên tinh mà Nghiêm Mặc đã đưa cho hắn trước đó, chậm rãi khôi phục năng lượng. Tuy hắn từng hấp thu hai viên đá Thần Huyết, nhưng thần lực ẩn chứa trong đá Thần Huyết nào có dễ hấp thu như vậy? Nếu không có Ngu Vu hỗ trợ, không có hai đứa con trai thay hắn hấp thu một phần năng lượng, thì hắn đã sớm bị hai loại thần lực đó làm cho nổ banh xác. Hiện giờ, phần không thể tiêu hóa của hai loại thần lực kia vẫn giấu trong thân thể hắn, về sau hắn có thể nhờ nó mà thăng cấp nhanh hơn các chiến sĩ khác, khi thăng cấp cũng sẽ không gặp chướng ngại gì, nhưng lúc này muốn sử dụng chúng nó thì lại không thể. Cho nên dù hắn có nguồn năng lượng dồi dào hơn những chiến sĩ cấp mười khác, thì hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, năng lượng của hắn cũng sẽ khô kiệt. Cơ mà, có cục nguyên tinh to bằng cái nắm tay này, tạo ra lồng dung nham kiểu đó hắn vẫn có thể làm hơn mười cái! Chú Vu cười quái dị: “Đây là thái độ nhờ vả của các người?” Đám người thành chủ Hỏa Thành vừa hận vừa uất ức, thủ lĩnh Cửu Nguyên nhất định là cố ý, hắn cứu Phong Thành, giúp Thủy Thành, ngay cả Mộc Thành cũng có chiến sĩ cấp mười của Cửu Nguyên hỗ trợ, điều đáng giận nhất là thành Bạch Hi ở xa như vậy hắn cũng cứu, nhưng các thế lực khác trên đường đi ngang qua hắn lại không thèm ngó lấy một cái. Đám người thành chủ Bạch Hi đi qua cảm ơn Nguyên Chiến một lần nữa, Nguyên Chiến gật gật đầu với bọn họ rồi không nói gì thêm. Đám người thành chủ Hỏa Thành lại sốt ruột hô lên với người Mộc Thành: “Nếu các người thoát rồi thì cũng đi giúp những người khác đi chứ! Mọi người cùng cứu những người bị nhốt ra.” Các thế lực thoát khỏi vòng chiến đều bận rộn chữa thương cho người nhà hoặc giúp đỡ lẫn nhau, đều làm như không nghe thấy thành chủ Hỏa Thành nói gì. Thành chủ Hỏa Thành nóng nảy: “Vu Tượng đại nhân!” “Đừng có kêu ta, ta chỉ là đệ nhất tư tế của Vu Thành, ta chỉ có thể tiên đoán và đưa ra kiến nghị, về phần các thế lực và các thành mấy người muốn làm như thế nào, thì đó là chuyện của mấy người.” Đám người Hỏa Thành, Ám Thành, Âm Thành hận đến mức giậm chân thình thịch. Người Âm Thành hối hận không kịp, thành chủ Âm Thành dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía con trai lớn Lạp Mạc Linh của mình, hy vọng cậu ta có thể xin Nguyên Chiến hỗ trợ Âm Thành. Lạp Mạc Linh lãng tránh ánh mắt của ông. Thành chủ Âm Thành vô cùng thất vọng! Lạp Mạc Linh đau lòng rũ mắt, giấu đi mọi cảm xúc của mình, không phải cậu không muốn cứu người Âm Thành, nhưng Nguyên Chiến không nói gì, cậu thân là cấp dưới thì sao có thể làm khó thủ lĩnh của mình, hiện giờ cậu không phải đại vương tử của Âm Thành, mà là thần thị của thần điện Cửu Nguyên. Lạp Mạc Na cắn môi, máu chảy ra từ kẽ răng cô ta. Cửu Nguyên, Đỉnh Việt, trong đó chắc chắn có một bộ lạc có đại khí vận giả, mới đầu cô ta chọn Cửu Nguyên, nhưng cuối cùng cô ta lại đứng về phía Đỉnh Việt, có phải cô ta đã chọn sai rồi không? Người cạnh Vu Tượng lúc này đã mơ hồ chia ra làm ba, Vu Thành kẹt giữa, Hỏa, Ám, Âm, Thổ và một số ít người phân tán đứng cùng một bên, mà Mộc, Thủy, Phong, Bạch Hi hầu như tất cả đều thoát khỏi vòng chiến đều vây quanh bốn người Cửu Nguyên. Phi Sơn thoát khỏi đám cốt binh rồi cũng cứu được không ít người, nhưng tình hình vẫn rất không ổn, khắp nơi trong Vu Thành khói đen bay đầy trời, tiếng kêu giết và tiếng hét thảm vang lên liên tục. Các chiến sĩ Vu Thành bận cứu người nhà, đương nhiên không rảnh lo cho thế lực khác. “Chư vị, nếu các vị không bận, liệu có thể hỗ trợ cứu những người khác không?” Phi Sơn khẩn cầu. Đám người Phong Nghiêu cùng nhìn về phía Nguyên Chiến. Phi Sơn ngại nói là chỉ cứu người Vu Thành, đành phải nói: “Thủ lĩnh Chiến?” Tình huống nguy cấp, cũng không thể khiến mọi người thật sự chia năm xẻ bảy, Vu Tượng thở dài, muốn mở miệng thì Nguyên Chiến giương mắt: “Muốn tôi thả người, cứu người? Được, trước tiên trả tư tế lại cho tôi.” “Được!” Thành chủ Hỏa Thành cướp lời của những người khác, lập tức đáp ứng. Nguyên Chiến tóm Ám Thôn qua: “Tư tế tao đâu? Mày đưa em ấy tới nơi nào?” Ám Thôn liều mạng ra hiệu cho thành chủ Ám Thành, muốn bọn họ cứu mình ra, nhưng lúc này mọi người đều đang chờ Nguyên Chiến ngăn cơn sóng dữ, tất cả đều làm như không thấy. Ám Thôn đầu đầy mồ hôi, đừng có nhìn hắn nữa, người đã bị hắn giết chết, hắn nào có bản lĩnh giao người ra! Chúng thần tại thượng, nếu hắn biết sẽ có giây phút này, dù thế nào hắn cũng sẽ không dùng tuyệt chiêu cắn nuốt kia! “Ám Thôn đại nhân, tư tế Cửu Nguyên đâu? Anh mau thả hắn ra!” Thành chủ Hỏa Thành gấp gáp nói. Thành chủ Ám Thành cũng nói: “Ám Thôn, thả vị tư tế đại nhân kia ra, bây giờ chúng ta cần hợp sức.” Đại Tư Tế Ám Bặc cầm hai khối đá đen lên ném xuống mặt đất, rồi cúi đầu nhìn nhìn, càng nhìn vẻ mặt càng tái. “Người đâu?” Nét mặt Nguyên Chiến càng lúc càng tối sầm lại. Ám Thôn không dám nói, lửa giận của Nguyên Chiến bùng lên, giẫm xuống thật mạnh. “A ——!” Ám Thôn hét thảm, đùi hắn bị Nguyên Chiến giẫm nát. “Người Cửu Nguyên! Mi dám!” Rốt cuộc thì thành chủ Ám Thành không nhịn được nữa. “Cớ sao không dám?” Nguyên Chiến lại giẫm một cái thật mạnh. Ám Thôn đau đến mức hận không thể lăn lộn trên đất, nhưng vừa nghiêng đầu đã bị Nguyên Chiến dùng chân giữ lại. “Dừng tay! Ám Thôn, tư tế Cửu Nguyên rốt cuộc ở đâu?” “Ta không biết ——!” Ám Thôn gào khóc, dù là người cứng cỏi cỡ nào cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, sau khi gào khóc thì hắn lại lạnh giọng cười to: “Tên tư tế kia đã chết! Đã chết! Ha ha… A a a ——!” Hai mắt Nguyên Chiến đỏ ngầu, chân tăng thêm lực, ánh mắt khi nhìn người Ám Thành như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ: “Không tìm được Mặc, các người cũng đừng hòng trở về nữa…” “Khoan đã! Tư tế kia không chết! Ta biết hắn ở đâu!” Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Ám Bặc hô lớn.