Dị Thế Lưu Đày
Chương 355
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=5a5c896a0ad72522e62b6f18fcb39637 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/5a5c896a0ad72522e62b6f18fcb39637.jpg" data-pagespeed-url-hash=3828481395 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Cái xác cháy mà mi mang theo vẫn chưa hoàn toàn chết, đúng không?”“Tư tế Tri Mẫu, tôi có ý định…” Cô gái đột nhiên im lặng, tầm mắt giao nhau với Chiến, sau đó nhìn về phía trán hắn, rồi lại rơi xuống thẻ bài bên hông hắn.
“A!” Cô gái che miệng, nhưng rất nhanh sau đó cô ta khôi phục lại vẻ mặt bình thường, tự nhiên bước đến bên cạnh Chiến, chào hắn bằng một lễ nghi của quý tộc Âm Thành: “Xin chào, tôi là Lạp Mạc Nhĩ, sáng nay nghe thấy trong tiếng ca của thần còn có tiếng hót theo của trăm loài chim, hóa ra là khách quý tới Âm Thành.”
Nhìn thấy thái độ của Lạp Mạc Nhĩ, Thải Phi và đám tư tế hóng chuyện xung quanh đều biến sắc, cơ hồ như không hẹn mà cùng mà nhìn về phía thẻ bài bên hông Chiến.
“A!” Rất nhiều người cùng phát ra tiếng kinh hô ngay sau đó.
Nghiêm Mặc nghĩ thân phận của cô gái này nhất định không đơn giản, nếu chỉ là một tư tế cấp thấp bình thường, thì ánh mắt của những người xung quanh đây khi nhìn thấy cô ta sẽ không đầy vẻ yêu thích, khát khao và tôn trọng như vậy.
Thẻ bài đen! Người này rốt cuộc có thân phận gì?
Điều mà mọi người tò mò nhất là vì sao vị này lại thành nô lệ của Tri Mẫu? Nghe nói hình như Tri Mẫu mua người này từ tay một gã buôn nô lệ nào đó. Vậy bộ lạc của vị này đã bị kẻ khác thâu tóm, hay là bị thủ hạ liên hợp mưu hại, hay là trong lúc thăng cấp xảy ra vấn đề nên không cẩn thận bị gã buôn nô lệ bắt được?
Đám tư tế cấp thấp ở ngoài sảnh Khải Thụ thấp giọng xì xào, bọn họ kiêng kị thẻ bài đen, nhưng lại không có bao nhiêu lòng kính sợ đối với cách gọi khách quý và quý tộc. Người Âm Thành chỉ tôn sùng chiến sĩ nào có vũ lực cường đại và tư tế lợi hại, trước mắt thì năng lực điều khiển thực vật của tên người cây lai với tộc Trường Sinh lưng đeo gùi này là miễn cưỡng có thể xem được, còn những năng lực khác bọn họ không nhận ra, muốn kính sợ hơi bị khó.
Người đàn ông bị người ta xì xào bàn tán không có bất cứ phản ứng nào, cứ như đủ loại ánh mắt của đám người xung quanh hoàn toàn không tồn tại, hắn chỉ đáp lại Lạp Mạc Nhĩ ba chữ: “Tôi là Chiến.”
“Chiến đại nhân.” Cô gái đánh giá người thanh niên cao lớn trước mặt, loại thái độ làm lơ hết thảy này quả thật nếu là người bình thường không có kiến thức không có địa vị sẽ không thể làm được, ngay cả cô, thân là đối tượng bị người người mang ra nghị luận bàn tán cũng không thể thản nhiên được như thế.
Thấy Chiến không giới thiệu địa vị của mình, cô gái cũng không lắm miệng dò hỏi, mà chớp chớp mắt với Chiến, nghịch ngợm nói: “Sau khi Tri Mẫu biết thân phận của ngài chắc là bị dọa sợ tới hôn mê bất tỉnh đi? Tư tế của Âm Thành chúng tôi rất dễ xúc động.”
Tri Mẫu cười gượng, vội vàng giới thiệu cho Chiến: “Đây là cô con gái út của thành chủ, Lạp Mạc Nhĩ điện hạ, điện hạ trời sinh có giọng nói của tự nhiên, cô vừa cất tiếng hát, mọi loài chim đều sẽ dừng hót, dã thú cũng sẽ dịu ngoan, tất cả sinh vật có trí tuệ đều sẽ say mê tiếng hát của cô. Điện hạ năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng đã là tư tế cấp thấp, từ lúc tám tuổi, mỗi khi thành cử hành buổi hiến tế trọng đại nào đó đều sẽ mời điện hạ tới dùng âm tế thần, câu thông thiên địa.”
Tri Mẫu vốn muốn giới thiệu thân phận Chiến là chiến sĩ thần song hệ có năng lực khống chế đất cấp tám, và điều khiển thực vật cấp bốn, nhưng khi ông nhìn Chiến, thì vẫn quyết định không nên lắm mồm làm gì.
Chiến thầm hỏi Mặc: “Có phải con gái của thành chủ sẽ có rất nhiều nguyên tinh tệ không?”
Nghiêm Mặc: “Nhìn trang sức đính nguyên tinh trên người cô ta thì hầu như không có cái nào thấp hơn cấp bảy, tôi nghĩ nguyên tinh tệ trên người cô ta chắc chắn nhiều hơn Tri Mẫu rất nhiều.”
Hai mắt Chiến sáng rực, chỉ nhìn đống nguyên tinh sáng lập lòe trên người cô ta chứ không thèm để ý tới dung mạo và giọng nói của cô ta: “Cô có thảo dược cần tôi ủ chín giúp không?”
Lạp Mạc Nhĩ đang suy nghĩ vì sao khách quý tới Âm Thành lại được đeo thẻ bài đen, nhưng không ai nói cho cha cô ta về chuyện này, nghe thấy Chiến hỏi thì hơi sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới vị khách quý thoạt nhìn giống chiến sĩ của bộ lạc này lại hỏi thẳng như thế, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh.
“Đúng vậy, tôi cần một ít thảo dược và một vài loại trái cây được du thương mang đến từ phương nam xa xôi, loại trái màu nâu này mang đi phơi khô rồi làm nước uống sẽ rất có lợi cho giọng nói, tôi thường xuyên uống nó, nhưng hiếm khi có du thương đến từ phương nam, người có thể mang loại trái cây này đến đã cùng tộc nhân của mình rời đi rồi, nên tôi không tìm được loại trái cây nào giống vậy, hiện giờ trên tay tôi cũng chỉ còn dư lại vài trái.”
Nghiêm Mặc nghe cô công chúa này miêu tả, không cần thấy cái trái kia cũng đoán được nó là gì, theo như phương pháp sử dụng và có hiệu quả tốt cho giọng thì rất có thể nó là trái lười ươi.
Cơ mà cô nương à, cây lười ươi tuy tốt cũng không thể uống mỗi ngày, thứ này không thích hợp cho người già có dạ dày với đường ruột yếu, thể hư thân hàn và người mắc bệnh tiểu đường, hơn nữa còn không thích hợp với những người hay hút thuốc, uống rượu và mắc các loại bệnh sinh lý, uống vào chỉ tổ làm giọng nói khàn đi, đau cổ họng mà thôi.
Thật ra bất cứ loại thảo dược nào, dù là trung tính cũng không thể sử dụng quá mức thường xuyên, bởi vì thân thể sẽ dựa theo bốn mùa, môi trường, tâm trạng, thức ăn mà sinh ra thay đổi, nếu điều tiết không thích hợp, dù thuốc có tốt cách mấy cũng sẽ biến thành thuốc độc.
“Trên tay cô chỉ có trái khô?” Chiến hỏi.
Lạp Mạc Nhĩ mang theo chút hy vọng hỏi: “Có phải anh không thể khiến chúng sinh trưởng khi bị phơi khô không?”
“Hạt giống cũng vậy, cây cũng vậy, muốn sinh trưởng thì phải có sinh mệnh, nếu đã chết, tôi cũng không có cách nào khiến nó mọc rễ nảy mầm.” Chiến hơi dừng một chút, sửa miệng: “Cô lấy toàn bộ số trái còn lại tới đây, để tôi xem xem chúng có còn sinh mệnh không.”
Nghiêm Mặc hài lòng, hắn muốn xem thử đó có phải là cây lười ươi không, đương nhiên nếu có thể khiến nó sinh trường thì càng tốt.
Lạp Mạc Nhĩ vui vẻ: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa chúng tới. Chiến đại nhân, xin hỏi ngài bây giờ ở bên ngoài hay vẫn ở trong thần điện?”
“Cô bảo người đưa tới chỗ Tri Mẫu là được.” Chiến hơi cao giọng: “Về sau nếu các người không tìm được tôi cũng có thể trực tiếp tới tìm Tri Mẫu, tôi sẽ đi tìm ông ta.”
Tri Mẫu vô cùng đau khổ, ông thật sự rất muốn cự tuyệt, nhưng hai vị đại nhân bên kia đã đưa ra quyết định thay ông rồi, không cho ông có cơ hội cự tuyệt nào.
Ông đã có thể tưởng tượng được cảnh người người nườm nượp tới tìm ông hỏi thăm tin tức và giao dịch với Chiến, nếu cứ vậy, thì sao ông còn thời gian chuẩn bị cho cuộc tỷ thí năm nay?
Hu hu, nguyện vọng thăng lên làm tư tế cấp trung của ông năm nay chắc chắn không thể thực hiện được nữa rồi.
Bởi vì thân phận của người cây đã thay đổi, đám tư tế cấp thấp vốn nhận được tin tức đang định tới nhờ ông giúp làm thực vật sinh trưởng bây giờ đều không tiện mở miệng.
Chiến cũng không vội vã mời chào mối làm ăn, có lần ‘vô tình gặp gỡ’ với công chúa Lạp Mạc Nhĩ này, thanh danh của hắn trên phương diện thúc đẩy thực vật sinh trưởng nhất định sẽ tăng cao và lan xa hơn trước, đến lúc đó không cần hắn ra ngoài tìm người, sẽ tự có người chủ động tới tìm hắn.
Lúc sau, Chiến bảo Tri Mẫu dẫn mình gặp vị khách đã hẹn trước, sau đó đi cùng tên tư tế kia vào vườn cây của hắn.
Sau khi biết được địa vị của thẻ bài đen, hắn quyết định, ngày mai bắt đầu tăng giá.
Sau khi về nhà, Tri Mẫu liên tục thở dài, mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó, vị chiến sĩ thần này rõ ràng đã có chỗ ở của mình, nhưng lại thường xuyên chạy tới chỗ ông, đảo khách thành chủ mà chiếm lấy vườn gieo của ông, tuy đối phương không nợ ông thảo dược, thậm chí còn cung cấp thêm cho ông nhiều thứ mà ông mong muốn, nhưng cái cảm giác khi địa bàn của mình bị người ta xâm chiếm thật sự rất khó chịu.
“Đây là phương pháp phối thuốc cấp trung mà ông chuẩn bị mang đi tham gia cuộc tỷ thí?”
“A!” Tri Mẫu đang ngồi suy nghĩ về phương thuốc thiếu chút hất văng phiến đá cầm trong tay.
Thanh niên cao lớn cúi đầu nhìn văn tự thông dụng mà ông ta viết trên phiến đá: “Cái trên là tên thảo dược, cái dưới là liều lượng sử dụng?”
“Đúng vậy.” Tri Mẫu nhẫn nại nói.
“Ông đọc tên của mấy cái thảo dược đó từ trên xuống dưới một lần cho tôi coi.” Chiến chỉ chỉ phiến đá.
Tri Mẫu cầm chặt cục gạch có thể viết ra bột trắng trên phiến đá, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì? Phương pháp phối thuốc là bí mật đối với mỗi một tư tế luyện thuốc, ta không thể nói cho anh biết.”
Chiến lười quan tâm, nhưng Mặc nói nếu muốn sử dụng người ta thì phải cho người ta một chút ngon ngọt, không thể áp bức mãi, mà Tri Mẫu cũng không phải kiểu người đáng ghét: “Có phải ông muốn chế phương pháp phối thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn không?”
“Đúng vậy. Nhưng ta sẽ không nói cho anh biết, dù anh có cho ta nguyên tinh tệ đi chăng nữa…”
“Một viên nguyên tinh tệ cấp bảy, tôi giúp ông sửa lại thành phương pháp phối thuốc hoàn thiện, tuyệt đối không có tác dụng phụ.”
“Cộp.” Cục gạch Tri Mẫu cầm trong tay lập tức rớt xuống mặt bàn. Chắc chắn là ông nghe lầm rồi!
“Hửm? A Chiến, cầm cục gạch kia lên cho tôi xem.” Nghiêm Mặc nhìn nhìn chữ viết mà Tri Mẫu ghi trên phiến đá, rồi lại nhìn nhìn cục gạch, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một thứ tốt. Quả nhiên là làm việc tốt thì được báo đáp!
Nếu hắn không nhất thời ‘nổi tâm lương thiện’, bảo Chiến truyền lời cho Tri Mẫu, cải tiến phương thuốc giúp ông ta, thì chắc đã bỏ qua cục gạch này, có lẽ mai sau vẫn sẽ phát hiện, nhưng ai mà biết được.
Còn về phần hắn có thể cải tiến phương thuốc được hay không, khụ, tuy rằng trước kia hắn không nghiên cứu sâu vào mảng tương quan giữa tinh thần lực và thuốc men, nhưng việc kích phát năng lực huyết mạch và kích phát tinh thần lực có chỗ giống nhau, với nền tảng trung y dày dặn của hắn, chế ra một phương thuốc có hiệu quả làm tăng sức mạnh linh hồn nhưng vô hại hẳn không phải việc khó. Dù bây giờ không làm ra, thì sau này chắc chắn cũng sẽ làm ra!
Chiến nhặt cục gạch lên, lật qua lật lại quan sát cẩn thận, đoán: “Chất liệu của nó thật mềm, không giống đá bình thường lắm.”
“Anh cầm cục gạch viết vài chữ lên bàn đi.”
Chiến nghe lời làm theo.
Nghiêm Mặc thấy hắn theo bản năng mà viết ra chữ Cửu Nguyên và Nghiêm Mặc, khóe miệng nhịn không được cong lên, đồng thời hắn cũng đã xác định được cục gạch kia là cái gì: “Chút nữa anh hỏi Tri Mẫu xem cục gạch này nhặt ở đâu vậy, có nhiều hay không?”
Chiến thầm hỏi hắn: “Cục này đặc biệt hả?”
“Không, không quá đặc biệt, có điều nó là một loại khoáng vật mang dược tính, tôi gọi nó là đá Talc. Anh cầm nó có phải cảm thấy rất trơn và mềm không?”
(*Đá Talc, bột Talc (Bột Tan) nằm trong các khoáng chất công nghiệp ứng dụng trong sản xuất dược phạm.)
“Ừ.”
“Vậy thì đúng rồi, tám chín phần mười là nó. Talc là một khoáng vật rất thực dụng, mài thành bột gọi là bột Talc, có thể trị bệnh mẩn ngứa, phù chân, rôm sảy, hoặc chứng da cá vào mùa hè, mấy hạt đậu nhỏ màu đỏ hay nổi ở bên hông và giữa hai chân gây ngứa là rôm đó, đôi khi sẽ là bệnh mẩn ngứa, bôi bột Talc lên sẽ đỡ hơn rất nhiều. Nhất là trẻ con, mỗi khi tắm rửa nhớ bôi bột Talc lên thân thì sẽ phòng được các loại bệnh ngoài da và ký sinh trùng ở da.”
Tri Mẫu bị hành động của Chiến thu hút, nhìn chằm chằm bốn chữ vuông mà hắn viết ra: “Đây là chữ viết của bộ lạc anh?”
“Đúng vậy.” Chiến kiêu ngạo nói. Dù hắn quên mất một vài chuyện, nhưng khi cầm đá viết hắn vẫn biết viết như thế nào!
“Trông thật kỳ quái.” Tri Mẫu đánh giá.
Chiến hừ lạnh: “Chữ các ông mới kỳ quái, xoắn tới xoắn lui, khó coi, nhìn chả hiểu.”
Tri Mẫu không tranh luận với hắn, ông ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Anh thật sự có thể giúp tôi sửa lại một phương thuốc thành công?”
“Ông có thể thử trước, rồi đưa nguyên tinh tệ sau.”
Tri Mẫu cắn cắn môi: “Một viên nguyên tinh tệ cấp bảy?”
“Nếu không phải ông giúp tôi một vài chuyện, thì đừng nói một viên cấp bảy, mà một viên cấp chín tôi cũng sẽ không đổi!”
Đương nhiên Tri Mẫu biết phương thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn thành công mà không có bất cứ tác dụng phụ nào là rất quý giá, có rất nhiều phương thuốc cấp trung, nhưng thuốc có thể làm tăng sức mạnh linh hồn vốn đã rất ít, đây cũng là lý do vì sao ông chọn nghiên cứu theo hướng này.
“Bây giờ ta có một phương thuốc, phương thuốc này ta đã sửa lại rất nhiều lần, nhưng dù sửa thế nào cũng khó đem lại tác dụng làm tăng sức mạnh linh hồn một cách rõ ràng, lại còn sẽ sinh vài thứ hiệu quả không tốt, ặc, chính là tác dụng trái chiều mà anh nói. Ta dùng tổng cộng mười sáu loại dược vật, ba cây địa long, mười miếng rễ hoàng kỳ sấy khô, sáu quả ngũ vị tử, năm bông hoa thảo cần, ba nhánh câu đằng…”
Nghiêm Mặc nghe qua một lần liền nhớ kỹ toàn bộ, trước tiên không nói tới phương thuốc này, hắn cảm thấy có vài loại dược vật dùng không đúng liều lượng, nhưng hắn không thể lập tức đưa phương thuốc hoàn mỹ ra, nên bảo Chiến nói với Tri Mẫu năm ngày sau sẽ đưa cho ông ta một phương thuốc mới hữu dụng
Mấy ngày sau, sự hiểu biết về Âm Thành được nâng cao, bọn họ đã biết Âm Thành là tòa Thượng Thành có ít thành và bộ lạc phụ thuộc nhất ngoại trừ Vu Thành. Mà trong số Thượng Thành, Âm Thành với Thổ Thành gần nhau nhất, nhưng nói là gần, thì cũng cách nhau năm sáu trăm dặm.
Nếu hai thành ở khá gần, tin tức qua lại đương nhiên sẽ thường xuyên hơn và đúng lúc hơn các tòa Thượng Thành khác.
Nghiêm Mặc bảo Chiến đi hỏi thăm một chút, biết Vu Thành thật sự có phái vài tư tế và chiến sĩ cấp cao tới Thổ Thành, nhưng bọn họ không dám đắc tội Chú Vu, cuối cùng Chú Vu dẫn con Côn Bằng mặt người còn đang trong tuổi ấu niên kia đi, trước khi đi, Côn Bằng mặt người nọ còn bắt cóc hết đám Anh Chiêu mà người ta nuôi làm thú cưỡi đặc biệt, một thằng nhãi con cũng không để lại cho Thổ Thành.
Lần này Thổ Thành phải chịu lỗ nặng, mà Đại Tư Tế của thần điện bọn họ sau khi đi ra ngoài làm việc lại không có tin tức gì truyền về, đồng thời vài vị chiến sĩ cấp cao được mời từ thành khác đi cùng cũng không trở về. Việc này, Thổ Thành đã phái người đi tra xét, nhưng hình như không tra được cái gì cả, cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
“Cửu Phong bảo tôi cứu tiểu đệ của nó chắc là đám Anh Chiêu kia, rất có thể thần điện Thổ Thành có phương pháp khống chế Anh Chiêu, nhưng Anh Chiêu không muốn làm thú cưỡi của bọn họ nữa, mới cầu cứu Cửu Phong.” Nghiêm Mặc vui vẻ cười không ngừng: “Tuy tôi không đi, nhưng có tổ vu nguyền rủa nhà mình đi, giải thoát cho mấy con Anh Chiêu bị khống chế đó chắc là dễ ợt thôi.”
“Cậu vui hả?” Tâm tình của Chiến cũng vui theo.
Nghiêm Mặc ừ ừ: “Tôi nhớ Cửu Phong, nhớ sư phụ Chú Vu của tôi, nhớ mấy nhóc đồ đệ của tôi, Thảo Đinh, Nhị Mãnh, nhà Thiết Bối Long… Nhớ mọi thứ ở Cửu Nguyên chúng ta, trước kia tôi không biết là mình lại lưu luyến gia đình tới vậy.”
“Cửu Nguyên là nhà của chúng ta?”
“Ừ, là nhà mà chúng ta cùng nhau xây dựng.” Nghiêm Mặc khó có khi ăn nói tình cảm.
Tiếc là người nào đó bây giờ thiếu mấy một cọng gân, không thể cảm nhận được sự thân thiết và ý nghĩa lớn lao trong những lời này, chờ về sau hắn nhớ lại, mới hối hận đến mức nhiều đêm liên tục xúc động, thẳng đến khi ông tư tế nào đó chịu không nổi cuộc dày vò của hắn, đâm cho hắn vài kim hắn mới chịu ngoan lại.
“Vậy Đỉnh Việt mà lần trước em kể cho tôi nghe là kẻ địch của chúng ta?”
“Trước mắt thì vẫn chưa, chỉ có thể nói là cần đề phòng thật kỹ, bọn họ sẽ là những đối thủ mạnh trong tương lai, chúng ta bây giờ không thể đối đầu với họ, tốt nhất là để họ với mấy tòa thành khác chó cắn chó trước đi.”
Chiến nhớ kỹ những lời này.
“Anh nói xem có phải sư phụ và bọn Cửu Phong về Cửu Nguyên trước không? Ông lão đó nhìn người nhỏ con vậy thôi chứ kỳ thật y như Cửu Phong, đểu cáng! Chắc hẳn ông lão biết bằng sức của một mình ông, dù tính cả Cửu Phong, thì cũng không đủ để đấu với Thổ Thành, lần này ông làm vậy chắc chỉ để xả giận một phen thôi.” Nghiêm Mặc phân tích.
Chiến không nhớ lắm những chuyện đó, chỉ có thể ngồi yên nghe hắn nói.
Nghiêm Mặc tiếp tục nói: “Ông lão hẳn là sẽ nghĩ biện pháp xác định chúng ta có còn sống hay không, nhưng còn Cửu Nguyên, ông chắc chắn sẽ không mặc kệ, bởi vì nếu ông thật tình muốn báo thù cho chúng ta, thì cần có một thế lực khổng lồ và cường đại chống đỡ sau lưng ông, nếu ông không có thuộc hạ, vậy Cửu Nguyên sẽ là lựa chọn tốt nhất của ông, bọn Băng chắc chắn cũng sẽ kính ông và báo thù cho chúng ta. Chờ ông lão về Cửu Nguyên, có Băng, Đinh Ninh còn có Cửu Phong, tôi không lo ông không lấy được địa vị nên có, nhưng về phần Ngu Vu… tôi cứ cảm thấy hai cái người này sẽ gây lộn với nhau.”
Chiến nghe Nghiêm Mặc nói, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn còn thấy một người có nửa thân dưới là đuôi cá thật lớn màu bạc!
“Không biết có phương pháp nào truyền tin về được hay không, chúng ta phải để ông lão và Cửu Nguyên biết chúng ta còn sống. Tôi không muốn chờ khi chúng ta trở về, Cửu Nguyên đã bị chia cắt hoặc sửa họ mất tiêu. Tiếc là túi không gian của tôi bây giờ không thể lấy ra được, nếu không thì anh đã có thể cưỡi Cốt Điểu trở về một chuyến.”
Nghiêm Mặc ảo não, thân thể hắn bây giờ vẫn còn trong trạng thái tử vong, sách hướng dẫn thì không có chút phản ứng nào. Làm hắn muốn thử dụ Nguyên Chiến chủ động giết vài người, sau đó xem xem sách hướng dẫn có trừng phạt hắn hay không.
Nhưng sợ là sách hướng dẫn chết tiệt vẫn sẽ ghi nợ cho hắn, nên hắn không dám làm gì hết, chờ sống lại đã rồi tính sau.
Chiến đột nhiên đập đập đầu.
Nghiêm Mặc cảnh giác: “Sao vậy?”
“Cái thứ kia lại gọi tôi.”
Nghiêm Mặc lấy làm lạ, hắn không cảm giác được chút nào, thí dụ như bán thú nhân gọi là hắn có thể cảm nhận được. Chẳng lẽ thứ đang gọi Chiến chỉ có thể tinh thần đặc biệt nào đó mới tiếp nhận được?
Một người một hồn cùng nhìn qua bên cách vách, hai ngày nay bán thú nhân kia rất yên tĩnh, không sử dụng tinh thần lực nhìn lén bọn họ, cũng không để ai truyền lời linh tinh bậy bạ.
“Anh muốn chủ động tiếp xúc với ông ta à? Tôi cảm thấy vị Đại Tư Tế Thổ Thành đó đang đợi anh chủ động đi qua tìm ổng đấy.”
“Không, chờ một chút.” Chiến đã ý thức được linh hồn của mình không được đầy đủ, tinh thần lực thì bị hao tổn, dưới tình huống như vậy, hắn không muốn tiếp cận ông bán thú nhân có tinh thần lực cường đại kia chút nào. Hắn chọn ở cách vách bán thú nhân đã là mạo hiểm rất lớn rồi.
Nhưng mức độ kiên trì của tên bán thú nhân kia hiển nhiên không tốt như bọn họ tưởng, có lẽ ông ta thật sự không còn thời gian nữa, đêm đó ông ta lợi dụng tinh thần lực đưa Chiến vào mê hoặc mà hắn cơ hồ như không thể kháng cự.
“Cái xác cháy mà mi mang theo vẫn chưa hoàn toàn chết, đúng không? Ta có thể cảm nhận được một cổ dao động mỏng manh của sức mạnh linh hồn, cổ sức mạnh linh hồn kia cơ hồ như quấn dính trên người mi, mới đầu ta vậy mà bỏ qua nó, có điều, sức mạnh linh hồn khác nhau sẽ vẫn luôn khác nhau, nó từng ngày mạnh lên, sức mạnh linh hồn của mi đã không thể che giấu được sự tồn tại của nó.”
Chiến không phủ nhận, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự lạnh lẽo và hơi thở tàn độc tràn ra trong mắt hắn, cái xác cháy này là vảy ngược của hắn, đừng ai hòng chạm vào!
Nghiêm Mặc cũng biết mình ở sát vách, thường xuyên bị theo dõi nên không thể nào thoát khỏi được, giờ thì đã phát hiện rồi, nên tâm tình của hắn bình thản hơn Chiến nhiều.
Bán thú nhân hả miệng như đang cười to, nhưng rõ ràng không có âm thành nào thoát ra khỏi miệng ông ta: “Mi cho rằng ta đang dùng nó để uy hiếp mi ư? Không, ta đang nói cho mi biết, có một phương pháp có thể giúp nó nhanh chóng hồi phục lại như cũ, ít nhất thì cũng có thể giúp sức mạnh linh hồn của nó hoàn toàn khôi phục.”
Chiến nghiến răng nói: “Phương pháp, điều kiện.”
“Phương pháp là mi để cái xác cháy lại chỗ ta, ta cam đoan khi mi trở lại nó nhất định sẽ khôi phục nhiều hơn bây giờ.” Bán thú nhân chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt: “Điều kiện là… ta muốn mi tới Thổ Thành lấy một thứ. Yên tâm, ta sẽ không để mi đi chịu chết, với năng lực khống chế đất cấp tám của mi, miễn cưỡng đủ dùng. Hơn nữa ta sẽ nói cho mi biết một vài bí quyết trước, khả năng mi thành công lấy được thứ kia sẽ cao hơn.”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
50 chương
33 chương
52 chương