Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn <img alt=ef3012fae82d3d61223f70ec64f671cf9ddfc66b20994b-GYvHVf_fw658 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/ef3012fae82d3d61223f70ec64f671cf9ddfc66b20994b-gyvhvf_fw658.jpg" data-pagespeed-url-hash=83013437 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Sau đó tôi mang em đi bất cứ nơi nào mà em muốn, đi hái thuốc, đi tìm xương cốt, đi tìm di tích, tôi biết đó là cuộc sống mà em muốn.”Nghiêm Mặc tỉnh lại, thấy bên cạnh chỉ có Nguyên Chiến, những người khác đều bị bọn họ bỏ rơi ở đâu rồi không biết, nhưng Nghiêm Mặc không tức giận, chỉ là dựa vào người Nguyên Chiến thổi kèn báo vị trí của mình cho Cửu Phong. Nguyên Chiến quay đầu lại nhìn hắn: “Em gọi Cửu Phong?” Nghiêm Mặc vươn tay ra từ trong áo khoác lông, bóp bóp khuôn mặt bị gió thổi lạnh của hắn: “Dùng hai cái chân chạy trên tuyết cảm giác thế nào? Ngu ngốc, có xe trượt tuyết không chịu đi.” “Nghiêm Mặc.” Xốc người lên một chút. “Hửm?” Nghiêm Mặc ôm cổ hắn. “Có đôi khi tôi cũng muốn giết em.” Nghiêm Mặc trầm mặc hai giây, cười: “Tôi biết. Người thật sự hiểu tôi đều không thích tôi lắm.” “Nếu tôi vô dụng với em, có phải em sẽ lập tức vứt bỏ tôi không?” Người nọ rút cái chân trần ra khỏi tuyết, một bước đi tạo ra một cái hố, cứ thế mà đi về phía trước, rõ ràng hắn có năng lực khiến mình thoải mái hơn nhưng lại chọn phương thức gian nan nhất. “Vậy sao anh lại đối xử tốt với tôi? Còn nhận định tôi? Bây giờ bộ dáng và tính cách của tôi không giống như lúc còn làm nô lệ của anh.” “Đúng vậy, khi đó ít ra thì em còn biết lấy lòng tôi, sẽ cầu xin tôi tha thứ, tôi bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó, rất ngoan.” Đôi mắt hẹp dài hung ác của Nguyên Chiến tản ra ý cười nhẹ nhàng. “Ha, cái trước thì tôi thừa nhận, cơ mà cái sau thì không có đâu. A Chiến, anh xem, quan hệ giữa người với người đều thành lập trên cơ sở lợi dụng nhau, có người sẽ nảy sinh tình cảm trong lúc lợi dụng, có người mới đầu là thích nhưng tình cảm đó sẽ dần dần biến mất, hay thậm chí là biến thành chán ghét và thù hận, mà hai quá trình đó chúng ta đều đã đi qua rồi.” “Vì sao em cứ thích khiến một vấn đề đơn giản trở nên phức tạp vậy? Em chỉ cần nói cho tôi biết, khi tôi không còn hữu dụng với em, em có rời khỏi tôi hay không?” “Vậy còn anh?” “Tôi? Tôi muốn được cùng em chết già. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình sẽ chết trước em, rồi em lại tìm một chiến sĩ bảo hộ khác.” Nghiêm Mặc không nói gì. Nguyên Chiến cõng hắn đi từng bước trong biển tuyết mênh mông không giới hạn, hơi ấm sau lưng làm linh hồn hắn bình tĩnh: “Nếu em nhất quyết tìm chiến sĩ bảo hộ khác, vậy khi tôi chết đi, đừng để cho tôi biết, tôi không muốn hận em.” Giọt nước mắt nóng ấm rơi trên đầu vai Nguyên Chiến, rồi nhanh chóng đóng thành băng dưới nhiệt độ rét lạnh. Nguyên Chiến không hề có cảm giác: “Tôi vẫn luôn chờ mong ngày Cửu Nguyên trở nên cường đại, em, tôi, còn có con của chúng ta, cùng đứng trên tường thành nhìn Cửu Phong bay lượn trong không trung, nhìn Thiết Bối Long đi săn trên đồng cỏ, nhìn người cá nô đùa trong hồ nước, tộc nhân của chúng ta không còn ăn đói mặc rách, mỗi người mỗi ngày đều ăn no thật no, kẻ địch không dám xâm lược, các chiến sĩ của chúng ta đều vô cùng cường đại. Sau đó tôi mang em đi bất cứ nơi nào mà em thích, đi hái thuốc, đi tìm xương cốt, đi tìm di tích, tôi biết đó là cuộc sống mà em muốn.” “…A Chiến.” Nghiêm Mặc lau nước mắt. “Hửm? Em làm sao vậy? Không thoải mái à?” “Đừng gạt tôi.” Nghiêm Mặc ôm lấy đầu thanh niên không cho quay lại nhìn, giờ khắc này hắn vô cùng tỉnh táo, nên phần tâm ý chân thật mà người thanh niên này dành cho mình cũng bày ra vô cùng rõ ràng, đồng thời hắn còn cảm thấy sợ hãi. Hắn biết rõ, hắn gục rồi, mà cái gục này chính là kiểu nhà cháy không cứu chữa được nữa: “Đừng gạt tôi…” “Nếu anh không gạt tôi, Nghiêm Mặc tôi cũng tuyệt đối không phụ anh.” Những lời này Nghiêm Mặc dùng tiếng mẹ đẻ của mình mà nói, lại không sử dụng tinh thần lực. Nguyên Chiến không biết hắn vừa được nghe câu nói mà mình muốn nghe nhất, chỉ tập trung đi thật vững bước trong tuyết. Nghiêm Mặc không giục Nguyên Chiến trở về tìm những người khác, chỉ thổi kèn báo cho Cửu Phong, mà những gì Nguyên Chiến làm cũng vừa lúc phù hợp với kế hoạch cũ của bọn họ. Tình theo thời gian thì nếu đám người Đại Tư Tế Thổ Thành cũng cưỡi Anh Chiêu đến, vậy hẳn đã tới gần rồi, thậm chí có khả năng đang theo dõi bọn họ. Cửu Phong lén tới tìm hắn một lần vào ban đêm, Nguyên Chiến nể tình lúc sáng hắn đã bị mình lăn lộn một trận nên không đuổi con chim béo đó ra khỏi căn phòng đất vừa tạm thời xây lên. Nghiêm Mặc nói chuyện với Cửu Phong rất nhiều, làm Cửu Phong quên mất vụ trả thù Nguyên Chiến, mỗi ngày đều bay cao cao, phụ trách trinh sát mặt đất và liên lạc giữa hai nhóm. Hai ngày nay không có đám người Đinh Ninh với Đinh Phi bên cạnh, Nghiêm Mặc cảm thấy độ thân mật giữa mình và Nguyên Chiến lại tăng lên không ít, tuy hai người không thường xuyên nói chuyện, nhưng đôi khi dù chỉ dựa vào nhau mà hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ và an ổn, còn rất thỏa mãn nữa. Lúc hắn bình tĩnh mà quay lại nhìn Nguyên Chiến, hắn mới phát hiện người thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi này đã làm rất nhiều chuyện vì hắn. Áo khoác hắn mặc trên người luôn là cái dày nhất, ấm nhất, chân hắn rất ít khi phải chạm vào nền tuyết lạnh lẽo, nước hắn dùng đều là nước ấm đã được nấu, đồ hắn ăn cũng đều là phầm mềm nhất, ngon nhất trên người động vật… Không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại cảm thấy hết thảy những chuyện đó đều là đương nhiên, là khi hắn cảm thấy mình là ân nhân lớn nhất đã bồi dưỡng Nguyên Chiến sao? Hay khi đút đối phương ăn Phản Hồn đan? Hay là sớm hơn nữa? Bây giờ ngẫm lại, ngay cả khi hắn là nô lệ, người nọ cũng đã chăm lo cho hắn. A, Nghiêm Mặc cười nhạo. Con người, suy nghĩ không giống nhau, thì nhìn cái gì cũng không giống nhau, được rồi, cứ như vậy đi, dù sao hắn và Nguyên Chiến cũng không thể tách ra. Sột soạt. Ngoài cửa có tiếng chân giẫm trên tuyết vang lên. Nghiêm Mặc ngẩng đầu, kim châm trong tay đã chuẩn bị tốt, căn phòng đất này không có cửa ra vào và cửa sổ, chỉ có hai lỗ thông khí ở góc trên. Nếu là Nguyên Chiến trở về… Trên bức tường của căn phòng xuất hiện một cánh cổng tò vò, Nghiêm Mặc cất kim vào: “A Chiến, về rồi hả? Hôm nay săn được cái gì vậy?” Bên cạnh cổng tò vò có một bóng người: “Mặc.vu?” Một giọng nói ngắt quảng khàn khàn vang lên, giống như người này bình thường không hay nói chuyện. Nghiêm Mặc vừa thấy là người lạ, hắn liền phản ứng nhanh, thậm chí không màng đến sách hướng dẫn có khả năng trừng phạt bởi vì mình chủ động tấn công, trực tiếp phóng kim châm bay về phía người nọ, người nọ tuyệt đối không có ý muốn giao lưu hữu hảo với hắn. Nhưng tốc độ đối phương nhanh hơn hắn rất nhiều, Nghiêm Mặc trơ mắt nhìn căn phòng đất kiên cố đột nhiên sập xuống, tảng đất dày nặng đè lên người hắn. Nghiêm Mặc bị đè tới mức nôn ra máu. Người tới đi đến bên đống đất, kéo đầu Nghiêm Mặc từ bên trong ra, túm lấy tóc hắn nhìn nhìn: “Không.chết.” Trong giọng nói không có bất cứ dao động nào, chỉ đang trần thuật một sự thật. Hai tay Nghiêm Mặc bị bèn dưới đống đất, không có lực đánh trả, chỉ có thể nhớ thật kỹ diện mạo người này: “Chiến sĩ… Thổ Thành?” Vu Quả rục rịch trong bụng hắn, Nghiêm Mặc đang định ra lệnh thì… “Giết lão! Xà Đảm nói lão vu này thi triển vu thuật khống chế chiến sĩ kia, không thể giữ lão ta lại.” Trên không truyền đến một giọng nói già nua. Nghiêm Mặc cố gắng nhìn bốn phía, muốn xem xem là ai đang nói chuyện, nhưng hình như người nọ có năng lực ẩn thân, hắn tìm một lúc mà không được, ngoài trừ kẻ đang đứng cạnh thì không còn bất luận người nào. Điều này làm cho hắn không dám tùy tiện gọi Vu Quả ra, kẻ tới chắc chắn là người của thần điện Thổ Thành, nếu đối phương không chết, thì quả Vu Vận trên người hắn rất có thể sẽ bại lộ. Chỉ mới do dự một giây, mà Nghiêm Mặc thậm chí còn không kịp nói được chữ nào thì cổ đã gãy, góc độ mà phần đầu rũ xuống cùng với thân thể trông vô cùng quái dị, hai mắt nửa mở, ở khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ, yên lặng không một tiếng động. Tên chiến sĩ giết chết Nghiêm Mặc không nhìn ra được độ tuổi, chỉ có thể thấy thân thể gã vô cùng cường tráng, cơ bắp căng phồng, nét mặt cứng đờ lạnh nhạt. Vu Quả giận cực, không có Nghiêm Mặc áp chế, nó lập tức vụt ra khỏi cơ thể Nghiêm Mặc, lao thẳng tới tên chiến sĩ dám giết Nghiêm Mặc. “Đó là cái gì? Mau lui lại!” Giọng nói già nua kêu lên đầy sợ hãi. Tên chiến sĩ kia cũng muốn lui lại, nhưng tốc độ của gã lại không bằng Vu Quả. Vu Quả quấn lên người tên chiến sĩ đó, hung hăng chui vào thân thể gã. Gã vội biến thân mình thành đá nhưng vô dụng, gã có thể cảm nhận được sinh mệnh và năng lượng của mình đang bị rút đi. “Thứ này…” Giọng nói già nua đó tràn ngập hoài nghi và không thể tin được. Vu Quả bỗng nhiên run lên, có người đang dùng tinh thần lực tấn công nó! “Ầm!” Anh Chiêu trên bầu trời bay xuống thấp, người cưỡi trên Anh Chiêu ném một quả lôi điện vào Vu Quả. Thân Vu Quả bị đánh trúng, nhanh chóng trốn trở về cơ thể Nghiêm Mặc. Tên chiến sĩ hệ thổ kia hai chân mềm nhũn ngã xuống, gã vẫn chưa chết. “Ầm!” Lại một tia sét đánh xuống, lần này trực tiếp bổ vào Nghiêm Mặc bị chôn trong đống đất. Đống đất bị đánh cho rời ra, mùi của thịt khét lập tức bay lên, bụng Nghiêm Mặc đã bị sét đánh thành than đen. Vu Quả hoảng sợ, liều mạng hét lên trong đầu Nghiêm Mặc: “Sao ba không trốn vào thần điện của Tổ Thần! Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Bây giờ Nghiêm Mặc không thể hồi phục lại, nếu không hắn nhất định sẽ ảo não mà đâm đầu vào tường, hắn đã sống quá nhiều ngày an nhàn, lại quá mức dựa vào Vu Quả và phòng thí nghiệm, cho rằng dù đánh không lại thì bỏ chạy cũng không sao, nào ngờ kẻ muốn giết hắn căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện và đàm phán, hắn thậm chí ngay cả thời gian kịp phản ứng để trốn vào phòng thí nghiệm cũng không có. “Ầm ầm ầm!” Những tia sét không ngừng bổ vào người Nghiêm Mặc, biến cả người Nghiêm Mặc thành than. Vu Quả không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lôi điện, bây giờ thân thể nó vẫn còn nhỏ, trước kia lại từng chia một nửa năng lượng để phân thân, hiện tại nó chẳng những không thể bảo vệ Nghiêm Mặc, mà ngay cả bảo vệ mình cũng khó. Đòn tấn công của bọn người này không giống Ngu Vu, Ngu Vu mạnh, nhưng không thật sự có ý làm hại họ, đối với nó và Nghiêm Mặc thì trêu đùa chiếm phần nhiều, nhưng kẻ người này vừa tới liền thẳng tay đẩy bọn họ vào chỗ chết, điều đáng sợ nhất là bọn chúng đều là chiến sĩ cấp cao, tất cả đều mạnh hơn Nguyên Chiến! Nó và Nghiêm Mặc còn quá yếu, muốn chạy cũng không chạy nhanh hơn chúng. “Ba ơi? Vu Vu?” Đô Đô tỉnh lại, nó vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của Vu Quả nó cũng có thể cảm nhận được, lập tức đau đến mức khóc thút thít: “Vu Vu, em đau quá, ba làm sao vậy?” “Đừng nói nhiều!” Vu Quả nhào lên người Đô Đô, bên ngoài có tinh thần lực đang tra xét bọn nó, nó phải dùng số năng lượng cuối cùng che giấu cho cả hai, không thể để đối phương phát hiện. Anh Chiêu đáp xuống, nhưng tên chiến sĩ phóng lôi điện cưỡi bên trên lại không trèo xuống. Giọng nói già nua kia lại vang lên: “Ta không phát hiện ra bất cứ luồng dao động nào của sức mạnh linh hồn nữa, lão vu kia và dây leo trên người lão hẳn đều đã chết.” “Dây leo kia là cái gì?” Chiến sĩ lôi điện không muốn tới gần thi thể Nghiêm Mặc. “Có lẽ là năng lực thần huyết của lão vu kia.” Giọng nói già nua không chắc lắm, vừa rồi tựa hồ như gã còn cảm nhận được một thứ tinh thần lực kỳ quái: “Tiếc là Vu Nhãn còn ở thành Hắc Thổ, nếu không chúng ta có thể biết dây leo đó là gì rồi.” “Kiệttttttttttt ——!” Trên bầu trời truyền đến tiếng rít dài đầy tức giận của chim Bằng, trên bầu trời cao xa có hai cái bóng đen đang vây công một con chim lông màu hắc kim khổng lồ. Giọng nói già nua hơi dừng lại một chút: “Tốc độ mọi người phải nhanh lên, tên chiến sĩ kia sắp trở về rồi, ta muốn hắn sống, không ai được phép giết chết hắn, nhớ chưa? Thổ 11, còn cử động được không?” “Được.” Tên chiến sĩ khống chế đất thiếu chút nữa bị Vu Quả hút khô miễn cưỡng đứng dậy, giữa không trung bỗng có một viên tinh thạch được thảy tới, thổ 11 chụp lấy, nhanh chóng hấp thu để khôi phục một chút thể lực. “Thổ 11, xuống dưới mặt đất khống chế. Mặt khác, Mộc Sâm đại nhân, hôm nay nhờ ngài ra nhiều sức một chút, lát nữa nhất định không thể để tên chiến sĩ kia chạm vào mặt đất, bắt được người thì lập tức dẫn hắn bay lên không trung, ta phụ trách khống chế linh hồn của hắn.” “Không có gì, đừng quên lời hứa của Thổ Thành các người.” Trên bầu trời lại có hai con Anh Chiêu đáp xuống, lần này Anh Chiêu còn chưa xuống tới đất thì hai gã chiến sĩ đã nhảy khỏi lưng Anh Chiêu. “Lôi Minh, lát nữa anh nghe theo hiệu lệnh tấn công của ta, phải ép tên chiến sĩ kia chui vào lồng cây độc của Mộc Sâm đại nhân.” Giọng nói già nua lại ra lệnh. “Vâng.” Thân phận của chiến sĩ lôi điện và Mộc Sâm khác nhau, hình như hắn ta cũng là cấp dưới của giọng nói già nua nọ như thổ 11. Thân thể thổ 11 chìm vào trong đất. Những người khác bố trí cạm bẫy xong cũng ẩn nấp. Gió lạnh thổi qua, mặt đất lại khôi phục sự yên tĩnh, đống đất đổ trở thành phế tích, bên trên có một khối thi thể cháy đen nằm co ro giữa nền tuyết trắng mịn, từ xa nhìn lại không thể nhận ra đó là gì. Nguyên Chiến ra ngoài săn thú, lúc bắt được con mồi đã nhận ra có kẻ theo dõi mình. Nguyên Chiến ngẩng đầu, trên không trung có vài bóng đen khổng lồ xẹt qua. Vừa rồi Cửu Phong còn diễu võ dương oai trên đầu hắn, thỉnh thoảng còn trộm phun lưỡi dao gió đánh lén hắn, lúc này không biết đã bay đi đâu. “Kiệtttttttttt ——!” Tiếng rít dài của Cửu Phong truyền đến, âm thanh của nó rõ ràng cho thấy nó đang nổi cơn thịnh nộ vì bị khiêu khích. Tim Nguyên Chiến đập lệch một nhịp, quẳng con mồi, xoay người chạy như điên trở về. Tới rồi! Người Thổ Thành mà Nghiêm Mặc nói đã tới! Nghiêm Mặc bảo hắn giả bộ bị bắt, rồi tiến vào thần điện Thổ Thành. Nhưng hắn không cảm thấy người của thần điện Thổ Thành ngu xuẩn như vậy, nếu bọn chúng muốn bắt hắn thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ ngay cả Cửu Phong cũng bị cuốn lấy, này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ đối phương cũng đã suy xét đến tất cả nguồn lực mà bọn họ có, bên Chú Vu có tám chín phần cũng bị chúng ngăn cản rồi. Cửu Phong bị quấn lấy, Chú Vu bị ngăn cản, chỗ hắn lại không có người Thổ Thành xuất hiện, như vậy người Thổ Thành ở đâu? Cơn hoảng hốt đột nhiên ập đến trong lòng, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế! Mặc, Nghiêm Mặc! Chờ tôi, tôi sẽ trở lại!