Dị Thế Lưu Đày
Chương 276
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=81c81aefcfbf0801f43e0d0e1014f195 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/81c81aefcfbf0801f43e0d0e1014f195.jpg" data-pagespeed-url-hash=3616073064 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Thủ lĩnh bọn khỉ tới.”“Nguyên Chiến! Vào rừng!”
Nguyên Chiến hô lên một tiếng, Thâm Cốc dẫn năm trăm chiến sĩ xuất hiện: “Đi theo tôi!”
Nghiêm Mặc đã ghim kim lên người Kỳ Hạo, nên không sợ gã bỏ trốn, Nguyên Chiến tùy tiện ném gã vào một cái hố sâu, rồi dùng cỏ cây che lấp lại để ngụy trang đơn giản, sau đó bế Nghiêm Mặc lên chạy về phía một ngàn người hiện đang ở trong rừng.
Thâm Cốc dẫn theo năm trăm chiến sĩ chạy sát phía sau.
Vừa tiến vào rừng, tiếng vượn người rống giận vang lên không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Nghiêm Mặc nhíu chặt mày, rừng sâu, cây rậm, lũ vượn người lông đỏ nhảy qua nhảy lại trên cây, miệng gào rống khiêu khích.
Lũ vượn người này có hình thể không nhỏ, nhưng hành động lại không hề vụng về chậm chạp xíu nào.
Đại Hà dẫn ngàn người bị bao vây ở cách đó không xa, các chiến sĩ đứng bên ngoài bảo vệ cho phụ nữ trẻ em và người bị thương ở chính giữa, nhưng bởi vì có cây cản trở, nên bọn họ không thể bảo hộ tốt cho từng người.
Lũ vượn người lông đỏ leo trèo giữa những cành cây, thỉnh thoảng nhảy xuống đánh lén các chiến sĩ.
Nguyên Chiến am hiểu chiến sự hơn Nghiêm Mặc, vừa thấy tình huống này lập tức giậm chân một cái, dời hết toàn bộ cây cối quanh thân đi.
Vì để kịp thời gian, phương pháp dời cây cối của hắn vừa đơn giản vừa thô bạo, một đống bùn đất cũng bị hắn nhấc lên theo, ném sang hai bên cùng với đám cây cối.
Vô số chim chóc phát ra tiếng kêu sợ hãi mà bay lên bỏ trốn.
Tục ngữ nói cây cao bao nhiêu rễ sâu bấy nhiêu, Nguyên Chiến không thể trực tiếp dời được những cái cây lớn, thì hắn động tay động chân đến đất, kết quả, lấy hắn làm trung tâm, lá rụng bay tứ tung trên mặt đất, vô số cây cỏ bị ném ra bốn phía, rất nhanh, khoảng rừng rậm rạp gần bìa bị hắn thanh lý ra một cái khu đất trống bất quy tắc rộng không dưới năm mẫu.
Nghiêm Mặc muốn ngăn cản nhưng vẫn kiềm chế. Chút nữa phải tranh thủ khôi phục lại nguyên trạng trước khi sách hướng dẫn trừng phạt mới được.
Bọn sâu bọ, trùng thú trên cây như gặp đại nạn, bỏ chạy tán loạn khắp nơi.
Nhóm vượn người thì càng điên cuồng hơn nữa, mặc sức mà gào rống, có kẻ tới phá hoại nhà chúng nó, làm sao chúng nó không giận cho được? Chúng nó đuổi những nhân loại này đi là đúng, không thể cho bọn họ tiến vào rừng!
Tiếng Nghiêm Mặc bị át giữa tiếng gào của lũ vượn người, hắn lấy cốt loa ra, hô to: “Mọi người mau lùi qua gò đất bên này! Nhanh!”
Tuy loa không có điện để khuếch trương âm thanh, nhưng loại xương mà Nghiêm Mặc dùng khá là đặc biệt, tính chất truyền âm và khuếch đại âm thanh cũng không tồi.
Đám người Đại Hà đã thấy được động tĩnh bên này, nhưng vì lúc di chuyển mấy cái cây đó tạo ra nhiều chấn động không nhỏ, nên mới đầu bọn họ chẳng những không dám chạy qua, mà còn sợ bị ngộ thương nên thụt lùi vào trong một chút.
Lũ vượn người vốn đang công kích bọn họ lúc nhìn thấy cảnh tượng bên kia thì cũng quên mất việc tấn công, cả đám gầm rú chạy ra xa để trốn.
Chờ khi đất bụi lắng xuống, ở khoảng rừng gần bìa với cây cối dày đặc nay xuất hiện một cái gò đất lớn, Đại Hà mừng rỡ, không đợi Nghiêm Mặc kêu đã sai người tập kết nhân thủ đang rãi rác chạy tới chỗ gò đất.
Có mục tiêu rõ ràng như vậy, mấy người vì bị tấn công mà chạy tứ tán dù không nghe thấy tiếng gọi của Đại Hà thì khi nghe thấy tiếng Nghiêm Mặc cũng bắt đầu chạy qua gò đất.
Mọi người anh cõng tôi dìu, người lành lặn đỡ người bị thương, nâng không được thì kéo, làm mọi cách đưa người tới gò đất.
Nghiêm Mặc lâu lâu lại nói một tiếng để chỉ rõ phương hướng cho mọi người. Sau đó dứt khoát đốt một đống lửa ở giữa bãi đất trống, rồi dùng khói có màu để đánh dấu.
Nguyên Chiến vẻ mặt vô cảm đứng yên một chỗ, chậm rãi dùng năng lực nâng mặt đất dưới chân lên, thẳng đến khi khu đất trống có độ cao ngang bằng nhau.
Những hố đất do bứng cây để lại cũng biến thành đất bằng.
Thâm Cốc dẫn theo năm trăm chiến sĩ chạy tới trợ giúp một ngàn người kia, dần dần, người đều tập trung trên bãi đất trống này.
Nguyên Chiến nhíu mày, túm lấy Thâm Cốc quát lớn: “Các anh đừng có chạy bừa! Chú ý phòng thủ coi!”
Thâm Cốc rùng mình, lớn tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng làm theo phân phó của Nguyên Chiến, bày bố năm trăm chiến sĩ cầm giáo xếp thành trận hình, cảnh giác xung quanh. Những người khác chạy tới nơi cũng trốn vào trong trận hình dựa theo chỉ dẫn.
Nhìn thấy có nhiều người bị thương, Nghiêm Mặc lấy thuốc ra cho đám người Đinh Ninh để phân phát và nhanh chóng trị liệu, ai bị thương nghiêm trọng thì đưa qua chỗ hắn.
Đại Hà và Đinh Phi thì kiểm kê nhân số, đếm tới đếm lui phát hiện thiếu gần trăm người.
“Có ai chết không?” Nghiêm Mặc hỏi.
Đại Hà lắc đầu: “Tạm thời không có, hình như bọn khỉ đó muốn bắt sống, nhưng người trọng thương khá nhiều, có vài người bị cào muốn nát cả đầu.”
Nghiêm Mặc bảo anh ta đưa những người đó tới chỗ mình.
Khi Nghiêm Mặc xử lý vết thương cho người bị thương, thì Nguyên Chiến ra lệnh cho đám người đang lo trốn vào trong trận hình, những ai không bị thương thì cầm đao đá đứng ở vòng ngoài trận, trung tâm bãi đất trống chỉ có người bị thương, phụ nữ và trẻ em mới được vào.
Có người không muốn, bọn họ vừa nãy chạy tứ tán, vất vả lắm mới trốn về, vừa mệt vừa sợ, tại sao lại bắt bọn họ đứng ngoài cùng? Để Thâm Cốc dẫn năm trăm chiến sĩ cầm giáo bảo vệ cho mọi người là được rồi!
Thậm chí có vài người còn nghĩ, nếu anh lợi hại như vậy, thì sao không giúp mọi người giải quyết lũ khỉ đi?
Nhưng sức mạnh của Nguyên Chiến làm bọn họ sợ, cho dù có người oán trách như vậy trong lòng thì cũng không dám nói ra, chỉ không cam tâm tình nguyện mà cầm đao đứng ngoài trận.
Không biết Nguyên Chiến có nhận ra cảm xúc của những người này hay không? Hắn chỉ lạnh nhạt hạ lệnh: “Thâm Cốc, lát nữa nghe theo lệnh tôi, tôi bảo các anh hướng đầu giáo vào nơi nào thì các anh hướng đầu giáo vào nơi đó.”
“Vâng.” Thâm Cốc chưa từng có suy nghĩ sẽ dựa vào người khác, ánh mắt anh lạnh lùng đảo qua những chiến sĩ có động tác lùi bước hay vẻ mặt mang theo bất mãn. Những người này mà dám lui, thì anh sẽ cho các chiến sĩ cầm giáo giết bọn họ trước!
Nghiêm Mặc không thèm quan tâm tới đám chiến sĩ đó, chức trách chủ yếu của hắn là cứu người, có thể cứu được một người thì hay một người.
Nhóm phụ nữ và trẻ em chạy tới nơi cũng không nghỉ ngơi, Nghiêm Mặc thấy có vài người không sao, bảo bọn họ cùng đi hỗ trợ chữa trị và chăm sóc người bị thương.
Có Đinh Ninh lo cho bọn họ, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều ở đây, nhóm phụ nữ và trẻ em đang kinh hoảng bất an cũng dần dần bình tĩnh lại, rất ít người khóc la, càng ít người ngồi không, ai cũng lo tìm việc mà làm, nghe Nghiêm Mặc và Đinh Ninh phân phó, mới đầu bọn họ còn có chút luống cuống tay chân, nhưng dần dần cũng bắt đầu làm việc có trật tự, ngay cả bọn trẻ không lớn lắm cũng muốn giúp, làm chân chạy vặt đi lấy đồ gì gì đó.
Phát vải dùng để băng bó vết thương và cầm máu, vết thương nhỏ thì do Đinh Ninh xử lý, người trung niên tên Hô Ngạc của tộc Lạc Anh hiểu biết một chút y dược dẫn các cô đi xử lý vết thương cho mọi người.
Bên chỗ Nghiêm Mặc có mười mấy người bị thương nặng, Đinh Phi và tộc nhân của Thâm Cốc tên Tang Na làm trợ thủ cho hắn, Đáp Đáp không giúp được gì, thấy Nghiêm Mặc cần người, liền xách hai thùng nước chạy vào rừng tìm nguồn nước để lấy nước cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc không rảnh lo đến Đáp Đáp, hắn từng thấy Đáp Đáp biến thân, nên không quá lo lắng cho an nguy của gã, gã ta là động vật lưỡng cư cực kỳ hung dữ, trên bờ dưới nước đều có thể tự do qua lại.
“Kiệt ——!”Cửu Phong hối hả bay tới: “Mặc, con lợi hại nhất tới kìa!”
Nghiêm Mặc lập tức nói cho Nguyên Chiến biết.
Nguyên Chiến khua chiên đập trống làm lớn vậy, một là để tạo chỗ trốn cho mọi người, hai là để dẫn sếp sòng của lũ vượn người ra.
Hứa hẹn của Kỳ Hạo không thể tin tưởng, bọn họ vẫn phải suy xét đến việc băng qua rừng, nên nếu lấy cứng chọi cứng với chủ nhân nơi này, dù bọn họ có thể băng qua khu rừng thì thương vong cũng sẽ rất lớn.
Có Nghiêm Mặc ở đây, việc thương lượng liền trở nên khả thi. Nguyên Chiến bày ra sức mạnh của mình để uy hiếp, làm chống lưng cho Nghiêm Mặc để hắn có thể đứng ở địa vị ngang hàng mà thương lượng và chủ nhân của nơi này.
Cửu Phong bay lên đầu Nghiêm Mặc ngồi, cáo trạng một phen: “Mặc, tên to xác đó chỉ có một chân nhưng hung dữ lắm, ác lắm, ta chỉ mới mổ đầu nó một cái mà nó đã ôm cục đá to đập đầu ta! Kiệt!”
Tên to xác lợi hại mà Cửu Phong nói còn chưa xuất hiện, thì mọi người đã nghe thấy tiếng tru như sói vang lên, nhưng âm thanh lại bén nhọn hơn loài sói nhiều.
Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc: “Nó đang kêu gọi lũ vượn người, triệu tập chúng nó lại.”
Hắn hỏi Cửu Phong: “Một chân?”
Cửu Phong bay đến trước mặt hắn, hai cái móng vuốt chụm vào nhau đạp đạp, kêu: “Quái hai chân nhiều lông có một cái chân, nhảy lên nhảy xuống, có thể nhảy rất cao rất xa! Còn có hai cái móng vuốt thật lớn, thiếu chút nữa tóm được ta!”
“Mày mổ đầu nó?” Cho nên là mày chọc nó trước?
Nhưng Cửu Phong không cảm thấy mình sai: “Quái hai chân nhiều lông có một cái chân ăn hiếp quái không có lông, ta đi tìm nó, bảo nó không được ăn hiếp quái không có lông, nó không nghe ta, còn muốn ăn ta nữa! Khặc khặc! Khốn nạn!”
Thì ra Cửu Phong muốn giúp bọn hắn. Nghiêm Mặc cong môi cười, bây giờ Cửu Phong cũng biết che chở cho quái hai chân của mình rồi, hắn vươn tay để Cửu Phong đậu lên bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Lát nữa thấy quái một chân thì đừng cào nó hay mổ nó, để tao nói chuyện với nó trước, nha?”
Cửu Phong được vuốt ve thoải mái, mắt híp lại một nửa, chắc là lúc đánh lộn với quái một chân nó không có chịu thiệt, hai cái cánh nhỏ đập đập, cực kỳ rộng lượng tỏ vẻ nó sẽ không chấp nhặt với con quái một chân kia.
Một cổ gió đầy mùi tanh thối bay đến theo tiếng tru, rất khó ngửi.
Khu rừng phát ra tiếng huyên náo ầm ĩ, ở một phía của bãi đất trống xuất hiện một con quái thú có thân thể cao lớn, cả người đen thui, lông không dài, mặt giống vượn, miệng có răng nanh chìa ra.
Đám chiến sĩ đứng ngoài cùng có vài người đã sợ tới mức muốn hồn phi phách tán, đột nhiên thấy có một con quái vật xuất hiện, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, có kẻ còn xoay người muốn chạy vào trong trận hình.
Thâm Cốc đã sớm chú ý tới những người này, lập tức rống một tiếng với các chiến sĩ cầm giáo.
Các chiến sĩ cầm giáo đứng ở sườn trong lập tức chỉa đầu mâu về phía những kẻ hèn nhát muốn trốn ra phía sau.
Thâm Cốc rống to: “Kẻ nào dám lùi một bước, giết!”
Nguyên Chiến thu hết thảy những gì đang diễn ra vào mắt, sau đó đi đến bên người Nghiêm Mặc đang bận rộn, nói: “Thủ lĩnh bọn khỉ tới.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, nhanh chóng khâu miệng vết thương lại cho người bị thương, sau đó để Tàng Na xử lý tiếp, hắn liền theo thói quen muốn tìm đồ chùi tay, nhưng không tìm được, đành phải mặc kệ hai cái tay dính máu đi theo Nguyên Chiến ra ngoài trận hình, bước tới trước mặt quái thú.
Cửu Phong được Nghiêm Mặc phân công bay trên không trung phụ trách đề phòng và trinh sát.
Người trong trận hình cũng rất sợ hãi, nhưng có chiến sĩ bảo hộ ở bên ngoài nên không quá hoảng loạn. Đại Hà và Đinh Ninh thì ra sức trấn an, tập trung bọn nhỏ cứ chạy loạn lại một chỗ.
Nghiêm Mặc cẩn thận đánh giá con quái thú, nó cao chắc cũng hơn hai mét, hai cánh tay rất dài, mười ngón như móc câu, móng vuốt bén nhọn, đặc điểm thú vị nhất là nó chỉ có một chân!
Cái chân kia rất to và cường tráng, trông như chân sói, hơi cong, bàn chân thô bè rắn chắc, mu bàn chân có hình vòm, trước và sau bàn chân mọc bốn cái móng vuốt.
Lúc Nghiêm Mặc thấy cái chân này liền nghĩ, sức bật của nó chắc chắn cực kỳ tốt. Đồng thời làm hắn nhớ tới một loài quái vật trong truyền thuyết, Sơn Tiêu. Sơn Tiêu này không phải cách gọi một con khỉ hung dữ, mà là loài quái vật trong truyền thuyết Trung Hoa, nó có một chân, sức lực cực mạnh, người đầy lông đen, có thể xé xác hổ báo một cách dễ dàng.
“Grào ——! Nhân loại! Cút khỏi khu rừng này!” Sơn Tiêu há mồm tru lên uy hiếp.
Nghiêm Mặc quay đầu, mùi bốc ra từ miệng Sơn Tiêu cực kỳ khó ngửi, làm hắn rất muốn đè đầu nó xuống chà răng súc miệng.
Nguyên Chiến bước lên trước một bước che chắn, bày ra uy áp của chiến sĩ thần huyết cấp bảy, không giấu đi một phần nào.
Sơn Tiêu là quái vật, đồng thời cũng là dã thú, mà dã thú rất nhạy bén với nguy hiểm, nó đột nhiên nhảy ra sau một bước, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Nguyên Chiến.
“Có thể nói chuyện không? Chúng tôi không có ác ý với anh và tộc nhân của anh, chúng tôi chỉ mượn đường mà thôi.” Nghiêm Mặc nói chầm chậm, hết sức hòa nhã.
Sơn Tiêu cả kinh, nó có thể nghe hiểu nhân loại này đang nói gì.
Đây là nhân loại, hay là vượn người? Sơn Tiêu trợn to mắt, hết sức hoài nghi mà quan sát Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đẩy nhẹ Nguyên Chiến một cái, ý bảo hắn tránh ra.
Nguyên Chiến không đồng ý, bảo Nghiêm Mặc cứ đứng vậy mà nói chuyện với đối phương.
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể bước qua một bên, để Sơn Tiêu có thể nhìn thấy mình, rồi nói tiếp: “Đánh nhau đều không mang lại lợi ích gì cho tôi và anh, đúng không?”
Sơn Tiêu vẫn nghi ngờ không thôi, nó nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, phát ra tiếng kêu quang quác: “Mi là ai? Mi là nhân loại hay thứ kỳ quái gì?”
Nghiêm Mặc cười: “Tôi không phải thứ kỳ quái gì, tôi là nhân loại, nhưng Tổ Thần ban cho tôi năng lực câu thông với vạn vật, tôi không muốn làm hại bất cứ sinh vật nào.”
“Mi nói láo! Nhân loại, cút đi!” Sơn Tiêu đột nhiên tức giận.
Nghiêm Mặc không hiểu sao nó lại tức giận: “Sao lại bảo tôi nói láo? Anh hẳn đã thấy chiến sĩ bên cạnh tôi, anh ta có thể gây thương tổn cho các anh, nhưng đâu có ra tay.”
Sơn Tiêu càng phẫn nộ: “Bọn mi phá hoại khu rừng!”
“Đó là vì để gặp anh, chúng tôi có thể phá hỏng, nhưng cũng có thể khôi phục.”
Sơn Tiêu hoài nghi: “Bọn mi có thể khiến cây cối mọc lại lần nữa?”
“Có thể!”
Sơn Tiêu vung móng vuốt lên: “Vậy biến nơi này trở lại như ban đầu, rồi cút đi!”
“Khoan đã, chúng tôi còn thiếu hơn chín mươi người, bọn họ đều bị con dân của anh bắt đi, có thể trả họ lại cho chúng tôi không?”
“Không thể!” Sơn Tiêu vừa nghe Nghiêm Mặc đòi người, lại nổi giận, rõ ràng tính tình vị này rất tệ hại, nó rống to: “Cút đi! Cút!”
“Nếu anh không trả người lại cho tôi…” Nghiêm Mặc thấy đối phương nhe răng nhếch miệng, tay giơ cao như muốn đánh nhau một trận, lập tức sửa miệng: “Chúng tôi chỉ mượn đường mà thôi, không có ác ý với các anh, đang yên đang lành mà sao các anh lại xua đuổi bọn tôi, thậm chí còn bắt tộc nhân của tôi đi?”
Sơn Tiêu hít ngược một hơi: “Không có ác ý?” Nó phẫn nộ nhảy lên phía trước.
Nguyên Chiến kéo Nghiêm Mặc ra sau, chân không lùi một bước, vẻ mặt cũng không chút thay đổi.
Sơn Tiêu hình như hơi kiêng dè Nguyên Chiến, nó nghiêng đầu tìm Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc thấy cái động tác này của nó thì hơi buồn cười, nhưng vẫn kiềm chế, thò đầu ra từ phía sau Nguyên Chiến: “Xin nói cho tôi biết, vì sao anh lại phẫn nộ như vậy?”
Sơn Tiêu đột nhiên đấm ngực: “Grào grào grào!” Chờ nó rống đủ rồi mới cúi đầu nhìn Nghiêm Mặc, nhếch môi: “Nhân loại, là bọn mi dùng đá chọi tụi ta trước!”
Nghiêm Mặc: “…”
Nghe Sơn Tiêu cáo trạng, trong đầu Nghiêm Mặc hiện lên một cảnh tượng: Đại Hà dẫn một ngàn người trốn vào rừng, một đám vượn người tò mò chạy tới hóng chuyện, có người sợ hãi, muốn đuổi bọn chúng đi, liền dùng đá chọi chúng. Sau đó nhóm vượn người bị chọi đá nổi giận, cũng dùng đủ thứ chọi lại. Đại Hà và các chiến sĩ thủ lĩnh tưởng mình bị tấn công, đương nhiên sẽ hạ lệnh phản kích, vì thế cuộc đại chiến bắt đầu, rồi dần dần kéo tới mức sếp sòng hai bên phải ra mặt…
Cái này là một hòn đá làm dấy nên huyết chiến à?
Nghiêm Mặc xoa xoa mặt, bước ra từ phía sau Nguyên Chiến, dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn về phía Sơn Tiêu đang phẫn nộ: “Bọn họ chỉ là vì sợ hãi, nếu các anh bị một đám nhân loại đứng trên đỉnh đầu nhìn chằm chằm, thì các anh có sợ không?”
“Tụi ta không sợ bọn mi!”
“Được rồi, các anh không sợ chúng tôi, nhưng chúng tôi sợ các anh.” Nghiêm Mặc quan sát vẻ mặt của Sơn Tiêu, chủ động nói: “Các anh có ai bị thương không? Tôi có thể trị liệu giúp các anh. Dù là thương thế gì, gãy tay gãy chân, đầu rơi máu chảy, bụng bị đâm thủng, tôi đều có thể trị.”
Sơn Tiêu thu vẻ mặt hung ác lại một chút, nó dùng ánh mắt hoài nghi trừng Nghiêm Mặc: “Ta không tin mi, nhân loại!”
“Tộc nhân của tôi còn đang nằm trong tay anh mà. Như vầy đi, tôi đi cùng anh đến chỗ ở của các anh, chữa thương cho con dân của anh, sau đó anh trả người lại cho tôi, thế nào?” Nghiêm Mặc hơi dừng một lát, lại nói thêm: “Trận chiến này chỉ là một hiểu lầm, tôi nghĩ, anh và tôi đều không muốn nhìn thấy con dân của mình bị thương hay mất mạng. Nếu anh nhất định không chịu trả người lại cho tôi, vậy chúng tôi sẽ vì cứu người nhà mà đánh với các anh. Anh nghĩ mà xem, cái giá đó sẽ lớn cỡ nào.”
Sơn Tiêu có chút dao động: “Mi đi theo ta? Chỉ mình mi?”
Nghiêm Mặc rất muốn đáp ứng, nhưng hắn biết Nguyên Chiến tuyệt đối sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Còn có chiến sĩ bên cạnh tôi nữa, anh ta là người bảo vệ mà Tổ Thần phái đến cho tôi, sẽ không rời khỏi tôi.”
Nguyên Chiến đặt một tay lên vai Nghiêm Mặc, ý nói hắn đi đâu mình sẽ đi đó.
Sơn Tiêu thở phì phì, hai con mắt to đùng quét qua quét lại hai người.
Nghiêm Mặc kiềm chế để không nôn ọe vì cái mùi tanh hôi kia.
“Tại sao bọn mi lại vào rừng?” Sơn Tiêu đột nhiên hỏi.
Nghiêm Mặc suy nghĩ hai giây, chín phần thật một phần giả nói: “Nếu anh vẫn luôn quan sát tình huống bên ngoài khu rừng, vậy anh hẳn phát hiện ra ngoại trừ chúng tôi còn có một nhóm nhân loại cũng đến gần nơi này.”
Sơn Tiêu như đã biết chuyện này, trầm mặc chờ Nghiêm Mặc nói tiếp.
“Bọn họ là người Ma Nhĩ Càn, cực kỳ hung tàn, những người này…” Nghiêm Mặc quay ra sau huơ tay một vòng lớn: “Đại đa số người ở nơi này đều là nô lệ Ma Nhĩ Càn, tôi và các chiến sĩ của tôi cứu bọn họ ra, nhưng người Ma Nhĩ Càn không muốn buông tha cho chúng ta, phái chiến sĩ đuổi giết chúng tôi, tuy chiến sĩ của tôi rất mạnh, nhưng chúng tôi có quá nhiều người, trong đó còn có không ít trẻ nhỏ và phụ nữ, nên chỉ có thể để họ tạm thời trốn vào rừng, còn tôi và chiến sĩ của tôi sẽ đối phó với người Ma Nhĩ Càn.”
Sơn Tiêu nghếch miệng như thể đang châm biếm, nó không quan tâm tới chiến tranh của bọn nhân loại.
Nhưng câu tiếp theo của Nghiêm Mặc lại là: “Người Ma Nhĩ Càn không chỉ đuổi giết chúng tôi, bọn họ đã sớm muốn chiếm lĩnh khu rừng này, các anh cảnh giác với nhân loại như vậy, hẳn cũng là vì trước kia từng có người muốn xâm nhập nơi này, đúng không? Những người đó chính là người Ma Nhĩ Càn, lần này bọn họ phái rất nhiều chiến sĩ tới, bọn họ biết trong rừng có các anh, bọn họ sợ không đánh lại, nên thu gom củi gỗ muốn phóng hỏa đốt rừng! Thiêu sống chúng tôi và cả các anh nữa!”
“Grào ——!” Sơn Tiêu vừa nghe thấy có người muốn phóng hỏa đốt rừng, lập tức điên lên: “Nhân loại, bọn mi dám!”
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
203 chương
79 chương
32 chương
11 chương