Dị Thế Lưu Đày
Chương 25
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=17190658_673333392870737_7908523621459337047_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/17190658_673333392870737_7908523621459337047_n.png" data-pagespeed-url-hash=2833955319 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Đây chính là một cơ hội! Cơ hội hắn khổ sở muốn đi tìm đã đưa đến trước mặt hắn!”Hắn cố ý không cột ván gỗ chính là vì sợ lão tư tế nhìn thấy sẽ sinh nghi, nào ngờ lại dẫn tới rắc rối!
Hôm đó hắn giấu không kỹ, để lão già này nhìn ra sao?
Nếu hôm đó hắn thật sự không bị phát hiện, vậy lão ta không thể nào nhịn tới hôm nay mới hỏi.
Vậy là có người mật báo?
Nghiêm Mặc không tin bất luận kẻ nào, cho dù hắn có hảo cảm với đôi chủ tớ Thảo Đinh và nhà Hạt Thổ, nhưng hắn vẫn có một đề phòng nhất định đối với bọn họ.
Nhưng nếu là đám người Thảo Đinh mật báo, vậy vì sao sớm không nói, muộn không nói, mà phải chờ tới lúc Nguyên Chiến trở về mới nói?
Vì sao lúc này Nguyên Sơn và Nguyên Điêu lại cùng xuất hiện trong lều lớn? Bọn họ thật sự là bạn của Nguyên Chiến?
Được rồi, Nghiêm Mặc theo thói quen mà suy đoán lập luận âm mưu, tật xấu của hắn là hay phức tạp hóa mọi chuyện, hơn nữa luôn nghĩ lòng dạ kẻ khác không đứa nào tốt. Tục ngữ nói suy bụng ta ra bụng người, lòng dạ hắn đen, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ người khác trắng hơn hắn.
Nghiêm Mặc còn đang miên man suy nghĩ, thậm chí hắn nghĩ nếu có thể thoát khỏi tình huống hiện tại, cho dù giá trị cặn bã lại vượt quá mức trăm triệu, hắn cũng phải làm ra chút độc dược có khả năng tấn công trên diện rộng mới được.
Mặt mũi lão tư tế Thu Thực không có nhiều nếp nhăn cho lắm, nhưng mỗi một nếp nhăn có trên mặt lão đều rất sâu, đặc biệt là nếp nhăn hai bên miệng vừa sâu vừa dài, làm cho lão thoạt nhìn trông có vẻ thật khó tính.
Lão hỏi xong câu kia thì tạm dừng chốc lát, lại thấy thằng nhóc nọ vẻ mặt mơ màng không hiểu gì hết mà ngẩng đầu lén lút nhìn lão, lão lại nói:
“Lúc đi săn, cánh tay của Liệp bị báo gấm cắn gãy, lúc ấy Sơn và Điêu đi săn cùng hắn liền dùng cành cây cố định cho hắn, rồi lấy dây thừng cỏ cột lại. Sau khi trở về, Liệp đến tìm ta để chữa thương, ta mới biết phương pháp này. Sơn và Điêu nói là mày dạy.”
Thu Thực nhìn chằm chằm vào mặt tên nô lệ thiếu niên.
Phương pháp cố định xương là hắn dạy cho Thảo Đinh, vậy Thảo Đinh cũng vì suy nghĩ cho an nguy chủ nhân nhà mình liền dạy cho Nguyên Điêu, mà Nguyên Điêu lại dạy cho Nguyên Sơn, sau đó hai người dùng biện pháp đó cứu cánh tay bị gãy của chiến sĩ tên là Liệp kia? Nghiêm Mặc nghĩ một chút liền hiểu ra.
Khi lão tư tế vừa dứt lời, da mặt Nguyên Sơn và Nguyên Điêu đều hơi co giật, nhưng vẫn không mở miệng giải thích.
Thật sự là Nguyên Sơn và Nguyên Điêu bán đứng hắn? Vẻ mặt Nghiêm Mặc đầy kinh ngạc mà nhìn về phía hai người kia, nước mắt lập tức dâng lên trong hốc mắt – chân hắn vốn đã đau đến muốn khóc rồi. Quan trọng nhất là hành vi của Nguyên Sơn và Nguyên Điêu không giúp hắn giảm giá trị cặn bã, mà hắn còn phải gánh hậu quả cho, oan uổng vừa thôi!
Biểu tình của Nguyên Chiến không hề thay đổi, thậm chí còn không thèm nhìn hai người Nguyên Sơn lấy một cái, tựa như tên nô lệ dưới chân chết hay sống và chuyện bạn mình mật báo đối với hắn mà nói không có gì đáng để bận tâm.
Cho dù hai người Nguyên Sơn thật sự bán đứng Nghiêm Mặc, thì bây giờ Nghiêm Mặc cũng chỉ có thể kiên quyết không thừa nhận. Vẻ mặt cậu thiếu niên đầy hoảng sợ: “Thưa, thưa tư tế đại nhân, tôi không biết việc này, tôi thề! Tôi không quen Liệp đại nhân, làm sao tôi lại hại ngài ấy?”
“Hại hắn?” Lão tư tế lộ ra nụ cười khinh miệt, xoay người đi trở về đài đá. Nếu lúc trước lão còn có điều hoài nghi, nay chính mắt nhìn thấy tên nô lệ này, phần nghi ngờ đó cũng biến mất sạch sẽ, một biện pháp tốt như vậy sao có thể do một tên nhãi con chỉ mới hơn mười tuổi vừa nhát gan vừa sợ phiền phức nghĩ ra được.
Xem ra hai người Sơn Điêu không có lừa lão, biện pháp có thể đúng như lời bọn họ nói, là bọn họ thấy cánh tay bị thương quá nghiêm trọng, sợ khiến thương thế nặng hơn, liền mày mò ra được.
Lão tư tế hoàn toàn không cho rằng tên nô lệ thấp hèn đó đang lừa lão, lão tự nhận một thằng nhãi ranh chỉ mới hơn mười tuổi cho dù muốn giả vờ thì cũng không qua mặt được lão.
Nhưng cuộc đời Nghiêm Mặc từng trải qua chắc chắn phong phú hơn lão tư tế nhiều, hắn cười lạnh trong lòng, lão già này quả nhiên đang lừa hắn, nhưng mặt ngoài hắn vẫn diễn trò làm bộ làm tịch, hoảng loạn mà nhìn về phía Nguyên Sơn và Nguyên Điêu, vừa khóc vừa hô: “Đại Sơn đại nhân, Đại Điêu đại nhân, xin các ngài nói với tư tế đại nhân, việc này không liên quan tới tôi, tôi…… Chủ nhân, cứu tôi với, cứu tôi với, ô ô!”
Cậu thiếu niên kéo lê cái chân tàn mà bò qua, gian nan bò đến bên chân Nguyên Chiến, ôm chân hắn khóc lóc van xin.
Nguyên Chiến đá văng Nghiêm Mặc ra, lạnh lùng mở miệng: “Có cần giết nó không?”
Lão tư tế xoay người: “Giữ người ngoài ở bộ lạc là không tốt, chưa nói tới việc lai lịch nó không rõ, cho dù nó thật sự là người tộc Diêm Sơn, thì đó cũng là một phiền toái. Chúng ta thường hay giao dịch với tộc Trệ, nếu để tộc Trệ biết chúng ta thu lưu địch nhân của bọn họ ……”
Tù trưởng đang ngồi xếp bằng trên đài đá khẽ cau mày, lão tư tế làm hơi quá, tên nhóc đó cũng chỉ là một tên nô lệ mà thôi.
Nguyên Tranh thân là chiến sĩ thủ lĩnh, anh cũng mang chút lo lắng nhìn về phía Nguyên Chiến, hy vọng hắn bình tĩnh một chút.
Quả thật Nguyên Chiến rất bình tĩnh, giọng điệu của hắn không chút cảm xúc: “Thu Thực đại nhân sợ tộc Trệ à?”
“Láo xược!” Vẻ mặt lão tư tế biến đổi, lão gầm lên: “Cậu biết rõ ý ta không phải như vậy!”
“Vậy là tốt rồi. Chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế chúng ta nuôi một tên nô lệ, chắc cũng không đến mức phải để ý sắc mặt lũ tộc Trệ đi.”
Lão tư tế đập mạnh xuống đài đá, giận dữ nói: “Đại Chiến, chẳng lẽ cậu quên mất tộc Trệ đã chiếm lĩnh Diêm Sơn sao? Về sau muối của chúng ta đều phải đến tộc Trệ trao đổi đấy!”
Nguyên Chiến nhàn nhạt nói: “Vậy thì sao?”
Lão tư tế không thể tin được Nguyên Chiến lại dám ăn nói với lão như vậy trước mặt nhiều người, đặc biệt là dám chống đối lão ngay trước mặt tù trường, mà hắn lại còn mang thân phận chiến sĩ cấp hai, làm lão không cách nào tùy tiện xử phạt, lão mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía Nguyên Tranh phụ trách khen thưởng và trừng phạt đối với chiến sĩ bộ lạc, dùng ánh mắt ép anh ra mặt.
Vóc dáng Nguyên Tranh cũng không khác Nguyên Chiến, anh đi đến bên người Nguyên Chiến, siết nắm đấm đấm nhẹ vào ngực hắn, trầm giọng nói: “Thu Thực đại nhân lo lắng cũng là có đạo lý.”
Lão tư tế cao hứng, nhưng câu nói tiếp theo của Nguyên Tranh thiếu chút nữa làm lão nghẹn thở.
“Có điều chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế chúng ta cũng không sợ bất luận kẻ nào!” Nguyên Tranh hơi dừng lại, quát nhẹ: “Chiến.”
“Có!”
“Nếu tộc Trệ vì thế mà khiêu khích chúng ta thì sao?”
“Giết!”
“Nếu tộc Trệ không chịu trao đổi muối với chúng ta thì thế nào?”
“Giết!”
“Nếu tộc Trệ đòi khai chiến với chúng ta?”
“Giết!”
“Tốt!” Nguyên Tranh lại cho Nguyên Chiến một quyền, rồi lui về chỗ cũ.
Chỉ như vậy? Thằng nhóc đó dám làm càn với ta, láo xược với ta, các ngươi không nhìn thấy hả? Lão tư tế giận dữ.
Lúc trước lão vốn không đồng ý cho Nguyên Tranh trở thành người dẫn đầu cả bộ lạc chỉ sau tù trưởng, nhưng tù trưởng không nghe lão. Trong mắt người này chỉ có chém giết, căn bản không đủ tư cách trở thành tù trưởng đời kế tiếp của bộ lạc Nguyên Tế!
“Tù trưởng đại nhân!” Lão tư tế vừa bi phẫn vừa căm tức nhìn sang phía tù trưởng.
Tù trưởng đại nhân lúc này mới mở miệng: “Cách cột ván gỗ cố định xương có thật hữu hiệu cho quá trình xương lành lại hay không?”
Lão tư tế không rõ vì sao ông lại nói sang chuyện khác, nhưng tù trưởng hỏi, lão không thể không trả lời: “Cũng có hiệu quả nhất định, nếu tình trạng xương gãy không nặng, phương pháp này có thể tránh cho xương bị lệch trong quá trình lành.”
Tù trưởng gật gật đầu: “Vậy thì tốt, đã thế, tính cho Sơn và Điêu một lần công.”
Nguyên Tranh nắm quyền đấm ngực, tỏ vẻ mình đã nhớ.
“Mặt khác, thằng nhóc đó là nô lệ của Chiến, công phát hiện ra cây đại kế tính cho Chiến. Ngày mai chia thức ăn thì khen thưởng.”
“Vâng.”
Tù trưởng đại nhân phất tay: “Chiến, nơi này không có chuyện của cậu nữa, mang nô lệ cậu trở về đi.”
“Vâng.” Nguyên Chiến khom người, một tay nâng cậu thiếu niên lên, bế hắn rời đi.
“Từ từ!” Sắc mặt lão tư tế xanh mét. Việc này tuyệt đối không thể cứ như vậy liền xong, từ khi lão vì cứu trị cho Nguyên Băng, mà chậm trễ xem xét vết thương cho Nguyên Chiến, Nguyên Chiến liền cầm đầu một đám người nảy sinh bất mãn với lão, bất mãn càng lúc càng lớn, hiện giờ dám chống đối lão ngay trước mặt tù trường chính là muốn làm khó lão, việc này nếu lão nhẫn nhịn, thì về sau của trước mặt những chiến sĩ khác trong tộc, uy tín của lão còn giữ được bao nhiêu?
“Thu Thực.”
“Tù trưởng đại nhân!” Không đợi tù trưởng nói hết lời, lão tư tế đã cắt ngang, nhanh chóng nói: “Để Đại Chiến thu lưu tên nô lệ này cũng được thôi, chân cẳng hắn không tốt, cũng cần một tên nô lệ hầu hạ.”
Vừa nghe nói như thế, ai cũng cảm thấy khó chịu, chân trái Nguyên Chiến có vấn đề là một chuyện, trong lòng mọi người biết rõ, nhưng cũng không nói ra thẳng mặt, làm một chiến sĩ, ai muốn thừa nhận mình tàn phế? Mà nguyên nhân vì sao lão tư tế không thèm kiêng kị, nhìn thấy Nguyên Chiến là châm chọc vấn đề này, trong lòng mọi người cũng biết rõ.
Nguyên Chiến bế tiểu nô lệ nhà mình, mặt không chút cảm xúc.
Nghiêm Mặc rũ mi, nhẩm tính xem nếu hắn giết chết lão già kia, thì hắn sẽ bị tăng bao nhiêu điểm cặn bã. Nhưng giết chết lão, không có nghĩa về sau cuộc sống của hắn ở bộ lạc Nguyên Tế sẽ tốt hơn, đã chết một lão tư tế, thì sẽ còn ra thêm một tên tư tế mới, cho dù người bộ lạc Nguyên Tế thích hay không thích tên tư tế này, thì so với một kẻ ngoại lai ‘bụng dạ khó lường’ như hắn, bọn họ đương nhiên vẫn sẽ tin tưởng tư tế tộc mình hơn.
“Thu Thực, ngài muốn nói cái gì?” Tù trưởng bất đắc dĩ hỏi.
Lão tư tế tự cho mình là rộng lượng, lão cười: “Vừa rồi ta hỏi Đại Chiến, có phải đã quên chuyện bộ lạc chúng ta cần trao đổi muối với tộc Trệ hay không, hắn trả lời ta ‘vậy thì sao’. Khẩu khí nhẹ nhàng như thế, thậm chí còn chẳng lo lắng chuyện muối ăn của bộ lạc, nói vậy Đại Chiến đã phát hiện ra mỏ muối mới rồi sao? Hay là sắp phát hiện ra? Tù trưởng đại nhân, muối để dành của bộ lạc chúng ta có thể cung cấp cho cả bộ lạc trong bao lâu nữa?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ tính toán của lão tư tế.
Nghiêm Mặc giơ ngón tay giữa với lão tư tế trong lòng, âm thầm cười nhạo thằng chủ nhân của mình thật xúi quẩy, nhưng nghĩ lại, tim hắn bỗng nhiên đập nhanh. Đây chính là một cơ hội! Cơ hội hắn khổ sở muốn đi tìm đã đưa đến trước mặt hắn!
Bốn người Nguyên Điêu từ nãy tới giờ vẫn không mở miệng nay nhìn nhau một cái, Nguyên Điêu bước lên một bước muốn nói gì đó.
Tù trưởng giơ tay, ngăn đám Nguyên Điêu lại, nói: “Sau lần đi săn này, muối dự trữ cũng sẽ dùng hết, trước khi mùa đông đến cần phải trao đổi một lượng muối đủ dùng trong suốt mùa đông. Chuyện này các cậu cũng nên biết.”
Nguyên Tranh nhìn về phía Nguyên Chiến: “Chiến, cậu tìm được mỏ muối mới rồi à?”
Nguyên Chiến muốn thành thật trả lời là không có, nhưng lại bị Nghiêm Mặc bắt lấy tay hắn ra hiệu.
Lão tư tế cũng không muốn cho Nguyên Chiến có cơ hội mở miệng, lập tức tự tiện hạ lệnh: “Đại Chiến, vì toàn bộ lạc, cậu có bằng lòng đi tìm mỏ muối mới không?”
Nguyên Điêu nhịn không được nữa, chen lời: “Tù trưởng đại nhân, tư tế đại nhân, mùa đông đã sắp tới, lúc này mà đi ra ngoài……”
Lão tư tế căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Chiến, cười u ám hỏi: “Như thế nào, không dám sao? Vừa rồi chẳng phải cậu nói làm chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế, cái gì cũng không sợ à?”
Nguyên Chiến không có nói như vậy, hắn cũng không bị lão tư tế khích tướng, nhưng về chuyện muối ăn, hắn và đám người Nguyên Tranh trong lúc săn thú có trao đổi qua, tộc Trệ khác tộc Diêm Sơn, đây là một bộ lạc lòng tham không đáy, sau khi bọn họ khống chế mỏ muối, bộ lạc nào muốn có muối chắc chắn sẽ phải đổ nhiều máu.
Vì thế, việc tìm kiếm mỏ muối mới hoặc là một bộ lạc khác có mỏ muối đã là việc tất phải làm, mà việc này vốn dĩ Tranh còn muốn thương lượng với tù trưởng, chờ mùa xuân sang năm rồi ra ngoài tìm kiếm. Hiện tại lão tư tế lại mở miệng, cũng chỉ là đẩy nhanh sự tình trước một bước mà thôi.
Nghiêm Mặc chọt chọt Nguyên Chiến, kêu to trong lòng: Đồng ý! Mau đồng ý đi!
Việc này đối với Nguyên Chiến mà nói tuyệt đối là khổ sai, nhưng đây chẳng phải là cơ hội tốt để Nghiêm Mặc rời khỏi bộ lạc Nguyên Tế, tìm nơi khác phát triển hay sao? Tuy rằng thời cơ và mùa màng không được tốt cho lắm, nhưng hắn không muốn phải chờ đợi cơ hội thứ hai không biết bao giờ mới tới nữa.
Không chỉ Nguyên Chiến, hắn còn muốn lừa thêm vài người đi cùng, nếu không chỉ với hai người hắn và Nguyên Chiến, nguy hiểm trên đường đều khó gánh.
Phải làm sao bây giờ? Đầu óc Nghiêm Mặc nhanh chóng khởi động, đủ loại ý đồ xấu xa ùn ùn kéo đến.
Nguyên Chiến nhìn về phía tù trưởng.
Tù trưởng trầm ngâm.
Nguyên Tranh mở miệng: “Tù trưởng đại nhân, tôi có việc muốn trao đổi với ngài.”
Tù trưởng tựa như đang chờ những lời này, lập tức vung tay lên: “Đi đi. Tranh và tư tế ở lại.”
“Vâng.” Đám chiến sĩ đấm ngực, đi theo sau Nguyên Chiến ra khỏi lều lớn.
Lão tư tế thấy cơ hội tốt nhất của mình chạy mất, liền tức giận mà trừng mắt liếc Nguyên Tranh một cái.
Nguyên Tranh làm như không thấy.
Tù trưởng thở dài: “Tư tế đại nhân của ta, ngài qua đây ngồi đi, tìm mỏ muối mới không phải là chuyện nhỏ, việc này chỉ dựa vào một mình Chiến là không thể hoàn thành.”
“Ta cũng là vì tốt cho bộ lạc!”
“Ta biết.” Tù trưởng trấn an lão tư tế, đồng thời kêu người buông mành cửa xuống.
Đám người Nguyên Chiến rời khỏi lều, vừa ra tới bên ngoài, vẻ mặt cả bọn lập tức sống động trở lại.
Vị chiến sĩ tráng niên tên Nguyên Liệp tựa hồ muốn nói gì đó với Nguyên Chiến, nhưng bị cậu trai táo đỏ kéo lại: “Anh, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Nguyên Liệp quay đầu nhìn lều của tù trưởng, nâng cánh tay lành lặn lên đấm đấm ngực Nguyên Chiến, rồi cùng em mình rời đi.
Nguyên Chiến không nói gì với đám người Nguyên Điêu, làm mặt lạnh bế Nghiêm Mặc rời đi, thằng nhóc đáng thương này vừa rồi đau đến mức cứ chọc chọc hắn, chắc là thật sự chịu không nổi đây mà. Nếu không phải thấy nô lệ nhỏ bé nhà hắn chảy ít máu, chỉ sợ hắn đã không thể nhịn đến bây giờ.
Nguyên Điêu nhìn theo bóng Nguyên Chiến đi xa, thấy chung quanh không có ai, mới dùng khuỷu tay thúc nhẹ Nguyên Sơn, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng: “Lão già kia càng ngày càng giảo hoạt, chúng ta rõ ràng có nói cái gì đâu, lão lại đổ hết lên đầu chúng ta.”
Nguyên Sơn nhìn về phía trước, môi khẽ động: “Lão muốn lừa Tiểu Mặc, Tiểu Mặc chẳng những lai lịch không rõ, mà gần đây cậu ấy còn tiết lộ chuyện cây đại kế và phương pháp dùng nhánh cây cố định xương gãy, Thu Thực đại nhân hoài nghi cậu ấy cũng là bình thường.”
“Chỉ vậy à? Lão còn muốn châm ngòi giữa quan hệ giữa chúng ta với Đại Chiến kìa, lão vẫn không hy vọng chúng ta và Đại Chiến thân nhau.”
“Lão già đó thật đúng là hồ đồ, tộc Tức Nhưỡng gia nhập bộ lạc còn lâu hơn tộc Phi Sa chúng ta, Đại Chiến sinh ra ở bộ lạc, lớn lên ở bộ lạc, gốc rễ đã là người bộ lạc Nguyên Tế, làm sao hắn còn có tâm tư khôi phục bộ tộc cũ? Nhưng nếu lão già đó cứ tiếp tục bài xích như vậy, mới đầu không có dị tâm cũng sẽ bị lão ép cho có dị tâm mất.”
Nguyên Điêu hừ lạnh: “Lúc trước cũng vì Đại Chiến không phải người tộc Hắc Nguyên, nên lão cố ý trị liệu Nguyên Băng trước, trong khi thương thế Nguyên Băng không nặng, lại để Đại Chiến tới cuối cùng mới trị!”
Nguyên Sơn cười nhạo: “Lão già đó muốn Đại Băng trở thành tù trưởng kế tiếp, cũng không xem xem người ta có đảm đương nổi hay không.”
“Ai bảo Nguyên Băng là huyết mạch duy nhất của tộc trưởng tộc Hắc Nguyên chứ ~ Ai bảo Tranh lão đại cũng là tộc Tức Nhưỡng chứ ~ Làm tư tế đại nhân của tộc Hắc Nguyên sợ hãi quá chừng.”
“Sợ cái gì mà sợ? Chúng ta cũng là huyết mạch tộc Phi Sa đấy, vậy mai mốt có phải lão cũng sẽ xử lý chúng ta luôn không?” Nguyên Sơn bất mãn, mặt cũng tràn đầy sát khí: “Lão già đó bắt Đại Chiến ra ngoài tìm mỏ muối trong mùa đông, đây chẳng phải muốn ép Đại Chiến vào chỗ chết hay sao? Vết thương cũ ở chân hắn sẽ tái phát nặng trong mùa đông mà, lão già đó cũng không phải không biết! Việc này tù trưởng tính toán sao đây? Chẳng lẽ cứ mặc cho lão quá đáng như vậy? Ông ấy không sợ lão phá nát cả bộ lạc sao?!”
“Mày cho là tù trưởng không muốn xử lý lão? Nếu không phải Thu Ninh còn chưa nhận được toàn bộ truyền thừa của tư tế ……”
Thanh âm trò chuyện của Nguyên Điêu và Nguyên Sơn càng lúc càng thấp, lúc sau vì để phát tiết, cũng vì che giấu tai mắt người khác, cả hai dứt khoát chui vào đám người trong bãi sân càn quấy một hồi, thẳng đến khi đám người tan ra mới trở về lều mình.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương