Dị Thế Lưu Đày
Chương 201
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=crystal-lotus-hd-wallpapers-free-download src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/crystal-lotus-hd-wallpapers-free-download.jpg" data-pagespeed-url-hash=2052450340 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Mặc đại nhân đã nói kỹ với anh rằng, nhắc tới nguyên tinh, nếu đối phương nói có, vậy ráng kiếm nhiều một chút.”Nghiêm Mặc ngồi xếp bằng trên lưng Cửu Phong, nhìn thái độ cung kính của đoàn người Ma Nhĩ Càn bên dưới, không khỏi nhẩm tính lại trọng lượng của chiến sĩ thần huyết cấp bảy.
Bọn họ mấy trăm người sống ở chỗ này, rất ít liên lạc với bên ngoài, từ khi xây thành đến nay chỉ gặp phải kẻ địch như người chim Phỉ Lực, và Đại Vu người cá là một chủng loại mạnh đến đáng sợ, không biết sức chiến đấu của Cửu Nguyên nếu so sánh với bên ngoài thì đạt tới mức độ nào.
Nghiêm Mặc rất tự tin khi nói sức chiến đấu của Cửu Nguyên không thua gì Nguyên Tế cũ và tộc Bái Nhật, nhưng đây chỉ đối với những bộ lạc không có chiến sĩ thần huyết hoặc chiến sĩ thần huyết cực kỳ ít, một khi gặp phải kiểu bộ lạc không rõ thực lực như Ma Nhĩ Càn, vậy hắn càng phải thêm cẩn thận, con dân của hắn không thể để tổn thất dù chỉ một người.
Cửu Phong nói quái hai chân ngồi trên con Toàn Quy lớn nhất là người lợi hại nhất, sức chiến đấu của số còn lại đều không mạnh.
Đương nhiên, ‘sức chiến đấu không mạnh’ chỉ là đối với Cửu Phong, chứ chỉ có sáu người mà dám tiến vào nơi hoang dã trong miệng bọn Đóa Phỉ thì làm sao yếu cho được.
Có điều, thay vì vũ lực, Nghiêm Mặc cảm thấy rất hứng thú đối với cách ăn mặc của những người này, cả túi hành lý của bọn họ nữa.
Lúc gặp Đóa Phỉ, hắn liền đoán thế giới này đã có một loại đồ vật giống như máy dệt, bây giờ lại thấy cái áo vải và lông cừu của thương nhân Ma Nhĩ Càn, thì càng thêm chắc chắn. Nhưng áo vải của đối phương thoạt nhìn tinh tế và mềm mại hơn so với Cửu Nguyên bây giờ, này chứng tỏ kỹ thuật dệt của họ đã tương đối phát triển. Mà trong sáu người này có bốn người đeo vật phẩm trang sức cùng loại với tinh thạch của Đóa Phỉ, chỉ là màu sắc, kích thước và hình dạng khác nhau.
Nghiêm Mặc biết nguyên tinh có tác dụng với chiến sĩ thần huyết, nên đoán bốn người kia có dị năng, mà hai người còn lại thì là người thường.
Bên dưới, sau khi đánh giá cẩn thận sáu người này xong, Nguyên Chiến mới mở miệng, đi thẳng vào chủ đề: “Các người có thể trao đổi một lượng lớn nô lệ?”
Kỳ Nguyên không cảm thấy thái độ của Nguyên Chiến là thất lễ chút nào, vội vàng đáp: “Đúng vậy.”
“Dùng cái gì để đổi?”
“Nguyên tinh, thức ăn, vũ khí, thú cưỡi, chiến nô, hoặc nhưng đồ vật có giá trị khác, đều được cả.”
“Muối thì sao?”
“Ngài có muối?” Hai mắt Kỳ Nguyên lóe sáng: “Muối đương nhiên có thể làm vật trao đổi, muối đá, muối đất, muối đã tinh luyện càng tốt, dựa vào độ tinh khiết, giá cả giao dịch sẽ khác nhau, muối càng tinh khiết thì giá trị càng cao. Không biết ngài muốn giao dịch loại nào?”
Nghiêm Mặc có chút lo lắng Nguyên Chiến sẽ tiết lộ hết vốn liếng trong nhà, ai ngờ Nguyên Chiến gian xảo hơn hắn nghĩ nhiều, Nguyên Chiến hỏi lại Kỳ Nguyên: “Thứ muối tốt nhất của các người như thế nào? Mang ra cho tôi xem.”
Kỳ Nguyên gật đầu với một tùy tùng, tên tùy tùng kia vội vàng lấy một chút muối từ trong cái bọc treo trên mai rùa.
Lam Điệp nhảy xuống khỏi ngựa, đi lên phía trước, nhận lấy chút muối nọ, nhìn nhìn, bĩu môi, sau đó chấm một cái đưa lên miệng nếm thử, hai đầu lông mày lập tức nhíu lại, phun phì phì. Thật ra thứ muối này đã là không tồi, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với loại mà bộ lạc Nguyên Tế trước kia dùng, nhưng vẫn khác với muối đỏ Cửu Nguyên đang sử dụng, không thể so sánh một chút nào.
Sau khi Lam Điệp xác định thứ muối này không thành vấn đề, mới xoay người đi trở về, vươn tay đưa muối cho Nguyên Chiến xem.
Lam Điệp không nói cái gì hết, nhưng vẻ mặt của hắn đã đủ để chứng tỏ hết thảy.
Kỳ Nguyên mừng như điên trong lòng, bộ lạc này có muối, hơn nữa mùi vị còn tốt hơn muối của Ma Nhĩ Càn. Mẫu Thần tại thượng! Tư tế của bộ lạc này chắc chắn mang theo phương pháp chế muối của Tam Thành, nếu không thì sao vị chiến sĩ kia lại không có cái vẻ mặt đó, phải biết rằng muối trong tay anh đã là loại muối tốt nhất của Ma Nhĩ Càn!
Mà chỉ cần là những bộ lạc cỡ lớn thì đều biết, muốn có được hàng hóa của Tam Thành, đặc biệt là Trung và Thượng Thành khó tới cỡ nào. Trong đó, các chế phẩm luyện cốt và muối tinh được xem là bảo bối, ngoài Tam Thành, dù có bao nhiêu nguyên tinh cũng chưa chắc đã đổi được.
May là anh đột nhiên nổi lên hứng thú, chạy tới nơi này một chuyến, cảm tạ thằng em trai ngu xuẩn, nếu không phải gã ngu đến mức cưỡng hiếp người của anh, mà cha lại không cho anh giết gã, thì anh đã không đến mức sợ mình nhất thời nhịn không được xuống tay giết người thân mà tiếp nhận nhiệm vụ giao dịch bình thường chỉ do chiến sĩ thần huyết cấp bốn đảm nhận.
Đây chắc chắn là sự đền bù của Mẫu Thần dành cho anh!
Nguyên Chiến cũng chấm một chút muối nếm thử, sau đó bảo Lam Điệp trả số muối đó lại cho tên tùy tùng kia.
“Nếu là loại muối này, một túi cỡ như của các người có thể đổi bao nhiêu nô lệ?”
“Có thể đổi…”
Nguyên Chiến đột nhiên cất lời cắt ngang Kỳ Nguyên: “Ma Nhĩ Càn cũng không xa.” Sau khi bọn họ có Cửu Phong và ngựa sừng.
Kỳ Nguyên thầm hít ngược một hơi, lập tức dẹp bỏ tâm tư tham lam của mình, thành thật trả lời: “Một bao muối đã tinh luyện như thế, có thể cung cấp cho hai người trưởng thành sử dụng trong nửa năm, ước chừng có thể đổi một nam nô khỏe mạnh từ tám tuổi đến mười hai tuổi, tứ chi đầy đủ, có thể nghe hiểu ngôn ngữ thông dụng đơn giản. Nếu muốn có sức chiến đấu, thì chiến sĩ cấp một năm bao, chiến sĩ cấp hai mười bao, chiến sĩ từ cấp ba trở lên tính bằng giá khác.”
Nguyên Chiến ước lượng cân nặng của bao muối, tương đương khoảng sáu cân của Cửu Nguyên, hạt muối tinh mịn hơn muối mà tộc Diêm Sơn cung cấp, vị không đắng chát, đổi một tên choai choai có sức lao động cũng được.
Nghiêm Mặc nghe mấy cân muối chỉ có thể đổi một được người, không biết nên cao hứng hay nên kinh ngạc nữa. Muối và trà có thể so với vàng, nô lệ thì không bằng cỏ rác, loại chuyện này tương tự như trong lịch sử của thế giới cũ vậy.
Lại nói, không biết thế giới này đã phát hiện ra lá trà hay chưa? Hắn từng hỏi dò Đóa Phỉ một lần, nhưng không nghe cô ta nói có thứ nào giống vậy, có lẽ vẫn chưa phát hiện.
Kỳ Nguyên nhìn vẻ mặt của Nguyên Chiến một chút, bổ sung: “Đại nhân tôn kính, đây là giá mà các quý bộ lạc trước từng trao đổi nô lệ với Ma Nhĩ Càn, nếu yêu cầu chúng tôi phải đưa nô lệ tới, thì vì đường xá xa xôi nguy hiểm, cộng thêm sự thiệt hại của nô lệ, mặc khác thì năm nô lệ một bao muối.”
Mặt Nguyên Chiến không chút cảm xúc, vẫy tay bảo Lam Điệp lại đây, rồi nói với anh ta vài câu.
Lam Điệp hiểu ý, cưỡi ngựa xoay người chạy về phía tháp vọng, một lát sau cầm theo bao muối đỏ trở lại.
Nguyên Chiến thảy bao muối đỏ cho Kỳ Nguyên: “Xem thử đi.”
Kỳ Nguyên chụp lấy bao muối, cẩn thận mở ra, vừa thấy hạt muối bên trong, tay anh hơi siết chặt một chút, rồi thả lỏng.
Muối thô?! Không, có lẽ là muối tinh! Hạt muối nhỏ và mịn hơn nhiều so với muối của anh, giống như tuyết vậy, có điều là tuyết màu đỏ nhạt như bị nhuộm máu.
“Đây là muối?” Anh chưa từng thấy loại muối nào có màu này.
Nguyên Chiến gật đầu.
Kỳ Nguyên không tin một chiến sĩ thần huyết cấp cao sẽ dùng muối giả lừa mình, anh chấm một chút, đưa lên miệng niếm thử, mùi vị tinh tế.
Mặn, thơm, mát. Không có một chút đắng chát nào, dính vào đầu lưỡi liền tan ra, cho dù không phải muối tinh, thì chắc chắn cũng là muối thô mà chỉ Tam Thành mới có thể có!
Vì sao lại nghĩ đây không phải muối tinh? Bởi vì anh tận mắt thấy tên chiến sĩ cấp hai bình thường kia chạy ra từ trong cái đài cao, trên tay liền xuất hiện một bao muối, điều đó chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ bao muối này là của những chiến sĩ bình thường sử dụng, mà quý tộc, tư tế và thủ lĩnh trong bộ lạc sao có thể dùng loại muối bình thường như các chiến sĩ khác được? Đó chẳng phải nói bộ lạc này chắc chắn còn có thứ muối tốt hơn nữa sao?
Kỳ Nguyên ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nói: “Đại nhân, muối này, ngài có rất nhiều sao? Ngài muốn bao nhiêu nô lệ?”
Vẻ mặt Nguyên Chiến không chút thay đổi, nói: “Nói cái giá của anh trước đi.”
“Nếu là loại muối tinh này.” Kỳ Nguyên hơi dừng một lát, tâm tư tham lam đã vượt qua nỗi sợ đối với chiến sĩ thần huyết cấp cao: “Chúng tôi sẽ đưa nô lệ tới, những cái khác không cần tăng giá.”
Nguyên Chiến cười lạnh.
Kỳ Nguyên cổ lấy hết dũng khí nhìn vào mắt hắn, nhưng chưa được bao lâu thì không kiên trì nổi, uy áp của người này quá lợi hại! Thậm chí anh còn phải hoài nghi đối phương không chỉ mới cấp bảy.
Nguyên Chiến đưa ra cái giá của mình: “Con nít từ tám đến mười hai tuổi đổi thành có thể nữ nô có thể sinh sản, nam nô thành niên có thể chiến đấu thì dựa theo cấp bậc mà tính, lượng muối giảm phân nửa. Số muối đỏ đó không dễ tinh luyện.”
Trong lòng Kỳ Nguyên đột nhiên nảy sinh một suy đoán đáng sợ, muối đỏ như máu, chẳng lẽ muốn tinh luyện loại muối này cần phải trộn với máu? Nếu không, thì sao mùi vị lại đặc biệt như vậy?
Nhưng dù là dùng máu luyện nên thì có làm sao? Chỉ cần ngon là được!
Kỳ Nguyên còn muốn trả giá thêm chút nữa, anh cần một lượng lớn nguyên tinh cấp cao, để đổi phép huấn luyện dành cho chiến sĩ thần huyết cấp cao từ Trung Thành hoặc Thượng Thành. Loại muối đỏ này nếu vận chuyển về thì anh sẽ kiếm được rất nhiều lợi lộc, anh sẽ không từ bỏ, kiếm nhiều được bao nhiêu thì nó sẽ là lợi nhuận bấy nhiêu của anh.
“A! Đại nhân, nô lệ của chúng tôi cũng không dễ huấn luyện, tôi muốn trao đổi cho ngài những nô lệ đã được dạy dỗ nghe lời, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ trốn, càng không làm phản. Giá cả thật sự không thể giảm bớt, huống chi chúng tôi còn phải đưa đến đây cho ngài.”
Nguyên Chiến không nói có đồng ý cái giá này hay không, chỉ hỏi: “Ma Nhĩ Càn có bao nhiêu nô lệ có thể trao đổi?”
“Vậy phải xem ngài muốn loại nô lệ nào?”
Nguyên Chiến bỗng nhiên quay đầu ngựa lại, nói với Lam Điệp: “Cho phép bọn họ dựng lều ở phạm vi bên ngoài tháp, dám vượt quá, giết!”
“Vâng!”
“Đại nhân!” Kỳ Nguyên không rõ tại sao Nguyên Chiến lại đột nhiên kết thúc cuộc đàm phán: “Nếu ngài không hài lòng với cái giá này, chúng ta có thể bàn lại.”
Nguyên Chiến không thèm đếm xỉa đến, dẫn theo bốn chiến sĩ khác cùng rời đi, chỉ để lại một mình Lam Điệp.
Nghiêm Mặc tự nhận mình không giỏi đàm phán chuyện làm ăn, thấy Nguyên Chiến ứng phó tốt như vậy, nên cũng không xuống dưới lắm mồm, lúc thấy Nguyên Chiến không đưa ra quyết định đã rời đi, hắn suy nghĩ một hồi cũng rời đi theo. Nguyên Chiến làm việc gì cũng cẩn thận, nên vụ này chắc chắn có lý do của mình, hắn không muốn phá hỏng dự định của Nguyên Chiến.
Khi ngựa sừng và chim mặt người rời đi hết, đám người Vĩ Thải cực kỳ bất an, Kỳ Nguyên lại rất bình tĩnh, vị chiến sĩ thần huyết cấp cao kia đồng ý cho bọn họ dựng lều ở phụ cận mà không đuổi bọn họ đi, hiển nhiên bọn họ vẫn còn cơ hội.
Hiểu rõ điều này, Kỳ Nguyên liền cười nhã nhặn với Lam Điệp – tên chiến sĩ cấp hai bình thường còn đứng ở đây: “Tôi thấy hình như quý bộ lạc đang tổ chức một phiên chợ giao dịch ở gần đây, không biết chúng tôi có thể tham gia không?”
Lam Điệp cười, điềm đạm trả lời: “Ngài muốn tham gia? Tư tế đại nhân của chúng tôi nói, khách lạ không được Cửu Nguyên mời nếu muốn tham gia thì phải nộp phí vào.”
Kỳ Nguyên hiểu: “Cần bao nhiêu nguyên tinh?”
Lam Điệp vừa nghe đến hai chữ nguyên tinh, tim lập tức run lên, trước đó Mặc đại nhân đã nói kỹ với anh rằng, nhắc tới nguyên tinh, nếu đối phương nói có, vậy ráng kiếm nhiều một chút.
“Mười viên nguyên tinh cấp năm.” Lam Điệp giở chiêu sư tử ngoạm.
Kỳ Nguyên: “…” Tên chiến sĩ nhà quê này có thật sự biết giá trị của nguyên tinh cấp năm không vậy mà dám hét cái giá đó!?
Nhưng Kỳ Nguyên không thể nổi giận, cũng không thể bác bỏ, chỉ đành uyển chuyển nhắc nhở đối phương: “Anh trai, một viên nguyên tinh cấp năm tương đương với mười nghìn viên cấp một, ở Ma Nhĩ Càn, ngay cả Tam Thành, nguyên tinh thông dụng đều là từ cấp một đến cấp ba, cấp bốn trở lên thì ngoại trừ những giao dịch cỡ lớn, các chuyện khác sẽ không sử dụng.”
Lam Điệp cười hì hì, không có chút ngượng ngùng khi bị vạch trần mình không có hiểu biết: “Nơi này của chúng tôi không dùng nguyên tinh, ngoại trừ thủ lĩnh và tư tế đại nhân, chúng tôi chưa thấy qua bao giờ, anh giải thích cho tôi biết một chút về nguyên tinh và bộ lạc Ma Nhĩ Càn đi.”
Những lời này khiến Kỳ Nguyên càng thêm tin chắc rằng thủ lĩnh và tư tế nơi đây đều đến từ Tam Thành: “Vậy chúng tôi có thể…?”
“Anh nói với tôi trước đã, nếu được, vậy phí vào chợ có thể hạ một chút.”
Kỳ Nguyên rất tò mò đám người lùn tham gia đầy chợ, bất đắc dĩ chỉ đành nhẫn nại giải thích: “Nguyên tinh chia ra từ cấp một đến cấp mười, cấp hai có thể đổi mười viên cấp một, cấp ba có thể đổi một trăm viên, cứ thế suy ra, trong nguyên tinh ẩn chứa năng lượng, chiến sĩ thần huyết có thể đổi nguyên tinh để hấp thu năng lượng.”
“Vậy nguyên tinh đã hấp thu rồi thì làm sao đây?”
“Hấp thu rồi thì có thể lấy giá thấp bán trao tay cho các tư tế hoặc vu sư chuyên môn để bổ sung năng lượng vào nguyên tinh.”
“Ồ? Còn có kiểu tư tế như vậy?” Lam Điệp chớp chớp mắt, bất ngờ nói: “Nói cho anh biết một bí mật nhỏ, phiên chợ lần này không chỉ có người lùn tham gia, mà còn có… tộc Người Cá đó.”
“Tộc Người Cá?!” Kỳ Nguyên tức khắc bày ra vẻ mặt tươi cười, lấy một túi chứa nguyên tinh cấp một nhét vào tay Lam Điệp: “Cho tôi tới phiên chợ xem thử, đây là quà biếu anh, phí vào chợ tôi vẫn sẽ đưa, một viên nguyên tinh cấp ba, được không?”
Cùng lúc đó, Nguyên Chiến cũng đang ở cùng Nghiêm Mặc, hai người không cưỡi ngựa cũng không cưỡi Cửu Phong, vừa đi vừa nói chuyện.
“Chúng ta cần đổi bao nhiêu nô lệ?” Nguyên Chiến hỏi.
“Càng nhiều càng tốt, nhưng nhiều thì sợ không khống chế được. Tốt nhất là tới từng đợt, sắp xếp xong một nhóm rồi đến nhóm tiếp theo. Nhóm đầu tiên phải là chiến sĩ, những chiến sĩ tốt nhất! Giá cả cao một chút cũng không sao, bảo bọn họ mau chóng đưa tới, tốt nhất là nội trong hai tháng.”
“Không, bây giờ chúng ta tạm thời chưa có nguy hiểm gì, nhóm đầu tiên phải là phụ nữ và trẻ em, yếu ớt cũng không sao, bọn họ không dễ sống qua mùa đông nên chúng có thể giảm bớt giá. Hơn nữa, bọn họ yếu ớt, có thức ăn, không bị ngược đãi, thì bọn họ sẽ ở lại, mà các chiến sĩ của chúng ta cũng cần phụ nữ. Nhóm thứ hai là chiến sĩ, bọn họ sẽ được phân chia vào các chiến sĩ đoàn.”
Nghiêm Mặc cũng thấy có lý: “Vậy trước hết cần bao nhiêu người nhỉ? Chúng ta không thể để Ma Nhĩ Càn biết muối đỏ dễ tinh luyện, vật càng ít thì càng quý mà.”
Nguyên Chiến suy ngẫm câu cuối cùng của Nghiêm Mặc trong chốc lát, rồi cong khóe môi: “Chẳng phải hồ nước mặn có kết tinh sẵn sao? Cho đội khai thác muối mang chúng nó về, đập nát rồi đưa cho người Ma Nhĩ Càn, nói với bọn họ việc tinh luyện muối rất phiền toái. Mấy tảng muối kết tinh đó cũng không kém muối của bọn hắn, mùi vị ngon hơn, bọn hắn sẽ không cằn nhằn đâu.”
“Vậy đổi hai ngàn nữ giới và một ngàn trẻ con, trước tiên chỉ đưa một phần mười, số còn lại chờ bọn hắn đưa người tới sẽ trả sau.”
“Ừ, đây là lần đầu tiên bọn hắn giao dịch với chúng ta, cũng sẽ không yên tâm đưa người tới tận cửa, có lẽ sẽ bảo chúng ta mang muối đến chỗ nào đó.” Nguyên Chiến nói rồi lại chuyển đề tài: “Tôi nghe cậu bảo Lam Điệp cho bọn hắn tham gia phiên chợ?”
“Chỉ đồng ý cho một người tiến vào. Trước khi chúng ta chưa thể rời khỏi Cửu Nguyên một đoạn thời gian, chúng ta phải hình thành mối quan hệ hợp tác lâu dài với Ma Nhĩ Càn, dù sao cũng phải để đối phương biết chúng ta thiếu cái gì, có cái gì.”
“Không sợ lộ hết vốn liếng à?”
“Hồi đó thì sợ, giờ thì…” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Nguyên Chiến, bởi vì thái độ của người Ma Nhĩ Càn khiến hắn cảm thấy phải nhanh chóng trị dứt điểm cái tai hoạ ngầm của Nguyên Chiến. Chiến sĩ thần huyết lên tới cấp bảy không dễ, nếu hắn muốn Nguyên Chiến phát huy được tác dụng của mình, thì phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. Được rồi, tối hôm nay đi tìm Ngu Vu nói chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương