Dị Thế Lưu Đày
Chương 177
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=2a9748849f619dfd17845a201b480af3 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/2a9748849f619dfd17845a201b480af3.jpg" data-pagespeed-url-hash=2197601580 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Truyền thuyết nói người có được quả Vu Vận có thể trở thành thần không phải tin đồn vô căn cứ.”Vung rìu xuống, bổ một tộc vu già của tộc người lùn thành hai nửa, nâng chân đá văng thi thể bà.
“A a a ——!” Các người lùn còn lại thấy tổ vu chết thảm, liền rống giận, múa may vũ khí nhào tới chỗ kẻ địch.
Lũ quái vật thấp bé với màu da xám xanh, hàm răng sắc nhọn gào thét chói tai, cả bọn cũng nhào lên chỗ người lùn, hai bên hỗn chiến.
Gã đàn ông vừa mới giết chết tổ vu của người lùn có một bộ râu quai nón, lông tóc trên người rất dày và nhiều, gã đứng ở giữa, tựa hồ như hoàn toàn không sợ những đón công kích của đám người lùn xung quanh.
Các người lùn vì tổ vu bị giết chết, mà người muốn chạy trốn cũng không chạy thoát, ngoại trừ con nít, tất cả người lùn đều bỏ mạng.
Gã đàn ông râu quai nón vung mạnh bàn tay to với mu bàn tay đầy lông.
Lũ quái vật thấp bé màu da xám xanh như bị kích thích, điên cuồng nhào lên.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng la hét điên cuồng, một thi thể nữa ngã xuống, tộc người lùn ở sâu trong rừng càng ngày càng ít, cuối cùng cũng có người lùn dẫn những đứa trẻ còn sống chạy trốn dưới lòng đất, nhưng lũ quái vật rất nhanh đã đuổi theo…
Gã đàn ông râu quai nón bước tới trước cái cây đại thụ nằm ở trung tâm khu sinh sống của tộc người lùn, cái cây đã từng được bộ tộc bảo vệ, gã vươn tay sờ sờ thân cây đồ sộ to che trời, kích thước của nó mười mấy người cũng ôm không xuể, ngẩng đầu nhìn những quả trái cây màu xanh lá có trên cây khi vừa mới vào thu.
Chỉ có cái cây này, chung quanh không có bụi cây và cây to mọc gần. Hình dạng, màu sắc, mùi hương của nó như là……
Trên nhánh cây đột nhiên có mấy chục con rắn lục phóng xuống, gã râu quai nón không thèm để ý mà vung rìu lên, lũ rắn lục có tốc độ cực nhanh đó bị gã chặt đứt hết toàn bộ, cho dù có vài con cắn được gã, những gã chẳng thèm để tâm.
Mà những con cắn được gã, chỉ thoảng chốc thân thể chúng nó đã cứng còng, rớt khỏi người gã.
Lũ rắn lục nổi giận, ào ào phóng xuống như một cơn mưa rắn, chúng nó coi cái cây và trái cây là vật của mình, sao có thể chịu đựng được việc để sinh vật khác tới cướp đoạt.
Lần này gã râu quai nón lười múa rìu, mặc kệ lũ rắn lục bò đầy thân mình, rất nhanh sau đó gã bị chúng che kín tới mức không nhìn thấy mặt mũi đâu hết.
Lũ quái vật phát ra tiếng kêu quái đản, nhao nhao lui về phía sau, cảnh tượng kia trông thật sự rất kinh khủng.
Nhưng ngay sau đó, lũ rắn lục lại giống như cơn mưa rắn mà rớt khỏi người gã râu quai nón, chỉ chốc lát sau đã rớt sạch.
Gã râu quai nón nhấc chân nghiền lên lũ rắn, dẫm cho thịt chúng nát ra khắp mặt đất, rồi gã vỗ một cái lên thân cây, không sai, đây là cây mộc nguyên có thể kết ra quả mộc nguyên châu, liệu có phải là cây tổ mộc nguyên có thể kết tinh ra mộc nguyên ở rễ cây mà gã đang tìm kiếm?
Lúc trước gã đã thất vọng quá nhiều lần, hy vọng lần này sẽ không khiến gã thất vọng.
Vì để xác thực, gã râu quai nón quát lớn một tiếng, ra lệnh cho mười mấy con quái vật dùng cuốc chim đào rễ cây.
Lũ quái vật cùng nhau tiến lên, nhanh chóng đào đất, có vài con không cẩn thận làm đứt rễ cây, gã râu quai nón liền giận dữ đá chết con quái vật đó. Lũ quái vật khác sợ hãi, càng thêm cẩn thận và nỗ lực đào, ngay cả khi lũ rắn rớt trên người chúng nó, chúng nó bị cắn đau muốn chết mà cũng không dám tránh ra.
Dần dần, càng đào càng sâu, rễ cây mộc nguyên cũng lộ ra phần lớn.
Một con quái vật bỗng nhiên phát ra tiếng hét hưng phấn, đẩy bọn quái vật xung quanh ra, chui đầu vào hố, nhanh chóng ôm một vật kết tinh trong suốt hình quả trứng đang phát ra ánh sáng màu xanh lục từ sâu trong mớ rễ cây.
Gã râu quai nón chộp lấy thứ kết tinh màu xanh nọ, nhắm mắt lại cảm nhận, lát sau, gã phát ra tiếng cười to điên cuồng.
Gã tìm được rồi, cuối cùng gã cũng tìm được!
Có điều đây chỉ mới là bắt đầu, nhưng chỉ cần nó, gã có thể dựa vào kết tinh mộc nguyên để tìm ra cây tổ nguyên khác. Sớm muộn gì cũng có ngày gã thu thập được toàn bộ kết tinh nguyên tố mà cây tổ nguyên có thể sản sinh ra.
…
Trong thành Cửu Nguyên, Nguyên Chiến nhận nhiệm vụ ép cho các chiến sĩ thần huyết tương lai thức tỉnh năng lực của mình, tuy Nghiêm Mặc tạm thời không ra tay, nhưng hắn căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, Ô Thần thay Tát Vũ đang bị thủ lĩnh đuổi giết đến chỗ hắn báo cáo vụ quả thổ nguyên mất tích.
Bởi vì Nguyên Chiến giấu diếm, nên Nghiêm Mặc vẫn chưa biết chuyện này, vừa nghe đồ đệ báo cáo, liền giận đến mức thiếu chút nữa nổ phổi!
Cái tên ngu xuẩn kia, bộ không biết hắn có thể câu thông với thực vật à? Nói sớm cho hắn một chút thì chẳng phải vụ này đã được nhanh chóng giải quyết rồi sao? Người khác không thấy kẻ ăn trộm, bộ chẳng lẽ chính cây thổ nguyên bị ăn trộm cũng không biết ai trộm trái của mình?
Có điều, tên trộm mà Ô Thần nói với hắn lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
“Nhóc nói mấy con rắn đen sống cộng sinh với quả thổ nguyên đi nhặt những quả thổ nguyên chín về cất trong một thân cây?” Nghiêm Mặc còn tưởng khả năng phân tích vấn đề của mình bị trục trặc chứ.
Ô Thần gật đầu: “Tát Vũ canh giữ vài hôm, cậu ấy nói cậu ấy tận mắt nhìn thấy, không chỉ cậu ấy, những người khác cũng vậy, đám rắn đen sẽ xuất hiện vào sáng sớm trước khi mặt trời mọc, hái trái xong liền mang đến cái cây kia, sau đó lúc mặt trời mọc chúng nó cũng sẽ trở về cái cây kia.”
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi đến khu trồng cây thổ nguyên.
Quả cây thổ nguyên đã chín, có thể thu hoạch được rồi, nhưng cái cây vốn dĩ đầy trái bây giờ không còn dư lại bao nhiêu.
Hai người bôi thuốc bột lên người rồi mới tiến vào khu gieo trồng. Nghiêm Mặc đi theo Ô Thần đến cây thổ nguyên nằm ở chính giữa.
“Chính là nó, mấy con rắn đen đó hái quả thổ nguyên xong đều mang đến dưới cái cây này.”
“Làm sao tụi nó ăn được nhiều trái như vậy nhỉ?” Nghiêm Mặc đi quanh cây một vòng, rồi ngồi xổm xuống xem xét mặt đất chỗ rễ cây.
Ô Thần lắc đầu: “Tát Vũ nói cậu ấy không biết, lúc mặt trời vừa mọc thì mấy quả thổ nguyên cũng không thấy đâu luôn, vốn tụi con còn muốn lấy lại, nhưng thời gian quá ngắn, lũ rắn vừa rời khỏi, mặt trời liền lên, mỗi lần đều như vậy, rất đúng giờ.”
“Vậy à?” Nghiêm Mặc sờ lên thân cây, muốn thử câu thông với cây thổ nguyên này.
Nhưng dù hắn có kêu gọi đầy thiện ý như thế nào, thì cái cây cũng không để ý tới hắn.
Nghiêm Mặc lại đi sang cây khác thử, mấy cái cây thổ nguyên như đã thông đồng với nhau, không cây nào thèm đếm xỉa tới hắn.
Loài rắn bé tí tẹo cộng sinh với cây thổ nguyên cũng vậy, không chịu nói năng gì với hắn.
Có bí mật đúng không? Nghiêm Mặc giận quá hóa cười, không để ý tới tao đúng không? Được, bộ tưởng tao không nỡ chặt bỏ chúng mày hay thiêu chúng mày thì tao sẽ không có biện pháp bắt chúng mày nghe lời sao?
Chỉ là một ngàn điểm cặn bã mà thôi! Bố mày chơi tất.
Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống chỗ cái cây chính giữa, đào mấy cục đất cho vào một túi vải, rồi cạo ít vỏ cây, cắt thân cây lấy chút thịt và một ít chất dịch, sau đó là hái vài chiếc lá.
Làm xong cây này, hắn chọn đại hai cây khác, cũng thu thập mẫu vật giống vậy.
Trong giới thiệu tỉ mỉ của sách hướng dẫn về cây thổ nguyên không nói rõ chúng nó có hiện tượng tự ăn bản thân, có điều, nếu muốn mùa thu hoạch được tốt thì nhất định phải ngăn chặn số lượng giống loài cộng sinh, mà muốn ngăn chặn số lượng giống loài cộng sinh thì nhất định phải giết bớt lũ rắn đen.
Nhưng giết bớt lũ rắn đen với số lượng nhiều, thì người dạy phương pháp gieo trồng là hắn đây chắc chắn sẽ bị vạ lây, cho nên hắn không nói với bọn nhỏ trông coi khu gieo trồng phải giết lũ rắn đen.
Mà dựa theo phần giới thiệu tỉ mỉ của sách hướng dẫn, lũ rắn đen không sinh sản quá nhiều, dòng đời của chúng nó chỉ ngắn ngủi một năm, mùa đông vừa đến sẽ chết hết toàn bộ, thẳng đến mùa xuân năm sau, trứng mà chúng nó để lại sẽ nở ra, rồi ăn quả và lá non cùng chất dịch của cây tiết ra để lớn lên, sau đó chờ khi mùa thu đến thì hưởng thụ mấy quả trái cây đã hái, giữ thể lực và chất dinh dưỡng để đẻ trứng sau khi giao phối, đến mùa đông thì chết đi, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Để trao đổi, chúng nó sẽ bảo vệ cây và trái cây, không cho lũ chim thú khác ăn vụng,
Hắn vốn nghĩ hình thể lũ rắn đen nhỏ như vậy, cho dù có ăn nhiều thì cũng không ăn hết được bao nhiêu, giữ chúng nó lại còn có thể phòng ngừa lũ chim thú khác tới ăn vụng, nào ngờ hắn nhất thời ‘nhân từ’, liền ‘nhân từ’ ra chuyện.
Quả cây thổ nguyên và lũ rắn đen không chịu nói chuyện với hắn, muốn biết nguyên nhân lũ rắn đen hái quả nuôi cây, hắn chỉ có thể dựa vào phòng thí nghiệm để phân tích mà thôi.
Mỗi lần mở phòng thí nghiệm là cần một ngàn điểm cặn bã, mỗi lần sử dụng một đài dụng cụ là một trăm điểm cặn bã, tuy tăng điểm cặn bã trong phòng thí nghiệm sẽ không bị trừng phạt, nhưng tăng một lần nhiều như vậy, đối với Nghiêm Mặc mà nói vẫn là gánh nặng quá lớn, không đến mức vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không nghĩ tùy tiện mở phòng thí nghiệm.
Nếu có được vài dụng cụ phân tích đơn giản thì tốt rồi, cho dù vẫn cần tăng giá trị cặn bã, nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức nhúc nhích chút xíu đã tăng thêm mấy trăm mấy ngàn điểm, trước đó tuy hắn kiếm được lợi lộc hơi bị lớn, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì ‘chi tiêu’ sẽ sớm vượt qua thu nhập mất.
Nghiêm Mặc đi được nửa đường đột nhiên đập trán một cái!
Hắn thật ngu! Hắn đúng là ngu mà! Sao hắn lại quên mất điều thứ hai và điều thứ ba của sách hướng dẫn chứ.
Tuy sách hướng dẫn đã giới thịu tỉ mỉ cho hắn về cây thổ nguyên, nhưng nó không nói chỉ có thể hỏi một lần, hơn nữa, cái cây được lũ rắn nuôi kia nói không chừng đã biến dị, vậy vì sao hắn không thể hỏi sách hướng dẫn một chút?
Cả mặt đất dưới rễ cây nữa, cái này cũng nằm trong phạm vi giải thích của điều thứ ba, vậy sao hắn không hỏi?
Chỉ cần không tăng điểm cặn bã quá một trăm, thì chút trừng phạt nhẹ hắn vẫn chịu được, tăng mấy chục điểm vẫn tốt hơn tăng một ngàn mấy trăm điểm.
Nghĩ thông điều này, Nghiêm Mặc quay lại chỗ cây thổ nguyên kia, vươn tay chạm lên thân cây, mở điều thứ hai của sách hướng dẫn ra.
Ô Thần không biết tư tế đại nhân chạy về rồi chạy lại làm cái gì, chỉ trầm mặc đi theo hắn, chuẩn bị giúp đỡ hắn bất cứ lúc nào, còn cố gắng khiến bản thân không quấy rầy đến hắn.
——Vật cần tra, thực vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần 10 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần 50 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Giới thiệu sơ lược mà đã cần 10 điểm? Lần trước giới thiệu tỉ mỉ của quả thổ nguyên chỉ có 10 điểm thôi! Nghiêm Mặc quyết đoán chọn giới thiệu tỉ mỉ. Bây giờ hắn đã tổng kết ra quy luật, sách hướng dẫn tăng điểm cặn bã càng nhiều, chứng tỏ vật đó càng quý.
—— Cây thổ nguyên tinh, cây thổ nguyên rừng muốn sản sinh ra tinh hoa tự nhiên, thì phải đạt được nhiều loại điều kiện mới có thể sinh ra, điều kiện sinh ra sẽ nói sau.
Cây thổ nguyên tinh là cây ăn quả lâu năm, bộ rễ đồ sộ, có thể giúp thông khí đất, giữ nước giữ đất, dịch tiết ra ở rễ có thể bổ sung độ phì nhiêu cho đất và thanh lọc nguồn nước.
Cây thổ nguyên tinh thụ có thể kết ra quả thổ nguyên tinh, trái cây nhỏ, chứa hàm lượng năng lượng cao, giúp bổ sung năng lượng và tăng trưởng dị năng cho chiến sĩ thần huyết khống chế đất. Người thường cũng có thể ăn để bổ sung thể lực và trừ đói.
Tuổi cây thổ nguyên tinh càng dài, thì năng lượng quả thổ nguyên tinh càng cao, nhưng cây thổ nguyên tinh muốn sống, thì phải có một lượng lớn quả thổ nguyên hoặc năng lượng thuộc tính thổ nuôi dưỡng. Năm thứ nhất trồng một cây thổ nguyên tinh cần một ngàn quả thổ nguyên, về sau số lượng mỗi năm tăng gấp đôi.
Chú ý: Khi vùng cây thổ nguyên chết đi, cây thổ nguyên tinh rất có khả năng biến dị thành tinh thể cây thổ nguyên tinh, trở thành cây tổ thổ nguyên cho thế hệ mới.
Nội dung còn rất nhiều, nét cười trên mặt Nghiêm Mặc đã không ngăn lại được.
Khi thấy bốn chữ cây tổ thổ nguyên, hắn liền muốn biết nhiều thêm về nó, tiếc là sách hướng dẫn không nói đến, vì trước mắt không có cây tổ thổ nguyên để hắn hỏi, chỉ có thể tạm thời cho qua. Nhưng tinh thể mà cây thổ nguyên tinh tự sản sinh ra khiến hắn nảy lên rất nhiều hứng thú, bây giờ hắn rất hối hận tại sao lúc có viên tinh thạch màu đỏ lại không nghĩ tới chuyện hỏi sách hướng dẫn một chút, nếu vậy thì bây giờ hắn đã biết được kỹ càng về viên tinh thạch đó rồi.
Đúng, có lẽ hắn có thể mượn lại viên tinh thạch của tổ vu Áo Mạt?
Nghiêm Mặc hối hận, hắn vẫn còn quá bài xích sự tồn tại của sách hướng dẫn, bởi vì sợ trừng phạt, mỗi lần có chuyện gì đều không nhớ nổi việc phải sử dụng nó, đây chính là cách làm sai lầm rất hiển nhiên của lũ ngu xuẩn!
Về sau hắn sẽ không bao giờ như vậy nữa, hắn phải lợi dụng tất cả những gì sách hướng dẫn có thể cho hắn, nhớ lại xem trên đường về từ bộ lạc Nguyên Tế, nếu dùng sách hướng dẫn, nói không chừng hắn còn có thể có được nhiều thứ hắn muốn hơn nữa.
Nghiêm Mặc lại hối hận, kỳ thực hắn nên chọn phần thưởng giảm gấp đôi điểm cặn bã để miễn trừ trừng phạt mới đúng, như vậy về sau dù hắn có sử dụng sách hướng dẫn để tìm lời giải thì cũng không cần lo lắng vấn đề trừng phạt, nhưng chọn cũng đã chọn rồi, bây giờ có hối hận cũng không kịp.
Khi quan niệm của Nghiêm Mặc thay đổi, dù về sau chúng mang đến cho hắn rất nhiều thống khổ, nhưng đồng thời cũng mang đến cho hắn lợi ích không đếm xuể. Có điều, lúc này hắn còn chưa biết được.
…
Gã đàn ông râu quai nón nhìn tinh thạch lộ ra càng lúc càng nhiều dưới gốc cây, gã không bảo lũ quái vật lấy hết ra, cây tổ mộc nguyên phải cần trăm năm mới hình thành nên một quả tinh thạch mộc nguyên, số năm càng lâu thì trong tinh thạch ẩn chứa càng nhiều năng lượng.
Dựa theo số lượng tinh thạch, gã râu quai nón liền biết lũ người lùn căn bản không biết gì về cái cây thần kỳ này, lũ người lùn xem cây như bảo bối, chắc là vì nó có thể kết ra nhiều trái.
Nhưng cây tổ mộc nguyên khác với cây mộc nguyên tinh, vì để ngưng kết ra tinh thạch mộc nguyên, trái cây trên cây tổ mộc nguyên không có năng lượng gì đặc biệt, nó cũng chỉ là quả mộc nguyên bình thường thôi.
Gã râu quai nón chỉ lấy ba viên tinh thạch. Hai viên gã hấp thu năng lượng, còn một viên, gã dùng nó để tìm cây tổ nguyên khác.
Gã còn nhớ rõ từ khu rừng đen đi đến nơi này, trên đường đi có một cái hồ nước rất lớn giống như nội hải vậy, có lẽ gã có thể tới đó nhìn xem, nói không chừng sẽ tìm được một cây tổ thủy nguyên, cho dù không tìm được cây tổ thủy nguyên, thì tìm ra cây thủy nguyên tinh cũng tốt.
Chờ khi gã tìm được kết tinh của ba loại nguyên tố trở lên, gã liền nghĩ cách đi lấy quả Vu Vận, trên đời này chỉ có số ít sinh vật trí tuệ là biết cách chính xác để nuôi dưỡng quả Vu Vận, mà gã là một trong số đó, thậm chí các sinh vật có trí tuệ khác còn chưa chắc biết nhiều bằng gã, lũ ngu xuẩn đó chỉ cho rằng nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh là phần cuối, chứ căn bản không biết tác dụng đích thực của quả Vu Vận!
Truyền thuyết nói người có được quả Vu Vận có thể trở thành thần không phải tin đồn vô căn cứ.
Không biết quả Vu Vận đã xuất thế hay chưa nữa.
Gã không có cách tìm kiếm quả Vu Vận như tìm kiếm cây tổ nguyên, chỉ có thể nghe ngóng xem ai có quả Vu Vận trong tay thì tới cửa cướp đoạt thôi, cho nên gã không cần gấp, chỉ cần chủng tộc có được quả Vu Vận không biết cách nuôi dưỡng chính xác, chỉ cần quả Vu Vận chưa trở thành đứa con Sinh Mệnh, thì gã dư thời gian để tìm kết tinh của ba loại cây tổ nguyên rồi mới đi cướp quả Vu Vận, khi đó gã đã mạnh hơn bây giờ nhiều.
Nghĩ đến đây, gã râu quai nón mặc kệ đống máu thịt bầy hầy trên mặt đất, trực tiếp ngồi dưới tán cây tổ mộc nguyên bắt đầu hấp thu năng lượng của kết tinh mộc nguyên. Trong cái hồ kia hình như có người cá sinh sống, tuy không biết giá trị vũ lực đám người cá đó thế nào, nhưng chắc sẽ không tệ hại hơn đám người lùn đâu.
Hơn nữa, người cá sống trong nước, gã và tộc Si không thể hoạt động trong nước, đến lúc đó nếu cần xuống hồ, vậy gã sẽ là người duy nhất có thể chống lại sức chiến đấu của người cá, gã cần nhanh chóng thăng cấp trong khoảng thời gian ngắn này!
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
203 chương
79 chương
32 chương
11 chương