Dị Thế Lưu Đày
Chương 168
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=12046952_1624172237863920_7466715212636652278_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/12046952_1624172237863920_7466715212636652278_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=1514229656 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Nguyên Chiến thì sao? Hắn… có còn sống không?”Sắc mặt Nghiêm Mặc cực kỳ bình tĩnh và cẩn thận gỡ thứ chất lỏng vừa được chế ra, thứ chất lỏng này màu xanh lam, còn có ánh dạ quang phát sáng, nó vẫn chưa phải là thành phẩm, nhưng mức gây thiệt hại của nó vẫn rất lớn.
Nhìn đồng hồ đếm ngược, hắn đã ở phòng thí nghiệm suốt hai ngày.
Một khi nghiên cứu thí nghiệm, hắn sẽ tập trung tinh thần độ cao, bây giờ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không biết.
Dùng nút chai bịt đầu ống nghiệm, thứ này rất quý giá, dùng một ống liền ít đi một ống, rồi cất vào túi thảo dược có công năng giữ tươi đã tăng lên năm trăm mét khối.
Trên đài thí nghiệm còn có một cái chén, trong chén đựng một thứ nước thuốc không màu, trong suốt, ngập tới nửa chén.
Nghiêm Mặc lấy một ống tiêm, trong ống đã chứa một ít nước thuốc.
Khử trùng, đẩy khí ra, vén vải bố lên trên rốn, rồi tiêm vào dưới da.
Đếm nhẩm thời gian trong chốc lát, rút ống tiêm ra, Nghiêm Mặc lại mở nắp của cái chén, xé một miếng vải bố chấm vào chất lỏng, rồi cẩn thận bôi lên mặt mình, cổ, và những nơi mà hai tay, hai chân lộ ra ngoài.
Cuối cùng nhìn về phía đồng hồ đếm ngược, Nghiêm Mặc biến mất khỏi phòng thí nghiệm.
Sau đó, trên bờ cát trắng mỹ lệ xuất hiện một cậu thiếu niên mặc đồ vải bố.
Sóng nước trong hồ nhẹ nhàng đập lên bờ, ánh mặt trời sáng lạn rọi xuống bờ cát lấp lánh, cậu thiếu niên giơ tay che mắt, thẳng đến khi thích ứng được với ánh sáng mặt trời.
“Xào xạc, xào xạc.” Rừng cây trên đảo phát ra tiếng động.
Thời tiết hôm nay rất sáng sủa, gió hơi lớn một chút, làm mái tóc không dài lắm của cậu thiếu niên bay bay.
Cậu thiếu niên đang đợi, đợi chủ nhân nơi này xuất hiện.
Đối phương không để hắn chờ lâu, một người đàn ông tuấn mỹ chậm rãi xuất hiện trong nước, từng bước đi về phía cậu thiếu niên.
“Cậu đã đi đâu?”
“Đến thần điện của Tổ Thần lấy vài thứ.”
Hai người họ trông không giống kẻ địch, mà cứ như hai người bạn già đã lâu không gặp nay hội họp.
“Thần điện của Tổ Thần?” Ngu Vu cười khẽ: “Ta không phải mấy đứa con dân ngây thơ ngu ngốc của cậu, từ lâu thần đã không còn đáp lại lời kêu gọi của hậu đại nữa, huống chi là Tổ Thần. Chỉ có huyết mạch của thần là còn chảy trên thế gian.”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc rất lãnh đạm: “Sao anh biết thần sẽ không để ý tới? Anh không để ý đến con người, không có nghĩa thần cũng sẽ chướng mắt.”
“Ha ha!” Ngu Vu cười to: “Ta nghe mấy người cá nhỏ nói với ta, cậu tự xưng mình là tư tế được Tổ Thần truyền thừa? Được Tổ Thần thừa nhận?”
“Sự thật chính là như thế, anh không tin cũng sao hết.”
Ngu Vu căn bản không tin, y lười biếng nói: “Cậu nói cậu đến thần điện của Tổ Thần lấy vài thứ? Thứ gì vậy? Lấy ra cho ta xem thử. Nếu cậu dám trở lại đây, vậy chắc chắn cậu cảm thấy thứ cậu mang ra có thể khắc chế ta, hoặc là… có thể trao đổi với ta?”
Nghiêm Mặc cũng không định giấu diếm, thẳng thắn lấy thứ chất lỏng đó ra khỏi túi không gian, đường hoàng đưa ra cho đối phương xem.
Mới đầu Ngu Vu còn không để ý, nhưng khi y thấy rõ thứ trong tay cậu thiếu niên, vẻ lười nhác liền biến mất, nhấc tay lên, ống nghiệm chứa thứ chất lỏng màu lam phát sáng liền nằm trong tay y.
Nghiêm Mặc thấy ống nghiệm bị cướp mất cũng không kỳ quái, hắn dám lấy ra thì đương nhiên đã chuẩn bị tốt.
“Thú vị đấy, đây là cái gì? Tinh thạch mài chế ra? Có điều trông không giống tinh thạch. Tư tế nhỏ, ta không tin cậu có được truyền thừa của Tổ Thần, nhưng ta nghĩ có lẽ cậu thật sự tìm được một cái di tích nào đó bị thần bỏ lại.”
Di tích của thần? Nghiêm Mặc không chút biến sắc, hình như hắn vừa nghe được chuyện gì đó khá là ghê gớm.
Lúc Ngu Vu nói ra câu kia liền đánh giá vẻ mặt cậu thiếu niên, thấy vẻ mặt hắn không có biến hóa gì, liền mắng thầm, thật là một vật nhỏ giảo hoạt, sau đó y tùy ý lắc lắc ống nghiệm, nhìn chất lỏng bên trong hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc độc.”
“…Chỉ vậy à?” Ngu Vu buồn cười, y còn tưởng là thứ gì kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía chứ, ai ngờ lại chỉ là thuốc độc?
“Nếu cậu cần độc thì có thể tới tìm ta, dù là độc đủ để giết một bộ lạc ta cũng có.” Thân là Đại Vu tộc Người Cá, sống đến tận bây giờ, y sao có thể không biết chế độc?
“Thế anh có thuốc triệt sản không?”
“Triệt sản?” Lúc này Ngu Vu thật sự sửng sốt: “Là thuốc khiến sinh vật không thể sinh sản đời sau?”
“Đúng.”
“Ai lại đi chế ra cái thuốc đó, hơn nữa…” Phải chế như thế nào? Ngu Vu còn chưa nói xong, y nhìn cậu thiếu niên, rồi nhìn lại thứ chất lỏng màu lam trong tay, sắc mặt lạnh xuống: “Đây là thuốc triệt sản mà cậu nói?”
“Đúng, thứ thuốc này có hiệu quả với hơn chín mươi phần trăm các loại cá.” Nghiêm Mặc có chút làm quá hiệu quả của nó, bán thành phẩm này còn thiếu một vài chất chiết xuất quan trọng, nên chỉ có hiệu quả đối với loài cá đẻ trứng trong nước.
Viện nghiên cứu của hắn lúc trước có nghiên cứu ra thứ thuốc này, bởi vì được chính phủ của quốc gia nào đó ủy thác, nguyên nhân là vì ở con sông mẹ của họ xuất hiện một lượng lớn cá ngoại lai, gây thiệt hại nặng nề cho ngư dân địa phương, mà dân bản xứ và người trong nước lại không thích ăn loại cá ngoại lai này, thế là chúng nó nhanh chóng tràn lan trong các con sông.
Chính phủ địa phương rất buồn rầu, vì để giải quyết việc này còn công khai treo giải. Lúc ấy, người bỏ vốn phía sau viện nghiên cứu của hắn vì để tăng mạnh quyền lên tiếng trong hệ thống chính trị, liền lấy việc thử thách ra làm lý do trên danh nghĩa, cho viện nghiên cứu nhận ủy thác này.
Người nọ rất hiểu hắn, biết hắn sẽ có hứng thú đối với loại nghiên cứu ngoại hạng này, hơn nữa khi đó hắn còn mê muội trong gien di truyền học, cái thử thách này có thể nói là chọc trúng chỗ ngứa của hắn.
Tốn hết bốn tháng, hắn nghiên cứu thành công. Thành phẩm có thể dựa theo gien mà lựa chọn, tác dụng đến năng lực sinh sản của loài cá, có thể khiến trứng thụ tinh chết, đồng thời làm giảm sức sống của t*ng trùng xuống mức thấp nhất.
Nửa năm sau, thuốc cho ra hiệu quả. Mà loại thuốc triệt sản này đồng thời khiến vài quốc gia chú ý đến, quốc gia của hắn dưới sự ủy thác của thủ đô nào đó tỏ vẻ muốn bán đứt tư liệu nghiên cứu của loại thuốc này.
Người nọ cầm thuốc treo giá khiến hắn rất khó chịu, hắn biết phương pháp điều chế loại thuốc này một khi bị đưa ra ngoài sẽ mang đến hậu quả đáng sợ cỡ nào, hắn tiêu hủy hết tư liệu nghiên cứu, thành phẩm còn thừa cũng không giữ lại lấy nửa ống.
Người nọ tức giận, nhưng lại không thể làm gì được hắn.
Hắn cười lạnh, hắn không phải người tốt, nhưng hắn không muốn lưng đeo tội như Oppenheimer *. Chỉ là hắn cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ điều chế loại thuốc này nữa, ai ngờ bị lưu đày đến đây còn phải dùng nó để bảo mệnh.
(*Oppenheimer: Là một nhà vật lý lý thuyết người Mỹ. Đã đắc tội với nhiều người và bị tước quyền tước chức.)
Nếu đổi một kẻ địch khác, hắn sẽ không lấy loại thuốc này ra, bởi vì hiệu quả chậm, đối phương chưa chắc có thể hiểu được. Hắn có lấy ra cũng vô dụng. Nhưng đối với vị Đại Vu tộc Người Cá này, từ năng lực sử dụng ngôn ngữ của đối phương, đến năng lực phân tích và năng lực chiến đấu, y nhất định có thể hiểu sự đáng sợ của loại thuốc này.
Càng là người thông minh sẽ càng suy nghĩ nhiều, mà chỉ cần suy nghĩ nhiều, thì sẽ do dự. Một khi do dự, thì hắn sẽ có cơ hội đàm phán.
“Một ống thuốc có thể làm ô nhiễm một ngàn mẫu thuỷ vực, một ngàn mẫu tương đương với…” Nghiêm Mặc vươn tay ra khoanh một vòng lớn, nói: “Ước chừng không nhỏ hơn hòn đảo này, chiều sâu tới đáy hồ không thành vấn đề.”
Ngu Vu không nói gì, nhưng cũng dừng hành động tùy ý ngắm nghía ống nghiệm.
Nghiêm Mặc: “Chẳng phải anh giỏi chế độc dược sao? Thân là Đại Vu tộc Người Cá, tôi nghĩ anh nhất định có biện pháp kiểm tra tác dụng của thứ thuốc này, xem xem nó có như tôi nói hay không.”
Ngu Vu trầm mặc trong chốc lát: “Cậu không sợ ta giết cậu?”
“Nếu tôi chết, cái hồ Thanh Uyên này cũng sẽ trở thành mộ phần của loài cá, nước thuốc không thể tự hòa tan, nó sẽ không biến mất theo thời gian, mà vĩnh viễn lắng động trong hồ.” Thật ra thì có thể tự biến mất, chẳng qua thời gian hơi dài một chút, chừng hai trăm năm thì không còn hiệu quả nữa.
“Mà tất cả loài cá sống trong cái hồ này dù có trốn đến thuỷ vực khác cũng vô dụng, bởi vì thân thể đã mang theo độc tố rồi.”
Ngu Vu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu thiếu niên, tựa như cậu thiếu niên đột nhiên mọc ra ba đầu sáu tay vậy, có lẽ nếu cậu thiếu niên thật sự mọc ra ba đầu sáu tay thì y cũng sẽ không … trịnh trọng nhìn hắn như vậy.
“Ta muốn xem xem có bao nhiêu thuốc, nếu cậu chỉ có một chút này, cho dù nó thật sự khiến các loài cá không thể sinh sản như cậu nói, thì chẳng qua cũng chỉ là một hòn đảo nhỏ, ta muốn ngăn cách nó cũng rất dễ dàng.”
Nghiêm Mặc cười ha hả hai tiếng: “Anh tưởng tôi bị ngu hả? Tôi dám lấy số thuốc còn lại ra, thì chắc có bao nhiêu đều bị anh cướp hết mất.”
“Xem ra… ta chỉ còn cách giết cậu.” Ngu Vu bất chợt xuất hiện bên cạnh cậu thiếu niên, ngón tay thon dài hơn nhân loại bóp lấy cổ hắn.
“Cái gì?” Ngu Vu đột nhiên buông tay, nâng tay mình lên cẩn thận xem xét.
“Cậu tự bôi độc lên người mình.” Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Nghiêm Mặc gật đầu, rất thành khẩn hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Ngu Vu cười lạnh, trong mắt hiện lên sát ý, tên tư tế nhân loại này đã có uy hiếp đối với y: “Loại độc dược này không giết được ta đâu.”
“Có lẽ nó không thể giết anh, nhưng chắc chắn sẽ làm anh khổ một thời gian đó.” Nghiêm Mặc rất tự tin đối với thuốc độc mình chế ra, tuy giá trị vũ lực của hắn cùi bắp, nhưng độc của hắn chắc chắn sẽ khiến không ít sinh vật có trí tuệ phải đau đầu.
Hắn cũng không tin thân thể con cá lớn này thật sự kiên cố như tường đồng vách sắt không phá vỡ nổi, không giết được y là do phương pháp không đúng, chờ khi hắn tìm ra nhược điểm của đám người cá này, thì hắn sẽ khiến bọn họ chỉ cần thấy hắn là phát run!
“Thuốc giải.”
“Anh hỏi thuốc giải của loại nào? Thuốc triệt sản không có thuốc giải.” Bởi vì hắn chưa có làm.
Ngu Vu đột nhiên cười to, tiếng cười vừa tắt, y liền khôi phục bộ dáng lười biếng ban đầu, chỉ chỉ tay về phía Nghiêm Mặc: “Sao cậu không hỏi xem, cậu mất tích hai ngày, thủ lĩnh và các chiến sĩ tộc cậu có tới tìm cậu hay không? Cả con Côn Bằng non và lũ ong Ăn Thịt nữa.”
Nghiêm Mặc không hỏi, hắn nói hai câu tựa như nguyền rủa lại tựa như tiên đoán: “Tôi là tư tế được Tổ Thần chấp nhận và truyền thừa, khi tôi muốn đồng quy vu tận với một chủng tộc nào đó, ngoại trừ thần, không ai có thể ngăn cản tôi. Khi tôi chết, Cửu Nguyên biến mất, hồ Thanh Uyên sẽ biến thành tử địa, tộc Người Cá đuôi dài sẽ không còn thế hệ mới được sinh ra, tộc Côn Bằng vĩnh viễn sẽ là kẻ địch của tộc Người Cá đuôi dài.”
Ngu Vu không tin tên tư tế nhân loại nho nhỏ này có thể làm được những chuyện đó, nhưng khi thấy vẻ mặt đối phương bình tĩnh không chút gợn sóng, y liền do dự.
“Cậu, tốt nhất là đừng có gạt ta.” Ngu Vu vứt lại những lời này, rồi cấm lấy ống nghiệm kia biến mất.
Nghiêm Mặc không dám thả lỏng, hắn hoài nghi con cá lớn đó sẽ ở gần đây theo dõi mình.
Thử thổi kèn gọi Cửu Phong.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy Cửu Phong đáp lại.
Nghiêm Mặc không tin con cá lớn đó thật sự dám giết chết Cửu Phong, hơn nữa nghe giọng điệu của đối phương, con cá lớn đó có lẽ còn quen biết cha mẹ Cửu Phong.
Vậy Cửu Phong bị thương, hay là bị nhốt?
Còn Nguyên Chiến thì sao? Hắn… có còn sống không?
“Ba ơi, đằng trước…”
Hửm? Đô Đô? Nghiêm Mặc giơ tay ôm bụng mình, hắn đã lâu rồi không nghe thấy tiếng con trai gọi, làm hắn cho rằng lúc trước mình gặp phải ảo giác.
“Đằng trước……”
“Đằng trước? Đằng nào?” Nghiêm Mặc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bây giờ mình không quay mặt về phía hồ nước nữa, mà là quay mặt về phía rừng cây trên đảo.
“Đồ ăn ngon… con muốn ăn…”
Nghiêm Mặc nhìn bốn phía, không thấy có người cá, nhấc chân đi vào rừng. Mặc kệ tiếng gọi hắn nghe được có phải là của con hắn hay không, thì thứ quả Vu Vận muốn ăn, nếu hắn cứ thế mà bỏ qua, về sau chắc hắn sẽ không bao giờ ngủ ngon.
Lúc này, ở thành Lạch Trời.
Diệp Hách ngồi trước một khối tinh thạch thật lớn, lau đi dòng máu chảy ra từ mũi.
Ông vẫn là quá miễn cưỡng, nhưng lần cố gắng hết sức này cũng không phải không có thu hoạch.
Từ khi dấu hiệu xuất hiện, ông đã dùng hết mọi thủ đoạn để tìm kiếm nơi có dấu hiệu.
Quả Vu Vận, đó là bảo vật mà bất cứ một tư tế nào cũng muốn có. Trong thần điện Tam Thành, bao nhiêu tư tế đang chờ nó xuất hiện, nhưng hiện tại có được mấy người là biết nơi quả Vu Vận xuất thế?
Thần điện Thượng Thành đã ra chỉ thị, bắt Đại Tư Tế ở thần điện các thành phải nhanh chóng tìm được nơi quả Vu Vận xuất thế rồi báo lên Thượng Thành, người có thông tin chính xác sẽ được thần điện Thượng Thành khen thưởng lớn.
Phương pháp tu luyện dành cho năng lực huyết mạch cấp bảy, đó quả thật là phần thưởng cực kỳ quý giá và quan trọng. Tư tế cấp sáu có thể làm Đại Tư Tế của thần điện Hạ Thành, cấp bảy có thể cạnh tranh với Đại Tư Tế của thần điện Trung Thành. Nhưng dù vậy, nó có thể so được với quả Vu Vận sao?
Diệp Hách còn nhớ rõ câu nói của lão tư tế đời trước trước khi chết đã nói với mình: Vu giả có được quả Vu Vận dù không thể biến thành thần, thì với quả Vu Vận trong tay, vu giả đó sẽ là vu giả lợi hại nhất thiên hạ!
Mỗi tư tế đều có năng lực khác nhau, ông không phải người tiên tri, nhưng ông có biện pháp tìm người và vật, có lẽ không quá chính xác, nhưng lúc này cho dù chỉ có một phương hướng đại khái cũng được.
Hơn nữa, điều thú vị là, phương hướng này giống với khi ông tìm công chúa Đóa Phỉ, đều ở bên kia núi, vùng đất hoang dã có người mọi rợ sinh sống.
Quả Vu Vận, công chúa Đóa Phỉ ra ngoài mất tích không có trở về dấu hiệu, cùng với tướng quân Triết Phi đến nay vẫn chưa tìm được công chúa…
Diệp Hách đứng lên, nhưng bởi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng mà lảo đảo, cũng may đúng lúc vịn được khối tinh thạch trước mặt mới không ngã.
“Người đâu.”
“Tư tế đại nhân.” Người hầu xuất hiện.
“Chuẩn bị một trăm tên nô lệ, ta cần khôi phục.”
“Vâng.” Người hầu lập tức truyền lời, rồi nhanh chóng chạy đến bên người Diệp Hách, vươn tay.
Diệp Hách được người hầu dìu, vừa đi vừa nghĩ: Ông nên tìm lý do gì để rời khỏi thành mà không khiến thần điện Thượng Thành hoài nghi đây? Có lẽ việc tìm kiếm công chúa sẽ là cái cớ tốt.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương