Dị Thế Lưu Đày
Chương 152
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=18520010_1922425411327149_4193629376907361494_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/18520010_1922425411327149_4193629376907361494_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=3995999831 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Vũ khúc hoan ca của con dân Cửu Nguyên”Tổ vu Áo Mạt bỗng nhiên thở dài, ngẩng đầu mở mắt.
Bà không đồng ý việc Lạc Kiền cướp đoạt thành Cửu Nguyên, cho dù thành Cửu Nguyên chỉ có mấy chục người đi chăng nữa.
Có thể làm ra tòa thành kiên cố trông như một ngọn núi lớn, còn đào ra hai con sông to như vậy, thì thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên sao có thể là những kẻ tầm thường?
Bọn họ dám bỏ lại tòa thành này rồi đi ra ngoài, còn đi trong khoảng thời gian dài không về, nếu không phải dựa vào chính năng lực của bọn họ thì làm sao có thể? Mà năng lực này hiển nhiên không thể nào chỉ với tộc Người Cá.
Nếu hai người kia gặp nguy hiểm bên ngoài, không thể trở về thì không sao, cướp lấy tòa thành này cũng chẳng có gì.
Nhưng nếu hai người kia trở lại thì sao?
Hiện giờ tư tế quả nhiên đã trở lại, tuy chỉ có một mình cậu ta, nhưng theo như lời bẩm báo, vẻ mặt người nọ không có chút bi thương và mệt mỏi nào, các chiến sĩ người cá cũng vẫn như cũ, vậy bà có thể đoán rằng vị thủ lĩnh Chiến kia vẫn còn sống tốt, không lâu nữa sẽ trở về.
Trước khi biết rõ nội tình của kẻ địch, tộc Lạc Lạc từng bị dồn ép cho phải bỏ nhà đi xứ một lần, nay thật sự không chịu nổi tổn thất lần thứ hai đâu.
Lạc Kiền bị thành trì vĩ đại chưa bao giờ thấy làm cho mê muội, bị hương vị muối đỏ cám dỗ đầu lưỡi, mà gã không nghĩ đến, tộc Người Cá há có dễ tiếp xúc và dao động như vậy.
Không phải bà không truyền lời cho người cá, tỏ ý muốn gặp Đại Vu hoặc thủ lĩnh của bọn họ, nhưng người ta đã nói rõ rằng sẽ không nhúng tay và chuyện đánh giết của người lùn và nhân loại, đồng thời còn tỏ vẻ trước khi kỳ hạn thuê các chiến sĩ tộc Người Cá của thành Cửu Nguyên kết thúc, thì những chiến sĩ tộc Người Cá được thuê sẽ chiến đấu để bảo vệ Cửu Nguyên.
Áo Mạt biết rõ dự định của tộc Người Cá, bọn họ cũng có chút cố kỵ thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, nên bọn họ chọn cách chờ đợi, để xem hai người kia rốt cuộc có thể trở về hay không, mà cái gọi là ‘kỳ hạn thuê’ cũng chính là thời gian bọn họ chờ đợi. Nhưng bọn họ đợi, thì các người lùn cũng phải đợi theo.
Nếu đến lúc kỳ hạn thuê kết thúc, khi đã xác định hai người họ không trở về, vậy tộc Người Cá có thật sự bắt tay với bọn họ cướp thành Cửu Nguyên không?
Nếu bà là người cá, trên địa bàn trước cửa nhà mình, một tòa thành có nhiều con sông như vậy, thay vì để người khác khống chế, chi bằng tự mình giữ trong tay.
Áo Mạt nhắm mắt lại, Lạc Kiền cần có một bài học, bà cũng muốn xem thử xem thực lực của tư tế tòa thành này như thế nào, hết thảy cứ chờ đến ngày mai rồi nói tiếp.
…
“Mọi người đốt lửa trại ở quảng trường, nướng thịt chờ tôi hả?” Nghiêm Mặc cười.
Vu Thanh gật gật đầu: “Mọi người, muốn nhìn thấy ngài, muốn nghe ngài nói.”
Nguyện vọng thật là chất phác, Nghiêm Mặc rất có tự giác của gia trưởng nên không muốn khiến mọi người thất vọng, hơn nữa người tộc A Ô đã căng thẳng suốt hai tháng nay, quả thật cần thả lỏng một chút, hắn ra gặp bọn họ cũng là một cách trấn an tâm lý, để bọn họ cảm nhận rõ được rằng người mà họ dựa dẫm đã về rồi.
Nghiêm Mặc vừa xuất hiện ở quảng trường, mấy chục người liền phát ra tiếng hoan hô thật lớn.
Nghiêm Mặc không nói nhiều, chỉ cười nói một câu: “Tôi đã về, mọi người không cần lo lắng gì nữa hết.”
Hiệu quả do câu này mang đến hiển nhiên thúc đẩy lòng người còn mạnh hơn cả ngàn vạn câu cổ động khác, vẻ mặt của người tộc A Ô lúc này có thể chứng minh hết thảy.
Nghiêm Mặc được mọi người vây quanh, ngồi ở chính giữa, ăn phần thịt mềm nhất, uống ngụm nước trong lành nhất, thỉnh thoảng còn nói đùa hai câu với các đệ tử ngồi bên người, vẻ mặt rất thả lỏng.
Người tộc A Ô thấy hắn như vậy, bao nhiêu lo lắng đều ném ra sau đầu, tư tế đại nhân đã về, bọn họ không cần ưu sầu gì nữa, có tư tế đại nhân ở đây, đừng ai hòng cướp đi tòa thành của bọn họ, nhà của bọn họ!
Không có rượu, nhưng bầu không khí lại làm say lòng người, Nghiêm Mặc nhìn mấy đứa con nít đang hưng phấn nhảy tới nhảy lui quanh đống lửa, miệng thì hừ hừ cái gì đó, nhất thời cảm thấy hứng thú, liền đi qua, vừa đi vừa vặn vặn cổ, lắc lắc chân, bắt đầu nhảy một điệu nhảy quanh đống lửa.
Đây là vũ đạo truyền thống của một dân tộc thiểu số ở thế giới cũ của hắn, động tác rất đơn giản, nhưng lại nhiệt tình hào phóng, nếu có nhiều người thì có thể vừa nhảy vừa hô hào, bầu không khí sẽ càng rực lửa hơn nữa.
Mới đầu người tộc A Ô còn tưởng tư tế đại nhân đang cầu phúc với Tổ Thần, nhưng khi bọn họ thấy tư tế đại nhân cười rồi vẫy tay với lũ trẻ, bảo chúng nó học theo ngài, bọn họ mới phát hiện thì ra không phải.
Mấy động tác kia rất đơn giản, Diệp Tinh là đứa thứ nhất học theo, Ô Thần và Tát Vũ cũng đi theo sau Diệp Tinh, ba đứa nhỏ vừa như thế, những đứa khác cũng chơi domino xếp dài sau đuôi, mọi người hi hi ha ha, Nghiêm Mặc làm một động tác, tụi nó liền làm theo, có mấy đứa mông to, không học được động tác thì đứng đó không ngừng vặn mông, uốn éo, rồi nhảy nhót.
Nghiêm Mặc nhìn mà cười ha ha, liền mặc kệ luôn vũ đạo đúng trong bài nhảy, mang theo cái đuôi rồng rắn lên mây vây quanh đống lửa vừa nhảy vừa hát, lũ trẻ vui tới điên rồi, cùng đi theo giậm chân phất tay lớn tiếng hò reo.
“Các chiến sĩ Cửu Nguyên hùng tráng uy vũ, hây hây!”
“Hùng hùng hùng, hây hây!” Bọn nhỏ không biết nói cụm từ hùng tráng uy vũ, liền nói liên tiếp mấy chữ ‘hùng’.
“Các cô gái Cửu Nguyên thông minh khéo léo, hây hây!”
“Thông minh minh, hây hây!”
“Vũ khúc hoan ca của con dân Cửu Nguyên, thật vui vẻ! Hây —— hây!”
“Vui vẻ! Vui vẻ!”
Nghiêm Mặc cười, vừa nhảy vừa hát, được rồi, hắn rất tưởng niệm phương thức nói chuyện của tộc Phong, lúc ấy nghe khá là khổ sở, nhưng không gặp nhau một thời gian liền cảm thấy xung quanh thật an tĩnh quá, có lẽ hôm nay hắn là người múa dẫn đầu, mang sức hấp dẫn của âm nhạc đến cho người Cửu Nguyên?
Người tộc A Ô không phải không biết thứ gọi gì là âm nhạc, ngày thường bọn họ cũng sẽ vây quanh đống lửa dùng giáo và chùy đập xuống mặt đất, rồi lớn tiếng hò hét, thể loại âm nhạc này có tiết tấu rất mạnh, nhưng khá là đơn điệu.
Đêm nay, Nghiêm Mặc tự mình dẫn đầu, dùng hành động mở ra cho người tộc A Ô một cánh cửa đến với thế giới mới.
Nghe tiếng ca đầy rộn ràng và sức cuốn hút kia, nhìn những động tác nhiệt liệt nhưng đơn giản dễ học kia, người tộc A Ô ngồi không yên được nữa, rất nhiều người bắt đầu đong đưa thân thể, còn Mãnh thì mặt dày nên xông lên quậy chung với lũ trẻ, cùng nhau uốn éo thân thể, những cậu trai trẻ tuổi cũng bắt đầu nhịn không được.
Người vây quanh đống lửa càng lúc càng nhiều, sau đó tự động chia ra thành vài vòng vòng, bọn nhỏ ở vòng trong cùng, người lớn ở vòng ngoài, phụ nữ cũng được vào vòng.
Mọi người còn chưa biết ca hát là gì, nhưng tiếng cười hòa cùng tiếng đáp lời truyền đi thật xa.
“Mặc đại nhân! Tư tế đại nhân!”
“Ngao ngao ngao ——!” Không biết là ai học theo sói hú lên.
“Ha ha ha!” Tiếng cười sung sướng lây nhiễm vào tim mỗi người.
Các chiến sĩ phụ trách gác đêm hôm nay đứng trên đầu tường nhìn về phía lửa trại cháy rực rỡ đầy hâm mộ, bọn họ cũng rất muốn đi, nhưng bọn họ phải làm tròn trách nhiệm.
Tư tế đại nhân đã về rồi, thật tốt!
Có thể trở thành con dân Cửu Nguyên, thật tốt!
Có Mặc đại nhân và Chiến thủ lĩnh, thật quá tốt!
Đám người lùn cách đó một con sông, nhìn vòng người náo nhiệt phía xa xa, rất nhiều người lùn nghe thấy tiếng ca, nhìn theo điệu nhảy của bọn họ, thân thể cũng bắt đầu uốn éo, bọn họ rất thích náo nhiệt, rất muốn đi qua tham gia cùng, nhưng mà…
Cho dù là những kẻ ngu xuẩn cũng biết, bây giờ đã hoàn toàn khác với hai tháng trước.
Khi bọn họ nửa khẩn cầu, nửa áp chế để người Cửu Nguyên cho tộc Lạc Lạc tiến vào thành, thì giữa bọn họ và con dân Cửu Nguyên đã xuất hiện một vết rách.
Khi tộc Lạc Lạc ngang ngược hoành hành trong thành Cửu Nguyên, bày ra ý muốn cướp đoạt thành một cách rõ ràng, thì bọn họ đã bắt đầu hứng lấy những cái nhìn lạnh lẽo của người dân Cửu Nguyên, con nít là trực tiếp nhất.
Khi bọn họ bị tộc Lạc Lạc xúi giục, không xây nhà theo sơ đồ quy hoạch của cậu tư tế thiếu niên, mà chọn nơi tốt nhất để xây như một hành động khiêu khích, khi bọn họ cố hết sức chiếm càng nhiều đất càng tốt, thì người Cửu Nguyên bắt đầu từ chối việc trao đổi thức ăn với bọn họ.
Có điều, khi bọn họ sắp sửa hết chịu nổi tộc Lạc Lạc, mà cùng người Cửu Nguyên và các chiến sĩ tộc Người Cá đuổi tộc Lạc Lạc ra ngoại thành, thì người Cửu Nguyên lại khôi phục một chút nhiệt tình với họ, chỉ là!
Thời gian từng ngày trôi qua, Cửu Phong thường xuyên bay tới thành Cửu Nguyên nay không thấy nữa, chiến sĩ thần huyết cấp bốn đi xa nhà và tư tế Tổ Thần cũng không thấy bóng dáng đâu, tộc Lạc Lạc lại thường xuyên qua lại với bọn họ, tuy giữa hai tộc cũng có xung đột, nhưng ngôn ngữ của bọn họ giống nhau, thân cao giống nhau, thói quen sinh hoạt cũng giống nhau, hơn nữa bọn họ còn có không ít thân nhân ở tộc Lạc Lạc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ từ ngày tộc Lạc Lạc xuất hiện, tộc trưởng, trưởng lão, tổ vu của bọn họ, và cả rất nhiều chiến sĩ đều thay đổi suy nghĩ. Cửu Nguyên chỉ có sáu mươi mấy người, mà bọn họ cùng tộc Lạc Lạc, có khoảng bảy, tám trăm người, bọn họ cũng xây dựng tòa thành này cùng người Cửu Nguyên, còn dựng nhiều căn nhà như vậy, thì mắc gì bọn họ chỉ có thể ở nhờ?
Khi bọn họ muốn lấy thứ bùn thần kỳ có thể khiến đất biến thành đá, muốn lấy máy dệt có thể biến cỏ dại thành quần áo, muốn biết muối đỏ từ đâu mà tới, và sau khi chế tác một lượng lớn cung tiễn cùng máy bắn đá loại nhỏ, người Cửu Nguyên ngoài miệng thì nhiệt tình, nhưng trường học đã cấm con nít của bọn họ đi vào, người Cửu Nguyên cũng không đi săn thú cùng bọn họ nữa, quanh nhà ở của bọn họ luôn có chiến sĩ Cửu Nguyên tuần tra qua lại.
Đêm nay, tư tế Cửu Nguyên hoan ca cùng con dân của mình, nhưng lại không mời một người nào của tộc Mạc Mạc tham gia.
…
Sau khi ăn uống no đủ rồi phát tiết một trận, tinh thần và thể xác của Nghiêm Mặc đều mệt mỏi, nhưng tâm tình lại rất vui vẻ, ngâm mình trong nước sông mát lạnh để thư giãn, rồi thay một bộ đồ được làm từ chất liệu quý giá đang được lưu hành trong thành Cửu Nguyên hiện nay – vải bố, rồi đi theo Ô Thần đến chỗ ở tạm thời của mình.
Nhà của hắn vẫn chưa xây, có điều sảnh nghị sự đã xây xong một bên sườn, cái sườn này có thể chia ra mấy phòng, trong kế hoạch ban đầu vốn dùng để làm phòng họp loại nhỏ và phòng tiếp khách, hiện giờ vừa lúc lấy ra để hắn ở tạm thời.
Nơi này có một đặc điểm, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, do được xây bằng đá, lại còn sát mặt đất, tới tối nếu trực tiếp ngủ trên mặt đất thì sẽ cảm thấy lạnh.
Nghiêm Mặc chọn bừa một phòng, sau khi vào thì vén mành da thú che cửa sổ lên, đặt tổ ong lên bệ cửa, Ô Thần và nhóm hộ vệ rất cần mẫn, bọn họ chạy đi trải một tầng cỏ khô thật dày trên mặt đất, Nghiêm Mặc đem vải bố mà Tát Vân đặc biệt dâng cho hắn xem như ga trải giường mà trải lên cỏ khô, một cái giường thoạt nhìn rất thoải mái liền xuất hiện.
Khi Nghiêm Mặc nằm trên giường định đánh một giấc thật ngon, thì ngoài cửa sổ, bên dưới cống thoát nước cách chỗ hắn không xa… sâu chừng sáu bảy mét nữa, có một đám người lùn đang thấp giọng bàn chuyện.
“Ta không biết các người đang do dự cái gì, lần trước các người nên cùng bọn ta đoạt lấy tòa thành này!” Lạc Kiền huơ huơ cánh tay, nói chuyện mà văng cả nước miếng.
Lãng Lãng chùi nước miếng trên mặt: “Bớt đến đây lại đi, anh nghĩ bọn ta đều là đồ ngu à? Chờ khi bọn ta và các anh cướp được tòa thành này, các anh sẽ cho bọn ta ở chung trong thành sao?”
Lạc Kiền cười ha hả: “Sao lại không? Bọn ta đâu như lũ khổng lồ ngu si. Tòa thành lớn như vậy, đừng nói hai tộc chúng ta, ngay cả mười tộc cũng ở đủ.”
“Vậy anh thả tộc nhân bọn ta ra trước!”
“Này này, các người đừng quên, là tộc nhân của các người tới nhờ cậy bọn ta, chứ không phải bọn ta cướp người.”
“Vậy sao bây giờ các anh…”
“Đủ rồi! Đừng tranh cãi nữa!” Tạp Đế nhíu mày gầm lên: “Ta kêu các anh tới đây không phải để cãi nhau. Lạc Kiền, vì sao tổ vu Áo Mạt còn chưa đến?”
Lạc Kiền dẫn theo bốn người, hơn bọn Tạp Đế được một người: “Bà ta đang nói chuyện với tổ tiên, ta dẫn người tới là đủ rồi. Tổ vu Tạp Đế, nói cho ta biết, tộc Mạc Mạc các người định làm như thế nào.”
“Các anh thì sao? Tư tế của tòa thành đã trở lại, các anh còn định tiếp tục ở ngoại thành à?”
“Đương nhiên không!” Lạc Kiền đảo mắt một vòng: “Tộc Lạc Lạc không có bốc phét, bọn ta muốn tòa thành này, trừ phi bọn chúng mạnh hơn bọn ta, nếu không bọn ta nhất định sẽ cướp lấy tòa thành này!”
“Bọn họ có chiến sĩ thần huyết cấp bốn.”
“Tổ vu Tạp Đế, đây là lý do mà lần trước cô không muốn liên thủ với bọn ta? Cô sợ tên chiến sĩ thần huyết cấp bốn kia trả thù? Hừ, chỉ là chiến sĩ cấp bốn mà thôi, bọn ta cũng có!”
“Đúng.” Tạp Đế không phủ nhận: “Không chỉ có thế, tư tế của bọn họ dù cấp bậc không cao bằng thủ lĩnh, nhưng… Nói thực ra, ta không nhìn thấu hắn, ta không biết hắn có thể làm được gì.”
“Có lẽ hắn chỉ có thể cứu người thôi.”
“Hắn còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta, hắn biết rất nhiều kiến thức mà chúng ta không biết, thậm chí hắn còn có thể sai khiến Sơn Thần Cửu Phong, hắn đánh bại được chiến sĩ người chim đến từ thành Lạch Trời, là một tòa Trung Thành!”
Trưởng lão Tra Tra ở bên cạnh lầm bầm: “Đó là nhờ chúng ta giúp bọn chúng, chứ không phải một mình hắn…”
Tạp Đế lạnh lùng nhìn về phía trưởng lão Tra Tra, trưởng lão Tra Tra sáng suốt câm miệng.
“Ta muốn gặp tổ vu Áo Mạt, ta có chuyện phải giáp mặt để nói.” Tạp Đế nói với Lạc Kiền, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Lạc Kiền giơ một ngón tay lên: “Tên tư tế thiếu niên kia bây giờ đang ngủ trong căn phòng phía trên?”
“… Anh muốn làm gì?”
Lạc Kiền xoa xoa chùm râu xồm xoàm của mình: “Thủ lĩnh của bọn chúng vẫn chưa trở về, nên bây giờ chỉ có một mình hắn ta, nếu hắn ta thật sự lợi hại, vậy bây giờ chúng ta giết hắn vẫn còn kịp.”
Tạp Đế lập tức phản đối: “Không được!”
“Cớ gì không được?” Lạc Kiền trở mặt, ba tên người lùn cường tráng phía sau gã lập tức nắm chặt vũ khí.
Tạp Đế vươn tay ngăn cản Lãng Lãng và trưởng lão Tra Tra, để hai người họ không quá kích động, cô đường hoàng nói với Lạc Kiền: “Chúng ta sẽ không giết được hắn, ít nhất thì chỉ với vài người chúng ta chắc chắn sẽ không được, hắn có ong Ăn Thịt làm ong vệ, rất nhiều.”
“Ong Ăn Thịt?” Lạc Kiền nhíu chặt mày, rất không vui nói: “Các người chưa nói với ta chuyện này!”
“Bây giờ anh đã biết rồi đấy.” Tạp Đế nhàn nhạt nói.
Lạc Kiền hít sâu một hơi, như đang áp chế lửa giận: “Tổ vu Tạp Đế, ta hỏi cô một lần cuối cùng, tộc Mạc Mạc các người định làm cái gì?”
Không đợi Tạp Đế trả lời, gã đã cười lạnh, nói: “Đừng xem ta như lũ khổng lồ ngu si đó. Nếu các người muốn gia nhập với bọn chúng, thì sẽ không gọi bọn ta tới đây.”
Tạp Đế rất nhẫn nại: “Ta muốn gặp tổ vu Áo Mạt!”
“Được thôi, cô đi cùng ta ra ngoại thành.”
Tạp Đế còn chưa đáp thì Lãng Lãng đã nhảy dựng lên trước, hô: “Không được! Tổ vu của bọn ta sẽ không đến nơi đó của các anh, các anh phải ở lại đây!”
Lạc Kiền chịu dẫn người lại đây đã là tốt lắm rồi, đương nhiên không thể mang cả tổ vu cùng tới để mạo hiểm được, sự tình cứ vậy rơi vào thế giằng co.
Cuối cùng vẫn là Tạp Đế đưa ra quyết định: “Vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở địa đạo bên dưới cửa sông thành tây.”
“Ta trở về hỏi tổ vu Áo Mạt.” Lạc Kiền cũng lui một bước.
“Không có thời gian, phải ngay trong đêm nay. Ngày mai bọn họ nhất định sẽ chặn ngang con đường kia, đến lúc đó chúng ta chẳng những không thể gặp mặt, mà các anh cũng sẽ không dễ dàng tiến vào nội thành như đêm nay đâu, mọi chuyện phải được hoàn thành ngay trong đêm nay!”
Khi các người lùn tách ra hai hướng mà đi, bọn họ không hề chú ý tới, ở nơi mình vừa rời đi, một con ong Ăn Thịt to bằng ngón tay cái bay lên từ trong góc khuất của vách tường, nó như đang phát ra tín hiệu kêu gọi nào đó, rất nhanh, trong địa đạo dưới lòng đất có thêm hai con ong bay tới.
Ba con ong Ăn Thịt gặp nhau không biết đã trao đổi cái gì, sau đó, hai con chia làm hai hướng khác nhau cùng bày vào địa đạo mà tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc vừa tách ra, con còn lại thì quay đầu bay về chỗ sếp sòng của chúng nó.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương