Dị Thế Lưu Đày
Chương 145
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=7a0f78329d0e492ad31012cd13edc392 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/7a0f78329d0e492ad31012cd13edc392.jpg" data-pagespeed-url-hash=2950029241 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Tư tế Tổ Thần – Mặc đại nhân là của bọn họ, Nguyên Chiến chiến sĩ cấp năm là của bọn họ, Sơn Thần Cửu Phong đại nhân cũng là của bọn họ! Là của Cửu Nguyên bọn họ!”Nghiêm Mặc hô một tiếng, Nguyên Chiến lập tức dẫn mọi người chuẩn bị tiến vào rừng.
Bởi vì trong rừng cây cối rậm rạp, mặc dù có tộc Phong lo liệu cho, nhưng trong hơn ba trăm người có không ít trẻ con, không cẩn thận một cái là đi lạc ngay, tộc Phong cũng đã sớm cảnh báo bọn họ trước, trong khu rừng đen có rất nhiều nguy hiểm, nguy hiểm này chẳng những đến từ dã thú độc trùng, mà còn đến từ đầm lầy và những hố sâu. Vì thế, sau khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thương lượng, chia đội hình hơn ba trăm người thành mấy nhóm, phụ nữ, trẻ con và người bị thương đi ở giữa, chiến sĩ đi ở ngoài cùng, giữa người với người dùng dây thừng cỏ cột lại với nhau, tránh bị lạc.
Khi mọi người vội vàng phân nhóm và bện dây thừng, Nghiêm Mặc sau khi khám cho những người bị trọng thương, liền nhíu mày nói với Nguyên Chiến: “Tuy mọi người tách ra rồi thì không nên đi cùng nhau nữa, miễn cho về sau tạo thêm nhiều mâu thuẫn. Nhưng nhiều người như vậy, còn có nhiều phụ nữ và trẻ em, cho dù bọn họ để người trọng thương ở lại hết, rồi dắt ngựa đi mất, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Thảo Đinh, Hạt Thổ và Cam Vũ đều ở cùng chúng ta, bên kia nếu có người bị thương, sinh bệnh hoặc trúng độc, lão tư tế có giải quyết được không? Bọn họ có tiếp tục vứt bỏ những người bị thương không?”
Nguyên Chiến nhướng mày, tư tế đại nhân của hắn bữa nay tốt bụng dữ vậy? Hay là đang tiếc nuối cho những người bị thương còn có thể cứu chữa được?
Những người trọng thương ở lại nghe vậy liền siết chặt nắm tay. Điều Nghiêm Mặc nói là đang nhắc nhở bọn họ, thật ra bọn họ không muốn ở lại cho lắm, nhưng đám người lão tư tế không hỏi bọn họ một tiếng, cứ như vậy vứt bọn họ ở chỗ này.
Lam Điệp và các chiến sĩ trơ mắt nhìn ngựa bị kéo đi cũng nghe thấy câu nói lo lắng của Nghiêm Mặc, nhưng trước khi bọn họ phẫn nộ, thì răng cả đám đã nghiến đến vang lên khanh khách.
Tranh và Liệp đang nói chuyện với Nguyên Chiến có chút lúng túng, lúc ấy bọn họ không ngăn cản người Nguyên Tế lôi ngựa đi, cũng thấy việc bọn họ vứt người trọng thương ở lại, nhưng bởi vì trong lòng vẫn còn chút tình cảm đối với Nguyên Tế, nên ai nấy đều cam chịu.
Còn về lo lắng của Nghiêm Mặc, trong lòng các chiến sĩ thủ lĩnh biết rõ, chuyện này rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.
Liệp nhân cơ hội góp ý với Nghiêm Mặc, xem xem có thể phái người đuổi theo những người rời đi, kêu bọn họ trở về rồi đi cùng nhau không? Nhưng trước khi anh mở miệng, liền nghe Mặc đại nhân thở dài một tiếng, với nói Chiến: “A Chiến, nếu chúng ta nhờ chủ nhân khu rừng đen hỗ trợ, xin tộc Phong trên đường đi chăm sóc bọn họ nhiều hơn, có được không?”
Đám người Tranh và Liệp đều rất kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Mặc, nhưng đồng thời bọn họ lại không hề cảm thấy kỳ quái khi Mặc đại nhân nói như vậy. Có lẽ đôi khi Mặc đại nhân khá lãnh đạm, không thân thiện cũng không dễ nói chuyện, nhưng cậu ấy thật sự rất rất rất tốt bụng!
Nguyên Chiến rất khôn khéo, hơn nữa hắn đã biết rõ bản chất thật của tư tế nhà mình, Mặc vừa há miệng nói, hắn liền biết tiếp theo nên đối đáp thế nào.
Vì thế, hắn nhíu chặt mày lại, vẻ mặt bực bội, hung tợn nói: “Mắc gì? Chúng ta xin chủ nhân khu rừng đen đồng ý cho chúng ta đi băng qua khu rừng đã phải trả giá lớn, giờ lại yêu cầu thêm, ai biết chúng nó sẽ bắt chúng ta dùng cái gì để trao đổi!”
Tiếng gầm của Nguyên Chiến rất lớn, đảm bảo hơn ba trăm người ở đây đều nghe thấy rõ.
Người vốn đứng ở xa không nghe thấy Nghiêm Mặc nói gì, nhưng nghe được lời Nguyên Chiến, liền hỏi nhau đã xảy ra chuyện gì, có đám người Lam Điệp truyền lời, tất cả mọi người đều nhanh chóng biết.
Có vài người nhớ tới tình cảm trước kia, có vài người cảm thấy mình bị vứt bỏ, thì mắc gì bọn họ có chỗ tốt lại phải quan tâm tới đám người vứt bỏ mình.
Hơn ba trăm người, người cảm thấy khó chịu chiếm đại đa số, mà người dễ xúc động nhất cũng bị bầu không khí khó chịu lây cho, khi tất cả mọi người tỏ vẻ phẫn nộ, vốn dĩ không có bao nhiêu giận dữ nay bị một mồi lửa châm lên, oán hận và phẫn nộ trào ra hết.
Nghiêm Mặc cười thầm trong lòng, tên gia súc này cũng có chỗ đáng khen đó chứ, hắn liền nói, ngoài miệng ôn tồn như muốn trấn an lửa giận: “Chúng ta đã đưa bọn họ tới đây, cũng không thể bỏ mặc giữa chừng.”
“Là bọn họ tự rời đi, là bọn họ vứt bỏ chúng ta trước, chứ không phải chúng ta vứt bỏ bọn họ!” Nguyên Chiến giận.
“Thủ lĩnh đại nhân nói không sai!” Trong đám người có tiếng kêu lên, không ít chiến sĩ và phụ nữ nói: “Quan tâm tới bọn họ làm gì! Chúng ta đi đường của chúng ta!”
“Đúng vậy! Bọn họ chẳng quan tâm sống chết của chúng ta đâu!”
“Mặc đại nhân, bọn họ đã có lão tư tế, cậu đừng lo cho bọn họ!”
“Nhưng những đứa trẻ đó vô tội…” Nghiêm Mặc thầm xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình, vẻ mặt khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, hắn ‘bất đắc dĩ’ nói với mọi người: “Vậy tôi nhờ Cửu Phong đại nhân đi theo bọn họ, như vậy, ít nhất bọn họ không cần lo lắng bị dã thú tấn công.”
Để giảm bớt giá trị cặn bã, hắn không thể mặc kệ những người đó, đến bây giờ sách hướng dẫn vẫn chưa tính điểm việc cứu bộ lạc Nguyên Tế cho hắn, điều này chứng tỏ cái gì?
Nghiêm Mặc đoán chừng, có thể sách hướng dẫn vẫn chưa cảm thấy người bộ lạc Nguyên Tế hoàn toàn thoát hiểm, hoặc là có liên quan đến lời hứa hắn nói muốn dẫn bọn họ đến phụ cận Cửu Nguyên an cư. Hắn cảm thấy, đáp án rất có thể là cái sau.
Nguyên Chiến lạnh mặt, không nói đồng ý, cũng không bác bỏ.
“Mặc đại nhân!” Vào lúc này, rất nhiều chiến sĩ cảm thấy mình đã chọn đúng người rồi, Mặc đại nhân chắc chắn thích hợp làm tư tế của bộ lạc hơn so với lão tư tế, Mặc đại nhân đối xử tốt với người của bộ lạc khác như thế, vậy cậu ấy còn đối xử tốt đến mức nào với người của bộ lạc mình đây? Có cậu ấy, bộ lạc nhất định sẽ không có nhiều người bị mang đi ăn thịt, bị vứt bỏ, bị xem như nô lệ để trao đổi.
Hơn nữa… ánh mắt nóng bỏng của các chiến sĩ bắn lên mặt Nguyên Chiến, Chiến đã nói cái gì? Hắn có thể thăng cấp nhanh như vậy, mạnh như vậy đều là nhờ Mặc đại nhân!
Nếu bọn họ đi theo Mặc đại nhân, vậy có phải bọn họ cũng có cơ hội trở thành chiến sĩ cấp năm không?… Không! Dù chỉ là chiến sĩ cấp bốn thôi cũng được!
Liệp thầm tán thành đề nghị của Nghiêm Mặc trong lòng, như vậy so với việc đuổi theo gọi người trở về đi cùng tốt hơn nhiều, bởi vì giữa những người ở lại và những người rời đi đã có một vết rách thật lớn, nếu sau này lại còn đi chung, chỉ sợ cũng sẽ giống như Mặc đại nhân nói, sinh ra rất nhiều mâu thuẫn —— cho dù anh không rõ mâu thuẫn là gì, nhưng nghĩa của từ đó thì có thể hiểu.
“Cũng chỉ có Mặc đại nhân mới làm như vậy. Nếu đổi lại là lão tư tế. Hừ!” Hạ Phì hung hăng phỉ nhổ. Bởi vì cô khá chắc nịch, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị lão tư tế đem ra làm thức ăn, nếu không phải có Liệp và Mãnh che chở, thì cô đã sớm chết.
Hạ Phì như đại diện cho suy nghĩ của mọi người, nếu trước kia còn có người đồng cảm với đám người Nguyên Tế rời đi, thì bây giờ bọn họ chỉ cảm thấy những người đó đã chiếm quá nhiều lợi lộc từ mình.
Sơn Thần Cửu Phong đại nhân sẽ bay theo bảo vệ những người đó suốt chặng đường! Thế thì còn sầu cái gì nữa?
Nhưng Sơn Thần Cửu Phong rõ ràng là thần bảo hộ của bọn họ, mắc cái gì phải đi bảo hộ cho lũ khốn nạn vứt bỏ bọn họ chứ?
Tư tế Tổ Thần – Mặc đại nhân là của bọn họ, Nguyên Chiến chiến sĩ cấp năm là của bọn họ, Sơn Thần Cửu Phong đại nhân cũng là của bọn họ! Là của Cửu Nguyên bọn họ!
Suy nghĩ của mọi người thay đổi, đôi khi chỉ cần một suy nghĩ hơi thay đổi lập trường, thì mọi thứ sẽ khác đi. Lúc này, đừng nói là đồng cảm, tất cả mọi người đều hận không thể bảo Nghiêm Mặc rút lại lời nói vừa rồi, mau mau xuất phát đi thôi.
Nghiêm Mặc thu hết vẻ mặt của hơn ba trăm người vào đáy mắt, hắn rất hài lòng mà cười thầm, tốt lắm, hiệu quả hắn muốn chính là như thế này.
Bây giờ hắn làm như vậy, chẳng những có thể tiếp tục giảm bớt điểm cặn bã, mà còn thu được nhân tâm của hơn ba trăm người, khiến bọn họ không còn tâm lý áy náy nào đối với những người đã rời đi. Mặt khác, những người rời đi đều biết Cửu Phong, chỉ cần thấy Cửu Phong đi theo bọn họ, vào cái ngày hai bên gặp lại nhau, khi biết được chân tướng, nói không chừng hắn còn lung lạc được một phần nhân tâm nữa.
Nguyên Chiến thấy mục đích đã đạt được, lập tức dẫn đầu tiến vào khu rừng, những người khác cũng lục tục theo vào.
Nghiêm Mặc làm trò trước mặt mọi người, thực hiện lời hứa, rất nhiều người tận mắt thấy hắn đi đến bên dòng suối, đưa tay vào miệng huýt một tiếng vang dài.
Cửu Phong cách đó không xa đang chơi đùa với nhãi con Thiết Bối Long liền bay lại, đứng trên tảng đá lớn cạnh Nghiêm Mặc: “Khặc khặc!” Mặc, đừng để ý đám ngu ngốc đó nữa, ta mang cậu đi chơi, cách đây không xa ta phát hiện một chỗ chơi vui lắm.
Nghiêm Mặc giơ tay nhón chân vuốt ve mớ lông mềm trước ngực nó.
Cửu Phong được sờ thoải mái liền phát ra tiếng kêu ục ục.
Nghiêm Mặc bảo Cửu Phong cúi đầu, nói khẽ gì đó với nó.
Cửu Phong nghe xong liền xù lông, nó không chịu, tức giận “khặc khặc” một hồi, sau đó được an ủi, mới miễn cưỡng đồng ý.
“Kiệt ——” Vậy cậu phải nhanh nhanh ra khỏi khu rừng, cậu cứ ra muộn một ngày, là ta ăn mười con quái hai chân!
“Được, tao nhất định sẽ nhanh nhanh ra khỏi rừng.” Nghiêm Mặc nghĩ thầm, mày muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, có điều mày nói mày không ăn quái hai chân mà?
“Kiệt ——” Ta sẽ không quan tâm chúng!
“Không cần mày quan tâm, chỉ cần mày đi theo bọn họ là được, mày cứ đi chơi ở ngoài, mày có thể cùng một nhà Thiết Bối Long đùa giỡn với bọn họ, hù dọa bọn họ một chút.”
“Kiệt?” Được hả? Trước đó cậu nói không thể mà!
“Không phải ai cũng giống nhau. Người đi theo tao mới là người một nhà, về sau đều là con dân của mày. Còn đám người đi bên ngoài cánh rừng, không tính!”
“Kiệt ——” Cửu Phong vui vẻ, nó đã sớm muốn bắt mấy con quái hai chân chơi đùa một chút.
“Đừng đùa quá trớn, bọn họ yếu lắm, mày tìm mấy con lớn mà chơi, còn nữa, cố gắng đừng đùa chết người ta.”
“Kiệt!” Biết rồi.
Một người một chim sau khi thương lượng xong, Nghiêm Mặc liền đi theo đội ngũ tiến vào khu rừng.
Nhân số được kiểm kê ba lần, người trọng thương đi bên trong, bọn họ tổng cộng có ba trăm ba mươi lăm người, chiến sĩ chiếm gần hai trăm.
Khi mọi người tiến vào rừng đều rất căng thẳng, đây là do trước khi đi Nguyên Chiến nhiều lần ra lệnh và giảng giải cho bọn họ hiểu tại sao phải cẩn thận khi vào rừng, không có ai dám mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng một cách kỳ lạ, ngay cả con nít chưa hiểu chuyện cũng không dám làm ầm ĩ.
Nguyên Chiến là người dẫn đường, mọi người đi theo sau hắn.
Tộc Phong dẫn đường phía trước dựa theo bản đồ lộ tuyến mà Nghiêm Mặc cung cấp, nhưng tộc Phong không có ra mặt, đều trốn trong chỗ tối, ngoại trừ Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, những người khác không thể phân biệt tộc Phong và cây phong bình thường.
Nguyên Chiến có một loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng hắn không nhìn thấy bóng dáng người cây tộc Phong, nhưng hắn lại biết nên đi như thế nào, tựa hồ như cây cối trong khu rừng đang nói cho hắn biết rõ phương hướng, loại cảm giác này giống như khi hắn đi dưới lòng đất vậy.
Có lẽ hắn nên hỏi Mặc một chút, thứ hạt giống biến mất trong cơ thể hắn có phải không chỉ đơn giản là cái lá non mềm mềm mọc ra ở ngực hắn hay không? Có phải nó có ảnh hưởng lớn đối với thân thể hắn không?
Mặc nói hắn đã dung hợp với hạt giống kia, nhưng rốt cuộc là sao?
Có phải hắn cũng có thể khống chế thực vật giống như khống chế đất đá không?
Ngoại trừ Nguyên Chiến, cả Băng và hai mươi bảy chiến sĩ cũng cảm thấy lúc bấy giờ tựa hồ đi trong rừng dễ hơn rất nhiều, đến lúc này, bọn họ còn chưa biết làm sao mà mình sống lại được, chỉ biết là Mặc đại nhân đã trao đổi với tộc Phong, để tộc Phong cứu bọn họ.
Nghiêm Mặc đã hứa với lão Tát Mã sẽ không nói ra chuyện hạt Bả Tử, cho nên dù Nguyên Chiến có hỏi, hắn cũng chỉ bơ đi, không trả lời.
Những ngày đi băng qua khu rừng rất buồn tẻ, không biết là do đường đi tộc Phong dẫn vốn an toàn, hay dã thú trong rừng cảm nhận được sát khí của chiến sĩ cấp năm và gần hai trăm chiến sĩ nên đều trốn đi, dọc đường mặc dù có người bị thương, nhưng trên cơ bản đều là thương dưới lòng bàn chân, bị tảng đá hoặc nhánh cây cắt rách da, vân vân. Nghiêm trọng nhất là một đứa nhỏ không hiểu chuyện thèm ăn, ăn quả mọng ven đường, suýt chút nữa chết vì ngộ độc, lúc ấy Nghiêm Mặc đang định mạo hiểm tìm một cơ hội đưa đứa nhỏ này vào phòng thí nghiệm để cứu, thì tộc Phong đưa thuốc giải độc của quả mọng tới.
Có điều chúng nó vẫn không ra mặt, chỉ đưa thuốc giải cho Nguyên Chiến.
Thằng bé được cứu, đội ngũ lại tiếp tục xuất phát.
Lúc đi, Nghiêm Mặc phát hiện tộc Phong vẫn có điều giấu bọn họ, chúng nó dẫn đường có vài chỗ không giống như bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp cho hắn.
Vì sao hắn biết được điều này?
Bởi vì tấm bản đồ kia như được ếm bùa, nó giống một cái vệ tinh dò đường, phàm là nơi hắn đi qua có một điểm đỏ di động, điều này giúp hắn biết rõ mình lệch khỏi lộ tuyến ban đầu bao nhiêu.
Cũng may, phương hướng vẫn đúng, hơn nữa đường đi lệch khỏi lộ tuyến đã định không quá nhiều, trên cơ bản có thể xem như là song song. Nếu dựa theo lộ tuyến mà sách hướng dẫn cung cấp, có lẽ bọn họ sẽ đi băng qua trung tâm của khu rừng.
Những ngày đi trong rừng, Nguyên Chiến vẫn luôn làm theo lời hứa với lão Tát Mã, hạn chế săn bắt dã thú trong rừng, mỗi lần chỉ được lấy đủ thịt cho mọi người ăn no sáu phần.
Có điều, trong rừng còn có rau dại và nấm để bổ sung, nên mọi người cũng không đói lắm.
Dọc đường đi Nghiêm Mặc thu hoạch được không ít, khu rừng đen là một vùng đất trù phú, chỉ tiếc không có thời gian để hắn cẩn thận tìm kiếm, có điều đi một đường như vậy, hắn cũng phát hiện cây hành, cây gừng dại, và rất nhiều thảo dược mà hắn cần gấp.
Lúc thấy gừng dại, Nghiêm Mặc thiếu chút nữa cười tới toét miệng, thứ này trên ý nghĩa chiến lược không khác gì cây bông!
Khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc dẫn người đi trong rừng, thì người của bộ lạc Nguyên Tế đi đường vòng vui mừng phát hiện, Sơn Thần Cửu Phong vẫn luôn đi theo bọn họ.
Mới đầu Cửu Phong đi theo bọn họ, bọn họ còn căng thẳng hồi lâu, sợ Sơn Thần Cửu Phong biết bọn họ vứt bỏ cậu tư tế thiếu niên.
Mà Cửu Phong quả thật có trừng phạt bọn họ, nó dùng móng vuốt quắp các chiến sĩ cường tráng của bộ lạc ném cho nhãi con Thiết Bối Long chơi đùa, làm bọn họ phải đuổi theo nhãi con Thiết Bối Long!
Đáng thương cho những chiến sĩ đó sau khi được kéo trở về, đều mệt đến mức miệng sùi bọt mép.
Tù trưởng Hào cũng không tránh được kiếp này, ông chủ động cầu xin Cửu Phong, bảo nó tha cho bọn họ, kết quả bị Cửu Phong bắt lấy ném đi, khi Hào sắp rơi xuống đất, nó lại lao tới tóm lấy ông, cứ như thế, vứt rồi bắt bắt rồi vứt vài lần, thiếu chút đùa cho Hào chết tươi.
Lão tư tế Thu Thực sợ hãi, muốn giết người hiến tế cho Cửu Phong, kết quả khi bọn họ muốn làm thì Cửu Phong lại dùng cánh quạt bay mọi người.
Lão tư tế cho rằng Cửu Phong không thích đám người hiến tế, liền đổi một đám khác, lại bị Cửu Phong quạt bay, tiếp tục vài lần, cuối cùng hiểu ra Sơn Thần Cửu Phong căn bản chướng mắt trò hiến tế của bọn họ.
Nhưng sau mấy lần hiến tế thất bại đó, lão tư tế cảm thấy Sơn Thần đại nhân hình như có chút hảo cảm với mình, có khi còn ném cho mình một cái đầu sơn dương.
Hơn nữa Cửu Phong không có rời đi, luôn cùng một nhà Thiết Bối Long bay theo sau bọn họ, bảo hộ dọc đường đi, lão tư tế nhịn không được đắc ý nghĩ: Lão đã được Sơn Thần đại nhân chấp nhận, vậy về sau có phải lão sẽ có nhiều sức mạnh hơn nữa không? Có phải Tổ Thần đại nhân cũng sẽ bước vào mộng gặp lão không?
Nếu thật là vậy, lão muốn cầu xin Cửu Phong, cầu xin Tổ Thần ban cho lão tuổi thọ dài hơn, lão chưa muốn chết. Mặt khác, lão không muốn làm tư tế giống trước kia, khi về già sẽ biến thành kẻ ngốc, vì thế đến bây giờ lão không dám truyền thừa toàn bộ tri thức cho Thu Ninh, mà chỉ dạy cậu ta phần đơn giản nhất, bởi vì lão tin rằng, một khi Thu Ninh trưởng thành, năng lực của lão sẽ bị Thu Ninh ‘hút’ đi.
Nếu Tổ Thần có thể khiến lão trở về làm thiếu niên, vậy càng tốt. Thu Thực nhớ rất rõ mái tóc bạc của tên tư tế thiếu niên kia đã chuyển thành tóc đen!
Theo thời gian, lão tư tế càng lúc ảo tưởng càng nhiều, thậm chí lão còn nói với Hào: Về sau tới Cửu Nguyên rồi, bọn họ có thể trực tiếp chiếm lấy lãnh địa bộ lạc Cửu Nguyên, vì thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đều đã chết, bộ lạc Cửu Nguyên không thể không có tư tế, mà Sơn Thần Cửu Phong đại nhân đã chấp nhận lão rồi, lão làm tư tế Cửu Nguyên cũng chính là thần ý của Tổ Thần và Già Ma đại thần.
Hào không trả lời lão, lão tư tế liền xem như Hào đã cam chịu.
Nhưng lão tư tế không biết, khi lão tìm Hào nói chuyện, thì Cửu Phong đi theo sau mình cũng đang bàn tán với nhãi con Thiết Bối Long.
“Kiệt! Cái lão quái hai chân kia thật ngu! Lão tự trói một đám quái hai chân lại tới cho ta quạt chơi, ta vừa quạt một cái, bọn chúng liền lăn đi thật xa!” Cửu Phong tỏ vẻ: Lòng trẫm rất vui.
“Uông!”
“Khặc khặc! Lão còn uốn uốn éo éo, nhảy tới nhảy lui, còn phun khói nữa!”
“Uông!”
“Kiệt! Ngay cả cái đầu dê ta ăn còn thừa ném cho lão, để lão tự lấy đầu mình xuống cho ta chơi, mà lão không hiểu! Đúng là đồ ngu! Kiệt ——!”
Cùng lúc đó, trên cùng một đại lục, bên kia mảnh đất rộng lớn.
Sau khi Đại Vu đời trước trở về vòng tay Mẫu Thần, Đại Vu đời này tên Triết Lê liền đảm nhận vị trí đang đầu đầy mồ hôi nằm nhoài bên cạnh ao nước thánh, cố sức ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt chỉ toàn tròng trắng, không có con ngươi.
Thủ lĩnh của bộ lạc, tù trưởng Phụ Điển chính trực tráng niên quỳ xuống trước mặt Triết Lê, nâng cổ tay gã lên: “Đại Vu của ta, ngài muốn nói với ta điều gì?”
Triết Lê bắt lấy cổ tay ông, móng tay đâm vào thịt Phụ Điển, thân thể gã run rẩy, dùng hết sức lực, trợn đôi mắt trắng dã nói ra tiên đoán đầu tiên sau khi gã kế thừa vị trí Đại Vu cho Phụ Điển nghe:
“Quả Vu Vận! Ta thấy quả Vu Vận! Nó đang đi trong khu rừng màu đen, trước khi người cá sống trong nước đón nhận nó… bộ lạc phải có được nó! Quả Vu Vận phải là của bộ lạc Đỉnh Việt!”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương