Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn <img alt="036d43cce2a344a17f90b8b1211b6330 - Copy" src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/036d43cce2a344a17f90b8b1211b6330-copy.jpg" data-pagespeed-url-hash=3972817433 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Tranh rút thanh giáo ra cắm xuống mặt đất: “Tôi sẽ tiến vào rừng, người muốn rời đi, thì bây giờ cứ đi đi.” “Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đi ra ngoài tìm người, mất tích một ngày một đêm, điều này làm cho bộ lạc Nguyên Tế lâm vào cảnh tượng bất an và hoảng loạn. Rất nhiều người khẩn cầu tù trưởng Hào, bảo ông mau mau dẫn mọi người rời khỏi nơi nguy hiểm này, thậm chí còn có không ít người đưa ra ý kiến quay về chỗ ở cũ của bộ lạc Nguyên Tế. Cũng có một ít người, những người này lấy Tranh và Đại Hà dẫn đầu, tỏ vẻ mình muốn tiến vào khu rừng đen tìm kiếm, tìm không thấy thì sẽ không trở lại. Bộ lạc Nguyên Tế gặp phải sự cố không ngờ tới vào lúc này, liền chia làm hai phe rõ ràng. Lão tư tế Thu Thực lại nằm ngoài dự đoán của mọi người mà không châm chích hay nói mát, chỉ lạnh mặt nhìn mọi người ầm ĩ. Cửu Phong… đối với chuyện của quái hai chân không có chút hứng thú, nó muốn tìm Mặc chơi nhưng không tìm thấy nó cũng chẳng để ý, có quái hai chân quỳ trên đất hô lớn cái gì đó với nó, nó hiểu quái hai chân kia nói gì, nói rằng Mặc đã xảy ra chuyện, Mặc không thấy đâu nữa, nhưng nó chỉ nghĩ quái hai chân này đang lừa nó. Nếu Mặc xảy ra chuyện thì Mặc nhất định sẽ dùng kèn gọi nó, đây là giao ước giữa bọn họ. Cho dù Mặc không kịp thổi kèn, thì… Cửu Phong quét mắt nhìn về phía đàn ong Ăn Thịt đáng ghét đang bay tới bay lui trong rừng, nó nghe Mặc nói rồi, đàn ong này để lại là để bảo vệ cho đám quái hai chân này, nếu Mặc xảy ra chuyện, đàn ong nhất định sẽ làm theo bản năng, vứt bỏ mệnh lệnh bây giờ rồi nhanh chóng đi cứu ong chúa của mình. Cho nên Mặc chắc chắn không sao hết. Có điều Cửu Phong không ưa gì khu rừng đen rậm rạp kia, nó ghét rừng, vì cánh quá nó quá lớn nên không bay vào được! “Phốc phốc phốc!” Cửu Phong phun lưỡi dao gió qua, tước rớt không ít cành cây. Một nhà ba con Thiết Bối Long lười biếng nằm bò ở cạnh rừng cây, nhãi con Thiết Bối Long vừa ăn bữa sáng xong, đang muốn vận động, thấy Cửu Phong tước nhánh cây, chắc là nó cảm thấy chơi có vẻ vui, nên đứng lên, cào chân xuống mặt đất, hạ thấp đầu rồi rầm rập vọt tới cái cây ở ven rừng. “Ình!” Cái cây đáng thương run rẩy một trận, cũng may Thiết Bối Long hạ thủ lưu tình, không dùng nhiều sức tông vào nó. Nhãi con Thiết Bối Long đi tới đi lui ở khu cây cối mọc thưa, chọn cái cây thô to nhất, rồi dùng thân thể tựa lên cọ cọ: “Uông!” Đã ngứa quá đi! Mà lúc này, nội bộ bộ lạc Nguyên Tế đã tới hồi tranh luận kịch liệt nhất. “Tranh, Đại Chiến là chiến sĩ cấp bốn, ngay cả cậu ta đi vào mà còn không trở ra được, thì các cậu đi vào… các cậu có nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào không?” Hào đau đầu nói. Tranh rất bình tĩnh: “Chiến là thủ lĩnh của chúng tôi, Mặc đại nhân là tư tế của chúng tôi, Cửu Nguyên không thể không có bọn họ. Mặc kệ như thế nào, chúng tôi phải đi vào.” Đại Hà đứng bên cạnh Tranh, không nói gì, nhưng vẻ mặt anh đã cho người khác biết, suy nghĩ của anh cũng giống Tranh. Lão tư tế vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này chợt mở miệng: “Tranh, các cậu không nhận mình là chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế nữa à?” “Thu Thực!” Hào tức giận mắng. Lão tư tế lại chỉ nhìn về phía Tranh. “Tôi cho rằng, khi chúng tôi bị xem như nô lệ mà trao đổi cho Mặc đại nhân, chúng tôi đã không còn là chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế nữa.” Giọng Tranh nghe rất bình đạm. Lão tư tế lại nói: “Bây giờ các cậu có thể trở về. Nguyên Chiến và tên tư tế kia nói không chừng đã chết trong đó, các cậu không cần phải…” “Chúng tôi cần phải!” Tranh cắt ngang lời lão tư tế: “Tôi đã dùng chiến hồn thề, nguyện trung thành với bộ lạc Cửu Nguyên và Mặc đại nhân, tư tế và thủ lĩnh của bộ lạc gặp phải nguy hiểm, thì chiến sĩ của bộ lạc làm sao có thể lùi bước!” Có người cảm thấy lời Tranh nói thật ngu xuẩn, nhưng đa số các chiến sĩ đều cho rằng lời thề chiến hồn là không thể làm trái, Tranh làm như vậy mới là chiến sĩ đích thực. Hào hoàn toàn không cảm thấy Tranh ngu xuẩn, bởi vì người này là Tranh, cho nên ông mới yên tâm nhất, nhưng cũng vì thế, ông rất hy vọng Tranh có thể ở lại. “Nguy hiểm của bộ lạc Nguyên Tế không còn nữa, bộ lạc nhiều người như vậy, ở đâu cũng sống được cả, Mặc đại nhân đã nói rõ đường đi đến Cửu Nguyên cho mọi người, mọi người đi đến Cửu Nguyên, hay tìm chỗ ở khác đều được.” Tranh rút thanh giáo ra cắm xuống mặt đất: “Tôi sẽ tiến vào rừng, người muốn rời đi, thì bây giờ cứ đi đi.” Người của bộ lạc Nguyên Tế đã sớm thu dọn hành lí, chuẩn bị đầy đủ, tùy thời đều có thể xuất phát. Nơi này quá nguy hiểm, nếu không phải vì tìm người, thì bọn họ đã sớm rời đi rồi. Cuối cùng Hào nhìn thật sâu vào mắt Tranh, ông là tù trưởng của bộ lạc Nguyên Tế, ông không thể mạo hiểm để người của bộ lạc tiếp tục ở lại chỗ này. Hào giơ cánh tay lên, gầm lớn một tiếng. Mọi người nhao nhao ôm đồ, khiêng hành lý, có vài người nhanh trí, bảo lão tư tế giành lấy đàn ngựa, Nguyên Chiến và Mặc đại nhân không còn nữa, ba mươi con ngựa này là của bộ lạc, đây là tài sản quý giá nhất! Tranh chú ý tới điều này, anh cười lạnh trong lòng, cho rằng Nguyên Chiến và Mặc đại nhân không còn là có thể nuốt hết ngựa của bọn họ ư? Bộ tưởng Cửu Phong đại nhân chết rồi hả?! Tranh không phải thằng ngu, là một người linh hoạt cơ trí, cho dù anh có ngu cách mấy cũng không thể dẫn một đống người đi tìm chết khi thủ lĩnh và tư tế bộ lạc Cửu Nguyên đều đã không còn. Anh không suy xét cho mình, thì cũng phải suy xét cho các chiến sĩ và phụ nữ trẻ em. Vì sao anh nhất quyết phải đi tìm bọn Nguyên Chiến? Bởi vì anh căn bản không tin họ đã chết. Nếu Mặc đại nhân xảy ra chuyện, Cửu Phong đại nhân sẽ không có chút phản ứng nào ư? Không nói đến Nguyên Chiến, Mặc đại nhân là tư tế được Tổ Thần truyền thừa, một tư tế như vậy sao có thể dễ dàng chết trong khu rừng đen? Không hiểu sao Tranh lại tin tưởng cậu thiếu niên tóc bạc đã biến thành tóc đen kia còn hơn cả Nguyên Chiến, anh tin tưởng vững chắc, ngay cả chết trận, Mặc đại nhân cũng sẽ không chết! Mà chỉ cần Mặc đại nhân không chết, thì Chiến chắc chắn cũng sẽ không chết. Có lẽ logic của Tranh rất đơn giản, nhưng anh đoán đúng rồi. Có điều, với tình huống trước mắt, rất ít người nhìn thấu được điểm này. Tín ngưỡng là sức mạnh, điều đó đã thể hiện rõ ràng ở Tranh, Đại Hà và Lam Điệp. Bọn họ tin tưởng vững chắc rằng, cho dù là chết trận, Mặc đại nhân cũng sẽ không chết được. Lam Điệp muốn cướp đàn ngựa, nhưng bị Tranh cản lại, tuy ngựa rất quý giá, nhưng bây giờ tìm được Chiến và Mặc đại nhân mới là điều quan trọng. Đám người tách ra, đầu tiên là chiến sĩ, sau đó là phụ nữ và trẻ con. Ngay từ lúc đầu Thảo Đinh đã đứng ở phía Tranh. Vợ Đại Hà, Hạt Thổ và hai đứa nhỏ cũng ôm túi da thú đi ra từ trong đám người, bước ra sau Đại Hà. Lục Diệp ôm Ấu Thanh, cõng một cái túi to chạy đến bên người Lam Điệp. Hạ Phì thì có thân hình to khỏe béo tốt, tay xách vai khiêng, có vài thứ không chịu bỏ lại, Liệp nhìn mà buồn cười, đi qua hỗ trợ. Mấy người phụ nữ này vừa nhích, thì rất nhiều phụ nữ cũng mang theo con mình đi qua. Nhưng không phải tất cả phụ nữ của các chiến sĩ ở lại đều chọn ở lại cùng chồng và chủ nhân của mình, có vài chiến sĩ ở lại lộ ra vẻ thất vọng trong đáy mắt, có vài chiến sĩ thì bắt đầu do dự. Người phụ nữ của Tranh cúi đầu, đứng trong đám người không nhúc nhích, cô ta cảm thấy người đàn ông của mình thật ngu xuẩn. Tranh thấy cô ta không đi qua, trong lòng dâng lên chút khó chịu, nhưng anh siết chặt nắm tay để kiềm chế. Người chọn ở lại cùng Tranh có không ít, mà phụ nữ và trẻ con thì chiếm phần lớn, có chừng hơn ba trăm người. Trong đó không ít là chiến sĩ cấp ba, đại bộ phận đều là người tộc Tức Nhưỡng, người tộc Phi Sa cũng không ít, mà điều khiến người khác kinh ngạc là trong đó còn có vài người tộc Hắc Nguyên, ngoại trừ vợ con nhà Lam Điệp được Nghiêm Mặc cứu, thì có Vân Ưng trong lúc sắp chết được Nghiêm Mặc cứu về, chiến sĩ cấp ba Bộ Nga cũng ở trong đó! Lựa chọn của Bộ Nga hiển nhiên làm tất cả mọi người không đoán trước được, ngay cả Tranh cũng lộ vẻ kinh ngạc, Lam Điệp và Vân Ưng thấy Bộ Nga đi tới, hai người liền đấm nhẹ anh một quyền. Lão tư tế tức giận, lão cảm thấy đây là phản bội! Dưới sự trợ giúp của Thu Ninh, lão tư tế bò lên trên một tảng đá lớn, chỉa quyền trượng vể phía đám người đứng chung một chỗ với Tranh quơ quơ: “Tụi bây thật sự muốn đi chết đấy à? Ngay cả chiến sĩ cấp bốn đi vào mà còn không ra được, thì tụi bây đi vào cũng chỉ biến thành đất cho khu rừng đen mà thôi! Tụi bây không nghĩ cho mình, thì cũng nghĩ cho vợ con tụi bây chứ! Chẳng lẽ tụi bây muốn bọn họ cùng theo tụi bây đi chết?” Đám người sau lưng Tranh có không ít kẻ bị dao động. Tranh lạnh lùng nhìn lão tư tế, rồi xoay người nhìn những ai đi theo mình, giọng của anh không cao không thấp, nhưng đủ để mọi người nghe thấy: “Thu Thực đại nhân nói đúng. Người cùng tôi đi tìm thủ lĩnh đại nhân và Mặc đại nhân, rất có thể sẽ không ra khỏi khu rừng đen được nữa, ai muốn rời đi thì cứ đi theo tù trưởng đại nhân, phụ nữ và trẻ con cũng vậy. Mà người ở lại, ngoại trừ phụ nữ và trẻ con, đều phải cùng tôi tiến vào rừng!” Sau một lúc im lặng, có vài người lục tục đi ra, bước qua chỗ Hào. Những người này có rất nhiều người là nô lệ, bọn họ suy nghĩ rất thực tế, lúc trước muốn đi theo Nguyên Chiến và Mặc đại nhân, là bởi vì bọn họ cảm thấy sống ở Cửu Nguyên có lẽ sẽ tốt hơn sống ở Nguyên Tế, bọn họ muốn thoát khỏi thân phận nô lệ. Nhưng bây giờ kia hai người rất có thể đã chết, nếu bọn họ ở lại thì nhất định phải cùng tiến vào khu rừng đen chịu chết, nếu vậy, còn không bằng ở lại bộ lạc Nguyên Tế, có khi bọn họ còn tìm được cơ hội đào tẩu. Lão tư tế còn muốn cố gắng, tranh thủ kéo lại nhiều người. Quả thật lão không thích người tộc Tức Nhưỡng, nhưng khi bộ lạc tìm kiếm chỗ ở mới, người càng nhiều thì càng an toàn, huống chi những người này chẳng những có thể chiến đấu cho bộ lạc, săn thú và tìm thức ăn cho bộ lạc, thời điểm cần thiết còn có thể dùng làm nô lệ để trao đổi, mà phụ nữ càng không thể thiếu trong việc kéo dài đời sau của bộ lạc. Nhưng khi lão tư tế định mở miệng lần nữa, thì đám người bên chỗ Hào đột nhiên xôn xao. Hào rống một tiếng trầm thấp, tiếng rống đầy tức giận và bi thương. Cam Vũ cõng con mình, hai tay trống trơn, không mang theo gì, đi ra từ trong đám người, bước về phía Tranh. “Cam Vũ!” Hào không thể tin được. Cam Vũ hơi dừng chân một chút, quay đầu lại, chị ta nói: “Mặc đại nhân sẽ không xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ ra khỏi khu rừng đen, em và những người phụ nữ khác sẽ ở bên ngoài chờ họ về.” “Vì sao?!” Hào không hiểu vì sao vợ mình lại phản bội mình. Cam Vũ không trả lời, mà nhìn về phía lão tư tế. Đường đi rất xa, không ai biết tiếp theo sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chị ta chỉ không muốn con mình lại bị xem như thức ăn hay nô lệ để trao đổi. Trong nháy mắt, Hào hiểu ra. Ông nhắm mắt lại, vung tay lên, không để ý tới lão tư tế còn đứng trên tảng đá lớn nữa, quay đầu dẫn mọi người đi theo phương hướng đã định. Thu Thực muốn mắng Cam Vũ vài câu, nhưng thấy cả đội rời đi, liền cuống quít bảo Thu Ninh dìu mình xuống, giận đùng đùng đuổi theo Hào. Cửu Phong bay trên không trung, nó cảm thấy thật kỳ quái, đám quái hai chân này đang làm cái gì thế? Vì sao một đám đi mất, còn một đám ở lại? Cửu Phong không thấy Nghiêm Mặc trong đám người rời đi, nên nó đương nhiên sẽ không đi theo. Chỉ tò mò nhìn trong chốc lát, rồi không thèm quan tâm tới nữa. Nhìn theo bóng Hào dẫn người đi xa, Tranh quay đầu lại đối mặt với những người đứng sau mình: “Mọi người thật sự đã quyết định rồi? Tôi tin chắc Chiến và Mặc đại nhân vẫn chưa chết, nhưng cũng có thể tôi đoán sai, theo tôi tiến vào khu rừng đen rất có thể chỉ có con đường chết, người vẫn còn lưỡng lự có thể ở lại bảo vệ phụ nữ và trẻ con, nếu vào sáng ngày thứ tư chúng tôi còn chưa trở về, thì mang bọn họ đuổi theo Hào. Bộ Nga và Lam Điệp ở lại!” Bộ Nga và Lam Điệp không đồng ý, Tranh thuyết phục bọn họ: “Nếu chúng tôi không trở về, thì có người đưa bọn họ an toàn đến Nguyên Tế, lão tư tế cũng sẽ tiếp nhận mọi người, chỉ cần mọi người nói mình ở lại là để mang phụ nữ và trẻ con về mới giả vờ muốn đi theo tôi.” Không phải ai cũng tình nguyện chờ ở chỗ này, Thảo Đinh, Hạt Thổ và Lục Diệp đều muốn tiến vào khu rừng đen. Chồng và chủ nhân của các cô đều rất cảm động, rồi lại bất đắc dĩ, khu rừng đen quá nguy hiểm, bọn họ đều mạo hiểm đi vào hẳn sẽ phải chết. Mấy cô vừa phản đối một chút, những người phụ nữ khác cũng nói không muốn ở lại chờ, Bộ Nga và Lam Điệp vốn dĩ không muốn bị bỏ lại, vừa thấy thế, lập tức kêu: Dứt khoát đi cùng nhau đi! Được! Tranh cũng bất đắc dĩ, ồn ào một hồi, lại chẳng ai chịu ở lại, ngay cả Cam Vũ cũng thà đi theo mọi người tiến vào rừng, còn hơn ở lại bên ngoài cùng những người phụ nữ khác. Chắc Cam Vũ là người tin tưởng Nghiêm Mặc nhất trong số các cô ở đây ngoại trừ Thảo Đinh. Cũng may Tranh là người có trái tim nóng và cái đầu lạnh, cuối cùng vẫn không cho phép chuyện náo loạn này xuất hiện. Hơn nữa, đừng nói tới phụ nữ và trẻ con, ngay cả chiến sĩ, anh cũng không định mang vào hết. Lúc nãy khi còn lão tư tế ở đây, anh nói như vậy, là muốn loại hết đám người đang do dự. “Tôi chỉ mang hai mươi chiến sĩ vào rừng, những người khác ở lại bên ngoài! Ba ngày sau nếu chúng tôi không trở về, thì không ai được đi vào, mọi người phải cùng Liệp và Bộ Nga rời đi! Dù thế nào cũng phải đuổi theo người của bộ lạc Nguyên Tế, dù là đến nơi khác thành lập bộ lạc mới cũng được.” Thái độ của Tranh rất kiên quyết, thậm chí còn nói thẳng ra rằng mang theo nhiều người chỉ tổ trở thành gánh nặng. Quả thật anh tin Chiến và Mặc đại nhân, nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho những người ở lại. Có lẽ Liệp là người hiểu rõ suy nghĩ của anh nhất, hai tộc Tức Nhưỡng, Phi Sa trải qua biến cố lần này của Nguyên Tế, cơ hồ đã hoàn toàn cách lòng với tộc Hắc Nguyên, đặc biệt là khi bọn họ bị bộ lạc xem như nô lệ mà trao đổi cho Mặc đại nhân, bọn họ chẳng còn muốn đi theo Nguyên Tế nữa, dù đi theo, thì rất có khả năng sẽ bị lão tư tế dần dần giải quyết sạch. Bọn họ ở lại tìm Chiến và Mặc đại nhân, có thể tìm được là quá tốt, nếu không tìm được, ý của Tranh chắc là muốn mọi người thành lập một bộ tộc mới. Chiến sĩ tự nguyện đi vào khu rừng có không ít, cuối cùng Tranh chọn ra hai mươi người, hai mươi người này đều có một đặc điểm, tất cả đều là mấy người thông minh thức thời. Khi mọi người đi đến bìa rừng, mặt ai nấy đều đầy mang vẻ bi tráng mà tiễn đưa hai mươi mốt người họ. Có vài người phụ nữ và trẻ con còn khóc thút thít. Tiếng khóc đau thương và ly biệt truyền vào khu rừng, cây cối rung lên, có hai người một cao một thấp dẫn theo một đội chiến sĩ đi ra từ giữa rừng cây rậm rạp. “Tôi nói này, đang êm đẹp mà khóc cái gì vậy?” Nghiêm Mặc mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi ra: “Còn Tranh nữa, các anh đứng đây là định tiến vào rừng hả?”