Dị Thế Lưu Đày
Chương 127
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=CyRA8hQW8AAZ1d6 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/cyra8hqw8aaz1d6.jpg" data-pagespeed-url-hash=2325170821 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Con muốn ăn cái gì? Ba cho con!
Máu… thật nhiều thật nhiều máu…”Cửu Phong vừa xuất hiện, đám người vây quanh Nghiêm Mặc lập tức phần phật tản ra hết.
“Kiệt ——!” Cửu Phong thấy Nghiêm Mặc, liền lao xuống.
Mặc, ta mang đồ ăn ngon về cho cậu nè!
Nghiêm Mặc tuy rất mệt và suy yếu, nhưng thấy Cửu Phong hắn liền nhịn không được mỉm cười.
Cửu Phong đáp xuống bên cạnh hắn, thả thứ quả màu trắng ngà vào ngực Nghiêm Mặc, rồi dùng cái mõm thật lớn củng củng mặt hắn: “Ục ục.” Sao cậu lại biến thành cái dạng này? Còn nằm trên mặt đất nữa? Đừng ngủ, dậy ăn trái cây rồi chơi với ta.
Nghiêm Mặc không ngăn cản Cửu Phong chạm vào mình, trước đó hắn đã đồng ý chúc phúc sinh mệnh một lần cho Cửu Phong. Dù muốn ngăn cản, thì lúc này hắn cũng quên mất, vì mọi lực chú ý của hắn bây giờ đã bị thứ quả trong ngực hấp dẫn.
Thứ quả màu trắng ngà, nửa trong suốt này có một sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, tựa như kẻ tham tài tìm được kho báu, tựa như người lữ hành sắp chết khát trong sa mạc tìm được một dòng suối.
Cái cảm giác thỏa mãn khi thứ mình cố gắng theo đuổi thật lâu, nay được đưa đến trước mắt mình, tràn ngập toàn thân Nghiêm Mặc.
Cầm lấy nó, nó nên thuộc về mày! Nó là của mày! Không để bất luận kẻ nào cướp nó đi.
Nếu là bình thường, lúc này Nghiêm Mặc đã sớm không thể nhúc nhích gì nữa, ấy vậy mà không biết hắn lấy chút sức lực từ đâu ra, nâng tay phải, đặt lên thứ quả ấy.
Nước mắt tràn ra, mà hắn lại không hề hay biết, hắn ôm thứ quả đó, thân thể cuộn tròn, tựa như một thai nhi, bảo vệ nó trong ngực mình.
Cửu Phong định dùng mõm cọ cọ hắn, nhưng thấy hắn càng già thêm thì chợt nhớ tới chuyện trước đó Mặc đã nói với mình, nói đừng tùy tiện chạm vào Mặc.
“Khặc khặc.” Mặc, cậu làm sao vậy?
Nghiêm Mặc ôm thứ quả đó, nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể nhích sang bên trái một chút, lại nhích sang bên phải một chút, nhích tới nhích lui như không biết nên giấu nó vào chỗ nào.
Theo từng cái vuốt ve của hắn, quả trái cây có hơi khô héo từ sau khi bị Cửu Phong ngắt xuống dần trở nên căng mọng và trong suốt, năng lượng của Nghiêm Mặc cũng tiêu hao càng lúc càng rõ ràng, nhưng tinh thần hắn bây giờ lại cực kỳ phấn khởi, hoàn toàn không chú ý tới điểm này.
Người xung quanh vì Cửu Phong xuất hiện mà cách ra khá xa, ngay cả Đại Hà cũng không dám tới gần, bởi vì ai mà dám tới gần, thì sẽ bị Cửu Phong phun lưỡi dao gió.
Nguyên Chiến không có ở đây, nếu không, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện ra điểm bất thường của Nghiêm Mặc.
Lúc này, Nghiêm Mặc tựa như bị thứ quả đó mê hoặc, hắn cảm thấy nó đang gọi mình, nó đang muốn nói cái gì đó, đang khát khao cái gì đó.
Hồng Sí và Phi Thứ bay tới bay lui quanh Nghiêm Mặc, cũng không biết nên làm gì với thứ quả kia.
“Đô Đô…” Nghiêm Mặc thấy thứ quả trong lòng bỗng biến thành bảo bối của hắn, bảo bối nhỏ giọng khóc thút thít, kêu đói.
Con muốn ăn cái gì? Ba cho con!
Máu… thật nhiều thật nhiều máu…
“Máu? Con muốn máu? Ba cho con, cho con hết!” Nghiêm Mặc đã không phân biệt được thứ mình ‘nghe thấy’ là ảo giác hay là thật, hổ thẹn và nhớ nhung cùng sự cưng chiều dành cho con trai độc nhất làm hắn không chút do dự lấy dao giải phẫu ra rạch một đường trên tay mình.
Máu loãng chảy xuống theo đường chỉ tay, nhỏ lên thứ quả đó, Nghiêm Mặc sợ không đủ, áp cả bàn tay mình lên nó.
Hắn có thể cảm giác được bề mặt da thứ quả ấy đang liếm mút máu mình, một lượng lớn máu nhanh chóng xói mòn.
Nhưng Nghiêm Mặc không hề sợ hãi, cũng không nghĩ điều này có gì bất thường, thậm chí hắn còn cảm thấy đây là một loại dâng hiến đáng mừng.
Cửu Phong nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, khặc khặc kêu hai tiếng, nhưng Mặc ôm thứ quả kia rồi lại không chịu để ý đến nó.
Cửu Phong cảm thấy thật kỳ quái, ục ục hỏi: Cho cậu trái cây mà sao không ăn? Còn cắt móng vuốt của mình rồi sờ nó?
Hỏi mấy lần, Mặc vẫn không để ý gì tới nó, hơn nữa, nó bỗng cảm giác được trong hơi thở của quái hai chân nhỏ truyền đến một cổ mùi làm nó không thích, mùi tựa như lũ dã thú sắp chết.
“Kiệt ——!” Trái cây hư! Buông Mặc ra! Cửu Phong phát hiện ra điểm bất thường rồi.
“Phốc!” Cửu Phong phun một lưỡi dao gió, chuẩn xác bắn trúng thân quả.
Da quả móp một chút nhưng không bị rách.
Nghiêm Mặc bỗng cảm thấy có thứ gì đó tách ra khỏi tinh thần mình, hắn liền giơ tay muốn ném thứ quả kia xuống, sâu trong nội tâm hắn, hắn biết có gì đó không đúng, nhưng vừa rồi lại không cách nào thoát khỏi cảm giác áy náy và hổ thẹn khi đối mặt với Đô Đô, làm hắn rất muốn bồi thường.
Cửu Phong phun thêm một lưỡi dao gió, thứ quả kia như cảm thấy sợ hãi, nó lại lần nữa kêu gọi Nghiêm Mặc: Cứu con!
Nghiêm Mặc lại bị mê hoặc, hắn cảm thấy hắn nghe thấy tiếng Đô Đô khóc: Ba, con đau quá! Ba, cứu con!
Không đúng! Đây không phải Đô Đô, mình phải vứt nó xuống! Không thể để nó khống chế! Nghiêm Mặc liều mạng giãy giụa trong biển ý thức.
Mà thứ quả kia lại dính chặt trên tay Nghiêm Mặc, chết sống không chịu buông ra.
“Phốc!” Cửu Phong nổi giận, trái cây hư, ta mang mày tới là cho Mặc ăn! Dám không nghe lời, cào nát mày!
Cửu Phong thấy lưỡi dao gió không dùng được, liền vung móng vuốt muốn cào thứ quả đó xuống.
Nghiêm Mặc lại theo bản năng mà ôm thứ quả đó tránh né, Cửu Phong không kịp thu chân về, móng vuốt lập tức cào rách áo da thú của Nghiêm Mặc, cắt một đường trên bụng hắn.
Hồng Sí và Phi Thứ muốn tấn công Cửu Phong, liền bị Nghiêm Mặc ngăn lại.
“Phốc! Phốc phốc!” Cửu Phong tức muốn chết, liên tiếp phun lưỡi dao gió với thứ quả kia.
Đau, đau quá! Cứu con! Thứ quả kia không ngừng phát ra âm thanh cầu cứu Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc vừa muốn vứt nó, nhưng vừa không nỡ lòng.
Nó không phải Đô Đô, nó không phải Đô Đô! Nghiêm Mặc cảm thấy mình như bị chia làm hai, một bên muốn mang theo thứ quả này trốn đến nơi thật xa, thậm chí còn muốn giết chết Cửu Phong vì dám làm nó bị thương, mà một bên lại có tiếng nói không ngừng cảnh cáo hắn, bảo hắn mau phân rõ ảo giác và hiện thực.
Hồng Sí với Phi Thứ bị ý thức rối loạn của ong chúa truyền đến, một chốc thì bay đến trên thân thứ quả đó muốn dùng đuôi kim đâm nó, một chốc thì bảo vệ nó theo ý nghĩ của ong chúa.
Suy nghĩ hỗn loạn của đàn ong vệ truyền vào đầu Nghiêm Mặc, ý thức Nghiêm Mặc đang bị thứ quả kia cuốn lấy thoáng tách ra một chút, liền nhân cơ hội này, hung hăng cắn rách lưỡi mình, nơi vốn đã bị thương nay lại có một vết thương chồng lên, đau nhức kịch liệt làm hắn tỉnh táo lại, không đợi thứ quả đó mê hoặc lần nữa, hắn vung dao giải phẫu lên đâm vào nó.
Thứ quả kia thét một tiếng chói tai trong biển ý thức của Nghiêm Mặc, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, có lẽ do tinh thần lực của nó và Nghiêm Mặc gắn kết với nhau nên nó cảm giác được Nghiêm Mặc muốn giết nó, trước khi dao giải phẫu đâm trúng người nó, nó đột nhiên rời khỏi tay Nghiêm Mặc, dán lên miệng vết thương do móng vuốt của Cửu Phong rạch ra trên bụng hắn.
Nghiêm Mặc muốn kéo nó ra, đồng thời nhanh chóng mở điều thứ hai của sách hướng dẫn, hắn muốn biết thứ quả này rốt cuộc là cái gì, và làm sao để đối phó với nó.
Mà khi tay phải hắn chạm vào thứ quả đó, Cửu Phong cũng đã nóng nảy lắm rồi. Cái trái cây này quá hư hỏng! Không cho Mặc ăn, còn dám ăn Mặc! Giết chết mày!
“Phốc phốc phốc!” Cửu Phong sốt ruột phun lưỡi dao gió, mà toàn bộ đều cắt hết lên tay và bụng Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nhìn mu bàn tay và cái bụng đổ máu của mình: “…”
Cửu Phong kêu một tiếng. Cặp mắt chim trợn lên tròn xoe, khuôn mặt người vốn rất tinh ranh nay ngơ đi hết tám phần. Hỏng bét, đánh trúng Mặc rồi! Trái cây hư đâu? Sao lại không thấy?
Bởi vì nó chui vào bụng tao rồi. Mặt Nghiêm Mặc đã đen như than củi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể tưởng tượng được một quả trái cây to bằng nắm tay bị chim tấn công liền đột nhiên thu nhỏ lại bằng một hạt đậu, còn tự động dài ra, chui vào cơ thể hắn.
Đây chắc chắn không phải thực vật, lẽ nào là côn trùng hay động vật? Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm cái bụng đã không còn đổ máu của mình, khóe miệng giật giật.
Hắn phải tự mổ bụng hả?
Vấn đề là thứ đồ chơi này biết chạy, chỉ sợ hắn cắt bên này, nó lại chạy sang bên kia.
Những người khác cách đó khá xa nên không thấy rõ lắm, nhưng Đại Hà thì lại thấy rõ cảnh tượng thứ quả kia chui vào bụng Nghiêm Mặc.
“Mặc đại nhân…” Đại Hà lo lắng nhỏ giọng kêu.
Lắc lắc tay, Nghiêm Mặc nằm trên mặt đất nhìn về phía tay phải đang sáng lên của mình.
—— Vật cần tra, sinh vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại sinh vật này, giới thiệu sơ lược cần +200 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +1000 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Nghiêm Mặc không xem nội dung phía sau, khi hắn thấy giá trị cặn bã phải tăng thêm thì thiếu chút nữa trợn rớt con mắt.
Thứ quả này thế mà lại cần nhiều điểm cặn bã đến thế!!! Này rốt cuộc là cái quả thần gì?
Nghĩ đến vụ trừng phạt nặng là tăng chỉ số cảm xúc tiêu cực lúc trước, Nghiêm Mặc nhịn không được rùng mình một cái, thứ quả này chỉ giới thiệu sơ lược mà đã quá một trăm điểm rồi!
Trừng phạt nhẹ thì không sao, hắn cố chịu một chút là qua, nhưng trừng phạt nặng… Hắn chỉ hy vọng đừng bao giờ rơi xuống đầu hắn nữa, mà một ngàn điểm trừng phạt nặng, hắn nghĩ thôi đã cảm thấy thật kinh khủng.
Nằm trên mặt đất vài phút, Nghiêm Mặc tạm thời dẹp chuyện xem giới thiệu của thứ quả đó, sờ sờ bụng ngồi dậy. Hắn không cảm thấy có gì không thoải mái, không biết thứ quả kia chui vào bụng hắn xong thì trốn đi đâu, hắn không cảm nhận được có thứ gì nhúc nhích trong bụng, cũng không có bất luận đau đớn hay cảm giác khó chịu nào khác, như thể trong bụng không có vật lạ nào cả.
Điều hay ho là, tốc độ khôi phục vết thương của hắn lại nhanh hơn rồi, miệng vết thương vừa nãy bị lưỡi dao gió của Cửu cắt ra cùng vết rách bị cào đều đã khép lại, hơn nữa…
Nghiêm Mặc siết siết nắm tay, lại sờ sờ mặt mình, sinh mệnh của hắn khôi phục lại ư?
Chuyện gì thế này?
Thứ quả chui vào bụng hắn rốt cuộc là tốt hay xấu?
Nghiêm Mặc không thể biết được đáp án từ chỗ sách hướng dẫn, nên đành dời đối tượng sang Cửu Phong là đứa mang thứ quả đó về. Trước mắt hắn chỉ có một giả thiết đã được sách hướng dẫn khẳng định, thứ quả kia không phải thực vật, mà là sinh vật sống.
Cửu Phong nghiêng đầu, nó cũng ngơ ra luôn rồi. Ủa, vậy rốt cuộc là Mặc ăn trái cây, hay trái cây ăn Mặc? Mặc lại biến về dáng vẻ cậu thiếu niên tóc bạc, là bởi vì ăn trái cây đó sao?
Một người một chim nhìn nhau hồi lâu. Cửu Phong chủ yếu là dòm cái bụng của Nghiêm Mặc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như từ chỗ đó bất lúc nào cũng có thể đột nhiên chui ra một con quái vật con.
Nghiêm Mặc cười, vẫy tay với Cửu Phong. Cửu Phong gập hai chân lại, áp bụng xuống đất, nằm bò ra, như vậy nó có thể gần Mặc hơn một chút.
Cửu Phong lại nghĩ: Nếu mình có thể muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ là tốt rồi. Đỉnh đầu Mặc sẽ là của mình!
Lúc Nghiêm Mặc hỏi Cửu Phong tình hình cụ thể và tỉ mỉ, thì bên Nguyên Chiến vẫn còn chưa đưa ra kết luận.
Hào rất động tâm đối với đề nghị của Nguyên Chiến, nhưng lại có chút do dự. Khi ông thấy Cửu Phong lại thật sự xuất hiện sau tiếng kèn triệu hoán của tư tế tóc bạc một lần nữa, lòng ông lại nghiêng về đề nghị của Chiến hơn một chút, nhưng… ông không nỡ từ bỏ núi muối sắp tới tay.
Truyện khác cùng thể loại
3457 chương
403 chương
10 chương
58 chương
232 chương
39 chương
63 chương
115 chương