Dị Thế Lưu Đày
Chương 113
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=6f747fe11a938409c0c0b4f2654b7400 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/6f747fe11a938409c0c0b4f2654b7400.jpg" data-pagespeed-url-hash=1386931912 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Đại Chiến, có phải cậu đã phản bội bộ lạc hay không, mà dám dẫn tư tế tộc khác tới mê hoặc các chiến sĩ của bộ lạc!”Các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một trăm năm mươi chiến sĩ bị chọn ra đi theo Tranh, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết vì bộ lạc, nhưng lúc này Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh khác lại mang vẻ mặt vui mừng dẫn thêm hai người vào khe núi.
Tranh gật đầu với Điêu, Điêu lập tức truyền lệnh đêm nay sẽ không tiến đánh kẻ địch, các chiến sĩ càng không rõ nguyên do, nhưng bọn hắn biết sự thay đổi này nhất định có liên quan đến hai người đi cùng nhóm thủ lĩnh.
“Chiến!?” Các chiến sĩ đều biết Chiến, mới đầu bọn họ còn hoài nghi hai mắt mình, nhưng sau khi đến gần liền không nhịn được kêu ra tiếng.
“Hắn còn sống?” Đây là phản ứng bình thường.
“Lạy thần! Hắn, hắn, hắn… sao lại biến thành chiến sĩ cấp bốn?” Đây là phản ứng của chiến sĩ nào quan sát tỉ mỉ.
Nguyên Chiến khiến đám người xôn xao chỉ là bình thường, nhưng cảm giác mà Nghiêm Mặc mang đến cho các chiến sĩ lại hoàn toàn không giống.
Ngoại trừ những người cực kỳ cá biệt, người từng gặp Nghiêm Mặc trong bộ lạc Nguyên Tế rất ít, cho dù từng gặp hay có chút ấn tượng nhỏ, thì trong khoảng thời gian này cũng đã trở nên mơ hồ. Hơn nữa, Nghiêm Mặc trước mắt, dù là dáng vẻ hay khí chất, đều khác với cậu nô lệ nhỏ không đáng chú ý chỉ biết giãy giụa mưu sinh lúc trước.
Các chiến sĩ thủ lĩnh vừa thấy Nghiêm Mặc, bởi vì gương mặt rất quen thuộc, trước khi cảm giác sợ hãi và khiếp đảm dâng lên, thì đã cảm thấy quen thuộc rồi, nhưng sau đó, khi các chiến sĩ đã cho qua phần quen thuộc ấy, bọn hắn liền thấy cả người Nghiêm Mặc bu đầy ong Ăn Thịt, kích thích thị giác quá mạnh, khiến cả đám nổi da gà nườm nượp, thấy Nghiêm Mặc đi tới liền nhịn không được lùi ra sau.
Tin tức vừa truyền ra, rất nhanh đã truyền vào sâu trong khe núi.
“Cái gì?” Lão tư tế không tin vào tai mình.
Thu Ninh kích động nói: “Là thật! Tất cả mọi người đều nói, Chiến đã trở lại!”
“Hắn còn sống?” Vẻ mặt Lão tư tế đầy ngờ vực.
Thu Ninh gật đầu, lại nói: “Anh ta còn mang theo tư tế tộc khác nữa.”
“Tư tế tộc khác?” Lão tư tế đứng bật dậy: “Mau, dẫn ta qua nhìn xem.”
Vài vị trưởng lão nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Tranh thấy các chiến sĩ có chút rối loạn, lập tức gọi Liệp đến: “Cho người bảo vệ cửa khe núi! Còn những thi thể vừa kéo về thì nhanh chóng xử lý đi, rất nhiều người đang đói bụng.”
“Được.” Liệp lập tức truyền lệnh xuống.
Rối loạn giữa các chiến sĩ mau chóng bình ổn, Nghiêm Mặc thật sự bội phục Tranh và các chiến sĩ sinh ra ở bộ lạc Nguyên Tế, tính kỷ luật rất nghiêm, cho dù là thời nguyên thủy, cũng vẫn khiến người ta phải trầm trồ.
Tuy cuộc sống của bọn họ vẫn còn trong trạng thái nguyên thủy, nhưng vì có Tam Thành nhúng tay vào, làm phương diện vũ lực của bọn họ thay đổi và phát triển khác thường, có lẽ điều này không phù hợp với quy luật phát triển của xã hội, nhưng sinh mệnh sẽ tự động tìm kiếm lối thoát, cho dù lối thoát đó có không bình thường đi chăng nữa, thậm chí bộ lạc Nguyên Tế và các bộ lạc bản xứ khác sau khi bị Tam Thành nhúng tay vào liền dần dần đi lên con đường phát triển của chính mình.
Có thể chính Tam Thành cũng không biết, bọn họ chỉ lấy một chút tri thức để trao đổi vài món đồ quan trọng, mà chút tri thức đó lại bắt đầu lên men và trưởng thành, hạn chế khi thăng cấp của các chiến sĩ sẽ không tồn tại vĩnh viễn, cho dù không có Tam Thành, thì những người bản xứ này cũng sẽ chậm rãi tìm được con đường thăng cấp chính xác hơn.
Mà nay, với sự tồn tại của hắn, san bằng sự chênh lệch giữa dân bản xứ và Tam Thành từng chút một, rồi sau này sẽ dẫn đến kết quả gì, hắn thật sự rất chờ mong.
Các chiến sĩ đã xếp hàng trong khe núi chuẩn bị buổi tối lao ra ngoài đánh giết nay tách ra hai bên, lão tư tế và vài trưởng lão bước nhanh đến từ phía sau.
“Đại Chiến!” Lão tư tế tận mắt nhìn thấy người, lúc này mới tin Nguyên Chiến thật sự còn sống, hơn nữa còn sống rất rất tốt, không thiếu tay thiếu chân, sắc mặt cũng… lão tư tế đột nhiên trợn mắt!
“Cậu… trở thành chiến sĩ cấp bốn?!”
Nguyên Chiến dùng nắm đấm chạm nhẹ lên ngực trái: “Thu Thực đại nhân.”
“Sao có thể?” Lão tư tế nhìn chằm chằm gương mặt Nguyên Chiến, vì quá khiếp sợ mà xem nhẹ cậu thiếu niên tóc bạc đứng sau sườn Nguyên Chiến.
Mấy trưởng lão phía sau thì lại chú ý đến Nghiêm Mặc xa lạ, một người trong đó còn run rẩy, chỉ tay vào Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi một trưởng lão khác đứng bên cạnh: “Kia kia kia là ong Ăn Thịt đúng không? Hắn… tên đó… hắn hắn hắn!”
Nghiêm Mặc hơi mỉm cười với bọn họ, đám trưởng lão lập tức cảnh giác trừng hắn.
Tranh tiến lên trước một bước: “Thu Thực đại nhân, có cái gì để sau rồi nói, trước tiên để vị tư tế đại nhân này cứu tù trưởng đã. Mặc đại nhân, mời đi cùng tôi!”
“Khoan đã!” Lão tư tế chỉa quyền trượng ra, ngăn đường đi lại.
“Người kia là ai? Tư tế? Tư tế tộc nào? Hắn… Già Ma đại thần! Trên người hắn là cái gì đó? Các cậu sao lại dám để một kẻ cõng đầy ong Ăn Thịt tiến vào chỗ ở của bộ lạc chúng ta!” Lão tư tế không thể tin mà hô to.
Tranh nhíu mày: “Thu Thực đại nhân, Mặc đại nhân không phải tư tế bình thường, cậu ấy đến từ thần điện của Tổ Thần, là tư tế duy nhất được Tổ Thần truyền thừa.” Những câu này Tranh vừa nghe Chiến nói xong.
“Không cần biết hắn là tư tế gì, tù trưởng của bộ lạc chúng ta cũng không thể để tư tế khác chạm vào, Già Ma đại thần sẽ không cho phép tư tế hoặc vu giả thần khác chạm vào huyết mạch của mình! Tranh, sao cậu dám! Cậu quên việc nô lệ tộc khác mạo phạm đến con sông mẹ của chúng ta, làm sông mẹ cạn nước, chúng ta thiếu chút nữa không có nước uống sao? Nếu hôm nay để tư tế tộc khác chạm vào tù trưởng, thì có lẽ cả bộ lạc chúng ta sẽ bị diệt vong!”
“Thu Thực đại nhân!” Tranh gầm lên một tiếng, kiềm nén lửa giận, sắc mặt lạnh như băng, nói: “Chỉ cần có thể cứu được tù trưởng đại nhân, dù phải gánh chịu bất kể hậu quả gì cũng được! Bây giờ, ông tránh ra!”
“Cậu thì gánh vác được cái hậu quả gì?” Lão tư tế không dời một bước, còn dùng quyền trượng chọc mạnh vào ngực Tranh một cái: “Nếu không phải cậu không quản tốt các chiến sĩ của bộ lạc, thì chuyện tìm được muối của chúng ta sao lại bị tộc Trệ biết? Thì sao chúng ta lại chết nhiều người như vậy? Nếu không phải sức chiến đấu của cậu yếu ớt, thì sao tù trưởng lại rơi vào tình cảnh vì cầm chân kẻ địch mà trọng thương đến mức không chữa được! Thì sao cả nơi ở mà tổ tông chúng ta lưu lại cũng phải vứt bỏ!”
“A a a ——!” Tranh ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Các chiến sĩ thủ lĩnh biến sắc, những người còn lại thì kinh hãi.
Lão tư tế không nhịn được lui một bước.
Nghiêm Mặc nhìn lão tư tế, hoàn toàn hiểu được tâm tình của lão. Chuyện này cũng giống như việc Đóa Phỉ dẫn theo tay chân của mình chạy tới bộ lạc Cửu Nguyên khiêu chiến vậy, nếu đổi lại là bất luận một tư tế nào, đều sẽ không dễ dàng để tư tế tộc khác chữa trị cho thủ lĩnh tộc mình như vậy, đây không chỉ là tâm phòng người, mà còn là hành vi bảo vệ quyền lực của bản thân.
Có điều, hắn may mắn hơn Đóa Phỉ một chút, bởi vì lão tư tế Thu Thực không có năng lực làm người chết sống lại, mối quan hệ giữa các chiến sĩ thủ lĩnh còn có kẽ hở, mà hắn thì không thèm cướp địa vị của lão, hắn chỉ thèm những chiến sĩ và phụ nữ của bộ lạc Nguyên Tế thôi.
“Già Ma đại thần?” Nghiêm Mặc thấp giọng hỏi, đi đến bên người Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cũng hạ giọng trả lời: “Già Ma đại thần là thần mà tộc Hắc Nguyên thờ, truyền thuyết nói Già Ma đại thần là đôi mắt mà Tổ Thần đánh rơi trên đất biến thành, Già Ma đại thần có ba con mắt, có thể nhìn khắp thiên hạ, thậm chí còn có thể thấy được những chuyện chưa xảy ra.”
“Vậy thần của tộc Tức Nhưỡng là Đại Địa Chi Thần? Thần của tộc Phi Sa là Phong Thần?”
“Ừ. Truyền thuyết nói tộc trưởng thuở ban đầu của tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa là do bò cạp Sa Mạc chúa sanh ra, bọn họ là hai anh em cùng mẹ khác cha, sau đó con cháu của họ tách ra, liền có tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa.”
Cũng chính là Đại Địa Chi Thần và Phong Thần ngủ với cùng một người phụ nữ, không đúng, là ngủ với một con bò cạp cái!
“Cho nên tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa mới khá thân nhau.” Nghiêm Mặc gật gù, cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ của ba tộc này.
“Các cậu dám!!”
Lão tư tế không dám kích thích Tranh nữa, thế là chuyển lửa đạn vào hai tên khốn đang đứng cạnh đấy thậm thụt gì đó với nhau: “Đại Chiến, có phải cậu đã phản bội bộ lạc hay không, mà dám dẫn tư tế tộc khác tới mê hoặc các chiến sĩ của bộ lạc!”
“Thu Thực đại nhân, tôi trở về là vì nghe nói bộ lạc gặp nạn, tôi biết ông chẳng mong tôi trở về, chờ khi giải quyết xong nguy nan của bộ lạc, cứu được tù trưởng đại nhân, tôi đây sẽ rời đi.” Nguyên Chiến không nóng không giận nói.
Vẻ mặt các chiến sĩ xung quanh nghe thế liền trở nên khó coi, đặc biệt là các chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng.
Lão tư tế cười lạnh: “Một người cậu thì làm được gì? Cậu cho rằng cậu trở thành chiến sĩ cấp bốn là có thể chống lại được sự tấn công của ba tộc à? Cậu đừng quên, tù trưởng cũng là chiến sĩ cấp bốn đấy!”
“Cho dù tôi đây không phải chiến sĩ cấp bốn, tôi cũng sẽ trở về. Thu Thực đại nhân, Mặc có thể cứu tù trưởng, ông…”
Lão tư tế không đợi Nguyên Chiến nói hết đã ngắt lời hắn, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Mặc? Hèn gì sao trông hắn thoạt nhìn lại quen mắt như vậy, thì ra là tên nô lệ kia của cậu! Ha! Già Ma đại thần, cậu dám dẫn một tên nô lệ tới giả mạo tư tế của Tổ Thần, bộ không sợ Tổ Thần hàng giận sao?”
Vẻ nghi hoặc của lão tư tế biến thành khinh bỉ và châm chọc, càng thêm cảnh giác với Nguyên Chiến. Tên này trở về thì cứ trở về, còn mang theo một tư tế là có ý gì?
Nguyên Chiến xoa xoa cái cằm lởm chởm râu của mình: “Thu Thực đại nhân, ông lầm rồi, nô lệ của tôi đã chết, mà người trước mắt ông đích xác là tư tế Tổ Thần.”
“Đủ rồi!” Nghiêm Mặc bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, ong vệ trên người hắn cũng bay lên, thị uy vây quanh lão tư tế.
“Cậu muốn làm gì?” Lão tư tế vội vàng múa may quyền trượng, lão sợ lũ ong Ăn Thịt sẽ tấn công mình.
Đám trưởng lão nhao nhao lùi về phía sau, bọn họ không hét ra tiếng đã là ý chí mạnh mẽ lắm rồi. Thu Ninh còn nhỏ tuổi, vừa thấy ong Ăn Thịt bay tới liền thét chói tai, ôm đầu trốn ra dằng sau.
Trước khi các chiến sĩ ra tay cứu lão tư tế: “Trở về!” Nghiêm Mặc cố ý hô lên.
Đàn ong vệ lập tức quay đầu, bay trở lại bên người Nghiêm Mặc.
Thấy một màn như vậy, ai nấy đều hít ngược một hơi lạnh, người này thật sự có thể sai khiến ong Ăn Thịt!
Nghiêm Mặc nhìn lướt qua những người ở đây, cuối cùng nhìn về phía lão tư tế: “Nếu ông không muốn tôi cứu tù trưởng của ông, thì tôi cũng chả ép, với tôi mà nói, cứu một người sắp chết cũng không dễ, bởi vì tôi sẽ phải lấy sinh mệnh của mình ra làm cái giá.”
Lão tư tế biến sắc, những lời này quá mức chấn động rồi! Đủ để cho lòng người một cú nổ! Hãy xem ánh mắt của những chiến sĩ thủ lĩnh và các chiến sĩ khác đi, ngay cả Băng luôn tôn trọng lão cùng dùng ánh mắt không tán thành nhìn lão.
Nghiêm Mặc lại nhìn về phía Tranh đang mang vẻ mặt dữ tợn và nổi bi phẫn hằn sâu trong đáy mắt, bình tĩnh nói: “Nguyên Chiến là tộc nhân của các người, anh ta muốn cứu các người, tôi nghĩ các người có thể tin tưởng anh ấy.”
Tranh siết chặt nắm tay, anh muốn cứu tù trưởng, nhưng sâu trong lòng anh cũng rất sợ việc lão tư tế nói sẽ biến thành sự thật, nếu vị tư tế này không phải tư tế Tổ Thần thật sự, thì cho dù cậu ta cứu được tù trưởng, liệu Già Ma đại thần có tức giận không?
Nghiêm Mặc lại cười: “Tôi nghĩ các người cũng sẽ không hy vọng tôi ở lại chỗ này, ừ, tôi sẽ mau đi khỏi đây thôi.”
Vốn dĩ Nguyên Chiến muốn nói cái gì đó, nhưng vừa nghe được những lời này, lại thấy tay Nghiêm Mặc sờ đến cái kèn đeo bên hông, lập tức ngậm miệng lại.
Nghiêm Mặc gỡ kèn xuống, quơ quơ với Tranh: “Tôi sẽ thổi nó, không cần sợ, tôi chỉ dùng nó để triệu hoán một người bạn tới đón tôi đi, khi thấy nó xuất hiện nhớ đừng tấn công nó, nếu chọc nó tức giận thì sẽ không hay ho đâu.”
Nghiêm Mặc cười cười, đưa kèn đến bên miệng.
Lão tư tế bỗng nhiên hô to: “Đừng cho hắn thổi thứ đó! Chắc chắn hắn muốn triệu hoán ong Ăn Thịt tới tấn công chúng ta! Giết! Giết hắn! Mau!”
Các chiến sĩ siết chặt thanh giáo, cả đám nhìn về phía Tranh.
Tranh chưa kịp nói thì Nguyên Chiến đã cười lạnh, vung tay lên: “Thu Thực đại nhân, chẳng phải ông muốn biết làm sao tôi có thể dùng sức một người để giải quyết nguy nan của bộ lạc ư?”
Mặt đất dưới chân Nghiêm Mặc trong phạm vi một trượng đột nhiên dậy sóng, rồi nâng hắn lên thật cao, quanh thân hắn đồng thời xuất hiện một vòng tường đất vây quanh.
“Ô ——!” Tiếng kèn vang dài nặng, cất lên cao vút, truyền ra phương xa.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương