Dị thế độc y
Chương 5 : Độc dược thị chẩm yêu luyện thành đích
Trên con đường chính trong Cơ Đức Thành, có một thân ảnh nho nhỏ đang khó khăn bước về phía trước với những tiếng bước chân nhỏ có mang bao cát. Mọi người thấy được thân ảnh nhỏ đó, thỉnh thoảng để ý, trong lòng cười nhạo, đứa ngốc đúng là đứa ngốc, sao lại bao cái chân lại như thế để đi? Thật không hiểu nỗi đứa ngốc nghĩ gì nữa.
Tần Thiên đối với những lời cười nhạo, ánh mắt khó hiểu nghi hoặc hoàn toàn không có để ý gì. Trong lòng hắn ngược lại còn cười nhạo những người này thật là cô văn quả lậu. Đây chính là cách luyệt tập khinh công có một không hai, không biết phải nói sao mọi người mới hiểu. Nhưng cái phương pháp luyện tập khinh công của Tần Thiên này, ngày sau trở thành một món luyện tập trong quân đội gồm trọng trang kỵ binh và bộ binh của đế quốc, lại còn được gòi là ‘phụ trọng huấn luyện’. Nguyên nhân dĩ nhiên nếu trong trang kỵ binh khải giáp luyện tập có thể tăng khả năng tác chiến, còn bộ binh khi xung phong, hay lui lại có thể chạy nhanh hơn, giảm bớt thương vong nhiều hơn.
Tần Thiên mất rất nhiều khí lực mới tới được dược điếm của Cách Lôi thầy thuốc. Hắn thở một chút rồi cởi bao cát ở chân ra, sau đó trực tiếp đi đến phòng dược tài. Cách Lôi thầy thuốc là một người tốt. Lão thấy Tần Thiên còn nhỏ, chỉ muốn hắn đọc chút tài liệu để học cái loại bệnh, cũng như đi khắp nơi để xem xét, không để hắn làm công việc nặng. Cách Lôi thầy thuốc vì muốn khi Tần Thiên trở về sẽ không làm cho Ngả Mễ lo lắng hơn. Đối với điểm này, Tần Thiên rất cảm kích. Hắn muốn chế độc dược, nên đã yêu cầu cho hắn đến phòng thuốc. Đối với phương diện thảo dược của Tần Thiên, Cách Lôi thầy thuốc rất thưởng thức. Lão cũng không muốn phiền hà gì, bèn yên tâm giao phòng thuốc cho Tần Thiên. Thuốc trong phòng có rất nhiều, dụng cụ lại rất hữu ích, nơi đây cũng thuận lợi. Tần Thiên có thể chế tạo độc dược. Nhưng mà Cách Lôi thầy thuốc không rõ ràng việc này, nếu hắn không dọn dẹp kỹ càng, có thể sẽ rất nguy hiểm.
Việc Tần Thiên làm thường ngày là đọc sách và chế một ít dược dụng bình thường đơn giản. Việc này đối với hắn mà nói chỉ là phần điểm tâm. Tần Thiên dùng mấy loại thảo dược thường dùng, đem chúng ra nghiền nát, thêm vào một chút ít những thứ trợ giúp rồi đem ra ngoài sân phơi. Những loại dược này chính là dược thường dùng cho mọi người. Tần Thiên vốn là cao thủ chế độc, việc chế dược thường dùng chỉ là một chút khởi động cho nóng người mà thôi. Hắn đem số phấn còn dư gom lại một nơi, dùng một cái tấm đựng khác, để trên đó, rồi cũng đem ra ngoài phơi nắng. Phần khi Cách Lôi thầy thuốc không có phát hiện, Tần Thiên cũng không có một chút lo lắng. Cho dù ông ấy có phát hiện, cũng không nghĩ là số dược phấn này lại là nguyên liệu để điều chế độc dược. Mà Tần Thiên để ý là Cách Lôi thầy thuốc rất thưởng thức hắn. Khi làm xong việc, Tần Thiên kiếm cớ muốn Cách Lôi mượn sách cho hắn.
Ánh nắng chói chang rọi vào số dược phấn đang phơi ở ngoài. Cách Lôi thầy thuốc hôm nay có rất nhiều việc nên không có đến xem Tần Thiên, hắn cũng vì thế mà mừng rỡ. Tần Thiên đi ra ngoài sân, để xem số dược phấn được phơi ở đó, thì thấy chúng đã có thể sử dụng rồi. Bước kế tiếp chính là chế độc dược.
Tần Thiên dùng một cái khăn để bịt mũi lại, cẩn thận phân chia rõ ràng các loại dược phấn. Việc chế độc dược không phải chỉ đơn giản đâu. Đầu tiên phải chú ý đến an toàn của mình, nếu không đảm bảo tốt, có thể vô tình hấp thu dược phấn vào trong cơ thể của mình. Như thế chính là đầu độc mình trước. Hiện tại Tần Thiên chỉ có thể làm một ít loại độc dược đơn giản. Mặc dù ở đây có rất nhiều tài dược, nhưng Tần Thiên lại không có công cụ chuyên chế độc dược của mình, nếu không hắn có thể chế một ít loại độc dược có độc tính mạnh hơn. Tuy nhiên, ở cái thế giới chưa từng nhận thức độc dược, chỉ một vào loại độc dược tầm thường trong chốn giang hồ cũng có thể làm mọi người nhức đầu không thôi.
Một người có thể giữ lại trí nhớ của kiếp trước đôi khi làm cho y rất đau khổ, nhưng cũng có khi có lợi cho y. Tần Thiên cẩn thận đem số bột phấn từ định thần thảo chia đều đặt trên những tờ giấy nhỏ, Mông Hãn dược cứ thế rất nhanh hoàn thành. Tần Thiên dùng đa số bột phấn đó mà loại bỏ mùi vị của định thần thảo, và mê hồn tán trong tay hắn cũng xong xuôi.
Có người hỏi tại sao Mông Hãn dược lại không loại bỏ mùi vị của dược vật. Đó là vì Mông Hãn dược thường được dùng trong các tửu quán, có thể để trong thức ăn hay thức uống, vì rượu và thức ăn có thể che dấu mùi vị. Đó chính là tại sao người bị trúng Mông Hãn dược, nếu không phải là do uống rượu thì cũng là do ăn phải thức ăn, mà các thứ đó đã được tẩm Mông Hãn dược.
Mê Hồn tán thì phát tán trong không khí, nếu vẫn chừa lại mùi vị thì có thể để người đó biết được là đang bị hạ độc?
Hạ độc không thể để cho người khác có phòng bị, nếu không người đó không những không trúng độc, còn có thể làm mình tự trúng độc! Đây chính là kinh nghiệm hạ độc của Tần Thiên sau vô số lần trải nghiệm được đúc kết ra.
Trên đời còn có một loại vô sắc vô vị Thần Tiên đảo, có tác dụng giống như Mông Hãn dược, nhưng có điểm khác nhau. Đó là người trúng Mông Hãn dược chỉ cần một chén nước là có thể tỉnh dậy, còn Thần Tiên đảo thì phải do người hạ độc mới có thể làm cho người bị hạ độc tỉnh lại. Nếu không ở đây không đủ nguyên liệu để chế tạo Thần Tiên đảo, thì hắn cũng đã chế ra một ít Thần Tiên đảo rồi.
Về phần Âm Kiết thảo và Hủ Cơ thảo, phải trộn lẫn chúng với nhau mới có thể sử dụng được. Âm Kiết thảo phải có tỷ lệ đúng với Hủ Cơ thảo, như vậy Tử Ngọ Sanh Tử phấn mới phát huy công hiệu đến mức cao nhất. Nó sẽ làm cho người bị dính cảm thấy ngứa không thể chịu được, như muốn cào nát da mình xuống. Cái loại muốn sống không được, muốn chết không xong chính là cảm giác ở địa ngục.
Nghĩ lại, lúc Tần Thiên còn hành tẩu giang hồ, dùng Tử Ngọ Sanh Tử phấn để trừng phạt không biết bao nhiêu hung cực ác đồ. Thảm trạng của đám hung cực ác đồ này khi bị Tử Ngọ Sanh Tử phấn hành hạ không có từ nào có thể miêu tả được. Cái loại ngứa đến hủ tâm thực cốt này không thể diễn tả, muốn tự vận cũng không có khí lực để thực hiện. Nếu Tần Thiên không có đưa giải dược, như vậy sẽ ngứa đến ba ngày ba đêm rồi sao đó từ từ tắt thở mà chết cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, thật sự làm cho người ta nghe xong cũng phải nổi da gà. Mặc dù Tử Ngọ Sanh Tử phấn trong chốn giang hồ không phải là loại độc dược độc nhất, nhưng cũng làm cho người ta sợ nhất. Tần Thiên đi đến đâu, tất cả hung đồ đều tránh xa ba dặm, hay là biến mất không tăm hơi. Về phần người bị trúng Tử Ngọ Sanh Tử phấn, Tần Thiên cuối cùng sẽ dùng Hóa Thi phấn để giải quyết thi thể. Thủ pháp hạ độc của Tần Thiên rất thâm, chỉ cần ở trong tầm mắt hắn, khi hạ độc, người bị trúng độc chẳng hay biết gì, cho đến khi bị phát tác độc thì mới biết là do tên lãng tử Tần Thiên làm.
“Bị loạn đao chém chết cũng không nên trêu chọc Tần Thiên. Bị trời đầy, cũng không dám nhìn nụ cười của Tần Thiên” . Đó là những câu truyền ngôn trong chốn giang hồ. Có thể nói là trong lòng những tên đó Tần Thiên đáng sợ như thế nào.
Tần Thiên dùng ánh mắt thưởng thức nhìn số độc được đã hoàn thành. Cái nụ cười đặc biệt của hắn hiện trên khuôn mặt. Cũng may là nơi này không phải là chốn giang hồ kia, nếu không để những người đó thấy Tần Thiên mỉm cười, thì không biết bao nhiêu hung cực ác đồ thầm kêu xui xẻo, lại không biết bao nhiêu người gặp ác mộng đây.
Tần Thiên làm những động tác thư giãn, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Mặt trời cũng từ từ lên cao, Tần Thiên rời khỏi phòng dược, đến phòng của Cách Lôi thầy thuốc dùng để chuẩn bệnh. Dọc dường, hắn thấy không ít người bệnh, khó trách hôm nay Cách Lôi thầy thuốc không có tới phòng dược! Nguyên lai là do phải chữa bệnh cho nhiều người, Cách Lôi thầy thuốc rất bận rộn không có thời gian.
“Duy Sâm, ngươi về trước để ăn cơm đi! Đừng dể mâu thân ngươi lo lắng nhiều! Xế chiều đến đây một lúc, hôm nay thuốc dùng hết quá nhanh đó.” Cách Lôi thầy thuốc đang vội vội vàng vàng, thấy Tần Thiên ở ngoài cửa liền lớn tiếng bảo hắn.
Tần Thiên đáp ứng một tiếng, rồi đem mấy bao cát vào sau đó đi. Tần Thiên vừa về đến cửa tửu điếm, thì thấy mẫu thân Ngả Mễ vội vàng ra đón, giọng còn có chút trách cứ hỏi: “Duy Sâm, con sao lại đeo mấy bao cát quanh chân thế? Nhìn xem, trán con đầy mồ hôi nè! Còn không mau tháo nó xuống!” Nói xong nàng liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán của Tần Thiên, một cổ tình cảm thương yêu không hề giấu diếm lại xuất hiện.
“Mẫu thân, con không sao đâu! Con chỉ muốn rèn luyện thân thể một chút. Thật sự không có việc gì đâu!” Tần Thiên bây giờ trong lòng đã xem Ngả Mễ là mẫu thân của chính mình, nên hắn gọi tiếng mẫu thân cũng không còn cảm giác không tự nhiên như trước kia. Mỗi lần về nhà, Tần Thiên đều rất vui vẻ. Bởi vì trong nhà có một mẫu thân yêu quý đang đợi hắn, thỉnh thoảng còn ra ngoài đường mà nhìn xem hắn đã về chưa.
Lúc này, có ba đại hán đi ra từ trong tửu điếm. Tần Thiên vừa nhìn thấy đám đó thì quát lên: “Đứng lại! Các ngươi còn chưa trả tiền đó!“
Truyện khác cùng thể loại
1000 chương
33 chương
13 chương
253 chương
143 chương
85 chương
801 chương