Dị thế độc y
Chương 17 : Mỹ nữ sát thủ ( hạ)
Thiếu nữ bị hôn mê mắt nhắm lại. Đôi mi đáng yêu của nàng lại không ngừng động đậy. Cái miệng xinh xắn cũng vẫn chuyển động. Tựa hồ như là đang gặp phải ác mộng, làm tăng vẻ hấp dẫn kiều mỵ không thể miêu tả trên khuôn mặt ngây thơ của nàng. Tần Thiên đứng phía trước của nàng, nhìn bộ dáng đáng yêu kiều mỵ, nhất là cái miệng xinh xắn của thiếu nữ đó, khiến cho hắn thưởng thức một phen. Một thiếu nữ xinh đẹp đối một nam nhân bình thường thì phải thưởng thức rồi. Chỉ là khác nhau về góc độ thưởng thức của mỗi người mà thôi.
Cái thiếu nữ kia chỉ cảm thấy nhức đầu, thân thể lại cũng không có khí lực nào, liền dùng sức mở mắt ra. Xuất hiện trước mắt chính một đôi mắt thâm trầm, sáng ngời tựa như mặt hồ trong suốt. Trong đôi mắt đó có một tia thưởng thức, một tia kinh diễm không kiềm chế được. Lấy đôi mắt của mình chống lại ánh mắt đó, thiếu nữ chỉ cảm thấy ánh mắt đó như chính mình chút nữa chìm trong hồ nước. Nàng thấy được cái khuôn mặt đó đang nhìn chính mình, liền lập tức muốn la lên một tiếng. Nàng muốn la thật to, nhưng chỉ là một tiếng thì thào nhỏ. Nàng muốn nhấc tay lên để che cái khuôn mặt đó trước mắt, nhưng vì sao lại khiến nàng không thể dùng lực được.
Lúc này nàng ta cảm thấy có chút không ổn. Nàng cũng nhớ ra việc quan trọng hơn. Nàng thật là rất mơ hồ. Thiếu nữ xem xét lại y phục của chính mình, phía hiện ngoài trừ cái khăn che mặt bị Tần Thiên kéo xuống, y phục trên người vẫn còn y nguyên. Nàng như trút được gánh nặng, thở một hơi. Tần Thiên ở bên cạnh nhịn không được chỉ lắc đầu, đây thật đúng là một tiểu cô nương hồ đầu a!
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta? Ta tại sao lại không có khí lực nào cả? Ngươi có phải muốn ta….” Thiếu nữ hỏi dồn dập. Khi nàng nói ra lời cuối cùng, thì thấy có chút không đúng, nàng cũng liền ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên, lộ ra hình dáng một nữ nhi đang thẹn thùng.
“Thật sự rất xinh đẹp!” Tần Thiên không trả lời, chỉ cảm thán một tiếng.
“Cái tiểu sắc quỷ ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ la lớn đó!” Ánh mắt của Tần Thiền khiến thiếu nữ không tự nhiên, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng lời đe dọa sẽ la lớn lên. Về cái lời đe dọa này không có hù được Tần Thiên. Thật sự chỉ còn do ý trời mà thôi.
“Đúng không? Vậy ngươi có thể lớn tiếng la thử một lần xem. Chỉ cần ngươi có thể la lớn bảo đảm sẽ đi ra được!” Tần Thiên vừa cười vừa nói. Hắn cảm thấy rằng trêu ghẹo nàng ta một lúc thật hứng thú. Còn cái nụ cười của hắn trong mắt nàng vừa rất kinh ngạc, vừa đáng sợ như vậy.
“Ngươi.. ngươi nghĩ….. muốn gì đây?” Thanh âm của thiếu nữ hơi run rẩy. Nàng không tên kia đã làm gì trên người của mình, khiến cho mình muốn động cũng động không được nữa. Nàng thật sự hối hận trong hoàn cảnh nguy khốn này.
Lúc này, giọng của Ngả Mễ truyền đến, “Duy Sâm, ngươi còn chưa ngủ sao?” Thiếu nữ nghe được cái giọng nói đó như là nhìn thấy cứu tinh. Hai mắt nhìn chăm chú về phía cánh cửa. Nàng thật sự hy vọng chủ nhân của giọng nói đó có thể tiến vào đây, như vậy mình cũng sẽ không bị tên gia hỏa kia làm gì.
Tâm tư của thiếu nữ, Tần Thiên sao lại không biết, hắn nhỏ giọng nói với thiếu nữ đó: “Ngươi tốt nhất là không nên lên tiếng, cũng không nên muốn người bên ngoài đến cứu ngươi, nếu không ngươi sẽ rất hối hận hơn đó!” Thiếu nữ nghe hắn nói xong, nghĩ đến cái việc mà hắn đã làm trên người của đồng bọn nàng, nàng thật sự tin rằng hắn nói ra đều sẽ làm vậy. Nàng cũng không còn cách gì khác hơn là nằm yên ở trên giường.
“Ta vừa mới tắm xong, một lát nữa ta sẽ đi ngủ!” Tần Thiên nói lớn, trả lời mẫu thân.
Ngả Mễ nói: “Vậy ngươi một lúc nhớ đi ngủ! Ta ngủ trước!”
“Mẫu thân, người mệt mỏi cả ngày rồi nên đi ngủ sớm! Sáng mai ta sẽ mở cửa cho!” Tần Thiên nhìn thiếu nữ kia, rồi to giọng đáp lại.
“Tốt rồi! Ta đi ngủ trước!” Ngả Mễ nói xong liền không còn tiếng động nữa.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì? Là ai phái ngươi đến nơi này của ta?” Tần Thiên cũng không nghĩ tớ sẽ làm gì tiểu cô nương này, hắn chỉ muốn muốn một ý chuyện mà hắn cần phải biết.
“Ta không nói, ngươi có thể làm gì ta?” Thiếu nữ biết rằng sẽ không có người tới cứu nàng, cũng không còn hy vọng nữa. Nàng ngược lại cường ngạnh, tràn ngập nỗi oán hận nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Thiên.
“Nam nhân đối phó với nữ nhân có rất nhiều biện pháp. Ngươi nói, ta sẽ làm gì ngươi đây! Ha ha!” Tần Thiên mỉm cười nhìn thiếu nữ. Hắn xích lại gần mặt của thiếu nữ hơn, đến nỗi hơi thở của hai người có thể nghe được. Chỉ cần động nhẹ một cái hắn có thể hôn lên môi của nàng ta.
Thiếu nữ oán hận nhìn Tần Thiên rồi nói: “Ta động không thể động được, kêu không thể kêu được, ngươi như thế là lại muốn cái đó! Tiểu sắc quỷ ngươi! Ngươi nhất định sẽ là người đầu tiên đầu nhập địa ngục của minh vương đó!” Nói xong liền nhắm mắt lại, cũng đợi hành động của Tần Thiên, những giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy ra khỏi mắt này. Hiện giờ chỉ còn lại cảnh một người không còn lực phản kháng, yên lặng mà chấp nhận số phận.
Chính là đợi một hồi lâu, thiếu nữ cảm giác Tần Thiên không có làm gì mình, âm thanh của hơi thở bên tai cũng không còn. Nàng liền mở mắt ra, chứng kiến Tần Thiên đang trực tiếp ngồi ở mép giường mà nhìn nàng chăm chú.
“Ngươi sao lại nhìn ta như vậy. Ngươi không phải muốn nói rằng ta đây hấp dẫn ư?” Vẻ mặt của thiếu nữ có chú oán khí.
“Ngươi thật sự là kỳ quái! Ta đụng ngươi, ngươi nói ta là tiểu sắc quỷ. Ngươi nói, cái tên minh vương gì đó sẽ đem ta xuống địa ngục trước tiên! Ta không đụng ngươi, ngươi lại hỏi ta tại sao nhìn ngươi như vậy! Nữ nhân ở đây đều kỳ quái như vậy à!” Tần Thiên vưa nói, vừa nghĩ lại chuyện trước kia của hắn, trong giọng nói của hắn chứa ít đi sự hài hước, còn sự thâm trầm thì lại nhiều hơn.
Tần Thiên hồi tưởng lại chuyện xưa, thiếu nữ này lại có chút ngạc nhiên nhìn biểu hiện khác lạ của hắn. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không nói gì, chỉ có một mảnh yên lặng vô tận mà thôi.
Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng chính là thiếu nữ kia phá đi sự tĩnh lặng. Nàng nhẹ giọng: “Ta gọi là Mạc Ny Toa, ta vì đồng bọn của ta mà tới!”
“Ồ! Đồng bọn của ngươi là ai?” Mạc Ny Toa nói ra liền làm cho Tần Thiên tỉnh người lại.
“Ngươi còn nhớ cái lần trước ngươi chở dược tài về đây, trên được bị một đám cường đạo đến cướp không?” Mạc Ny Toa rốt cuộc cũng nói ra điều mà hắn muốn biết. Không phải vì sợ làm mẫu thân thức dậy, hắn cũng thật muốn cười thật to lên. Mỗi lần hắn nhớ đến tình trạng thảm hại của tên đại hán bị hắn chỉnh đó, hắn thật muốn cười rất lâu. Và khuôn mặt của hắn cũng đỏ bừng quá mức rồi.
“Đích thật rất là thú vị! Một cường đạo định đánh cướp người khác, nhưng không nghĩ rằng lại bị cướp bởi người đó!” Mạc Ny Toa lạnh lùng cười, giọng của nàng một chút vui vẻ cũng không có.
“Nguyên lai ngươi vì bọn họ mà tới, có phải muốn ta giúp ngươi giả trừ ngứa ngáy trên người bọn họ không?” Tần Thiên vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy! Chỉ cần ngươi có thể làm được, ngươi muốn cái gì cũng được!” Mạc Ny Toa nhìn thẳng vào hai mắt hắn. Nếu dùng cứng không được, thì chỉ còn cách là dùng mềm. Vì đồng bọn, nàng mới như vậy.
“Cái gì cũng được ư?” Tần Thiên bình tĩnh lại, xấu xa hỏi.
“Đúng!” Nàng ta kiên định trả lời.
Nàng vừa dứt lời thì miệng của nàng lại nóng lên. Tần Thiên hôn chặt đôi môi của nàng ta. Một cảm xúc như điện giật chạy khắp toàn thân nàng. Cái loại cảm giác này cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua. Thân thể nàng phát run, trong đầu chỉ toàn là phiến trắng xóa. Còn lòng của nàng lại có một nỗi sợ hãi không nói được. Mà trong sợ hãi lại có một tia hưng phấn không biết tại sao. Mặt của nàng cũng vì hưng phấn đó mà đỏ lên. Cũng không biết bao lâu, đối với Mạc Ny Toa mà nói thì rất lâu, môi của nàng và của Tần Thiên cũng rời khỏi. Chính tại trong lòng nàng lại có một cảm giác không giải thích được. Càng làm cho nàng kỳ quái hơn, khí lực của nàng cũng từ tư khôi phục lại.
Tần Thiên cười nói: “Chúng ta, hai người không nợ lẫn nhau. Đây là giải dược, ngươi cầm đi!”
Mạc Ly Toa tiếp lấy giải dược, nghe hắn nói, trong lòng nàng nổi lên một cảm khác khó chịu. Nàng không dám nhìn hắn, dùng sức đứng dậy, rời khỏi giường, rồi đi ra phía ngoài.
“Đã trễ như vậy, ngươi có thể đi đâu? Chờ trời sáng rồi hãy đi!” Tần Thiên gọi Mạc Ny Toa. Nàng có chút do dự. Thật sự, nàng cũng không biết sẽ đi đâu trong thành này.
Nhìn bộ dáng do dự của nàng ta, hắn nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không xâm phạm ngươi nữa đâu!” Nói xong liền xuống giường, khoanh chân ngồi bất động trên mặt đất.
Mạc Ny toa đứng bên cạnh giường trù trừ hồi lâu. Nàng cũng chậm rãi ngồi lên giường, mê mang nhìn Tần Thiên đang ngồi ở dưới đất. Vừa rồi hắn như vậy đối với mình tựa như một sắc quỷ, bây giờ lại giống như một chính nhân quân tử ngồi bất động ở dưới đất, không có trở lại làm phiền mình. Người như thế này, nàng thật nhìn không thấu. Mặc dù hắn đối với mình như vậy, nhưng chính mình cũng có một tia hưng phấn không giải thích được, chính mình cũng không có nghĩ tới sẽ đẩy hắn ra. Hơn nữa lại còn có được một sự hưởng thụ rất hưng phất, là do cái gì đây? Nghĩ nhiều như vậy, mặt của nàng lại đỏ lên.
Trên đời, có một vật, người ta một lòng muốn lấy được nó, nhưng lại không lấy được, mà nó cũng luôn tồn tại trong óc của người đó, tựa hồ như một cái lạc ấn. Khi hắn phát hiện ra cái lạc ấn ấy, hắn muốn vứt bỏ nó vĩnh viễn, nhưng sẽ không thành công. Đây chính là ma lực của tình yêu. Một người bất kể là cao quý đến cở nào, đê tiện ra sao, cường đại thế nào, hay là suy nhược, cũng không thể kháng cự được ma lực đó!
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
15 chương
99 chương
201 chương
20 chương
301 chương
72 chương