Dị thế độc y
Chương 12 : Đổ ước
Màn đêm như nước, Tần Thiên nằm trên giường mở to hai mắt nhìn những hoa văn. Mẫu thân Ngả Mễ mệt nhọc một ngày đã ngủ rồi. Tần Thiên trong bóng đêm nghe tiếng hít thở nặng nề của mẫu thân, nhìn khuôn mặt tái nhợt bởi vì mệt nhọc của mẫu thân. Chính mình đến nơi này đã lâu rồi, vẫn không thể làm được một cái gì cho mâu thân với thân thể như nhược nhưng lại kiên cường. Bây giờ chính mình cũng không biết vì sao lại bị quỷ sử thần soa (quỷ sai thần khiến) lại gây một cái họa lớn như vậy. Hậu quả của cái họa nạy hắn cũng rất rõ ràng. Chính mình không bị gì nhưng sẽ liên lụy đến mẫu thân, hiện giờ chỉ còn cách đi tìm biện pháp giải quyết mà thôi. Tần Thiên lấy tay nhẹ nhàng nhấn xuống giường một cái, một thân bay xuống giường. Hắn giống như một bụi rậm, lặng yên không một tiếng động từ trên giường nhảy xuống đất.
Tần Thiên cẩn thận mở cửa sổ, rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
“Ra đi! Xá Nhĩ thúc thúc!” Tần Thiên vừa nhảy ra thì cảm giác được có một cỗ ba động hết sức quen thuộc. Hắn đối với thân ảnh đó nhẹ giọng gọi.
Xá Nhĩ thân ảnh vẫn còn trong bóng tối, trong lòng cả kinh. Với một thân thực lực ma pháp sư của y mà nói, ẩn núp bình thường sẽ không bị người phát hiện được, huống chí lại đang ở trong một góc tối. Nhưng hiện giờ y lại bị Tần Thiên, một tiểu hài tử, phát hiện được. Xá Nhĩ cũng chỉ từ trong góc tối đó đi ra.
“Duy Sâm! Việc phát sinh gần đây ở trong thành hết thảy đều là do ngươi là phải không?” Xá Nhĩ nhìn hài tử mà y đã thấy nó từ từ lớn lên, mà hỏi. Mặc dù y chứng kiến Tần Thiên nhảy từ cửa sổ ra, ông có cũng có thể khẳng định những sự việc gần đây ở trong thành nhất định có liên quan tới hắn. Nhưng y lại không dám tin vào đó. Y hy vọng từ trong miệng hắn sẽ nhận được một đáp án chối bỏ. Nhưng y lại bị thật vọng rồi.
“Đúng vậy! Mọi việc gần đây ở trong thành đều do ta làm! Nhưng ta không phải cố ý, ông phải tin ta!” Tần Thiên không muốn phải lừa dối cái nam nhân đối xử tốt với mẫu thân và hắn, trực tiếp trả lời.
“Ta tin ngươi, nhưng người khác cũng phải tin rằng ngươi không phải là cố ý mới được? Ngươi có biết ngươi làm như vậy nếu bị người khác phát hiện sẽ có một kết quả như thế nào không?” Xá Nhĩ có chút lo lắng nói.
“Ta biết, nhưng chuyện đã xảy ra. Ta bây giờ đi gặp hai vị đại nhân kia. Chỉ cần bọn họ xuống nước, chuyện này sẽ có biện pháp cứu!” Tần Thiên trên mặt hiện lên một tia tiếu ý, nói.
“Duy Sâm! Ngươi không thể làm như vậy. Hai vị đại nhân chính là người tốt! Bọn họ cũng là người ta tôn kính nhất. Nếu ngươi muốn đi đến đó để khai sự thật, ta sẽ không cho ngươi đi!” Xá Nhĩ trên mặt hiện lên một cỗ kiên quyết. Ánh mắt trên khuôn mặt của Xá Nhĩ cũng trỡ nên đăm chiêu hơn, ma pháp nguyên tố trên người y từ từ hội họp ở bên ngoài.
“Ta cũng không còn biện pháp nào khác. Ta làm như vậy cũng là vì mẫu thân! Bất quá, người cũng không nên ngăn cản ta, cũng đã muộn rồi!” Tần Thiên vẫn mĩm cười như cũ.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi đã làm gì với ta?” Xá Nhĩ cảm giác được lực lượng trong thân thể có điểm tiêu thất, ma pháp nguyên tố mới vừa tập trung bên ngoài thân của y cũng mất đi không chế. Việc khiến y kinh tâm nhất chính là ma lực của y không thể ngưng tụ được, ý thức cũng chậm rãi rời khỏi chính mình. Xá Nhĩ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết được.
Tần Thiên thở một tiếng dài, rồi tiến lên phía trước đỡ Xá Nhĩ lên. Xá Nhị thật sự nặng, Tần Thiên thiếu chút nữa phải té ngã. Hắn cố hết sức đỡ Xá Nhĩ vào lại góc bóng tối đó, rồi trong lòng thầm nói: ‘Xin lỗi! Tần Thiên là một người dùng dược, như một con phi điểu bình thường biến mất tại chỗ.’
Lữ quán Cơ Lý Đạt là một lữ quán hạng trung bình thường ở trong Cơ Đức thành. Nơi này giống như các lữ quán khác không có gì đặc biệt. Thành chủ đại nhân có một chút không rõ, tại sao hai vị đại nhân lại không ở lại phòng thoải mái hào hoa ở trong phủ, mà muốn ở lại một cái lữ quán. Ngay cả khi ông phái người đến làm hộ vệ cũng bị hai vị đại nhân khước từ phải trở về. Lữ quán Cơ Lý Đạt có điểm khác biệt duy nhất chính là vào ban đêm nơi này người đi đường rất ít, cho nên cũng yên tĩnh không thể miêu tả được. Điểm này có thể được mọi người cho đó là nguyên nhân mà hai vị đại nhân chọn nơi đây.
Tần Thiên chạy như điên dọc theo con đường, chỉ thấy hắn dùng sức một cái, thì thân thể như một phi điểu bay lên trời, như một viên đạn bình thường bắn ra. Nếu không vì nơi này ban đêm thưa thớt người đi lại, sẽ khiến cho người ta thấy được và tưởng rằng mình bị hoa mắt, còn không thì chính mình đang gặp quỷ.
Tần Thiên thấy một phòng ở lầu hai của lữ quán lúc này vẫn còn thắp sáng, các phòng còn lại tất cả đều một mảnh tối mịt. Hắn ngưng thần cảm giác một chút, hắn phát hiện trong phòng có đèn sáng kia có hai cổ năng lượng ba động cường đại. Đó tất nhiên cũng là phòng của hai vị đại nhân có địa vị cao, thực lực cường đại ở. Trong phòng khác cũng có vài cỗ năng lượng ba động không lớn, hẳn nhiên là người bảo vệ chỗ này cho hai vị đại nhân kia. Tần Thiên nhìn mái nhà đối diện, ngừng một chút, đợi một trận gió ôn nhu thổi qua, hắn như một mảnh lá rụng, phóng tới bên cạnh cửa sổ của căn phòng có thắp sáng. Trong lúc Tần Thiên nháy mắt rơi tới bên cạnh cửa sổ, cánh cửa sổ cũng được mở ra.
“Ngươi thật đã tới!” Tân An Tạp đại tế ti vẻ mặt mỉm cười nhìn Tần Thiên nhảy vào trong.
“Ngươi làm sao có thể nhảy vào được, ta không có cảm giác có ba động của ma pháp năng lượng?” Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư đối với khinh công của Tần Thiên rất có hứng thú. Phi hành trên không trung là đặc sản của ma pháp sư.
“Vậy ông có từng nghe người ta nói qua, ta tại sao mỗi ngày phải cột bao cát bên chân để bước đi hay không?” Tần Thiên hỏi lại đại ma đạo sư.
“Ta có nghe nói qua, cái đó chính là nguyên nhân để ngươi có thể phi hành trên không trung ư?”
“Không! Cái của ta không phải gọi là phi hành, mà gọi là khinh công, cũng có thể gọi là lục địa đằng dược thuật! Bất quá, mang bao cát chỉ là một loại luyện tập, cuối cùng còn phải có tâm pháp phối hợp nữa!”
Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư qua đầu nói với Tân An Tạp đại tế ti: “Trách không được, ông vẫn nói trên người Duy Sâm có rất nhiều điều không rõ, xem ra là thật!”
Đại tế ti mỉm cười không nói. Điều này hết thảy cũng nằm trong vòng nhận thức của ông ta.
Tần Thiên cũng không muốn nói nhiều, đơn giản trực tiếp nói: “Ông có phải đã phát hiện việc này là do ta làm đúng không?”
Tân An Tạp gật đầu.
“Ngươi nếu đã biết vậy, sao ngươi còn dám tới đây?” Sâm Ân Đặc cố ý hỏi.
Tần Thiên liếc nhìn hai vị đại nhân một cái, trả lời: “Ta đến đây không phải vì mình ta, mà là vì mẫu thân của ta. Mặc dù việc này ta cũng không phải là cố ý tình gây ra, nhưng ta cũng phải chịu trách nhiệm, cho nên ta muốn cùng hai ông đánh cuộc một phen!”
Tân An Tạp có một chút ngạc nhiên, lên tiếng: “Ồ! Ngươi nới thử ta xem nào!”
“Các ông có phải muốn biết ta dùng biện pháp gì để làm được như như vậy không!” Tần Thiên nói đúng tâm lý của hai vị đại nhân. Đối với việc này hai vị đại nhân cũng muốn biết nguyên do! Chỉ cần là cho người ta cảm thấy có hứng thú, như vậy đối thủ của ngươi sẽ đáp ứng đánh cuộc với ngươi. Tần Thiên trước kia thường xuyên làm như vậy.
Những lời này của hắn thật đúng với trong lòng của hai vị đại nhân.
“Vậy ngươi muốn đánh cuộc với bọn ta cái gì?” Sâm Ân Đặc rất có hứng thú hỏi, Tây Ân Tạp thì chỉ ở một bên nhìn Tần Thiên.
“Chỉ cần các ông có thể phá giải cấm chế của ta, ta sẽ tùy ý các ông xử trí, miễn là không liên lụy đến mẫu thân của ta! Thế nào?” Tần Thiên vừa cười vừa nói.
“Cái đánh cuộc này rất có ý tứ! Ta đây thử xem một chút! Ta tiếp nhận đánh cuộc của ngươi! Nhưng mà, khi chúng ta tìm ra nguyên nhân, ngươi phải đem toàn bộ điều ngươi biết nói ra hết cho chúng ta!” Tân An Tạp mỉm cười không cần suy nghĩ đã đáp ứng. Sâm Ân Đặc hình như có lời muốn nói, nhưng mà Tân An Tạp lại đáp ứng quá nhanh, ông ta cũng không kịp nói ra khỏi miệng. Bất quá, Tần Thiên và Sâm Ân Đặc đều cảm giác được nụ cười trên khuôn mặt của Tân An Tạp là nụ cười bình thường, hoàn toàn giống như nụ cười gian của một thận gian thương đã nắm chắc.
Tần Thiên cũng không quản, mỉm cười cũng được, cười gian chả sao. Hắn rất tự tin khiến bọn họ không thể tìm ra được nguyên nha. Bởi vì nguyên liệu độc dược mà hắn dùng để chế tạo, tất cả đều là nguyên liệu thông dụng. Cho dù bọn họ có đi điều tra dược khố cũng không có tra được gì đâu. Chỉ cần không gây phiền phức cho mẫu thân là được.
“Như vậy đa tạ! Ta thua sẽ thực hiện y như lời của ta vừa nói! Ta cũng phải đi rồi!” Tần Thiên thấy mục đích đã đạt được, vừa chắp tay một cái liền biết mất.
“Ông nói chúng ta có phải bị hắn chơi rồi không. Chúng ta căn bản không biết hắn đã động tay động chân như thế nào! Chúng ta một điểm phần thắng cũng không có!” Sâm Ân Đặc nói với Tân An Tạp.
“Ta cũng biết chúng ta không có bao nhiêu phần thắng! Ha ha!” Tân An Tạp nói như vậy làm cho vị đại ma đạo sư thực lực mạnh mẽ phải há hốc.
Một hồi sau, Sâm Ân Đặc mới nói: “Nếu chúng ta không có bao nhiêu phần thắng, vậy sao ông lại thống khoái đáp ứng như vậy?”
“Bởi vì ta thấy được một thế hệ mới đã xuất hiện, cho nên ta mới thống khoái đáp ứng như vậy!”
“Ta biết ông trừ giáo hoàng ra, là người có thể câu thông cùng thần linh. Ông cho tới bây giờ vẫn chưa ra khỏi cửa. Nhưng lần này lại chạy đến đây cùng ta. Nhất định là thần linh đã nói cho ông một vài điều gì rồi! Ông nghĩ phương pháp đó thật sự làm ta không thể nào giải thích được!” Sâm Ân Đặc có một chút bất đắc dĩ nói.
“Việc này có thể là giải thích tại sao bệ hạ lại nhận ông. Một vị ma pháp sư cường đại, là một trung thần, mà cũng không cần không cần nói ra cái nguyên nhân phải không!” Đại ma đạo sư làm thật sự bị đại tế nói không thể hồi đáp.
“Chúng ta là bị hắn dụ xuống nước, bất quá ở trong nước này xung quanh chúng ta sẽ không bị loạn nữa. Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của chúng ta!” Tân An Tạp không biết là Sâm Ân Đặc đang nói gì, cứ lầm bầm trong miệng. Sâm Ân Đặc thật sự càng ngày càng nhìn không thấu cái lão bằng hữu nhiều năm của ông ta.
Tần Thiên lại nhớ tới tửu điểm, hắn đến cái góc tối nhìn một chút, phát hiện Xá Nhĩ vẫn còn ngủ ngon tại đây. Hắn nhảy lên cửa sổ, nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất. Mẫu thân vẫn còn ngủ say, căn bản vẫn chưa thức giấc. Tần Thiên xuống dưới lầu, mởi cái cửa nhỏ của tiểu điếm, mang Xá Nhĩ tiến vào trong, cố hết sức mang y đặt lên bàn.
Tần Thiên trong lòng cũng tràn đầy suy nghĩ, cái đại tế ti này thoạt nhìn thật không đơn giản. Ông ta cũng không cần nghĩ ngợi gì mà đã đáp ứng đánh cuộc với mình. Bất quá chỉ cần mẫu thân không có việc gì, không bị phiên hà lo âu, đưa tay ra cùng chơi đùa với các đại nhân vật kia cũng không sao! Cuộc sống bình lặng đối với một lãng tử mà nói, thật rất không thú vị!
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
15 chương
99 chương
201 chương
20 chương
301 chương
72 chương