Dị thế điền viên

Chương 7 : Học săn thú

Edit : Cẩu Tử Lâm Ngọc cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt, thu hồi thương tâm, đi tới trong sân, giúp Chu Trạch phơi củi ra. “Chu đại ca, thương thế của ngươi đã tốt chưa? Những việc này chờ ta làm là tốt rồi, ngươi nên hảo hảo dưỡng thương mới phải.” Lâm Ngọc nói. “Không có gì đáng ngại, đã tốt, nhờ có các ngươi cho ta ăn lá Bổ Huyết Thảo kia, thương tích của ta cũng không mau lành được như vậy. A Ngọc, ngươi yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ làm cuộc sống của các ngươi trở nên tốt hơn.” Chu Trạch nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lâm Ngọc, nghĩ tới sinh hoạt của hai người trải qua không dễ dàng, tránh không được đau lòng. Lâm Ngọc nghe vậy, viền mắt toả nhiệt, thiếu chút nữa liền khóc lên, trong lòng càng ấm áp, nghĩ đến việc hôn nhân Lưu thúc nhắc đến, y nhất thời lại có chút thẹn thùng, không dám nhìn vào mắt Chu Trạch, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi, Chu đại ca.” “Hai người chúng ta không cần nói cám ơn, muốn nói, cũng là ta nên cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu ta, thu lưu ta, cho ta có nơi ở.” Chu Trạch cười nói: “A Ngọc, ta từng nghe ngươi nói, Lưu thúc là thợ săn trong thôn các ngươi, ta muốn cùng hắn vào núi xem thử.” “Chu đại ca, là muốn vào núi học săn thú?” Lâm Ngọc hỏi. Chu Trạch gật đầu: “Đúng, nơi này của các người có núi lớn, có câu nói kháo sơn cật sơn, ta coi như cũng có sức khỏe, nghĩ muốn vào núi xem thử. Còn có, Bổ Huyết Thảo lần trước các ngươi đào, rất có giá, ta cũng muốn đi tìm thử, ta còn nợ các ngươi một gốc chưa trả đây.” “Bổ Huyết Thảo kia khó tìm vô cùng, không dễ dàng mà thấy được. Hôm đó chúng ta may mắn mới tìm được một gốc. Tiểu Bảo chỉ là nói vậy thôi, ngươi đừng xem là thật, không trả cũng không sao.” Lâm Ngọc lại nói: “Chu đại ca, lần trước đỉnh núi chúng ta tới là đỉnh núi nhỏ, cũng gần thôn, là ngọn núi người trong thôn thường tới, không có nguy hiểm gì, có nấm có rau dại, cái khác lại không có nhiều, vì người trong thôn đã tới nhiều lần lắm rồi, thỏ hoang, chim sóc đều đã chạy sâu vào bên trong núi. Đi vào càng sâu, sẽ càng nguy hiểm. Các lão nhân trong thôn nói, trong đó còn có cả sài lang hổ báo, đều ăn thịt người, không có mấy người dám đi vào bên trong. Lưu thúc cũng chỉ là đôi khi mới đi vào một chút, cũng không dám đi nhiều.” “Há, thì ra là như vậy, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không mạo hiểm đi vào nơi nguy hiểm, đợi chút nữa ta đi tìm Lưu thúc hỏi một chút, cùng Lưu thúc đồng hành, dù sao cũng phải đi xem thử.” Chu Trạch muốn vào núi, nghĩ muốn kiếm thêm tiền. Không phải hắn không cân nhắc đến làm việc khác, nhưng thật sự người nông dân đầu thu vào thật sự quá ít. Ở Lâm gia mấy ngày nay, hắn cũng nghe được ít tình huống, trong thôn đều là dân chúng bình thường, dựa vào trồng trọt mà sống, dựa vào thiên ăn cơm, năm nay mưa thuận gió hòa, lương thực sẽ được nhiều, xem như cơm no áo ấm. Lỡ năm nào đó ông trời không vui, cho cái hạn hán, vậy thì sẽ phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày. Nói trắng ra người làm nông thực sự quá gian khổ. Trồng trọt là nguồn thu chính, cái khác cũng chỉ có thể lên trấn làm công kiếm thêm tiền, nhưng việc đó người bình thường khó có thể đi, còn tùy từng việc. Chu Trạch lại là người mới đến, căn bản không thể xin công việc. Mà bọn Lâm Ngọc cũng chỉ là dân chúng bình thường, càng không có cửa. Trước mắt cũng chỉ có thể vào núi, Chu Trạch tự nhận mình là quân nhân đã nhiều năm, rừng sâu núi thẳm cũng đã từng đi qua, thương thức cơ bản đã nắm rõ, cho nên hắn mới dám có ý nghĩ vào núi. Thấy Chu Trạch nói như vậy, Lâm Ngọc cũng không nói tiếp, mang củi ra phơi nắng xong thì vào bếp làm cơm sáng. Vốn dĩ nhà bọn họ một ngày chỉ ăn hai bữa, nhưng Chu Trạch là người bị thương, không thể để đói, lại nghĩ đến đệ đệ cũng đang là thời điểm cao thêm, rất nhanh đói bụng. Nhớ đến gương mặt gầy gò của nó, lại nghĩ trong nhà hiện tại cũng đã có lương thực, y cũng không tiếp tục tính toán, nấu một nồi cháo loãng, mỗi người uống hai bát, cũng xem như lót bụng. Ăn xong bữa sáng, Chu Trạch liền ra cửa, đi đến nhà Lưu Trường Vượng, hai nhà liền nhau, vài bước đã đến. Cửa nhà Lưu gia mở, liếc mắt là có thể thấy tình huống bên trong, Lưu Trương Vượng đang ở trong sân phơi củi. “Lưu thúc có ở nhà không?” Chưa vào cửa, Chu Trạch đã gọi trước một tiếng. “Há, là Chu Trạch à, vào trong này ngồi đi!” Lưu Trường Vượng đứng lên chào hỏi, cầm cái băng ghế đưa cho Chu Trạch, tự mình cầm cái ghế khác ngồi xuống, trên dưới quan sát hắn một phen, gật đầu không ngừng: “Cũng là người trẻ tuổi sức khỏe tốt, bị thương nặng như vậy mà nay đã tốt lên rồi.” ” Là nhờ Bổ Huyết Thảo có công hiệu tốt.” Chu Trạch nói. “Nói vậy cũng đúng, dược thảo kia tốt vô cùng, rất đáng giá, người trong thôn cho dù có bị thương cũng không nỡ dùng, đều giữ lại bán lấy tiền.” Lời này của Lưu Trường Vượng có hai ý, một là nói Bổ Huyết Thảo tốt, hai là nhắc nhở Chu Trạch ân tình của huynh đệ Lâm gia. Chu Trạch gật đầu: “Nhờ có Lâm Ngọc dùng Bổ Huyết Thảo cứu ta, ta còn đang nợ y một gốc đây, nghĩ muốn lên núi tìm một gốc trả lại cho y.” Lưu Trường Vượng ngẩn ra: “Ngươi muốn vào núi sao?” “Đúng, ta tới chính là vì chuyện này.” Chu Trạch gật đầu: “Ta nghe A Ngọc nói Lưu thúc là thợ săn giỏi nhất trong thôn, ta muốn cùng người vào núi học hỏi.” “Thợ săn giỏi nhất không phải là ta, mà là phụ thân A Ngọc, nhưng đáng tiếc người tốt mệnh thường không dài.” Lưu Trường Vượng nhớ tới lão bằng hữu không khỏi thổn thức một trận: “Trước đây ta đều cũng phụ thân Lâm Ngọc vào núi, tài bắn cung của ông ấy rất khá, vào núi là có thể sắn được thú hoang, có những lúc ta không săn được gì, ông ấy còn chia cho ta một nửa.” Chu Trạch không nói lời nào, ngồi im lẳng lặng lắng nghe Lưu Trường Vượng kể lại chuyện quá khứ. Nhớ lại chuyện cũ, vành mắt Lưu Trường Vượng có chút đỏ lên. Ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng đem đề tài chuyển đến trên người Chu Trạch: “Chu Trạch này, ngươi muốn học sắn thú, ta có thể dạy cho ngươi, nhưng vẫn dựa vào ngươi là chính. Vào núi săn thú, nói nghe thì rất dễ dàng, đến lúc bắt tay vào làm mới cảm thấy khó khăn. Trong núi có rất nhiều mối nguy hiểm, càng đi vào sâu, sài lang hổ báo càng nhiều, chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể mất mạng. Tuy ta có hai nhi tử, nhưng lại không có đứa nào nguyện ý học cùng ta, hai cái tên tiểu tử nhát gan, sợ vào núi ăn khổ.” Lưu Trường Vượng đem cái hại nói ra trước, để Chu Trạch suy nghĩ kỹ, để hắn biết vào núi không phải là việc dễ dàng gì. Bản thân Lưu Trường Vượng cũng không dám nói khi vào núi thì bản thân còn nguyên vẹn, lúc xuống núi thì không dám nói trước điều gì. Mỗi tháng số lần hắn vào núi cũng không nhiều, cũng chỉ là muốn trong nhà có thêm chút tiền tiêu, nếu như có cách khác để kiếm tiền, hắn chắc chắn sẽ không lại vào núi. “Đương nhiên, nếu vận khí tốt, khi vào núi thu hoạch cũng không tệ, giống như A Ngọc tìm thấy Bổ Huyết Thảo vậy. Bìa ngoài núi đều bị thôn dân đào hết rồi, nếu muốn đào được cũng chỉ có thể vào sâu bên trong. Bên trong dã vật cũng nhiều, may mắn còn săn được một con hươu, có thể bán được mấy lượng bạc.” Thu hoạch nhiều, nguy hiểm cũng nhiều, thu hoạch cùng tồn tại với nguy hiểm. Lưu Trường Vượng đem mặt tốt và mặt xấu đều nói ra cho Chu Trạch nghe, còn hắn lựa chọn thế nào là việc của bản thân hắn. Chu Trạch nghe Lưu Trường Vượng kể một vài chuyện trong núi, mắt thấy mặt trời đã lên cao, khí trời càng lúc càng nóng, liền đứng dậy cáo từ rời đi. “Ngươi trước tiên chờ một chút, ta lấy thứ này cho ngươi.” Lưu Trường Vượng nói xong đứng dậy vào phòng, không lâu sau cầm theo một cây cung cùng bao đựng tên trở ra, đưa cho Chu Trạch: “Hai thứ đồ này là lúc trước ta làm cho con trai của ta, bọn họ ăn không được khổ, cũng không muốn luyện cái này, ngươi nếu muốn lên núi, bây giờ còn chưa có vũ khí, cái cung này liền cho ngươi, ta không biết trình độ bắn tên của ngươi ra sao. Ngươi trước cứ tập luyện đi đã, hai ngày nữa rảnh rỗi, chúng ta vào núi một chuyến.” “Nếu là Lưu thúc làm cho nhi tử, bây giờ lại đưa cho ta, sợ là không hay lắm.” Chu Trạch có chút không biết làm sao. “Này tính là cái gì, để không cũng vậy, cho thì ngươi cứ cầm.” Lưu Trường Vượng không nghe hắn nói tiếp, dứt khoát nhét vào trong tay Chu Trạch. Chu Trạch nói một tiếng cảm tạ, cầm cung tên trở lại Lâm gia. Lúc này đã gần tới buổi trưa, trời càng lúc càng nóng, ve sầu đậu trên cây kêu không biết mệt, đi dưới ánh mặt trời một lúc, đã đổ mồ hôi toàn thân. Chu Trạch nhìn ánh nắng chói chang cau mày, hắn nhớ Lâm Ngọc từng nói qua, trời nóng như thế này đã kéo dài gần cả tháng, không có lấy một trận mưa, hoa màu trồng trên đất đều héo rũ. Đối với người nông dân nhờ trời kiếm cơm mà nói thật sự là không tốt, sản lượng lương thực sẽ giảm mạnh. Lâm Ngọc hái cạnh nhà được ít rau dưa, là do y trồng kỳ trước, bây giờ đã có thể ăn. Y hái được hai quả cà, vài trái dưa chuột, dự tính làm hai món ăn. Mùa này làm cà chưng là ăn ngon nhất, cùng với dưa chuột trộn ăn cực kỳ thích. Lâm Bảo đang gom lại củi trong sân, chất vào bên góc tường, trong lòng lại đang bực mình, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ tức giận. Nó sinh khí chính mình rời giường muộn, để Chu Trạch giành trước việc đốn củi, làm nó thấy mình như gánh nặng của ca ca, vô dụng như thế. Chu Trạch vừa vào sân, chỉ thấy thân hình nhỏ gầy của Lâm Bảo ôm bó củi lớn, chuyển vào góc tường. Rõ ràng là sức khỏe không đủ, lại cậy mạnh ôm bó củi thật lớn, mệt đến độ trên đầu toàn là mồ hôi, cánh tay cũng bị củi đè lên, in ra mấy dấu hồng hồng. Chu Trạch thở dài, biết là tên tiểu tử này lại giận hờn, người không lớn, tâm tư lại đặc biệt mẫn cảm, sống chung mười mấy ngày, Chu Trạch coi như cũng hiểu rõ Lâm Bảo. Nó đối với hắn không hiểu sao lại có chút ghét bỏ, đặc biệt là lúc hắn và Lâm Ngọc đứng cạnh nhau, tiểu tử kia như gà mẹ bảo vệ con, phòng hắn như phòng trộm. Chu Trạch đem hành động này của nó hiểu thành khuyết thiếu cảm giác an toàn của nam hài thời kỳ phản nghịch, cũng không chấp nhất nó. Chu Trạch tin, ở lâu với nhau, Lâm Bảo sẽ tiếp nhận hắn, dù sao hắn cũng chỉ là muốn hai huynh đệ số khổ này có cuộc sống tốt hơn mà thôi. Chu Trạch đem cung tên để ở một bên, tiến đến ôm lấy bó củi đang được Lâm Bảo nửa ôm nửa kéo, hơi dùng sức thoải mái ôm lên, vài bước đã đi đến góc tường, đặt bó củi dựa vào góc. Lâm Bảo thở hổn hển, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, không phục trừng mắt nhìn Chu Trạch, lại hừ nột tiếng oán giận. A, tính khí còn rất lớn, Chu Trạch thầm nghĩ, phủi bụi đất trên người, cười ha ha, đi tới, ở trên đầu Lâm Bảo xoa loạn: “Nhanh đi rửa mặt, bẩn thành mặt mèo rồi.” Mặt Lâm Bảo đỏ lên, tức giận che đầu, quát: “Không cần ngươi quan tâm!” Sau đó quay người chạy đi rửa mặt. “Ha ha ha” nhìn bóng lưng chạy đi của nó, Chu Trạch nở nụ cười.