Ầm! Theo tiếng vang lớn, mặt đất rung chuyển. Các địa tinh đang đào địa đạo lập tức gieo hạt giống dây mây xuống, dây mây màu xanh thô bằng cổ tay lập tức mọc lên chống đỡ địa đạo đã đào xong, trừ mấy hạt cát đá vụn và bụi bặm thỉnh thoảng rớt xuống, địa tinh trong đó không bị bất cứ tổn thương nào. Ầm! Lại một tiếng, các địa tinh dứt khoát bỏ xẻng công binh sang một bên, vỗ vỗ bụi đất trên mũ an toàn và trên người, tựa lên thân dây mây chống đỡ địa đạo, xoa tay, mở nắp bình nước uống vài hớp, lại lấy bánh mì ra ăn. “Mills, sắp tới biên cảnh hành tỉnh tây bắc rồi.” Một địa tinh ăn bánh mì xong, còn chưa thấy đủ, sờ sờ bụng, dứt khoát lấy một cái nữa ra ăn, dù sao lãnh chủ đại nhân nói rồi, bọn họ làm việc thể lực, lương thực cung ứng thoải mái, ăn bao nhiêu cũng được. Mills gật đầu, thấy địa tinh nói chuyện đã bắt đầu ăn cái bánh mì thứ hai, nói: “Deen, tạm thời dừng công trình, đợi ta đi hỏi lãnh chủ đại nhân.” “Ừ.” Deen hàm hồ đáp, ăn xong bánh mì, lại uống một ngụm nước lớn, “Thật ra cũng không có quan hệ gì đi? Có những dây mây của tinh linh, căn bản sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ công trình. Chúng ta quanh năm đào hang, điểm này mọi người đều biết.” “Đúng vậy, nhưng lãnh chủ đại nhân yêu cầu công trình an toàn hàng đầu.” Mills nói: “Dù sao nơi này không phải là những thành ngầm chúng ta ở tạm thời trước kia, mà dùng cho thuê để buôn bán.” “Thật ra…” Một địa tinh bình thường yên lặng kiệm lời đột nhiên mở miệng: “Nơi này cũng có thể ở.” “Rahn?” Địa tinh được gọi là Rahn là do Mills giới thiệu tới, một trong những địa tinh được Tống Mặc thuê, vóc dáng của nó cao lớn hơn địa tinh bình thường, cũng không giỏi nói chuyện, nhưng lại tạo cho người ta ấn tượng thành thật. Chỉ có người quen biết nó mới biết, thực ra, nó rất thông minh. “Ta thường xuyên giao thiệp với địa tộc, bọn họ quanh năm sống dưới đất, nơi ở cũng không sâu hơn chúng ta đào bao nhiêu.” Rahn ngừng một chút, tổ hợp từ ngữ, nói tiếp: “Có địa tộc cải tạo lại nhà ở, phía trước buôn bán, phía sau để ở, chính là như thế…” Rahn vừa nói, vừa lấy một viên đá nhỏ ra, vẽ trên mặt đất kết cấu đơn giản, nhưng lại biểu đạt được ý muốn nói. “Lãnh chủ đại nhân xây dựng kiến trúc ngầm đại quy mô như thế này, so với nhà ở của mấy địa tộc cư trú còn tốt hơn mấy lần, chỉ cần lấy được lòng tin của họ, bọn họ khẳng định nguyện ý bỏ số tiền lớn để mua về.” Địa tộc là chủng tộc thần bí hơn cả ma tộc tại đại lục Quang Minh. Bọn họ rất ít khi hiện thân trên mặt đất, cũng rất ít khi giao thiệp với nhân loại, thậm chí còn giỏi trốn tránh hơn cả chu nho. Bọn họ đời đời cư trú dưới đất, không ai biết bọn họ làm sao trồng lương thực, làm sao sinh sống, và kết cấu quần tộc như thế nào. Chỉ có địa tinh và người lùn thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc với họ, từ chỗ họ mua nấm chỉ có thể mọc được dưới đất. Loại nấm này cực kỳ ngon miệng, số lượng địa tộc nguyện ý bán ra mỗi năm cực kỳ có hạn, dẫn tới giá cả luôn cao không hạ. Khi đắt nhất, thì còn đắt hơn rượu nho và đường của tinh linh hai phần, kẻ có tiền cũng chưa chắc có thể mua được. Mills nghe xong lời Rahn, cân nhắc một chút, nói: “Rahn, ngươi nói rất có lý, có thể đề nghị với lãnh chủ đại nhân.” Nói rồi, chỉ đỉnh đầu, “Đợi lát nữa ngươi cùng ta lên đó gặp lãnh chủ đại nhân.” “Ta sao?’ Sắc mặt Rahn lập tức biến thành màu xanh đen. Hiển nhiên bị lời của Mills dọa nhảy dựng. Những địa tinh khác cười ha ha đấm vai và ngực Rahn, “Lãnh chủ đại nhân rất dễ ở chung, tuyệt đối không giống như những quý tộc nhân loại khác dùng lỗ mũi nhìn người, cũng sẽ không khinh thường địa tinh. Ngươi đem suy nghĩ vừa rồi nói cho lãnh chủ đại nhân, nói không chừng, còn có thể được khen thưởng.” Mills cũng cười, “Rahn, lãnh chủ đại nhân có nước mắt của địa tinh, y là bạn của địa tinh. Chúng ta hiện tại có ăn, có ở, và cuộc sống an nhàn, đều là lãnh chủ đại nhân cho. Ngươi và người trong thôn ngươi, chắc đã thấy được địa tinh tại Grilan sống tốt hơn bao nhiêu. Các ngươi được thuê tới làm việc, một khi công trình kết thúc, thì cần phải đi rồi, lẽ nào ngươi không muốn vì người nhà và bạn bè của mình nỗ lực một chút sao?” “Ngươi là nói?” Mắt Rahn sáng lên. “Ta không nói gì cả.” Mills cười lắc đầu, “Nên làm thế nào, phải tự ngươi suy nghĩ. Lãnh chủ đại nhân nhân từ, khoan hậu, muốn được lãnh chủ đại nhân xem trọng, thì phải chứng minh mình có giá trị đó.” Rahn gật đầu thật mạnh, trong địa đạo, những địa tinh khác cùng được thuê với Rahn cũng thầm suy nghĩ. Cuối cùng, chấn động dừng lại, trong địa đạo hồi phục bình tĩnh. Mills đứng lên, theo yêu cầu của Tống Mặc, địa đạo được đào ra sau này nhất định phải xây dựng được kiến trúc cao ba tầng, địa tinh đứng bên trong, hoàn toàn không phải vấn đề. Cho dù Tống Mặc bước vào, cũng vẫn có thể nhảy nhót. “Chúng ta ra ngoài trước đi.” Các địa tinh để dây mây lại trong địa đạo, bọn họ không xác định được tình huống bên ngoài có tiếp tục nữa hay không, có những dây mây này ở đây, thì địa đạo sẽ không bị sụp, cũng không cần phải làm lại. Khi các địa tinh từ địa đạo trở về Grilan, cuộc chiến của dã thú từ rừng Phỉ Thúy chạy ra cùng với các cây trồng trong lãnh địa, đã sắp kết thúc. Kết quả chiến đấu không cần tranh cãi, các cây trồng đại thắng. Trên tường vây ở biên cảnh lãnh địa dính đầy các thảm treo động vật đủ hình đủ dạng. Trong đó, hai con gấu lớn được lãnh chủ đại nhân đặc biệt chăm sóc. Tống Mặc nhìn các hán tử cẩn thận cởi gấu lớn trên dây nho xuống, nhìn chăm chăm bàn tay dày thịt của con gấu, nước miếng xém chút chảy xuống. Tay gấu nha! Mỹ vị cực phẩm nha! Chùi miệng, thế giới này không có pháp luật bảo vệ động vật hoang dã, y muốn ăn tay gấu, không ai mời y vào cục uống trà nói chuyện hết. Các lãnh dân thấy lãnh chủ đại nhân hai mắt phát sáng, nghi hoặc liếc nhìn gấu lớn bị cột thành cái bánh chưng, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ, lão lãnh chủ cũng từng săn được một con gấu! Trong ký ức của lão nhân trong lãnh địa, chẳng hạn lão White, con gấu lão lãnh chủ săn được, tuy không có thể hình bự như hai con gấu lớn này, nhưng đã khiến các lãnh dân bàn tán hăng say rất lâu, cũng từng được nở mặt ở Angris. Tuy thành tựu của lãnh chủ đại nhân hiện tại đã vượt xa lão lãnh chủ, nhưng, có thể kế tục vinh quang của tổ tiên, lãnh chủ đại nhân nhất định rất cao hứng! Cho dù hai con gấu này không phải do lãnh chủ đại nhân đích thân bắt được, nhưng thực vật bắt được hai con gấu này, lại là do lãnh chủ đại nhân hạ lệnh gieo trồng! Đương nhiên cũng có thể tính là chiến tích của lãnh chủ đại nhân! Một khi sự tích lãnh chủ đại nhân ‘tay không’ bắt được hai con gấu lớn được tuyên truyền ra, xem ai còn dám có ý đồ với Grilan, đến Grilan giở trò lưu manh nữa không! Không thể không nói, tư duy kẻ cướp của người Grilan, thực sự rất có phong cách của Tống Mặc. Tống Mặc muốn ăn, các lãnh dân lại nghĩ tới vinh quang của Grilan, suy nghĩ hai bên trực tiếp lệch mười vạn tám ngàn dặm. Tới mức sau khi Tống Mặc tỉnh lại từ trong ảo tưởng mĩ vị của tay gấu, bị ánh mắt lấp lánh của các lãnh dân chọt chọt mà không hiểu nỗi lý do. Gãi đầu, đây là chuyện gì? Sau khi Tống Mặc bị hai lực lượng kéo xé, thân thể không chịu được, lão John vẫn không rời khỏi y. Tuy đã thu lại đấu khí vàng, nhưng một tầng vách ngăn không nhìn thấy, vẫn bảo vệ xung quanh Tống Mặc, cho dù chiếc nhẫn trên ngón út tay phải của y vẫn ẩn ẩn nóng lên, cấm chú trong thân thể cũng rục rịch muốn động, nhưng không còn giống như vừa rồi, khiến y khó chịu tới muốn ngất nữa. “Quản gia, đây là bội thu nha.” Tống Mặc vừa đi, vừa nhìn các loại con mồi được các lãnh dân thu hoạch bày ra, chết rồi trực tiếp đưa tới bên sông lột da mổ bụng, làm xong sạch sẽ thì đem cất trữ, bị thương thì đưa vào trong lãnh địa nuôi dưỡng, không bị thương, trực tiếp thả về rừng Phỉ Thúy. Chẳng qua, hai con gấu đó thì Tống Mặc tuyệt đối sẽ không thả về. “Vâng, lãnh chủ đại nhân.” “Buổi tối mọi người tới ăn chung!” Tống Mặc đứng lại, đột nhiên đưa tay vòng quanh miệng, lớn tiếng nói: “Thịt đủ dùng! Rượu đủ dùng! Tối nay mọi người không say không về!” Người Grilan đang thu gom con mồi cùng thi nhau kêu tốt, ngay cả người lùn tạm thời ở lại Grilan giúp đỡ cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, người lùn vẫn luôn thích náo nhiệt, ăn uống nhồm nhoàm càng là sở thích của họ, chỉ có mấy tinh linh vẫn bảo trì tư thế ưu nhã, chẳng qua từ biểu tình của họ, thì rõ ràng, họ đối với bữa tiệc của nhân loại, đặc biệt là tiệc của người Grilan, vô cùng hứng thú. Mấy địa tinh Mills ra khỏi địa đạo, đúng lúc nghe được tin Tống Mặc tuyên bố tối mở tiệc, Tống Mặc thấy Mills, cười nói: “Thật là tới trễ tới sớm không bằng tới đúng lúc, Mills, tối nay có thịt ăn!” Các địa tinh đều cười, bọn họ biết lãnh chủ đại nhân thích đùa. Mills kéo Rahn tới trước mặt Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, hắn là Rahn, hắn thường xuyên giao thiệp với địa tộc. Về thành thương nghiệp ngầm, hắn có kiến nghị muốn nói với ngài.” “Hả?” Tống Mặc hứng thú cong lưng xuống, để tầm mắt ngang bằng với Rahn, “Được, có thể nói cho ta chứ?” Tinh linh không thích địa tinh, thậm chí có thể nói là ghét, nhưng địa tinh ở Grilan tựa hồ rất khác biệt với những địa tinh khác. Mấy tinh linh của Hồng sâm lâm thấy Tống Mặc vẫy tay, bước tới, thì nghe một địa tinh nói: “… Địa tộc nếu sống ở đó, khẳng định sẽ mang tới càng nhiều mối làm ăn… nấm bọn họ trồng rất đáng giá, rất nhiều người muốn mua…” Nghe tới nấm của địa tộc trồng, các tinh linh lập tức hứng thú, bọn họ rất thích loại thực vật này, nhưng không thể trồng thành công. Bọn họ cũng từng thử đào đất trồng nấm, nhưng bất luận thử bao nhiêu lần, đều thất bại. “Nấm?” Tống Mặc sờ cằm, “Nấm ăn sao?” “Ừ.” Rahn gật đầu, Tống Mặc trầm tư nửa ngày, nói: “Kiến nghị của ngươi rất tốt, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Để cảm tạ, ngươi có thể chọn mấy con trong con mồi thu hoạch lần này, thế nào?” Rahn ngây người, Mills vội đẩy nó một cái: “Rahn!” Rahn hoàn hồn lại, miệng nhúc nhích vài cái, mới phát ra âm thanh, “Lãnh chủ đại nhân, ta không cần con mồi, có thể để người của thôn ta ở lại Grilan không? Chúng ta sẽ làm việc thật tốt! Thật đó! Chúng ta sẽ giống như tộc của Mills, sẽ không trộm nữa, chúng ta sẽ làm việc tốt…” Rahn không nói được nữa, âm thanh bắt đầu nghẹn ngào, Tống Mặc không nói gì, quay sang nhìn Mills một cái, Mills rụt cổ, cười lấy lòng. Một lão địa tinh nhăn nheo, nhưng lại bày ra vẻ nịnh nọt này, Tống Mặc chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, da gà da vịt rơi đầy đất. “Rahn, chuyện này ta tạm thời không thể đáp ứng ngươi.” “Lãnh chủ đại nhân?” “Ta nghĩ, chuyện này vẫn chỉ là ý nguyện của một mình ngươi, chưa có thương lượng với người trong thôn đúng không?” Rahn gật đầu. “Tốt nhất ngươi nên cùng người trong thôn thương lượng một chút, nếu mọi người đều đồng ý, có thể tạm thời dời tới Grilan ở, nhưng,” Tống Mặc chuyển giọng, “Các ngươi cũng thấy, địa tinh sinh sống tại Grilan là như thế nào, sinh sống tại đây, thì nhất định phải tuân thủ quy tắc của Grilan! Chúng ta có thể tiếp nhận các ngươi, nhưng, một khi hành động của các ngươi vi phạm lời hứa, vậy thì, ta vẫn sẽ đuổi các ngươi đi, hiểu chưa?” “Hiểu, ta hiểu, lãnh chủ đại nhân!” Rahn kích động tới mức bắt đầu run rẩy, “Ta sẽ thuyết phục mọi người.” “Được rồi.” Tống Mặc cười vỗ vai Rahn, “Bữa tiệc hôm nay, ta chính thức mời ngươi và người trong thôn ngươi tham gia, nhiều thịt như thế, mọi người đều có thể căng bụng!” Tống Mặc vừa nói xong, không biết là ai, vô cùng phối hợp, bụng đã kêu hai tiếng, mọi người trầm mặc mấy giây, rồi cùng cười ồ lên. Ngay cả mấy tinh linh, cũng nhịn không được mỉm cười. Thân vương Myers và vương phi Laurent đứng không xa, thấy Tống Mặc được vây giữa đám người, đang cười, cũng cong cong khóe môi. Laurent nhẹ phẩy quạt hương nhỏ xinh, “Thân ái, nó thích hợp làm một người lãnh đạo hơn Rhys. Ngươi xác định, con trai của chúng ta có thể lấy nó về nhà, mà không phải là gả tới đây chứ?” Thân vương Myers cười ngượng ngập hai tiếng, “Laurent, có thể tìm được bạn đời như thế, nói rõ ánh mắt của Rhys rất tốt. Lúc trước ta theo đuổi em, cũng khó khăn trùng trùng, không phải sao?” “Đúng a.” Laurent thở dài một tiếng, “Cho tới nay ta vẫn cảm thấy, công tước phu nhân Sherlund thích hợp với ngươi hơn là thân vương Myers. Thân ái.” Thân vương Myers: “…” Trước khi Laurent gả cho ông, là công tước ma tộc, họ của gia tộc, chính là Sherlund… Grilan mười dặm trời trong, người trong lãnh địa đang bận rộn vì tiệc tối, hành tỉnh tây bắc thì may đen phủ kín, tiếng sấm ầm ầm, cự long và ma tộc đang đánh nhau náo nhiệt trên trời. Saivans đã không kịp ai điếu cho phủ tổng đốc bị hủy tới không thể hủy nữa của hắn, hiện tại hắn chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn! Tại sao hành tỉnh tây bắc không có địa tinh đào động chứ?! Cự long màu đen phun long khí như lửa, nóng như nham thạch trong lòng đất, cả không khí cũng giống như bị đốt cháy, thân hình màu đen khổng lồ, hiện rõ lực lượng cường hãn vô cùng của long tộc. Cốt long giao phong với hắn, đã bị hắn bứt mấy khúc xương sườn, ngay cả một bên cánh cũng bị bẻ một miếng, may là chỉ là một khung xương, nếu không, trên trời khẳng định sẽ đổ cơn mưa máu. Ma tộc đứng trên đỉnh đầu cốt long không hề biểu hiện yếu thế, phù văn màu đen lưu chuyển quanh người hắn, đôi mắt màu biển xanh biến thành đỏ máu, một đồ án màu đen quái dị như ẩn như hiện bên mặt phải của hắn, trường cung màu đen quấn tơ vàng trong tay hắn, nhắm vào cự long trước mặt. “Đi chết đi, con rồng mập nhà ngươi!” “Gừ! Mặt nữ nhân đáng chết!” Gió lốc màu đen và ngọn lửa màu đỏ đụng nhau, lực lượng và lực lượng tuyệt đối đụng chạm, không ai, có thể chống nổi lực lượng cường hãn này! Thân thể cự long cực kỳ cường hãn, nhưng Hắc Viêm vừa mới thức tỉnh, còn chưa thể hoàn toàn khống chế sức mạnh trào dâng trong người, không thể không tạm thời lùi lại. Chỉ cần đợi một chút nữa, đợi hắn hoàn toàn khống chế được sức mạnh đó, hắn thề sẽ xé ma tộc trước mắt thành mảnh vụn! Hắc long vung cánh, phát ra tiếng rồng gầm cao vút, đôi mắt màu vàng, tràn đầy sát khí như hủy diệt thiên địa. Rhys lại đột nhiên quỳ một gối trên đỉnh đầu cốt long, đồ án trên mặt phải bắt đầu chậm rãi lưu động như có sinh mạng, leo lên, cuối cùng tụ thành huy hiệu của gia tộc Myers, nhẫn quyền lực trên ngón cái hắn, phát ra ánh sáng chói mắt. Thân vương và vương phi ma tộc ở Grilan đồng thời cảm thấy giật mình, thần sắc thân vương Myers trở nên ngưng trọng, “Laurent, con trai chúng ta, còn bốn năm nữa mới thành niên đúng không?” Laurent gật đầu, thần sắc cũng không dễ coi gì. “Chậc!” Thân vương Myers nâng tay phải lên, một hàng phù văn đen đột nhiên tạo nên một trận cuồng phong, ông và Laurent, đồng thời biến mất trong gió. Cùng lúc này, Tống Mặc đang chuẩn bị cho tiệc tối, chợt thấy sợ hãi. Lão John nhìn thấy, vội hỏi: “Sao vậy?” “Không có gì.” Tống Mặc ấn tay trước ngực, mím môi, tim, đập thật dữ dội. Có chuyện gì sao?