Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 78 : Cuối cùng, ta yêu con

Khúc Vân trợn mắt nhìn Tống Lẫm, nét mặt khó tin “Nhóc vừa mới nói cái gì? Ai chết?!” “Tống Trí.” Tống Lẫm trả lời. Hắn xoay người rời đi, bóng lưng vốn cao lớn trầm ổn nay trở nên vô cùng tịch mịch và yếu ớt. “Trời.. Trời ơi, chúng tôi đã sớm nói với anh ấy phải nhanh chóng rút lui, nhưng anh ấy luôn nói chưa tới lúc… còn chưa tới lúc… Ắt hẳn anh ấy đã biết, một khi tới lúc thì tất cả đều đã quá trễ…” Ánh mắt Khúc Vân giơ tay che lại đôi mắt đỏ hoe. “Mau nói tin tức này cho giáo sư Trần và sếp của anh đi.” Chu Thanh cảm thấy rất kinh ngạc, nói cách khác nơi này không chỉ có mỗi người đàn ông tên Khúc Vân và Tống Lẫm mà còn có những người khác nữa? Chẳng lẽ tập đoàn Cự Lực không biết còn một căn cứ bí mật này sao? Chu Thanh có quá nhiều thắc mắc, nhưng lúc này cậu chỉ có thể đi theo sau lưng người đàn ông tên Khúc Vân kia. “Tống Lẫm nói anh là một giáo sư chuyên ngành thực vật học, vậy anh cũng bị tập đoàn Cự Lực chiêu mộ?” Khúc Vân hỏi. “Đúng vậy, tôi là Chu Thanh.” “Thời điểm Tống Trí chết thì anh có mặt ở đó không?” Giọng nói của Khúc Vân nghe rất bình tĩnh nhưng Chu Thanh biết hắn đang run rẩy. “Tôi không có mặt ở đó, nhưng tôi biết ngài ấy chết rất nhanh, không có chịu bất kì sự đau đớn nào… Bởi vì ngài ấy bị súng ngắm siêu tốc bắn trúng đầu.” Chu Thanh biết lời nói này có thể an ủi đối phương được phần nào. Khi cánh cửa ở cuối lối đi được mở ra, căn cứ bí mật dưới lòng đất này cuối cùng cũng có ánh sáng— của đèn điện, và còn có cả máy vi tính đang hoạt động liên tục, phát ra âm thanh ‘tích tích’, có một vị lão giả đang cầm laptop suy tư gì đó, sau lưng ông là một người tuổi trẻ đang báo cáo số liệu, còn có vài người mặc trang phục rằn ri ngồi trên bàn, vừa nói chuyện phiếm vừa đánh bài. Chu Thanh liếc mắt thầm đếm được khoảng ba mươi người. Nếu như không phải Tống Lẫm mang cậu tới đây thì Chu Thanh cho rằng nơi này là một trạm quan sát khác của tập đoàn Cự Lực. “Giáo sư Trần, tôi có chuyện muốn nói với ngài.” Khúc Vân mở miệng, những người khác cũng nhìn sang. Bọn họ không hẹn mà đánh giá Chu Thanh đứng sau lưng Khúc Vân. “Có người mới gia nhập à?” Lão giả đặt laptop xuống, ngẩng đầu lên nói, chắc ông là giáo sư Trần mà Khúc Vân đã nhắc tới. Chu Thanh ngây ngẩn, bởi vì vị giáo sư Trần này không phải ai khác mà chính là ngôi sao sáng giá nhất trong lĩnh vực nghiên cứu bệnh độc – Trần Dung Văn, Chu Thanh không có biết nhiều gì về các chuyên gia trong lĩnh vực bệnh độc, nhưng cậu có nhớ mang máng về một tin tức, ba năm trước giáo sư Trần đã qua đời vì xuất huyết não, lúc đó còn cử hành một lễ tang cực kỳ long trọng… Nhưng tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây? “Đừng có bày ra vẻ mặt thế chứ, người trẻ tuổi, lão già này vẫn còn sống nhăn răng a. Có điều tập đoàn Cự Lực sẽ tự biên tự diễn nguyên nhân cái chết tầm thường cho những người chết vì nhiệm vụ như là xuất huyết não, bệnh tim, tự sát, vân vân và mây mây. Nếu thi thể của cậu khó nhìn thì nguyên nhân cái chết của cậu sẽ là tai nạn giao thông, nổ bình gas. Thế giới của cậu và tập đoàn Cự Lực đều cho rằng tôi đã chết, nhưng mà lão già này còn sống lâu lắm đấy!” Giáo sư Trần đi tới quan sát kĩ khuôn mặt của Chu Thanh một hồi rồi nói “Nhìn hơi quen mắt, không biết đã gặp ở đâu.” Trong lúc nhất thời Chu Thanh không biết giới thiệu bản thân như thế nào. “Nghe Tống Lẫm nói anh ta là một nhà thực vật học, tên là Chu Thanh.” Khúc Vân trả lời. “Ồ, thì ra cậu chính là Chu Thanh à? Đã sớm nghe nói nhiều về cậu, chàng thanh niên đẹp trai tài giỏi, hoan nghênh gia nhập, chỉ mong cậu có đầy đủ quyết tâm và nghị lực, và nhất là không bị tập đoàn Cự Lực cám dỗ một lần nữa.” Giáo sư Trần cúi đầu xuyên qua mắt kính nhìn thẳng vào Chu Thanh. Mặc dù thoạt nhìn ông là người hai thứ tóc, là một vị học giả hiền hòa đắm chìm vào trong nghiên cứu, nhưng ánh mắt của ông vẫn còn rất tinh tường, thậm chí còn có một loại ảo giác bản thân bị ánh mắt đó nhìn thấu tất cả. “Còn có… Giáo sư Trần, Tống Trí… ngài ấy chết, là bị tập đoàn Cự Lực ám sát.” Khúc Vân cúi đầu, mọi người trong phòng nhất thời ngây ngẩn. Giáo sư Trần cũng thoáng khựng lại, lảo đảo vài bước về phía sau, cũng may là có Chu Thanh nhanh tay đỡ lấy ông. “Cậu ấy có con đường của riêng mình, hơn nữa đã chuẩn bị chu toàn tất cả. Cậu ấy giỏi che giấu và ẩn nhẫn, chỉ là có lúc, sẽ không như cậu ấy đã tính toán… Sẽ phát triển theo hướng ngược lại so với dự tính của cậu ấy… Lại một lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là châm chọc mà.” Giáo sư Trần xoay người, lảo đảo đi đến chỗ để laptop của mình “Chúng ta phải mau chóng nghiên cứu, phải vượt qua Cook tìm được câu trả lời trước, nếu không tất cả mọi hy sinh đều hóa công cốc!” “Tống Lẫm đi đâu vậy?” Một người đàn ông cao lớn đi ra, cho dù là lực độ của bước chân hay biểu tình trên mặt đều làm cho Chu Thanh thoáng như nhìn thấy Chu Ngự, khác biệt là trên mặt người đàn ông này có một vết sẹo sâu hoắm kéo dài từ trán xuống bên gờ lông mày, trông cực kỳ dữ tợn. “Có lẽ nhóc ấy muốn đi lấy thi thể của Tống Trí về.” “Không, thi thể của Tống Trí nhất định sẽ được đưa trả cho tiến sĩ Khương, vậy thì tiến sĩ Khương đâu? Anh ta có cùng rút khỏi tập đoàn Cự Lực về đây không?” “Không có, trước mắt, tiến sĩ Khương sẽ không bị bại lộ sớm. Hơn nữa nghiên cứu của ngài ấy còn cần dùng đến thiết bị tân tiến của tập đoàn Cự Lực.” “Bất quá cũng đúng, trừ tiến sĩ Cook ra thì hầu như không còn ai trong tập đoàn có thể ưu tú bằng tiến sĩ Khương trong lĩnh vực bệnh độc. Bọn chúng sẽ không dễ dàng giết anh ta đâu, cho dù có hoài nghi đi nữa.” Người đàn ông xoay người nhìn Chu Thanh “ Chào anh, tôi là đội trưởng đội hộ vệ của căn cứ này, tên là Dung Chu.” “Chào anh. Tôi muốn hỏi một câu, tất cả mọi người ở đây đều từng là nhân viên của tập đoàn Cự Lực à?” “Đúng vậy, nhưng có điều khi chúng tôi phát hiện ra mục đích xấu xa của bọn chúng thì đã rời khỏi. Trước mắt, bọn chúng cũng không phát hiện ra căn cứ này, nên chúng tôi vẫn còn có thể tiếp tục nghiên cứu ở đây.” Dung Chu trả lời. “Vậy thì mục đích thật sự của tập đoàn Cự Lực là gì?” “Dĩ nhiên không đơn giản chỉ là nghiên cứu khoa học này nọ hoặc là tạo ra loại thuốc điều trị bệnh ung thư và bệnh nan y, càng không đơn giản là muốn xâm lược Nibelungen. Chắc hẳn cậu đã biết ngài Eaton đi? Lão là chủ tịch của tập đoàn Cự Lực, là người điều khiển toàn bộ tập đoàn, đồng thời nắm trong tay số vốn lưu động nhiều nhất trên thế giới. Mục đích của lão ngoại trừ chữa trị bệnh tật của mình ra, còn muốn trường sinh bất lão nữa, đây đúng là phá vỡ quy luật của tự nhiên, kẻ như lão chả khác gì một tên điên cả, tuyệt đối là mầm họa cho loài người. Dã tâm của lão không chỉ dừng lại ở đó, lão còn có một mục đích khác chính là lợi dụng gen của sinh vật cấp S để đào tạo ra một đội quân có năng lực tàn phá cùng với sức chiến đấu kinh khủng, tiến sĩ Cook là một ví dụ điển hình, chắc anh cũng đã gặp ả. Nói cách khác, lão Eaton kia muốn thống trị loài người trên tất cả các lĩnh vực, từ chiến tranh, tiền bạc cho đến cả mạng sống.” Dung Chu trả lời. Một giây kia, trong lòng Chu Thanh lạnh lẽo một trận. Cậu cho rằng mấy kẻ điên như lão Eaton chỉ xuất hiện trên phim ảnh giả tưởng, nhưng không ngờ lại có thật ở ngoài đời. Hơn nữa lão Eaton không chỉ dùng tiền bạc, thậm chí còn muốn hủ hóa loài người trên mặt tinh thần. (hủ hóa ở đây là suy đồi, sa đọa, bại hoại nhé:))) “Khốn nạn! Anh trai của tôi vẫn còn ở trong căn cứ, còn có sinh vật cấp S Mặc Dạ đi theo anh ấy nữa! Tập đoàn Cự Lực nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người họ đâu! Lỡ như bọn chúng muốn biến anh tôi thành kẻ không ra người ngợm như tiến sĩ Cook hoặc là làm tổn thương Mặc Dạ, vậy thì tôi nên làm gì đây?!” “Nghe anh nói giống như anh trai của anh đã bị biến thành kẻ giống như tiến sĩ Cook vậy. Tiến sĩ Cook có năng lực hành động và năng lực cảm ứng siêu cường, cùng với năng lực tự chữa lành của sinh vật cấp S, mặc dù không đạt được khả năng thao túng toàn bộ sinh vật ở Nibelungen, nhưng dù sao vẫn đủ sống tốt ở đây.” Dung Chu hứng thú nói. “Nếu muốn có được năng lực cường đại thì tất yếu phải hy sinh cái gì đó. Loại quy tắc này bao hàm luôn cả sức mạnh. Tôi tin rằng tiến sĩ Cook không có mạnh mẽ tuyệt đối như chúng ta đã nghĩ, cô ta nhất định phải có gót chân Asin (Achilles), mà gót chân Asin này của cô ta nói không chừng là trí mạng, tôi không hy vọng anh của tôi cũng giống như cô ta, tựa như một cỗ máy, lấy ngài Eaton và tập đoàn Cự Lực làm trung tâm.” Chu Thanh nói. Dung Chu đi tới vỗ vai Chu Thanh “Tôi thích anh rồi đấy. Cứ an tâm ngây ngốc ở đây đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng cứu anh trai và sinh vật cấp S kia ra khỏi chỗ đó, Tống Lẫm cũng nên có một người anh em để bầu bạn.” Dung Chu nói. Lúc này, Khúc Vân lấy ra tấm hình của Tống Trí và treo nó lên tường. Đó là tấm hình chụp lúc Tống Trí tốt nghiệp đại học, trông rất trẻ tuổi, nhưng bộ dáng vẫn nghiêm túc cẩn trọng như ngày nào. Mà trên bức tường kia ngoại trừ Tống Trí ra còn có hình của những người khác nữa. Chu Thanh biết rõ, bọn họ cũng là những người hy sinh trong trận chiến với tập đoàn Cự Lực. Mọi người rót rượu Vodka vào ly, mỗi người nâng ly rượu hướng về phía tấm hình của Tống Trí, cùng nhau nói một câu “Hỡi người anh em, anh vĩnh viễn sống mãi cùng với chúng tôi.” Chu Thanh thở dài một hơi, cậu chỉ biết dựa vào sức của những người này mà muốn đấu với tập đoàn Cự Lực cách xa ngàn dặm… chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng có một số việc ‘không thể làm được’ thì không có nghĩa là không đi được đến đích. Trong lúc này, Tống Lẫm đang lướt nhanh qua mảnh rừng rậm nguyên thủy, tiến vào trong địa phận hoang mạc. Ánh nắng ở sa mạc liên tiếp thay nhau chiếu rọi xuống, bóng mờ và ánh sáng phản quang phập phồng theo từng đồi cát. Ở trong trung tâm của sa mạc có một bia đá cao bằng đầu người, bề ngoài của bia đá bị gió cát mài mòn không ít. Tống Lẫm xòe tay áp lên mặt bia đá, chỉ nghe dưới chân phát ra âm thanh lục cục, mặt cát lún xuống lộ ra một bậc thang. Vẻ mặt Tống Trí hờ hững, hắn từng bước đi xuống, sau khi bật đèn lên, bên trong căn phòng sáng trưng, trên bàn xếp đầy vali đen ổn định nhiệt độ, hết chồng này đến chồng kia, đánh thẳng vào thị giác người nhìn. Bên trong những cái vali đen này đều là máu của Tống Trí, là ‘chất dinh dưỡng’ được hắn tích trữ trong nhiều năm qua. Tống Lẫm tiến lên phía trước, đặt bàn tay lên một cái trong số đó, sau đó cúi đầu xuống dùng sức ịn trán của mình lên đó, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của hắn. “Đây không phải là điều con muốn… Người biết mà…” Giọng nói của Tống Lẫm run rẩy. Mà ở trên cái vali kia có một bức thư. Yên lặng hồi lâu, lại một hồi lâu sau, Tống Lẫm mới ngẩng đầu lên, trong mắt hắn chan chứa nồng đậm thống khổ, giống như một vực thẳm sâu hun hút, đâm rách cả không gian, vĩnh viễn không thể nào vượt qua được. Hắn mở bức thư ra, tin tức ngắn gọn ngoài dự đoán, nét chữ cứng cáp nghiêm túc, vừa nhìn liền biết là tác phẩm của Tống Trí: Dùng loại phương thức này trò chuyện với con đúng là kì lạ. Bởi vì từ khi con được sinh ra trên thế giới này, ta không cần nói một lời nào thì con liền hiểu được ta muốn nói gì, đây là phương thức câu thông của chúng ta từ trước đến nay, cho nên khi đặt bút viết bức thư này, ta lại có chút không quen. Nhưng đối với loài người chúng ta mà nói, viết thư là một chuyện rất lãng mạn, thường viết tin tức cho người mà chúng ta không thể gặp mặt được hoặc là nhờ những dòng chữ thay cho lời nói không thể nào thốt lên. Đối với ta mà nói, thời điểm con đọc bức thư này, có thể ta đã không thể nào bầu bạn đến cuối đời với con được. Đứa con của ta, ta hy vọng con có thể làm được ba điều. Thứ nhất, không nên tìm đến người cha Đế Hân kia của con, bởi vì thù hận không có nghĩa lý gì cả. Thứ hai, đừng có bất kì tiếp xúc nào với tập đoàn Cự Lực, bọn họ chính là mặt tối của con người, luôn tham lam và theo đuổi lợi ích, ta không hy vọng con đánh mất hình tượng đẹp đẽ của loài người bên trong mình. Thứ ba, lượng máu ta để lại cho con không phải vì muốn cho con ăn no mà là giúp con tự bảo vệ bản thân mình. Con không cần phải ỷ vào bất kì người nào, cũng không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, từ giờ trở đi, hãy trải qua cuộc sống thuộc về mình, tìm được người bạn đời chân chính của con. Cuối cùng, ta yêu con. Tống Lẫm đè chặt bức thư lên vali, thân thể của hắn run rẩy dữ dội, hắn ngẩng mặt lên để cho nước mắt rớt như mưa. “Tại sao người không hiểu chứ! Con đã sớm chọn người làm bạn đời của mình… Người chính là bạn đời của con.” Từ nay về sau, hắn sẽ không còn cảm nhận được bất kì sự tồn tại nào của người kia nữa. Con người với bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp kia chính là món quà bí mật của Tống Trí dành riêng cho hắn, chỉ có hắn mới có được báu vật vô giá kia, nhưng tất cả đều đã tan biến theo viên đạn nghiệt ngã kia mất rồi. Hắn nhớ lúc còn nhỏ thường hay ngồi ở một góc bàn của Tống Trí thổi kèn Harmonica, còn Tống Trí thì cúi đầu gõ máy tính, nhưng Tống Lẫm có thể cảm nhận được cảm xúc bên trong đầu của người ấy, đó là một Tống Trí hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, người ấy rất thích tiếng kèn của hắn, âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng của tiếng kèn hòa cùng với tâm tình nhu hòa, bình tĩnh, vui sướng. Cũng là một Tống Trí đặc biệt chỉ thuộc về riêng Tống Lẫm. Người đàn ông đó không bao giờ bày ra vẻ mặt nhu hòa với thế giới, nhưng lại cho hắn sự ấm áp khó quên nhất. Hắn thông qua Tống Trí thấu hiểu một loại tình cảm của con người, đó gọi là đau thấu tận tim gan. Mà lúc này, Daniel dẫn theo một đoàn xe tiến vào trong sa mạc. Cái lần toàn bộ căn cứ bị sứa Nibelungen lây nhiễm bệnh độc, Tống Trí đã từng lén mang máu của mình tới giấu ở đây, Daniel bám đuôi theo sau nên mới phát hiện được. Hôm nay, bác sĩ Daniel dẫn theo người của gã tới đây, dùng dấu vân tay của Tống Trí xâm nhập vào nhà kho bỏ hoang ẩn nấp dưới lớp cát sa mạc này. “Ba người các anh cùng theo tôi xuống! Còn những người khác phòng thủ ở đây! Chúng ta phải nhanh chóng bố trí súng máy tự động bắn đạn chứa độc tố thần kinh! Một khi mục tiêu của chúng ta vào bên trong thì tôi sẽ khóa kín nhà kho này lại, không có nó có cơ hội chạy ra!” Daniel rất hài lòng với kế hoạch của mình. Khi bọn hắn vừa mới tiến vào bên trong nhà kho, trong chớp mắt đèn được bật sáng lên kia, không ngoài dự đoán của Daniel, nhìn đống vali đen xếp đầy trên bàn. Daniel nở nụ cười lạnh “Tống Trí ơi là Tống Trí, mày đúng có kiên nhẫn! Có thể lưu trữ nhiều máu đến như vậy, chỉ tiếc đều là một đống vô dụng!” Daniel tiện tay xách một trong số đó lên, nhưng lại thấy nhẹ bẫng. Ngực của gã thoáng trầm xuống, liền mở vali ra thì thấy bên trong trống rỗng. “Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Tống Lẫm đã tới đây rồi?” Daniel cũng xách những cái vali khác lên, tất cả đều nhẹ bẫng, mở hết ra thì đều thấy trống rỗng không có bất kỳ cái gì cả! “Mịa nó, chúng ta đều bị Tống Trí đùa bỡn!” Daniel lộ ra biểu tình cay độc, chỉ huy những người khác “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.” Đoàn người nối đuôi nhau đi lên bậc thang, khi đẩy cửa ra thì phát hiện đã bị khóa lại. Daniel luống cuống “Mau lấy dấu vân tay của Tống Trí mở ra!” “Thưa ngài, dấu vân tay của Tống Trí không mở cửa được!” “Anh nói đùa à? Sao có thể xảy ra chuyện này chứ!” Daniel giật lấy dấu vân tay của Tống Trí ấn lên thiết bị nhận dạng nhưng đúng là không thể. “Dùng súng, các người mau bắn thủng cánh cửa này ra cho tôi!” “Đạn không xuyên thủng cánh cửa này được đâu, thưa ngài! Chúng ta chỉ có thể thông báo với người bên ngoài dùng lựu đạn cho nổ tung thì may ra!” “Vậy mấy người còn đứng ngốc ở đó làm gì! Điện thoại vô tuyến đâu!” Cái trán của Daniel thấm đẫm mồ hôi, gã có linh cảm xấu, Tống Trí không chỉ đơn giản là muốn chơi gã một vố, hơn nữa con thiết kế cạm bẫy để gã nhảy vào. (gậy ông đập lưng ông:))) “Báo cáo, điện thoại vô tuyến hoàn toàn mất tín hiệu, chúng ta bị nhốt rồi!” “Mịa— Mịa!! Tống Trí, mày đã chết! Mày còn muốn gì nữa! Mày muốn nhốt tao ở đây? Muốn tao chết đói? Muốn tao chết ngộp à? Tao nói cho mày biết, vô ích thôi! Rất nhanh sẽ có người tìm đến đây, bây giờ tao đã là lãnh đạo của căn cứ số năm!” Daniel ngẩng đầu lên gào thét với không khí, tựa như Tống Trí đang có mặt ở trong nhà kho này vậy. Toàn bộ cảnh này được chiếu qua máy vi tính của Lí Khiêm, đứng phía sau Lí Khiêm là Hàn Lật Đẳng. “Cô chắn chắn muốn xem cái này?” Lí Khiêm hỏi. “Gã giết Tống Trí, tôi muốn tận mắt chứng kiến cái chết của gã.” Hàn Lật Đẳng trả lời. “Được rồi, quả thật tôi rất không thích xem mấy cái này nhưng có cô bên cạnh coi chung cũng tốt.” Lí Khiêm vươn tay bấm nút enter trên bàn phím. Vừa lúc này, Daniel bỗng nghe thấy âm thanh gì đó phát ra bên trong nhà kho, gã kéo tên hộ vệ tới hỏi “Anh có nghe thấy gì không? Đây là âm thanh gì vậy?” “Tôi nghe không rõ lắm, thưa ngài, hình như là tiếng gió…” “Không, đây không phải là tiếng gió, tuyệt đối không phải!” Daniel đẩy đối phương ra áp sát lỗ tai vào tường “Là không khí, có người muốn rút hết không khí ra ngoài! Chúng ta sẽ chết ngộp! Mau mở cửa ra! Phải nhanh chóng mở cửa ra!” Bọn hộ vệ bắn sạch đạn nhưng chỉ để lại dấu đạn mờ nhạt trên cánh cửa. Bọn họ không thể nào thoát ra ngoài được. Hàm lượng khí oxi nhanh chóng giảm xuống, Daniel xé ống tay áo của mình, càng ngày càng không thể nào hít thở nổi, ngực của gã phập phồng lên xuống nhưng không có không khí vào phổi. Vẻ mặt gã chứa đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, vươn tay che lại cổ họng, thân thể lảo đảo té xuống đất, mười mấy phút sau, gã rốt cuộc cũng không còn bất kì cử động nào nữa. “Anh có thể điều chỉnh góc quay được không? Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt cuối cùng của gã.” Hàn Lật Đẳng nói. “Cô là phụ nữ, không nên nhìn mấy cái đó.” “Anh không hiểu được đâu, tôi đã từng thấy qua vô số người chết đi vì bệnh tật hoặc là bị thương nặng, nhưng thi thể của Tống tiên sinh đã in sâu mãi mãi vào trong đầu tôi, nếu như tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt chết đi của Daniel, có lẽ mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì sẽ không còn khó chịu nữa.” Hàn Lật Đẳng nói. “Kết thúc tại đây thôi, Hàn Lật Đẳng, không nên để thù hận che mất lí trí của bản thân, nếu không chúng ta sẽ bại lộ trước mặt tiến sĩ Cook. Cô nên đi thông báo cho Chu Ngự, hy vọng anh ấy có thể làm điều mà Tống tiên sinh luôn muốn anh ấy sẽ làm.” Lí Khiêm xoay đầu nói với Hàn Lật Đẳng, đồng thời xóa sạch toàn bộ dữ liệu trong máy tính, không để lại bất kì dấu vết nào. Lúc này Mặc Dạ đi ra khỏi phòng nghiên cứu, tiến sĩ Cook nhìn y với ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo. “Ngươi bảo lấy một chút máu của ta, chứ không phải là muốn rút sạch máu của ta đấy à?” Mặc Dạ nói bằng giọng điệu trêu chọc với đối phương, y ghé vào bên tai tiến sĩ Cook nói nhỏ “Thật ra thì ta thấy thiên phú của ngươi nên chấm dứt tại đây thôi. Ngươi dùng máu của Đế Hân tạo ra thuốc cường hóa, mà loại thuốc đó sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể của ngươi, tuổi thọ của ngươi sẽ không vượt quá ba năm, ngươi muốn giải quyết khó khăn này e là rất khó nha.” “Vậy thì ta sẽ chế tạo ra thật nhiều binh lính siêu cấp, hoàn thành mục tiêu của tập đoàn Cự Lực chúng ta!” Tiến sĩ Cook lạnh lùng đáp lại. “Chúc ngươi thành công.” Mặc Dạ phất tay đi qua người ả. Chu Ngự đút hai tay vào túi đợi y cuối hành lang. Mặc Dạ nhất thời cười rạng rỡ, kèm theo một tia ngây thơ, y giang rộng hai tay ôm lấy Chu Ngự. “Hôm nay ở nhà ăn chiếu phim gì vậy?” Chu Ngự để cho y ôm “Gần đây trong nhà ăn không có chiếu phim nữa, tiến sĩ Cook không thích, hy vọng tất cả nhân viên sau khi cơm nước xong thì lập tức trở về nghỉ ngơi, tiết kiệm thể lực, hoàn thành tốt nhiệm vụ.” “Hừ, như vậy thì tốt cho sức khỏe lắm a, như tiến sĩ Cook nè.” Mặc Dạ cố ý chỉ chỉ ngón cái về phía tiến sĩ Cook đang đứng phía sau cách đó không xa. Hai người sóng vai đi trong hành lang, Mặc Dạ bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Chu Ngự “Em cảm ứng được Tống Lẫm truyền tin tức đến, hắn đã mang Chu Thanh đi, hiện tại Chu Thanh không có ở trong tay tập đoàn Cự Lực.” Bả vai Chu Ngự cứng đờ, nhưng anh nhanh chóng coi như không có gì xảy ra và đi tiếp “Vậy thì cậu ta hy vọng chúng ta sẽ giúp gì?” “Ở trong tay tiến sĩ Khương có vật gì đó rất quan trọng, cần chúng ta mang nó rời khỏi căn cứ này.” Mặc Dạ nói. “Cho nên tiến sĩ Khương là người của Tống Trí, Tống Trí muốn giao thi thể của mình cho tiến sĩ Khương. Hơn nữa mục đích Tống Lẫm mang Chu Thanh đi rất rõ ràng, chính là muốn chúng ta đi với cậu ta.” “Ít nhất chúng ta có thể coi đó là một lời mời, mà không phải là uy hiếp.” Mặc Dạ cười nói, y dựa sát mặt mình vào gò má của Chu Ngự, đôi môi cũng cọ cọ vào da thịt anh.